Bạn đang đọc Biết Tỏ Cùng Ai – Chương 7
Buổi sáng sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị, Vi bước ra vườn, nắng lấp lánh trên tầng lá, mùi hoa ngạt mũi khiến nàng như quên hết phiền muộn. Nắng mùa thu thật ấm, gió đu qua cành lá tạo không khí mát lạnh. Vũ Vi thả chầm chậm trong vườn, nghĩ đến những xung đột lạ lùng trong nhà họ Định. Hàng cây tùng cao vút, nằm lẩn giữa rừng trúc tạo bóng mát phía dưới ven theo đường mòn, lại ngửi thấy mùi quế.
– Ồ có cả quế nữa sao?
Vũ Vi bước nhanh về phía phát ra mùi hương, một vườn hoa nhỏ lại hiện ra trước mắt, cúc, hồng quế và những loại dây leo. Những bông tím mọc thành những chùm phất phơ theo gió. Vi ngồi xuống ghế đá nhìn về phía vườn quế, những đóa hao màu vàng thật rực rỡ.
Sự ước muốn khiến Vi không thể ngồi yên, nàng bước đến ngắt một đóa hoa đưa lên mũi hít mạnh. Mây trắng bềnh bồng trên trời cao hợp với màu xanh của lá, vẻ sặc sỡ của hoa và những mùi thơm bất tận tạo thành một khung cảnh thần tiên. Vi đang chết ngộp trong ấy.
Phải chi ta có mang theo một quyển sách thì tuyệt! Vi nghĩ. Nàng thấy bứt rứt và nhớ ngay đến quyển “Huyền cơ túy cầm”, quyển sách bên trong có bức ảnh của Nhược Trần.
Có tiếng sột soạt trong cỏ, Vi giật mình quay lại, nàng thấy ông Lý từ trong vườn bước khập khễnh về phía nàng, nhìn ánh mắt ông Vũ Vi chợt lo.
– Ông Lý đi cắt cỏ đấy à?
Ông Lý lắc đầu. Vết sẹo trên mặt ông thật là dễ sợ.
– Tôi đi tìm cô đây.
– Tìm tôi?
– Vâng.
Ông Lý lầm lừ tiến tới. Vi hoảng hốt không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì ông Lý lấy trong túi ra mảnh giấy trao cho nàng:
– Này cô giữ lấy.
– Cái gì vậy?
Vi ngạc nhiên, mở ra xem, mấy chữ xiên xẹo đập vào mắt.
“Số 208/19 hẻm 990 đường nhánh thứ 3 của lộ Hòa Bình”.
Vũ Vi ngơ ngác.
– Ông đưa tôi cái này để làm gì?
– Đó là địa chỉ của cậu Ba. Ông Lý đáp nhanh.- Cô đừng cho ông chủ biết chuyện này nhé.
Rồi quày quả bỏ đi ngay.
– Khoan đợi tôi một chút!
Vũ Vi gọi, ông Lý đứng lại.
– Ông đưa tôi địa chỉ này để làm gì chứ?
Ông Lý như ngạc nhiên.
– Nghe nói cô nhận khuyên dùm cậu Ba trở về rồi mà? Nếu không có địa chỉ làm sao tìm được cậu ấy về được ngay.
Vũ Vi nhíu mày.
– Nhưng đó đâu phải là bổn phận của tôi?
Ông Lý ngập ngừng một lúc nói.
– Vâng, nhưng tôi biết cô là người tốt bụng.
– Rồi sao?
– Ông chủ tôi khổ cực suốt một đời; mà hy vọng chỉ có cậu ba, nếu cô nói cậu Ba trở về được thì ông chủ… Ông Lý ngưng lại một chút rồi nói:
– Thì ông chủ có chết cũng hài lòng.
– Thế còn hai cậu kia đâu?
– Ông chủ chỉ có cậu Trần là biết nghĩ thôi, với chúng tôi cậu ấy mới là người ông chủ mong đợi.
