Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 55: Có Gian Tửu Lâu


Bạn đang đọc Biểu Ca Đừng Chạy – Chương 55: Có Gian Tửu Lâu


Sáng sớm ngày hôm sau, Chỉ Lan xoa eo đau nhức, rời giường rửa mặt trước ánh mắt trêu tức của Huyền Diệp.
“Lan nhi, đến giúp biểu ca mặc quần áo.” Chỉ Lan không muốn người khác ở trong phòng những lúc riêng tư, vì thế những chuyện như mặc quần áo, chải đầu tết tóc đều là Chỉ Lan làm, Huyền Diệp cũng rất hưởng thụ cuộc sống vợ chồng bình thường này.
“Không đến, không có sức.” Chỉ Lan bĩu môi, miệng nói nhưng tay vẫn mở tủ lấy ra một bộ thường phục màu xanh mặc cho Huyền Diệp.
“Tôi muốn mang túi tiền em đưa ngày hôm qua.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan bận rộn sửa soạn cho hắn lòng rất vui vẻ.
“Vâng, em sẽ làm cho biểu ca thêm mấy cái.” Tốt nhất là để anh không có cơ hội mang túi tiền của người khác làm.
“Còn hai ngày nghỉ kết hôn, Lan nhi muốn làm gì?” Huyền Diệp nghĩ cuộc sống của Chỉ Lan rất nhàm chán, ngày nhỏ ở trong cung không được xuất cung, giờ gả cho hắn cũng chỉ có thể ở trong phủ là một phụ nhân không ra cửa lớn không bước cửa sau, vì thế hắn muốn nhân hai ngày này đưa Chỉ Lan ra ngoài du ngoạn một chút.
“Em không có ý tưởng đặc biệt gì, biểu ca có chủ ý gì sao?” Chỉ Lan thật sự không biết ngoài đường phố có chỗ nào để chơi bời thăm thú, nàng là một trạch nữ điển hình, số lần ra khỏi nhà đi dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Nghe nói ngay bên cạnh cổng Đông Tứ mới mở một tửu lâu, tên là ‘Có gian tửu lâu’, bày biện nội thất và thực đơn đều rất mới mẻ, hôm nay tôi dẫn em đi thưởng thức?” Huyền Diệp cũng là nghe Thường Ninh khen ngợi, gần đây Thường Ninh rất thích đến chỗ đấy.
“Có gian tửu lâu, tên này thật là kỳ quái.” Chỉ Lan cảm thấy tên này rất quen thuộc, tương tự như những cái tên đã nghe ở kiếp trước, giống kiểu “Có gian trà quán”, “Có gian khách sạn”, chẳng lẽ kiểu tên đấy bắt nguồn từ thời cổ đại?
“Uh, tôi nghe Thường Ninh khen đồ ăn ở đấy rất ngon, gần đây nó thường đến đó, nói không chừng còn có thể gặp nó ở đó.”
“Ồ.” Chỉ Lan không hề háo hức gặp Thường Ninh, nguyên nhân sâu xa của mối nghiệt duyên giữa nàng và Thường Ninh là do khi còn bé nàng và Thường Ninh thích tranh giành Huyền Diệp chơi với mình, nói trắng ra là hai đứa trẻ con tranh giành tình cảm, nàng thắng Thường Ninh thua, vì thế mỗi lần Thường Ninh trông thấy nàng đều hậm hực không vui.
“Sao đây, Lan nhi sợ?” Huyền Diệp cũng biết quan hệ giữa Chỉ Lan và Thường Ninh, nhưng hắn cảm thấy không hề đến mức nghiêm trọng, ít nhất tuy rằng ngoài mặt Thường Ninh không thân thiết gì với Chỉ Lan, nhưng trong lòng thì không đến mức thâm thù đại hận.
“Việc gì em phải sợ Ngũ thúc, hắn sắp cưới đích phúc tấn đúng không?” Chỉ Lan cười hề hề, nàng nhất định phải giễu cợt chú em chồng này một phen.
