Biết Tỏ Cùng Ai

Chương 14


Bạn đang đọc Biết Tỏ Cùng Ai – Chương 14


Ba ngày sau, Trần bình phục hoàn toàn, chàng lại tiếp tục những công việc cũ, lần này có vẻ bận rộn hơn. Ít khi Trần ở nhà, và mỗi lần về là vội vã đi ngay.
Trước thái độ chăm chỉ của Trần ông Nghị có vẻ thỏa mãn, ông nói với Vi.
– Đấy cô thấy không, nó là đứa con duy nhất đã mang lại danh dự cho tôi.
Vũ Vi chẳng có ý kiến, vì nàng khám phá ra một điều là hình như không biết vô tình hay cố ý. Trần lúc nào cũng gần như muốn lánh mặt nàng. Những lần gặp nhau càng lúc càng vắng và nếu có gặp đi nữa thì thái độ của chàng cũng gần như khác biệt hẳn lúc trước. Không còn những cử chỉ săn đón, vồn vã, trái lại Trần đã khách sáo một cách hết sức máy móc. Nói chuyện chỉ bàn chuyện mưa gió trái trời và sau cùng là một tiếng xin lỗi lịch sự. Vi trở thành người xa lạ, nàng cảm thấy lạc lõng và cô đơn trong cái không khí khó thở tận cùng.
Buổi sáng thức giấc, Vi đã chờ đợi, đã mong mỏi để gặp chàng nhưng khi trông thấy nhau, những cử chỉ khách sáo của chàng lại khiến nàng hờn dỗi. Thế nầy không gặp còn hơn và Vi thấy hối tiếc nàng thấy yêu hình ảnh ngang tàng, gàn bướng của chàng ngày nào hơn.
Mùa xuân lặng lẽ trôi đi rồi mùa hạ đến.
Trời bắt đầu nóng bức, sức khỏe ông Nghị giảm dần. Vi hiểu rằng những giây phút cuối cùng của quãng đời già nua còn lại sắp hết. Nàng bắt đầu lo lắng.
Nửa năm qua, nửa năm sống chung trong khu Vườn mưa gió, Vi đã phục vụ cho ông già nóng tánh, nhưng đồng thời nàng cũng đã tham dự vào cuộc sống riêng tư, tình cảm của ông ta. Trong sự ngạc nhiên không ngờ, Vi đã vui cái vui và buồn với cái buồn của một người xa lạ mà thân thuộc. Bây giờ cái hố ngăn cách giữa hai người đã mất, Vi không còn cảm giác của một y tá đối với con bệnh nữa, mà gần như nàng thấy mình đang chăm sóc ột người cha. Thì ông Nghị lại sắp ra đi! Dù đã chứng khiến bao nhiêu sự chết, dù biết chắc một ngày nào đó rồi người cũng giã từ nhưng không hiểu sao Vi thấy buồn lạ.
Với ông Nghị, hình như ông còn biết rõ chính mình hơn người khác. Ông bắt đầu hoạt động nhiều hơn. Lúc nào Vi cũng thấy ông thật bận rộn. Luật sư Mậu và ông quản lý họ Đường ngày ngày đều đến. Họ thương lượng với ông Nghị điều chi, Vi không biết, có điều mỗi lần như vậy là kéo dài cả tiếng đồng hồ. Có lần vi không chịu được đã chận đường luật sư Mậu nói.
– Luật sư, xin luật sư chớ để ông ấy bận tâm nhiều về việc kinh doanh. Ông ấy còn sống được bao lâu? Chết đi rồi có mang theo được gì đâu?
Luật sư yên lặng nghe nói.
– Cô hiểu tính ông Nghị chứ? Nếu không xếp đặt êm xuôi công việc chết đi ông ta làm sao nhắm mắt được chứ?
Và Vi hiểu ngay, Ông Nghị bận rộn vì kiểm kê những lần cuối cùng còn lại của đời. Có lẽ ông đang chuẩn bị di chúc cho người thừa kế. Một nỗi buồn mênh mang xâm chiếm hồn Vi. Đời sống là gì? Bắt đầu từ lúc mở mắt nhìn đời với tiếng khóc oa oa, trưởng thành đi học, ra đời tranh sống đến khi tạo dựng được cơ nghiệp là ngã xuống. Chết rồi có mang theo được gì không? Tất cả chỉ còn một tờ di chúc. Cuộc đời tàn nhẫn thế sao? Đến đầu tháng sáu, tính tình ông Nghị thay đổi thấy rõ. Lúc nào ông cũng sẵn sàng hờn dỗi la hét. Có một tối vì drap trải giường không được thẳng ông đã hét bà Lý một trận. Bà Lý chẳng dám nói gì hơn là chảy nước mắt. Vũ Vi phải tiêm cho ông Nghị một mũi an thần ông mới chịu nằm yên. Vi biết cơn nhức mỏi toàn thân ông Nghị đã trở lại, có điều ông cố chịu đựng không muốn nói ra vì không muốn trở lại bệnh viện lần thứ hai.
Tối hôm ấy, sau khi để ông Nghị ngủ yên, Vi bước ra vườn hoa.
Đêm trăng thật đẹp, trăng tròn của ngày rằm thật to, khiến ánh sao rải rác bị lu mờ. Gió đưa cây lập lờ trải dài trên đất. Bước chân lên những sỏi dại trên đường mòn, Vi có cảm giác như mình đang thưởng thức một bản đại hòa tấu của thiên nhiên. Vườn mưa gió đang ngủ yên, trăng thật đẹp, thật bình yên. Thế còn ngày mai? Ngày mai thì sao?
Chui qua khỏi hàng liễu rủ, Vi bước đến giàn giây leo. Nhưng Vi không ngờ đã có người đến trước nàng.
– Cô Vi đấy à?
Vi giật mình.