Vũ Vi xếp mảnh giấy lại.
– Vậy sao biết địa chỉ của cậu ấy mà không đến khuyên cậu ấy về.
Ông Lý chớp mắt.
– Tôi có đến, nhưng đã bị cậu ấy đuổi về.
– Cậu ấy không nghe lời ông thì làm sao nghe lời tôi?
– Thế mới nói chứ, ngay cả người nóng tính như ông chủ mà còn nghe lời cô thì tôi chắc cô cũng thuyết phục cậu Ba được.
Vũ Vi ngẩng đầu lên nhìn trời. Lý luận kỳ quặc của người tớ già trung thành khiến nàng cảm động. Nàng bắt đầu thấy mình bị vây vào vị trí khó xử. Vi thở dài, với địa vị một y tá nàng không muốn nhảy xầm vào chuyện riêng của ông Nghị chút nào cả. Ông Lý không đợi Vi nói gì thêm đã bỏ đi vào rừng.
– Cám ơn cô nhé cô Vi, nhớ đừng đánh rơi địa chỉ.
– A. A mà đợi một chút.
Nhưng ông Lý đã lẩn mất. Vi ngơ ngác giữa vườn hoa, nàng không biết phải xử trí thế nào. Tưởng rằng mình sẽ như bao nhiêu người làm khác trong nhà, không ngờ lại được coi trọng như vậy. Vi thấy khó xử khôn cùng, thở dài, bỏ mảnh giấy vào túi và trở về phòng. Lúc đi ngang qua hồ nước, Vi thấy luật sư Mậu đang bước xuống xe. Vừa thấy nàng ông đã chào ngay.
– Thế nào cô Vi quen rồi chứ?
– Vâng cám ơn ông.
– Tôi biết thế nào cô cũng thích “Vườn mưa gió” này phải không?
– Vâng.
Luật sư khuyến khích:
– Cô ở đây làm đi, bao giờ quen cô sẽ thấy ông Nghị hiền lắm, ông ấy chỉ nóng tính một chút thôi.
Vũ Vi cười. Luật sư Mậu có vẻ dễ mến hơn ông Nghị.
– Cám ơn luật sư, tôi sẽ cố gắng.
Xe luật sư đã khuất, Vũ Vi còn tần ngần đứng bên cạnh hồ, nhìn bức tượng thần vệ nữ đầu óc nàng lại rối tung, mãi đến lúc có tiếng còi và một chiếc xe du lịch màu đen khác chạy vào ngừng trước cổng nàng mới giật mình quay lại. Ông Triệu mở cổng, một người đàn ông mập và thấp bước vào. Ông mang kín đen, tóc hoa râm. Thế này thì hôm nay ông Nghị bận lắm.
– Chào ông.
Vi chào ông Triệu, người đàn ông đứng tuổi có vẻ thật thà.
– Chào cô, cô khỏe chứ?
– Dạ… ông vừa bước vào là ai thế?
– Quản lý hãng dệt của ông chủ đấy. Ông Đường rất được ông chủ tín nhiệm.
– Thế à?
Vũ Vi có vẻ khó chịu, ông Nghị vừa mới khỏe đã phải lo bao nhiêu công việc thế này thì làm sao mạnh được chứ?
Ông Triệu gật gù.
– Vâng vì thế mà ông chủ tôi rất cần một phụ tá đắc lực, ngoài cậu Ba ra tôi thấy không còn ai có thể giúp được cả.
Vũ Vi nhíu mày nhìn ông Triệu.
– Tại sao ông lại nói với tôi chuyện đó?
Ông Triệu thật thà.
– Ông Lý đã bảo tôi sẵn sàng đưa cô đi.
– Đi đâu?
– Thì đến đằng ấy, ở chỗ cậu Ba ở đấy.