“Uh, là trưởng nữ của Lang trung Bái Khố Lễ, em lại đang mưu tính chuyện gì đúng không.” Huyền Diệp bắt đầu mường tượng ra cuộc “đại chiến” của Thường Ninh và Chỉ Lan.
“Nào có, chắc gì đã gặp Ngũ thúc.” Chỉ Lan chải đầu tết tóc cho Huyền Diệp xong, vừa lòng nhìn dáng vẻ anh tuấn của hắn, trượng phu nhà mình đúng là nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

“Uh, tay nghề biểu muội không tồi.” Huyền Diệp xem xét bản thân, quả nhiên rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
“Đương nhiên.” Nếu Chỉ Lan có đuôi, nhất định đang vểnh lên trời.
“Chúng ta đến Long Phúc Tự dâng hương trước, sau đó đi dạo, lúc nào đói bụng thì đến ‘Có gian tửu lâu’.” Huyền Diệp sai thái giám dọn đồ ăn sáng lên, thấy Chỉ Lan đã ăn tương đối, mới gật đầu hài lòng.
“Em hơi gầy, nên ăn nhiều hơn một chút.” Nói xong Huyền Diệp lại quay đầu dặn Tiểu An Tử, “Đồ ăn sáng trong phủ hôm nay là ai làm, thưởng.”
“Biểu ca em ăn rất tốt, hơn nữa em cũng rất khỏe mạnh.” Kiếp này Chỉ Lan là kiểu ăn mãi cũng chỉ thế mà không béo thêm được, nếu là kiếp trước dù có đang mơ nàng cũng cười đến lúc tỉnh, nhưng từ khi Huyền Diệp bắt đầu chú ý đến vấn đề ăn uống của nàng, chuyện ăn không béo này thành nỗi đau thầm kín của nàng
“Trước kia tôi không có cách nào giám sát chuyện ăn uống của em, sau này sẽ cho người trông chừng em, điểm tâm đồ ăn vặt phải ăn bớt lại, chủ yếu ăn đúng bữa. Không phải em thích ăn rau dưa sao, tôi sai mấy thôn trang ngoài thành đều trồng thứ rau em thích ăn, biểu ca không tin không thể vỗ béo cho em.” Huyền Diệp véo má Chỉ Lan, hắn cảm thấy dáng vẻ phúng phính ngày nhỏ vẫn đáng yêu hơn.
“Vâng, cám ơn biểu ca, lúc nào chúng ta đến thôn trang thăm thú?” Chỉ Lan có chút ý nghĩ kỳ lạ, nàng biết không có khả năng, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi.
“Thôn trang trồng rau thì có gì hay để thăm thú, năm trước tôi đã mua hai thôn trang có suối nước nóng, đến mùa đông sẽ đưa em đi.” Huyền Diệp cảm thấy biểu muội là do ra khỏi nhà quá ít, vì thế mới đến nỗi cả thôn trang trồng rau cũng muốn đi thăm thú, làm cho hắn cảm thấy có chút đau lòng.
“Suối nước nóng?” Chỉ Lan vừa nghĩ đến suối nước nóng thuộc sở hữu bản thân thì kích động, hận không thể đến mùa đông ngay lập tức.
Huyền Diệp thấy Chỉ Lan cao hứng không đành lòng nói với nàng rằng rất có khả năng năm nay nàng không đi được, bởi vì… Huyền Diệp nhìn chằm chằm vào bụng Chỉ Lan, Huyền Diệp tốt bụng nghĩ, quên đi, thôi tạm thời không đả kích nàng.
“Mấy tháng nữa mới có thể ngâm suối nước nóng, thật đáng tiếc.” Chỉ Lan thầm tính toán ngày tháng trong lòng.
“Vì thế sẽ đưa em đi nếm thử món ngon kia trước, lẩu và đồ nướng của ‘Có gian tửu lâu’ đều rất đặc sắc, nhưng lát nữa không được ăn nhiều, chỉ được ăn đến bảy phần no thôi, biết không?”
Chỉ Lan gật gật đầu, lòng lại thầm oán Huyền Diệp trước sau bất nhất, lúc thì nói nàng phải ăn nhiều một chút, lúc lại nói nàng không thể ăn nhiều, thật là một biểu ca mâu thuẫn.
