Biết Tỏ Cùng Ai

Chương 1


Bạn đang đọc Biết Tỏ Cùng Ai – Chương 1


Ánh nắng cuối cùng như nằm yên trên hành lang bệnh viện, Giang Vũ Vi cố đè nén sự hồi hộp trong tim bước chậm chạp về phía phòng bệnh số 212. Chiếc bảng “miễn tiếp khách” treo trên cửa với những tiếng chửi rủa cộc cằn từ trong vọng ra khiến nàng chùn chân, giở chiếc nón y tá xuống, vuốt lại mái tóc dài, Vũ Vi do dự không biết nên bước ngay vào không? Hành nghề y tá trên ba năm, chịu đựng bao nhiêu con bệnh khó tánh, Vi không còn xa lạ với nghề, nhưng ban nãy khi nghe bà y tá trưởng nhìn nàng với đôi mắt dè dặt nói:
– Cô Vi, cô thử đến chăm sóc ông khách khó tính ở phòng số 212 xem, ông ta mới vào nằm đây có hơn ba hôm mà đã xua đi hết mười một cô y tá. Cô đến đi, nếu cô cũng bó tay thì chắc bệnh viện phải thua vậy.
Vũ Vi không khỏi hồi hộp. Mới ba ngày mà đã không chấp nhận mười một cô y tá? Quái thật! Vi lắc đầu. Định Khắc Nghị – Con bệnh là một triệu phú, đã là triệu phú thì nhứt định phải quen thói la hét của kẻ lắm tiền. Còn nàng? Dù sao đã chọn cái nghề cực khổ này thì cũng không có quyền khước từ nhiệm vụ.
Thở nhẹ, Vi lấy can đảm gõ nhẹ cửa. Đây là nạn nhân thứ mười hai của ông đây!
Nàng muốn hét to lên.
Tiếng gầm gừ bên trong vọng ra:
– Ma quỷ nào nữa đó? Vào đi!
Câu đón chào đầy “thiện cảm” của bệnh nhân khiến Vũ Vi buồn cười, nàng đẩy cửa bước vào, bên trong bệnh nhân đứng tuổi ngồi trên xe lăn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Vi chỉ nhìn thấy mái tóc bạc rối của ông ta. Bên cạnh người đàn ông đó là một thiếu phụ với vẻ bực bội hiện rõ trên mặt. Sự xuất hiện bất ngờ của Vũ Vi như chiếc phao trong cơn bão cho thiếu phụ, bà ta mừng rỡ quay sang bệnh nhân, nhưng con bệnh đã đánh tiếng trước.
– Ai đó?
Vũ Vi bình thản.
– Tôi, người thứ mười hai.
Câu đáp kỳ cục của nàng khiến ông ta quay lại, Vũ Vi nhận ngay ánh mắt bén của bệnh nhân.
– Cô nói gì?
– Tôi nói, tôi là người thứ mười hai, Nàng đáp, ánh mắt tuy có sắc nhưng nàng không sợ
Lão già khó chịu.
– Nghe nói chỉ ba hôm mà ông đã không hài lòng đến sự phục vụ của mười một cô y tá phải không? Tôi là người thứ mười hai, nếu ông lại không hài lòng thì đúng là ông đuổi đủ tá rồi đấy.
Ông lão ngạc nhiên trước lời đối đáp của Vũ Vi, hai hàng mi dài và xậm chau lại.
– Cái gì? Cô chắc tôi lại cũng không hài lòng cô nữa à?