– Vâng.
Gã con trai im lặng một chút.
– Cha tôi còn sống được bao lâu nữa hả cô?
– Tôi không biết.
– Nhưng sắp rồi phải không?
Vi không giấu được.
– Vâng.
– Nếu bây giờ tôi thú thật cho cô biết, tôi sợ lắm, tôi sợ bố tôi chết lắm vì ông ấy là cột trụ để tôi nương tựa, thì cô có cười tôi không?
Vũ Vi yên lặng nhìn Trần, trong phút giây nàng thấy gã con trai trước mắt yếu đuối một cách dễ thương, nàng muốn cúi xuống ôm lấy mái tóc bồng của hắn vỗ về an ủi. Khoảng cách đêm mưa ngày nào đã tan đi. Vi cảm thông và yên lặng.
– Cô Vi, cô hiểu tôi chứ? Tôi chẳng có được bản tính cương Nghị của cha tôi, tôi yếu như sên, giống như điều cô đã nói, tôi chỉ là một thứ công tử bột.
– Không phải thế đâu anh Trần ạ
Vũ Vi ngồi xuống trước mặt Trần thành thật.
– Anh không yếu đuối như anh tưởng đâu? rồi anh sẽ thành công, anh sẽ đối diện với thực tế để tiếp tục sự nghiệp của cha anh chứ.
– Tôi có thể làm được sao?
– Vâng.
Vũ Vi thở nhanh.
– Đừng mặc cảm tự ti quật ngã anh, anh cũng đừng đánh giá mình quá thấp. Tôi công nhận cha anh là một người cương nghị, nhưng anh cũng không kém gì, anh có tài, có tuổi trẻ và hy vọng, anh sẽ thành công. Riêng về cái chết sắp đến của cha anh, đó là điều đáng buồn thật, nhưng thử hỏi trên đời nầy có ai sống mà không chết đâu? Anh Trần, anh hãy bình tĩnh, hãy thực tế để giữ vững sự nghiệp còn lại của cha anh.
Nhược Trần ngồi yên lắng nghe.
– Tôi không nghe lầm chứ?