– Trời đất! Vũ Vi không ngờ tất cả những cặp mắt trong nhà này lại đều hướng về phía nàng như vậy. Rốt cuộc rồi không tránh khỏi rắc rối. Vi bỏ đi vào nhà, lúc ngang qua phòng khách nàng không thấy ông quản lý đâu cả. Thế này thì chắc ông ta bận rộn với ông Nghị ở phòng riêng rồi. Vi tiến đến máy hát, một chồng dĩa cao ngất như chờ đợi lựa chọn. Từ Bealte, Quiliam đến Francoise những dĩa nhạc không còn thịnh hành và Vũ Vi biết chủ nhân nó là ai rồi.
– Cô Vi.
Tiếng gọi làm Vũ Vi giật mình quay lại. Bà Lý đang đứng trước mặt nàng.
– Hôm nay cô dùng món gì?
Vi ngỡ ngàng.
– Tôi ăn món chi chẳng được, bác hỏi ông chủ đó.
Bà Lý như không nghe thấy hỏi.
– Cô là người ở xứ nào?
– Hồ Nam.
– Thế thì… Bà Lý cười thật tươi:
– Vậy thì tôi biết cô thích ăn cay lắm phải không? Để hôm nay tôi làm món gà tương ớt cho cô ăn nhé?
Vũ Vi càng bối rối.
– Bác làm tôi ngại quá.
Bà Lý cười.
– Trái lại tôi rất vui, nấu ăn mà có người thích ăn thì có gì sung sướng cho bằng, lúc trước cậu Ba ăn mạnh lắm, thấy cậu ấy ăn sạch chén, làm tôi vui vô cùng, bây giờ thì chẳng còn ai.
Mắt bà Lý thoáng buồn nhưng rồi lại đon đả.
– Thôi bây giờ tôi phải đi chợ ngay mới kịp.
Khi bà Lý bỏ đi, Vũ Vi vẫn còn tần ngần nơi phòng khách, nàng có cảm giác như bị sa lầy. Càng chống đối càng bị dồn sâu hơn. Những người trong “Vườn mưa gió” có vẻ cấu kết nhau chặt chẽ quá, họ nhìn Vi như một vị thần vạn năng. Những chuyện riêng của gia đình ông Nghị có liên hệ gì với ta đâu? Vi tự hỏi. Tại sao ta phải khổ sở thế? Càng nghĩ Vi càng thấy nhức đầu.
Lúc bước lên lầu, Vi thấy ông Đường vẫn còn trong phòng ông Nghị. Chưa đến giờ tiêm cũng như uống thuốc, nhưng Vi cũng gõ cửa.
– Ông Nghị xin ông hãy nhớ đến sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc nhé, đừng làm việc quá mà nguy hiểm.
Ông Nghị khó chịu càu nhàu.
– Thôi rồi lại bị nữ bạo chúa phá rối nữa rồi.
Và quay sang ông Đường giới thiệu.
– Đây là cô Vi, y tá riêng của tôi, và đây là ông Đường, quản lý hãng dệt.
Vũ Vi chào ông Đường.
– Xin ông lưu ý sức khỏe ông ấy dùm tôi nhé.
– Vâng.
Ông Đường vừa đáp thì ông Nghị lại hét.
– Trời ơi! sao cô cứ phá tôi hoài vậy?
Vi không buồn trả lời nàng cười nhẹ rồi rút lui khỏi phòng. Vi không trở về phòng riêng mà đi về phía phòng sách. Đây đúng là một thư viện lớn, tràn ngập tất cả những quyển sách mà Vi thích, nàng đắm chìm giữa những bảo vật vô giá bút tích của Nhược Trần trên từng cuốn sách bây giờ trở nên rất quen thuộc với Vi.
Lúc lật quyển “Tuyển tập truyện ngắn” của Cholas, nàng lại khám phá thấy một trang giấy với bút tích của Nhược Trần.
