Bạn đang đọc Biết Tỏ Cùng Ai – Chương 21
Tháng mười hai trôi đi. Tết lại đến.
Một năm mới bắt đầu năm 1972 phải là một năm mới mẻ, hy vọng và ngập đầy tình yêu.
– Vườn mưa gió, ngày đầu năm ngặp đầy tin vui, sự hiện diện của Vũ Vi khiến mọi người đều vui vẻ. Trời vừa sáng Vi đã đốt nguyên một phong pháo trên cành trúc, những tiếng nổ ồn ào đánh thức Trần dạy, chàng ngơ ngác mở cửa chạy ra. Vi đón chàng với nụ cười thật tươi. Sức sống tươi mát của Vi nhuốm trẻ hồn Trần, chàng nắm tay người yêu.
– Làm gì vui thế?
– Năm mới, chúc anh gặp nhiều vui vẻ may mắn.
Và không đợi Trần đáp lễ Vi trách ngay.
– Anh cứ dấu em mãi nhé, hôm qua ông quản lý có điện thoại đến cho biết đơn đặt hàng đã ngập bàn giấy anh, hãng phải tăng gia sản xuất, ông Đường còn cho em biết đến mùa hạ nầy là anh sẽ chiến thắng, vốn bây giờ đã vượt khỏi số nợ thiếu. Đinh Khắc Nghị công ty trước đây một năm chẳng đáng giá gì, chứ bây giờ trị giá bạc tỷ rồi phải không?
Nhược Trần cười.
– Đó là công của em đấy chứ, nếu chẳng có em cầm roi vút sau lưng thì làm sao anh thành công được?
Vi nũng nịu.
– Em thành công với anh bao giờ mà anh hình dung em như một bạo chúa thế?
– Một bạo chúa nhưng có trái tim hiền lành dễ thương phải không?
– Anh đừng có xài phí từ ngữ như thế, rủi sau này cần xài không có thì sao?
Nhược Trần cười khì.
– Sợ bấy nhiêu đó chưa đủ để diễn tả hết sự dễ thương của em đó chứ!
Vũ Vi đỏ mặt:
– Thôi anh ơi, để em sống với chứ. Bây giờ em hỏi thiệt anh, hôm nay em mời khách đến dùng cơm ở nhà anh không phản đối chứ?
– Tại sao lại phản đối.
Trần nói nhưng rồi lại tò mò:
– Phải em mời tên bác sĩ Ngô không?
Vũ Vi cười.
– Em có đau phổi bao giờ đâu mà phải mời ông ấy đến? Trong đầu anh ngoài ông bác sĩ kia bộ không còn ai khác nữa sao?
Nhược Trần có vẻ không vui.
– Ngoài tên bác sĩ đó ra, em còn nhiều ông bạn trai khác nữa sao?
Vũ Vi đưa tay vuốt tóc với nụ cười ranh mãnh trên môi.
– Hôm nay em sẽ mời bốn ông khách, chỉ toàn đàn ông không chứ chẳng có một người đàn bà nào cả.
– Bốn khách đàn ông?
Nhược Trần nhíu mày:
– Ai, nói ra anh nghe xem.
Vũ Vi lắc đầu chạy vào nhà.
– Thôi một lát nữa sẽ biết, bây giờ em lạnh quá, phải đi tìm lò sưởi mới được
Nhược Trần chịu không được đuổi theọ
– Vi em mời ai nói đi chứ, cứ ghẹo người ta mãi thế?
– Tối đến sẽ biết ngay mà.
– Không được, phải cho biết ngay bây giờ hà.
Vũ Vi không nín được cười.
– Đều là bạn anh cả mà, để em mời họ đến rồi anh nhìn mặt sau.
– Nói dối, có ma mới tin em.
– Thế thì anh cứ chịu khó đợi vậy.
Nhược Trần khó chịu.
– Em nhất định không nóỉ
Vũ Vi nằm dài trên ghế.
– Không, em đã bảo rồi.
– Thế thì, cho em biết tay anh.