Đến khi Huyền Diệp và Chỉ Lan dạo hết phố phường thì đã là lúc giữa trưa, bắt đầu nắng gắt.
“Biểu ca còn phải đi bao lâu nữa?” Chỉ Lan đã thấy đói bụng.

“Ngay kia thôi, nhìn thấy chưa?” Huyền Diệp chỉ một tấm bảng hiệu không xa.
Chỉ Lan ngẩng đầu, quả nhiên là “Có gian tửu lâu”, trang trí bên ngoài cũng không khác các tửu lâu khác, không biết bên trong giấu càn khôn gì.
“Chào khách quan, xin hỏi ngài đi mấy người?” Vừa vào cửa liền nhìn thấy một tiểu nhị ăn mặc sạch sẽ.
“Cho chúng ta một phòng riêng.” Huyền Diệp nhìn cách bày biện trong tửu lâu, gọn gàng trang nhã, hơn nữa tiểu nhị đều mặc quần áo giống nhau, thoạt nhìn rất có phong thái. Bàn ghế cũng rất sạch sẽ, không có dấu vết bừa bãi bẩn thỉu, khách đang dùng bữa cũng im lặng, không có người nào ồn ào mất trật tự.
“Biểu ca, tửu lâu này cũng không tệ lắm, rất sạch sẽ.” Chỉ Lan biết Huyền Diệp có bệnh ưa sạch sẽ, thật ra nàng cũng thế, ở trong cung phú quý đã quen, không chịu được sự dơ dáy.
“Uh, nếu đồ ăn ở đây hợp khẩu vị, mua đầu bếp về phủ.” Huyền Diệp không thèm để ý nói, gian tửu lâu này không tệ, nhưng không thể đến mỗi ngày, nếu Chỉ Lan thích, hắn sẽ mua đầu bếp về phủ.
“Nếu người khác không muốn thì đừng ép uổng, đầu bếp trong phủ nhiều như vậy, không cần mua thêm.” Chỉ Lan không phải là đang nổi lòng đồng tình hay thương hại gì đó, ở cổ đại chuyện này chỉ là chuyện rất bình thường, được làm đầu bếp riêng trong vương phủ sẽ được đãi ngộ tốt hơn ở ngoài thế này nhiều, nàng chỉ là không muốn để một người xuất thân không rõ ràng vào phủ.
“Uh, nghe Lan nhi.” Huyền Diệp cũng biết băn khoăn trong lòng Chỉ Lan, hắn có mấy huynh đệ, giờ xem ra hắn là người có khả năng nhất, hơn nữa các huynh đệ của hắn có vẻ không có ý tứ gì khác, đúng là một tình huống tốt.
Nhưng lòng người khó dò, thành viên hoàng gia càng thêm phức tạp, nếu nghĩ theo hướng tiêu cực, nói không chừng hắn tới đây ăn cơm là do Thường Ninh an bài, vậy thuận thế cài một đầu bếp vào phủ hắn là chuyện không phải không có khả năng.
Không phải Huyền Diệp nghi ngờ Thường Ninh, mà là thói quen cẩn tắc vô áy náy, lúc nào cũng nghĩ trước sau mọi nhẽ.
Chỉ Lan không suy nghĩ phức tạp như Huyền Diệp, nàng chỉ cảm thấy mỗi nô tài trong phủ đều phải điều tra kĩ càng, chỉ có kẻ ngốc mới tùy tiện dẫn một kẻ cha căng chú kiết vào vương phủ.
Không lâu sau món lẩu và đồ nướng Huyền Diệp gọi được dọn lên, mùa đông trong hoàng cung cũng thường ăn lẩu, nhưng là lẩu phương Bắc (nhiều gia vị nặng) với thịt dê, không phải nồi nước lẩu đỏ bốc khói vì cay như này.
“Biểu ca, ăn được sao?” Chỉ Lan có phần chần chừ, nàng không thích ăn cay, món ăn trong cung cũng thiên về nhạt, nàng sợ ăn cay thế này tối về tiêu chảy.
