Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 40: Tuyển Tú (3)


Bạn đang đọc Biểu Ca Đừng Chạy – Chương 40: Tuyển Tú (3)


“Xác định chuyện hạ độc thật sự do nhà Nữu Hỗ Lộc làm?” Huyền Diệp chỉ cần nghĩ đến hậu quả trong trường hợp hắn không chuẩn bị trước liền tức giận.
“Hồi Tam Aka, dù làm rất kín đáo, nhưng chắc chắn là do Át Tất Long đại nhân phái người hạ độc.”
“Được lắm, Nữu Hỗ Lộc thị đúng là to gan.” Huyền Diệp nắm thật chặt ngọc bội trong tay, hắn đột nhiên thông cảm chuyện năm đó Hoàng ama đẩy Đổng Ngạc thị ra làm lá chắn cho ngạch nương, có điều nếu là hắn hắn sẽ không làm thế.
Nữ nhân tiến cung cũng chỉ để mưu cầu quyền lực, mục tiêu là được thị tẩm nhiều nhất có thể, được ban thưởng nhiều nhất có thể, ngoài ra còn có thể diễu võ dương oai với người khác và chân ái của Hoàng đế, chỉ cần không rung động thì rất dễ dàng có được cuộc sống tốt. Huyền Diệp sẽ không tìm người về chèn ép Chỉ Lan, hắn tin tưởng bản thân đủ năng lực bảo vệ Chỉ Lan.
“Phái thêm hai người bảo vệ Đông cách cách, không được sơ suất.”
“Nô tài tuân mệnh.”
“Lần trước bảo ngươi huấn luyện cung nữ, đã làm xong chưa?” Huyền Diệp cảm thấy phái người âm thầm bảo vệ là chưa đủ, trước giờ hắn vốn cẩn thận, quyết không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Đã đưa hai người biết y thuật, hai người biết võ công vào cung, chờ đến kỳ tiểu tuyển có thể an bài bên cạnh Đông cách cách.”
“Được, đã điều tra lai lịch kỹ chưa?”
“Cả bốn đều là cô nhi, không còn người thân.” Ngụy Đông Đình đã nghĩ đến vấn đề này, không có người níu kéo mới có thể yên tâm.

“Cho người điều tra cẩn thận một lần nữa, nhất định không thể để kẻ khả nghi nào trà trộn vào.” Từ sau giấc mộng kia, Huyền Diệp hiểu được ít nhiều lòng dạ nữ nhân, thủ đoạn khó lòng phòng bị, cẩn tắc vô áy náy. Từ nhỏ hắn đã có thói quen lo lắng cho Chỉ Lan, lần này coi như thuận tay sắp xếp mấy người để Chỉ Lan không bị ức hiếp.
“Nô tài tuân mệnh.” Ngụy Đông Đình cảm thấy chủ nhân quan tâm tới Đông cách cách hơi quá, nhưng phận làm nô tài không có quyền lên tiếng, vì thế hắn chỉ âm thầm ghi tạc trong lòng, sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội Đông cách cách.
Từ sau khi có được chương trình tán gẫu, Đông cách cách không còn cảnh đêm đêm buồn chán, mặc dù trò chuyện cùng nàng cũng chỉ có người quản lý thích dùng hình taobao của Cục quản lý thời không, nhưng có người nói chuyện vẫn dễ chịu hơn là trằn trọc một mình.
“Bạn có vấn đề gì muốn giải quyết sao?” Mặc dù bị quấy rầy hàng đêm, nhưng người quản lý vẫn rất mềm mỏng ân cần, đúng là tấm gương của ngành dịch vụ.
“Lần trước bạn đã nói có thể khiến ‘tình huống đào tạo’ của Huyền Diệp hoàn thành trước thời hạn.” Tuyển tú đã kết thúc, Chỉ Lan cảm thấy bản thân bắt đầu phải chuẩn bị.
“Đúng vậy, nhưng bạn không ký hợp đồng.”