“Gần đây, ta đã nhìn thấy những khuyết điểm của mình, hai kẻ thù chánh: Tự ái và tự ti lúc nào cũng phục sẵn trong đầu, cột cứng ý thích ta lại, quấy rầy, phá phách không để ta yên lúc nào. Tại sao tự ti và tự cao lại có thể ở chung nhau được? Nó cấu kết và làm cho đầu ta cứ quay mòng mòng… “
Mảnh giấy cũng làm cả Vi cũng băn khoăn. Tại sao tự cao và mặc cảm tự ti lại có thể sống chung nhau được? Mâu thuẫn thật! Vi nhớ đến một người bạn có tự ái rất cao hay tự khoe mình là thiên tài. Thế mà không biết có phải trời xanh ghen ghét hay không anh ta chẳng làm nên trò trống gì cả. Người khác thấy vậy trêu chọc. Vị. thiên tài kia ình bị xúc phạm tự ái nên đã thượng cẳng tay. Vi thắc mắc, không hiểu hành động đánh người của vị thiên tài tự nhận đó có phải xuất phát từ tự ái bị tổn thương hay từ mặc cảm tự ti. Người nghèo lúc nào cũng ngại người khác nói đến cái nghèo của mình, kẻ vô học không bao giờ chấp nhận nói mình dốt. Điều mâu thuẫn đó phải chăng là mặc cảm tự ti và tự cao cùng ở chung nhau? Càng nghĩ Vi càng thấy rắc rối; mãi đến lúc đồng hồ dước lầu gõ mười hai tiếng nàng mới giật mình đứng dậy. Một buổi sáng đẹp đã trôi qua, Vi vội vã trở về phòng, vừa đến cửa nàng đã thấy Thúy Liên đứng đợi.
– Chị Vi, chị thử những chiếc áo này xem có vừa không?
Vũ Vi lạ lùng nhìn Thúy Liên rồi nhìn vào phòng. Đống quần áo chất đầy trên giường càng khiến nàng ngơ ngác.
– Gì nữa đây?
Nàng bước đến giường. Tất cả đều mới. Áo dài, quần Patte, Par dessus… cả nón.
– Định mở tiệm buôn áo à?
– Dạ không, ông chủ nhờ ông quản lý mang đến cho cô đấy.
Vũ Vi mở to mắt.
– Cái gì? cho tôi mặc à?
– Vâng, Thúy Liên nói:
– Có lẽ ông chủ không muốn thấy cô mặc áo y tá nên mua cho cô.
– Tôi có áo quần riêng của tôi rồi, tại sao?
Vũ Vi ngây người nhìn đống quần áo, nàng chợt ném sách xuống rồi chạy bay sang phòng ông Nghị.
– Thưa ông, ông cho người mang quần áo kia đến phòng tôi làm gì đấy?
Ông Nghị chậm rãi quay sang.
– Áo quần nào? À… Cô không thích sao? Đừng lo tôi không khấu trừ vô lương đâu.
Vi có cảm tưởng như tự ái bị xúc phạm.
– Có phải quần áo tôi đang mặc cũ quá làm ông mất mặt à?
– Không phải vậy.Ông Nghị kêu lên:
– Trời ơi, bao nhiêu đó mà cô cũng giận sao?
– Hừ. Vũ Vi hất mặt cao.
– Tôi mặc thế nào mặc tôi, tôi không muốn ông chen vào đời tư tôi, tôi cũng không muốn nhật bất cứ vật bố thí của ai cả.
Ông Nghị nhíu mày:
– Tại sao cô lại dùng hai tiếng bố thí chứ?
– Vì ông đã tạo cho tôi cảm giác đó.
Vũ Vi đáp. Ông Nghị cố ngăn cơn bực, nhỏ nhẹ nói.
– Cô Vi nghe này. Tất cả những áo quần này tôi chẳng tốn một đồng nào hết. Tôi có hãng dệt, cả hãng may, nên một bộ quần áo chẳng đáng vào đâu hết. Tôi đoán cô mặc khổ số 7 hay số 9 nên nhờ ông quản lý mang một số đến đây cho cô mặc. Nghèo không phải là chuyện nhục. Cô đừng nên mặc cảm hay tự ái gì hết, tôi thật lòng tặng cô đấy!