Huyền Diệp cũng có chút hoài nghi nhìn nồi nước lẩu không biết đã cho bao nhiêu hạt tiêu, “Bỏ đi, chúng ta ăn thịt nướng.”

Thịt nướng được nướng rất tốt, còn rắc thêm hành, thơm nức mũi, khiến người ta nhìn mà nuốt nước miếng.
“Món này rất ngon.” Chỉ Lan ăn một miếng thịt bò nướng, cảm thấy rất thỏa mãn.
“Cũng không tệ lắm.” Hiển nhiên là Huyền Diệp ra ngoài ăn uống nhiều hơn Chỉ Lan, vì thế chỉ khích lệ qua loa.
“Ông chủ tửu lâu này thật sáng tạo, cũng đông khách nữa.” Khi Chỉ Lan đến thấy tầng một đã kín chỗ.
“Tam ca, hai người thật sự đến đây?” Thường Ninh chưa thấy người đã thấy tiếng.
“Ngồi xuống nói chuyện tử tế đi, quy củ của ngươi đâu?” Huyền Diệp lừ mắt nhìn Thường Ninh, tuy bọn họ ra ngoài phải che dấu thân phận, nhưng nhất cử nhất động vẫn phải phù hợp với thân phận hoàng tử.
“Ca, đệ sai rồi.” Thường Ninh vừa rồi là do cao hứng, nhất thời quên mất người đối diện là Tam ca nổi tiếng nghiêm khắc.
Chỉ Lan thấy Thường Ninh từ con hổ thành con mèo, nhịn không được che miệng cười trộm.
“Ca, anh xem cô ta không giữ quy củ!” Thường Ninh phẫn nộ tố cáo, hắn quả nhiên không nên ngồi cùng bàn với Đông Chỉ Lan.
“Cô cái gì mà cô, nàng là chị dâu của ngươi.” Huyền Diệp trừng mắt nhìn Thường Ninh, lại gắp một miếng thịt dê vào trong bát Chỉ Lan.
“Sao Ngũ thúc lại biết chúng ta ở đây?” Chỉ Lan thấy Thường Ninh sắp tức giận, vội đánh trống lảng.
“Ta quen biết ông chủ chỗ này, đương nhiên biết.” Thường Ninh không giải thích cụ thể, nhưng Chỉ Lan cũng nghe hiểu, xem ra quan hệ giữa Thường Ninh và ông chủ chỗ này không tầm thường.
“Đừng để bị kẻ khác lừa gạt.” Huyền Diệp biết người em trai này tính dễ xúc động lại không chịu suy xét, nói không chừng đã tùy tiện tiết lộ thân phận với người khác.
“Ca anh không thể nói bừa, người ấy không phải con người như thế.” Thường Ninh vội vàng phản bác, điều này khiến Huyền Diệp rất hiếu kỳ, người nào có thể khiến Thường Ninh bảo vệ như vậy, Thường Ninh vì chuyện con trẻ mà không thân thiện với Chỉ Lan đến tận lúc này, vậy mà lại vì một người xa lạ tranh luận với hắn.
“Ồ? Nói vậy ông chủ này là một người tâm tư nhạy bén, ngươi kết giao với hắn ta không phản đối, nhưng vẫn phải cẩn trọng.” Huyền Diệp cũng là có lòng hảo tâm, Thường Ninh tâm tư đơn giản tính tình lại bướng bỉnh, chưa đến lúc tranh đấu vì quyền lực lợi ích, Huyền Diệp cũng rất có lòng làm một người anh tốt.
“Đó là do anh chưa gặp người ấy.” Thường Ninh than thở, “Rất may là chưa gặp.”
“Ngươi nói cái gì?” Thường Ninh nói câu kia lí nhí như tiếng muỗi, Huyền Diệp không nghe rõ.
“Không có gì, đồ ăn ở đây ngon chứ?”

“Không phải ngươi nghĩ ra, vênh váo cái gì?” Chỉ Lan nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thường Ninh, không kiềm chế được phải bới móc một câu.
“Cô thì nghĩ ra được sao?” Thường Ninh nhìn Chỉ Lan khiêu khích, “Cô đã nấu được cơm chưa?”