Nhược Trần nhảy tới vật Vi lăn xuống thảm, vừa cù lét chàng vừa hỏi.
– Sao, nói không?
– Nói, nói, nói!
Vũ Vi tóc tai rũ rượi, nàng nhột muốn phát điên.
– Ai?
– Luật sư Mậu, ông quản lý và hai cậu em của em.
– À vậy mà cũng làm người ta hết hồn.
Nhược Trần mắng yêu nhưng vẫn không buông tha Vi.
– Em chịu thua rồi mà, tha em đi!
– Nói một câu gì cho dễ thương đi anh sẽ tha cho.
– Anh là người giỏi nhất, người yêu nhất đời của em.
Trần thỏa mãn nhưng chàng vẫn còn tham lam, chàng cúi xuống nhưng Vi đã né tránh.
– Đừng anh, người ta thấy kỳ chết.
– Em sợ ai thấy chứ.
Vũ Vi nhướng mắt nhìn lên tủ thờ, nơi có khung ảnh của ông Nghị.
– Em sợ cha anh.
Nhược Trần ngơ ngác.
– Sao kỳ vậy?
– Vì… Vì…
Vũ Vi chớp mắt nhanh.
– Vì em nghĩ, nếu cha anh còn sống, chắc người không tán thành chuyện chúng ta đâu.
– Em dựa vào đâu mà nói thế?
– Tại… tại…
Vũ Vi ấp úng.
– Tại sao? Cha anh có vẻ thích em lắm mà?
– Em cũng nghĩ thế.
– Cũng yêu anh lắm phải không?
– Dĩ nhiên, anh là con cưng mà.
– Vậy thì nếu chúng ta yêu nhau, không phải là vừa ý ông cụ biết bao không?
– Em không nghĩ thế?
– Tại sao?
– Vì… vì… Vũ Vi bối rối – anh lại nghi ngờ nữa phải không?
Nhược Trần vội đính chính.
– Không phải thế đâu, tại thái độ em lạ quá, tại sao em lại biết cha anh phản đối chuyện lấy nhau giữa anh với em chứ?
Vũ Vi ngẩng đầu nhìn lên.
– Anh mới dùng hai chữ lấy nhau? Nhưng anh chưa hề đề cập đến chuyện lễ cưới mà?
– Trời ơi!
Nhược Trần trợn mắt:
– Anh có nói anh không cưới em bao giờ đâu? Em điên thật, anh đang muốn quỳ xuống chân em ngay bây giờ đây.
– Không cần phải như vậy.
Vi nhún vai:
– Em chỉ cần anh cho biết anh có dám hỏi cưới em không?
– Thế là thế nào?
Vi thấp giọng.
– Em vẫn nghĩ đến dĩ vãng ngày nào của anh, nhưng không phải em ghê tởm nó, mà là… Em không biết ta có thể gặp rắc rối gì khi lập hôn thú không?
Mặt Trần đổi sắc ngay.
– Em muốn nói đến chuyện Cát Hà à? Vũ Vi em không tin anh sao? Lúc xưa anh có yêu Hà thật, nhưng đâu phải như yêu em. Chuyện cũ bỏ qua đi, chúng ta sẽ sống với cái ta hoàn toàn mới.
Vũ Vi cúi xuống.
– Em không phải nhắc lại chuyện quá khứ của anh, có điều… Anh có nhớ hôm đọc di chúc không?
– Có.
– Anh có nhớ chuyện cha anh trao cho chúng ta mỗi người một phong thư chứ?
– Vâng.
– Em không biết cha anh nói gì với anh, chớ riêng trong thư cha anh gửi cho em người có khuyên đừng nên nhận yêu anh, vì vậy em nghĩ có lẽ người không tán thành chuyện tình của hai đứa.
Nhược Trần nhíu màỵ
– Chuyện đó có thật à?
– Vâng, cha anh còn nhắc em hãy nhớ kỹ đến dĩ vãng của anh, vì vậy em không hiểu quá khứ anh còn có mối tình nào mà em không hay biết nữa không?