“Uh, không muốn ký.” Chỉ Lan chơi xấu.
“Thế này đi, nếu bạn có thể khiến Huyền Diệp ba năm không chung đụng với nữ nhân khác, chúng ta có thể giải quyết tất cả nỗi lo về sau của bạn, bạn có thể suy nghĩ vấn đề này.”
“Nỗi lo về sau là gì?” Chỉ Lan cảm thấy hệ thống rất thích giăng bẫy người ta, vấn đề nào cũng phải hỏi cho rõ ràng.
“Đương nhiên là những chuyện không có lợi với bạn phát sinh vì ‘tình huống đào tạo’ hoàn thành trước hạn.”
“Ví dụ cụ thể được không?” Chỉ Lan cố chấp đòi ví dụ.

“Đây là bí mật kinh doanh, bạn đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Nếu không làm được thì sao?” Nói chuyện với hệ thống quyết không thể sơ hở, hậu quả thế nào không chịu báo trước với nàng.
“Đương nhiên là bạn phải ký hợp đồng.”
Chỉ Lan suy nghĩ một chút, làm được thì tốt, không làm được nàng cũng không nhất định phải ký hợp đồng với hệ thống, lặng lẽ ra đi là được, nàng sẽ không dùng chung “dưa chuột” với nữ nhân khác đâu, “dưa chuột’ đi đâu chẳng có.
“Được rồi.”
“Vậy quyết định như thế.”
Vì vậy Chỉ Lan bắt đầu kế hoạch ba năm, nàng gãi đầu, có thế nào nàng cũng không thiệt hại, giờ ngủ đã, mai tính tiếp.
Hách Xá Lý về nhà, an tâm chờ đợi tin tức trong cung, cô ta rất hài lòng với biểu hiện bản thân, không kiêu ngạo không siểm nịnh, điềm đạm khéo léo, chỉ chờ thánh chỉ là cô ta có thể lập gia đình
Hách Xá Lý từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi nhận thánh chỉ, chỉ không ngờ thánh chỉ ban xuống không phải phong cô ta làm trắc phúc tấn cho Tam Aka, mà lại là phong làm quý nhân, nhanh chóng tiến cung.
Hách Xá Lý sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là nhan sắc này gây sự chú ý? Cô ta ngơ ngác quỳ trên sàn, không hay biết chuyện người khác đã đứng lên hết, cô ta ngẩng đầu nhìn ama, sắc mặt của ông ấy không lấy gì làm vui vẻ, cho thấy vẻ không hiểu nổi. Cô ta thầm thở dài trong lòng, không lẽ đấy là số mệnh của thiếu nữ Thanh xuyên?

Sách Ni bệnh không rời giường được, Thuận Trị Đế đặc biệt cho phép ông ấy không cần ra tiếp chỉ, nhưng ông cụ cũng nhanh chóng biết được tin Hoàng đế chọn cháu gái làm Quý nhân. Ông cụ muốn ngồi dậy, nhưng không có chút sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhìn bàn tay khô gầy của bản thân, không biết đang nghĩ gì.
Mấy ngày sau, Hách Xá Lí ngồi kiệu nhỏ tiến cung, trong mấy ngày qua cô ta đã suy nghĩ cặn kẽ, nếu không thể gả cho Hoàng đế tương lai, vậy gả cho Hoàng đế hiện tại cũng được. Cô ta có linh tuyền, có thể giúp Thuận Trị Đế điều dưỡng thân thể, hơn nữa cô ta trẻ tuổi xinh đẹp, được sủng ái là chuyện đương nhiên, cô ta chỉ không chắc liệu con trai của cô ta có thể cạnh tranh được với Khang Hi đại đế tương lai không. Hiện tại chỉ có thể hy vọng linh tuyền có thể giúp Thuận Trị Đế sống lâu thêm mấy chục năm, đến lúc đó Huyền Diệp sẽ tự trở thành Dận Nhưng thứ hai.