“Ngươi!” Chỉ Lan buông đũa chuẩn bị cãi vã với Thường Ninh một trận, nấu cơm là vết thương lòng của nàng, cho dù là Huyền Diệp thích trêu nàng cũng không dám lấy nấu cơm ra làm đề tài.
Huyền Diệp nghe thế liền biết hỏng rồi, từ nhỏ Chỉ Lan đã thích ăn, vì thế đã xin Đông Quý phi dậy nàng nấu cơm, nữ tử tộc Mãn tuy rằng không cần xuống bếp, nhưng biết làm thì càng tốt, Đông Quý phi cũng không phản đối.
Kết quả Chỉ Lan được phong làm sát thủ nhà bếp, nguyên liệu nào vào tay nàng cũng thành món ăn khó nuốt. Bởi vì chuyện đấy, Chỉ Lan khổ sở rất lâu, mãi mới chấp nhận được chuyện bản thân không có khả năng bếp núc.
“Ta không biết nấu cơm thì sao, biểu ca sẽ không để ta xuống bếp!” Chỉ Lan quyết định lôi kéo đồng minh, đây vốn là chính sách từ trước đến nay của nàng.
“Đúng vậy, trong phủ rất nhiều đầu bếp, chị dâu ngươi an tâm quản gia là được.” Huyền Diệp quả nhiên là đứng về phe Chỉ Lan, “Chờ phúc tấn của ngươi vào cửa, liệu ngươi có nỡ lòng để nàng xuống bếp không.”
“Phúc tấn gì chứ, đệ không thích.” Thường Ninh vừa nghe Huyền Diệp nhắc đến phúc tấn chưa cưới về liền sa sầm nét mặt.
“Lời này mà ngươi có thể nói sao?” Nếu vừa rồi Huyền Diệp là nói đùa, thì lúc này đã là nghiêm túc.
“Đệ không thích cô ta, đệ … đệ đã có người thầm thương trộm nhớ !” Thường Ninh đỏ mặt, nói có vẻ chột dạ.
“Thầm thương trộm nhớ thì nạp vào phủ là được, đích phúc tấn là để tôn trọng, không phải nữ tử bình thường nào cũng có thể so sánh, lời vừa rồi đừng nhắc lại.” Huyền Diệp là con người rất coi trọng thân phận địa vị, trong quan niệm của hắn chỉ có đích phúc tấn do Hoàng ama chỉ hôn mới có thể coi là một nửa “thê tử”, những nữ nhân kia của hắn chỉ là đồ chơi, đương nhiên Chỉ Lan không giống thế.
“Là nữ tử nhà ai?” Thật ra trong lòng Huyền Diệp đã ác cảm với nữ tử kia, trước khi lấy chồng mà lôi kéo đàn ông cho thấy nữ tử kia không an phận. Thời đại này, cho dù là thiếu nữ Mãn Châu cũng không phải bạ ai cũng gặp, người mà Thường Ninh thương nhớ chắc không phải thiếu nữ Bát Kỳ.
Thường Ninh thấy Huyền Diệp nghiêm túc, ấp úng không nói lời nào, hắn biết tính tình Tam ca, nếu biết người đó là ai, nhất định sẽ làm khó nàng.
“Biểu ca, Ngũ thúc cũng không còn là trẻ con, tất là nhận thức được chuyện bản thân đang làm, anh vẫn chưa ăn gì mà.” Chỉ Lan thấy không khí căng thẳng, vội hoà giải.”Ngũ thúc cũng ăn đi.”
Huyền Diệp nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Chỉ Lan, thở dài, dù sao thì hắn cũng không quản được đệ đệ này, chỉ có thể khuyên nhủ vài câu, có nghe hay không không nằm trong quyền hạn của hắn. Nói cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân, không đáng để làm tổn thương tình huynh đệ.
Thường Ninh nhìn Chỉ Lan cảm kích, ba người lại ăn uống như chưa có chuyện gì, nói cười một hồi sắc mặt Huyền Diệp và Thường Ninh dần vui vẻ hơn.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.