– Vâng, Vũ Vi không giấu được tình cảm riêng tư.
– Tôi cho anh biết lúc cha tôi mất, tôi chỉ có 15 tuổi thôi, cha tôi để lại cho tôi hai đứa em trai như anh biết. Tôi cũng suýt bị hoàn cảnh xã hội xô ngã, nhưng tôi vẫn đứng được. Anh Trần! Anh là đàn ông lại có sẵn cơ sở chờ đợi, không lẽ anh lại bỏ rơi dễ dàng như vậy được sao?
– Nhưng mà…
Nhược Trần cúi đầu xuống, anh chàng có vẻ xúc động mạnh.
– Nhưng cô cứng hơn tôi nhiều…
Bàn tay anh chàng rụt rè đưa lên vuốt nhẹ những sợi tóc trên vai Vi, rồi chợt nhiên đổi giọng.
– Cô Vi, cô đi ngay đi, cô lánh khỏi tôi mau bằng không tôi sẽ làm cô giận nữa bây giờ. Đi đi! Thôi chào cô, mai gặp lại.
Nhược Trần hấp tấp, đứng dậy, bước nhanh vào đường mòn như bị ma đuổi, chỉ một thoáng là biến mất sau lùm cây. Vũ Vi yên lặng nhìn theo, một chút xót xa và thất vọng. Lòng nàng muốn gào to. Đừng bỏ em một mình anh ơi! Bỏ qua chuyện cũ đi, em sẳn sàng mở cửa đón anh đây mà.
Có lẽ chàng không yêu ta, chàng cũng không muốn đùa nghịch với cuộc tình của ta, lương tâm chàng chẳng cho phép. Có lẽ thế! Vi thất vọng ngồi bệt xuống đất, tay chống cằm ngẩn ngơ. Sau khi ông Nghị chết ta sẽ dọn ra khỏi khu Vườn mưa gió này, ta sẽ trốn thoát khởi những kỷ niệm đã qua, nhưng biết ta có trốn được hình ảnh chàng không?
Đêm càng khuya, sương càng lạnh, trăng đã treo trên cành, gió hè thoảng nhẹ khiến đêm như đọng lại. Vi đứng lên thở dài đứng lên, vuốt lại mái tóc dài, bỏ vào nhà.
Đèn nơi phòng khách vẫn còn thắp sáng, chàng thắp đèn cho ta đấy chăng? Vũ Vi bước lên lầu, nàng khẽ liếc nhanh về phía phòng Trần. Căn phòng tối om, có lẽ chàng đã ngủ. Xin chúc cho anh có được một giấc mơ đẹp.
Vào phòng ngồi xuống bàn viết. Bình hoa bằng sứ trắng thật đẹp nằm ngay tầm mắt. Chiếc bình hoa của thư phòng ai mang sang đây? Một cánh hồng nhung nằm trên miệng lọ. Dưới ánh đèn mờ nhạt trông cao ngạo nhưng cô đơn làm sao. Vi nâng bình hoa lên chợt phát giác một mảnh giấy nhỏ. Nét chữ của chàng.
Sóng hồ gợn gió lăn tăn
Mưa xuân đơm nhẹ nụ măng đầu mùa.
Bướm bay từng cánh vui đùa
Ta mơ giấc mộng một mùa xuân xanh.
Bên dưới có thêm một hàng chữ:

“Nhưng mộng để mà chi khi chỉ là mộng?”
Vi thở dài đọc lại mấy lượt. Và tối hôm ấy khi ngủ. Vi nằm mơ thấy Trần đã tỏ tình với nàng.
Sáng hôm sau, Nhược Trần lại ra đi thật sớm, bỏ Vi ở nhà một ngày chờ đợi, đến tối chàng mới trở về, nhưng bỏ vào phòng ông Nghị ngay. Hình như Trần đã khám phá thấy lỗ hổng to trong ngân khoản của hãng. Vi nghe lóm tiếng được tiếng không. Đối với việc thương mãi nàng ít khi để ý đến, với lại nàng cũng chẳng thích thú gì với những công việc đó. Có điều hôm nay Vi thấy tức lạ Trần làm như chẳng chú ý đến nàng, chàng như quên hết tất cả, kể cả chuyện cành hoa hồng và mảnh giấy hôm qua. Tự ái bị xúc phạm Vi cũng câm như hến mãi đến khuya.
Khi ông Nghị đã ngủ say, Vi bước vào phòng sách, nàng giả vờ ở lại đó thật lâu vì Vi biết tối nào Trần sẽ vào đó. Nhưng chờ mãi mà chẳng thấy Trần vào.
Vi thở dài, tìm một quyển sách khuây khỏa, nàng chọn quyển “hai hạt ngọc” và trở về phòng. Lúc đi ngang phòng Trần, Vi khẻ liếc mắt vào. Phòng tối om. Thế là chàng đã ngủ say, Vi buồn bực.
Khi mở cửa phòng. Một cánh hồng trên bình hoa mới lại đập vào mắt Vi, một mảnh giấy khác.
Vẫn biết yêu là khổ.
Nhưng biết sao ngăn được tình yêu.
Đêm đêm vọng cửa trông người.
Hỡi ai có biết có cười ta chăng?
Vi đặt mảnh giấy lên giường, ở vị trí nàng thường nằm. Ngoài kia bầu trời cao, những cánh sao lấp lánh, tim Vi đập mạnh và hỗn độn. Nàng không làm sao ngủ được. Đánh bạo Vi nhắc điện thoại lên (ở Vườn mưa gió mỗi phòng đều có điện thoại thông nhau cả). Đầu giây bên kia có tiếng của Nhược Trần.
– A lô! Ai đấy?
Vi nói nhẹ như tơ.
– Tôi vừa đọc mảnh giấy trên bàn của anh.
– Thế à?
Tiếng nói của Trần có vẻ bối rối!
– Đừng mắng tôi là giở trò điên nhé, cũng đừng nói gì cả, nhất là chuyện liên hệ giữa cô với tên bác sĩ kia, tôi van Vi.
– Không tôi không bao giờ mhắc đên chuyện đó nữa đâu, mà tôi chỉ muốn mời anh…
Vi ngưng thở giọng run nhẹ
– Muốn mời anh ra hành lang một chút, tôi có chuyện muốn nói.
Bên kia đầu giây yên lặng. Vi hỏi.
– Sao? Không muốn à?

– Không phải.
Nhược Trần đáp nhanh:
– Tôi chỉ muốn biết cô sẽ nói chuyện gì? Tôi có làm gì khiến cô buồn không mà phải gặp mặt. Dù sao tôi cũng sẽ ra, nhưng mong cô chớ đập cánh hoa hồng kia vào mặt tôi nhé.
Vi chưa kịp đáp thì bên kia đã gác ống. Nàng sửa lại mái tóc và áo xong lấy can đảm bước ra. Cửa vừa mở đã trông thấy Nhược Trần đứng đó với khuôn mặt của kẻ phạm tội.
Vi bước đến gần chàng, tim đập nhanh.
Một khoảng thời gian như ngưng lại.
Bàn tay Trần đột ngột đưa lên nắm chặt tay Vi kéo mạnh. Vi bị rơi ngay vào lòng chàng. Hai bờ môi của gã con trai gắn chặt lên môi. Tim Vi đập nhanh, nàng cảm thấy toàn thân như bị tan biến.
Nụ hôn đã tàn, Vi từ từ mở mắt nhìn lên mắt chàng đang dán chặt vào mặt nàng.
– Vũ Vi.
Trần lên tiéng khẽ gọi. Vi yên lặng.
– Đừng nhìn anh như thế Vi, em nhìn như vậy anh sẽ không trốn được.
– Anh muốn trốn à?
– Không thì anh sợ gì?
– Sợ! Giọng chàng như tiếng thầm:
– Em tuyệt quá, còn anh, anh chỉ là một tên hư đốn? Hư đốn như độ nào chứ? Anh không tinh khiết như em, anh đã từng sống với gái giang hồ, đã từng trụy lạc, uống rượu, cờ bạc, hầu như đủ cả tứ đổ tường.
– Còn gì nữa không?
– Hết rồi.
Thế thì. Giọng Vi như tiếng thở:
– Anh có thể hôn em một lần nữa được không?
Nhược Trần xiết chặt Vi trong vòng tay, nụ hôn thứ hai lại nở.
– Từ đây, em sẽ là vị thần hộ mạng của anh. Anh xin hứa và sẽ không bao giờ đi phiêu bạt nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.