Tự ái! Hai chữ đó xoay quanh trong óc khiến Vi nhớ lại mảnh giấy rời trong sách của Nhược Trần. Sự kết hợp của tự ti và tự cao. Vâng đây cũng là tâm trạng của mình. Vi cố xua đuổi ám ảnh. Tạ tự ái hay vì tự ti? Ta sợ ông Nghị khinh rẻ vì biết ta nghèo chăng? Vi như chợt khám phá ra sự đần độn của mình, nàng cười xòa.
– Thôi được rồì, tôi chịu thua ông và cả con trai ông đấy.
– Tôi và con trai tôi?
Ông Nghị ngạc nhiên, tại sao chuyện quần áo lại dính dấp với cả con ta nữa? Ông Nghị chưa kịp hỏi thêm thì Vũ Vi đã bỏ về phòng.
Đến giờ cơm, Vi xuống lầu với chiếc áo màu xanh lá, cổ áo rộng. Nàng cũng không quên thoa phớt một lớp son nhạt nên trông trẻ hẳn ra.
– Nếu tôi còn trẻ hơn 30 tuổi, chắc cô không thoát khỏi tay tôi đâu!
Ông Nghị pha trò, Vũ Vi cườì thật tươi.
– Chưa chắc lúc ấy tôi đã ưng ông, nữ thần Venus sẽ giết tôi chết.
Ông Nghị yên lặng ngắm Vi một chút rồi tiếp.
– Ai có phúc lắm mớí được cô ghé mắt xanh đấy, cô Vi ạ.
– Thế à? Có ai lại ưng rước một nữ bạo chúa về nhà hở ông?
Vi hỏi, câu nói dí dỏm của nàng khiến ông Nghị phì cười. Bà Lý đứng hầu cơm bên cạnh cảm động suýt rơi nước mắt. Đã lâu rồì bà chưa hề thấy ông chủ thân yêu của mình vui như ngày hôm nay.
Bữa cơm thật ngon, Vũ Vi ăn rất nhiều cơm, món gà hầm ớt và đầu cá hấp quá hấp dẫn. Sau khi dùng xong Vi trở về phòng, vừà mở cửa ra, một bất ngờ khác lại đến, trên bàn, không biết ai đã cắm sẵn một bình hoa quế thơm ngạt mũi. Vi ngơ ngác quay ra cửa. Bà Lý đứng đó tự bao giờ.
– Nghe nói cô thích hoa quế nên chúng tôi đã chọn cho cô. Vườn hoa ở nhà này rộng lắm cô thích loại nào cứ nói chúng tôi sẵn sàng làm theo ý cô.
Vũ Vi cảm động.
– Bác tốt với cháu quá.
– Đó là bổn phận của chúng tôi. Bà Lý xoa tay vào váy lau, cúi đầu:
– Cô đã mang lại sinh khí cho cái nhà nầy thì chúng tôi phải làm cái gì để đền lại lòng tốt của cô chứ.
– Thế à? Vi không ngờ mọi người lại quan trọng hóa nàng như thế nàng chớp nhanh mắt cảm động.
– Bác Lý, bác đến đây tôi nói nghe chuyện này này.
– Dạ
Bà Lý rụt rè bước tới, Vũ Vi cố nén xúc động nói.
– Bác nói lại cho chồng bác và ông Triệu biết, tuần sau khi được nghỉ tôi sẽ đến tìm “ông ấy” cho.
– Thật à?
Bà Lý sung sướng đến độ không nói thêm được gì nữa, chạy bay xuống lầu.
Vũ Vi ngã xuống giường, trừng mắt nhìn lên trần nhà, nàng chợt thấy mình đã rơi quá sâu vào cơn lốc.