Hách Xá Lý Thị ngồi trong kiệu suy nghĩ rất nhiều, Chỉ Lan cũng ngồi ở Cảnh Nhân Cung băn khoăn không kém. Nàng không thể hiểu lý do nào khiến Hách Xá Lí bị Hoàng đế triệu vào hậu cung, không phải ai cũng nói Hách Xá Lí sẽ thành trắc phúc tấn của Huyền Diệp sao? Chẳng lẽ Thuận Trị muốn noi gương Đường Minh Hoàng, cướp con dâu. May mà chuyện chỉ hôn cho Tam Aka chỉ là lời đồn đại phong thanh, chưa có bằng chứng xác thực gì, bằng không Thuận Trị lại ghi thêm một thành tích vào mục “tiền án”.
“Đang suy nghĩ gì đây?” Huyền Diệp vừa vào cửa liền nhìn thấy Chỉ Lan ngơ ngác ngồi trên ghế.
“Không có gì ạ.” Chỉ Lan cười, chẳng lẽ nàng lại nói đang suy nghĩ tại sao vợ nhỏ của anh lại biến thành vợ nhỏ của cha anh.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan có chút buồn bã không vui, nghĩ chắc là vì hắn, lần này tuyển tú hắn được chỉ định một trắc phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị, hai cách cách Đổng thị và Nạp Lạt thị, hắn không có ấn tượng lắm với hai cách cách, nhưng đối với Nữu Hỗ Lộc thị có thể nói là ấn tượng sâu sắc.
“Lan nhi không cần lo lắng quá mức. Biểu ca sẽ không phụ em thêm một lần nữa.” Vừa dứt lời Huyền Diệp liền sửng sốt, câu sau không giống lời của hắn, nhưng vô thức lại thốt ra lời.
“Biểu ca anh nói gì vậy?” Chỉ Lan cũng có chút nghi hoặc, không lẽ Huyền Diệp đã từng làm chuyện có lỗi với nàng, “dưa chuột” của hắn đã vấy bẩn?
“Biểu ca, có phải anh đã … cùng với nữ nhân khác.” Chỉ Lan có chút ngượng ngùng, đấy không phải câu hỏi thích hợp ột thiếu nữ chưa xuất giá, nhưng trước giờ nàng không giữ ý với Huyền Diệp, giờ không chú ý liền hỏi luôn câu đang băn khoăn trong đầu.
“Lan nhi nói gì, là ai nói với em điều đấy?” Dù Huyền Diệp da mặt dày cũng thấy khó chịu đựng, rốt cuộc là ai lừa gạt tiểu biểu muội, nếu để hắn tìm ra nhất định hắn sẽ lôi kẻ đó đi đánh một trăm gậy.
“Không phải biểu ca vừa nói sao? Xem ra anh thật sự đã làm chuyện có lỗi với em.” Chỉ Lan ứa ra mấy giọt nước mắt, mếu máo đáng thương nhìn Huyền Diệp.
“Lan nhi đừng khóc.” Huyền Diệp vừa nhìn thấy Chỉ Lan khóc liền đầu hàng ngay lập tức, cũng không tra hỏi tiếp.

“Biểu ca hứa với em, trước khi cưới em tuyệt đối không chạm vào nữ nhân khác, Lan nhi đừng đau lòng.”
Chỉ Lan nghe thế thì ngây dại, nàng chưa nói gì sao Huyền Diệp đã tự động hứa hẹn, chẳng lẽ gần đây nàng ăn ở hiền lành quá nên trời thương?