– Chuyện Cát Hà em đã biết, còn những mối tình khác anh cũng đã kể cho em nghe hết rồi, anh công nhận thuở nhỏ quả tình anh trụy lạc và phóng đãng thật… Hay là chính quá khứ đó mà cha không muốn em yêu anh, sợ em khổ chứ gì?
– Cũng có thể lắm.
Vi trầm tư:
– Vậy thì… Anh có thật yêu em không? Anh không làm khổ em chứ?
– Làm gì có chuyện đó.
Trần thở dài, nâng cằm Vi lên:
– Vũ Vi, nếu biết anh yêu em dường nào chắc có lẽ em cũng đã không hỏi anh một câu như vậỵ
– Nhưng anh đã điên cuồng yêu Cát Hà?
Nhược Trần vội bịt miệng Vi.
– Đừng nhắc đến tên đó nữa, anh có bao giờ nhắc đến tên ông bác sĩ Ngô của em đâu?
– Nhưng em có gì với ông ta đâu?
– Đừng có dấu anh, Vi ạ.
Trần nói:
– Em có còn nhớ lá thư ông bố để lại cho anh không?
– Nhớ.
– Đấy, bố bảo là đã cho người điều tra kỹ, biết em và tên bác sĩ kia đang ở vào tình trạng ra rít, do đó khuyên anh đừng mơ mộng đoạt đao trên tay người.
Vũ Vi mở to đôi mắt.
– Cha anh nói dối đấy, chuyện giữa em với bác sĩ Ngô có gì đâu? Không hiểu sao cha anh lại có thể làm chuyện kỳ cục vậy.
– Có lẽ đó cũng là một lý do.
Trần nói:
– Cha sợ anh làm em khổ.
Nhưng cha đâu có ngờ là sự tính toán của cha khiến anh khổ vì ghen gấp trăm lần. Sự thật ra, em có biết không Vi. Anh đã từng thề với chính mình là nếu anh bỏ em thì…
Vi vội bịt miệng Trần lại.
– Không cần thề anh ạ… Vì ngay chuyện yêu nhau đã là lời thề thốt, em tin anh, và nếu quả thật anh có bê bối, thì em cũng đã lỡ yêu cái bê bối đó rồi.
Trần sung sướng cúi xuống hôn người yêu một cái thiệt ngọt, khung trời bây giờ là thơ, không ai muốn rời ai cả. Có tiếng động ở cửa, Vũ Vi vội đẩy Trần ra. Bà Lý vừa bước vào biết mình lỡ bộ vội quay đi.
– Đứng lại bà Lý!
– Dạ
Bà Lý có vẻ sượng:
– Tôi vào đây chỉ để định hỏi cô Vi là phần ăn tối nay ười người có đủ không?
Vũ Vi chưa kịp trả lời, Trần đã hớt.
– Không đủ đâu, làm mười hai phần đi.
– Làm gì dữ vậy?
Vi la lên:
– Đâu có bao nhiêu người đâu, bỏ thừa uổng lắm.
Nhược Trần nhìn Vi.
– Tại anh muốn nhiều một chút, và… Nếu em thấy chẳng có trở ngại, thì chúng ta có thể tuyên bố đính hôn nhau ngay hôm nay vậy.
– A!
Bà Lý mừng rỡ hét lên:
– Thật chứ cậu ba? Thật hả cô Vi? Thế nầy thì tôi phải cho chồng tôi và ông Triệu hay mới được.
Rồi bà hấp tấp bỏ đi ngay. Còn lại Trần và Vi.
– Em thấy như thế có gì trở ngại không? Hay là để ta chọn ngày làm một lễ đính thật to vậy?
Vũ Vi xúc động nhìn Trần.
– Không, hôm nay đẹp lắm rồi. Mùng một tết, ngày đầu của một năm, ngày bắt đầu ột đời mới.
Trần xiết mạnh tay Vi.
– Anh có xứng đáng với em không chứ?
– Anh à?
Vi trìu mến nhìn Trần:
– Với em anh là người đàn ông đúng nghĩa nhất mà em mong đợi.