Huyền Diệp nói ra những lời này xong cuối cùng cũng có cảm giác bỏ được tảng đá trong lòng, sau khi gặp cao tăng hắn nghiền ngẫm lời khuyên rất lâu , mặc dù không biết thật giả thế nào, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lần này đi Giang Nam đã làm ra xi măng, nếu giấc mộng chỉ là giả, vậy phải giải thích về xi măng và thủy tinh thế nào, còn có cái cửu liên hoàn quỷ dị kia và chiếc nhẫn trên tay Chỉ Lan
Huyền Diệp không dám đánh cược, ít nhiều gì hắn cũng hiểu được tâm tư biểu muội, chính xác thì nữ nhân cả thiên hạ không có ai muốn chịu cảnh chung chồng, ngạch nương cũng vậy, mà biểu muội cũng vậy. Từ năm Thuận Trị thứ 18 Hoàng ama đã rất ít khi triệu phi tần khác thị tẩm, hắn cảm thấy ngạch nương cũng biết điều đấy, vì thế thái độ đối với Hoàng ama càng thân thiết thật lòng hơn xưa.
Nhìn thấy cha mẹ như thế, Huyền Diệp hiểu tâm tư Chỉ Lan, chỉ có ba năm mà thôi, nếu sau này ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia, hắn sẽ còn gặp rất nhiều chuyện phải khống chế bản thân, nếu chỉ có ba năm mà không khống chế được, vậy hắn chỉ có nước trở thành một hôn quân không biết khó khăn của nhân gian?
Huyền Diệp liên kết chuyện giấc mộng với biểu hiện của Hoàng đế với nhau, hắn cảm thấy đó là thử thách dành cho hắn, Huyền Diệp trong giấc mộng kia nhất định không phải hắn, hắn sẽ không bị nữ sắc làm mê muội đến mức quên lời bản thân đã hứa.
Chỉ Lan không biết những ý nghĩ phức tạp trong đầu Huyền Diệp, chỉ là có chút không thể hiểu nổi, như thể không mua xổ số nhưng lại bất ngờ trúng năm trăm vạn, loại tâm tình này thật sự có chút khó diễn tả.
“Biểu ca anh thật tốt.” Chỉ Lan tiến tới ôm Huyền Diệp, giọng nghẹn ngào, đương nhiên nàng kiên quyết không thừa nhận bản thân bị Huyền Diệp làm cảm động. Nhưng sau này nàng sẽ tu luyện bí tịch bị che tên thật tốt, bí tịch kia ghi rất nhiều phương pháp giải tỏa, ít nhất không thể khiến Huyền Diệp bức bối đến phát bệnh.
“Uhm.” Huyền Diệp cúi đầu lên tiếng. Rất lâu sau này, nhớ lại buổi chiều đẹp trời đấy, hắn vẫn thấy may mắn.
Làm ra quyết định này, Huyền Diệp cũng đã suy nghĩ kĩ càng, hoàn toàn không phải quyết định theo cảm tính, giờ hắn mười lăm tuổi, theo lời ngạch nương từng nói tuổi này không phải tuổi thích hợp cho chuyện phòng the. Để hoàn thành xi măng và thủy tinh, chắc sẽ mất vài năm không có thời gian trầm mê trong nữ sắc, phải làm thế nào để khiến những thứ kia mang lợi ích cho bản thân hắn và Đại Thanh, hắn còn nhiều điều phải nghiền ngẫm
Hơn nữa hắn cũng không hy vọng con dòng thứ ra đời trước, trong mộng dù hắn đã phòng tránh đủ kiểu, nhưng vẫn không đề phòng được thủ đoạn của đám nữ nhân kia, lần này dứt khoát ngay cả cơ hội hắn cũng không cho, nếu bọn họ còn mang thai được thì hắn thật bội phục
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng là hắn muốn gần gũi với Chỉ Lan, dù chỉ là cầm tay hay ôm đều khiến hắn ghi nhớ thật lâu, trên người Chỉ Lan có khí tức khiến người ta mê muội, vì tuổi còn nhỏ nên chưa gây sự chú ý, nhưng hắn thật sự cảm nhận được. Nếu Huyền Diệp biết đến thuốc phiện thì đã hiểu cảm giác đấy là gì, vì vậy có lẽ Chỉ Lan nên cảm ơn bí tịch bị che tên chứ không phải Huyền Diệp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.