– Vâng, Vũ Vi đáp – Vì tôi chẳng phải là con cừu ngoan.
Ông già quay sang thiếu phụ, hét:
– Đó có nghe không? Cô y tá này lại khai chiến với tôi nữa đó.
Thiếu phụ nhìn Vũ Vi ngạc nhiên rồi quay sang người đàn ông đứng tuổi xoa dịu.
– Được rồi, nếu cha không đồng ý, thì sẽ nhờ cô y tá khác vậy.
Vũ Vi quay đi.
– Vậy thì để tôi gọi cô y tá số mười ba xui xẻo đến nhé?
Nàng vừa dợm bước thì chợt nghe ông lão lớn tiếng.
– Khoan! Cô nói gì? Người nào phục vụ cho tôi là xui xẻo à?
Vũ Vi thành thật:
– Vâng, nếu theo lời kể của mười một chị, thì đúng như vậy.
Ông lão yên lặng nghiêng đầu ngắm Vũ một lúc, như có diều gì thú vị ông cười ngạo nghễ.
– Được rồi! Cô mười hai, cô có vẻ không thích chăm sóc tôi phải không? Vậy thì tôi cho cô biết, không có chuyện giản dị như thế đâu. Cô ở lại, tôi không cần cô thứ mười ba nào cả, cô sẽ là người xui xẻo như cô nói.
Vũ Vi nhướng mày.
– Nghĩa là ông bằng lòng để tôi phục trách ông?
Người đàn ông đứng tuổi lên tiếng.
– Ừ.
– Vậy thì… Vũ Vi nhún vai – Tôi đành ở lại vậy. Nhưng lúc nào không bằng lòng cứ bảo tôi sẽ đi. Cũng như tôi, nếu lúc nào thấy chịu đựng không nổi tôi cũng sẽ xin từ khước nhiệm vụ.
Ông Nghị trợn mắt.

– Bây giờ cô lại muốn hăm dọa tôi nữa à?
Vũ Vi cười nhẹ
– Không phải hăm dọa, nhưng lúc nãy tôi đã nói với ông, tôi không phải là con cừu non dễ dạy. Vì vậy nếu ông muốn, ông có thể thay đổi ý kiến ngay bây giờ.
– Thay đổi ý kiến à? Ông Định Khắc Nghị trừng mắt – Còn lâu! Khi đã quyết định một việc gì thì không bao giờ tôi đổi ý, cô đừng mong tránh né. Bắt đâu từ hôm nay cô sẽ là y tá thường trực chăm sóc tôi, cô hiểu chưa?
– Vâng. Vũ Vi bước đến cạnh ông Nghị- Thế này thì tôi chỉ biết nhận vậy, đã chọn cái nghề khổ cực này thì tôi không có quyền trốn lánh. Nhìn vào đồng hồ, Vi nói – Bây giờ mời ông. Nếu tôi không lầm thì giờ này là giờ tập đi không cần xe của ông chứ?
Không đợi ông Nghị lên tiếng, Vũ Vi tới cạnh tường mang chiếc gậy lại.
– Bây giờ chúng ta có thể bắt đâu rồi chứ?
Ông Nghị chăm chú nhìn Vi, ánh mắt ngạo nghễ của ông đã biến mất, sự ngơ ngác thoáng qua rôì mất ngay, thay vào đó là nụ cười, nụ cười ròn rã và đột ngột khiến thiếu phụ ngồi cạnh phải giật mình.
– Cha, cha cười gì thế?
Ông Nghị vẫn cười ròn, quay sang Vũ Vi.
– Thôi được rồi, coi như tôi chịu thua cô vậy, cô mười hai ạ.
Rồi cố gắng đẩy xe tới trước, ông Nghị nói.
– Cô hay lắm, có lẽ cô sẽ phục dịch tôi được, tôi thích những người ngang như cô.
Vũ Vi cười theo. Thế này thì ta đã bị cột chân rồi, xui thật. Có điều Vũ Vi thấy khâm phục ông lão, sự lanh trí của ông đã buộc chặt trách nhiệm vào chân nàng.
– Ngoài danh xưng mười hai ra cô còn tên gì khác nữa không?
Vi nói.
– Dạ có, tôi là Giang Vũ Vi – Cánh tường vi trong mưa.

Ông Nghị gật gù.
– Tên đẹp lắm nhưng hơi yếu đuối, chẳng hợp với bản tính cô tí nào.
Rồi quay sang thiếu phụ ngồi cạnh, ông lạnh lùng.
– Được rồi, Mỹ Kỳ, cô có quyền về nhà rôì đấy.
– Thiếu phụ thở nhẹ như trút được gánh nặng, nhoẻn miệng cười thật tươi.
– Vậy thì mai con với anh Bồi Hoa đến thăm cha nhé?
Ông Nghị khoát tay.
– Thôi khỏi, tôi không cần mấy người nữa, có y tá trực rồi. Mấy người yên trí đi tôi chưa chết ngay đâu mà phải giả vờ lập công như vậy.
– Cha! người thiếu phụ kêu lên, rồi bối rối nhìn Vũ Vi – Tại sao cha lại nói thế, tụi con…
Ông Nghị cắt ngang.
– Thôi, tôi hiểu mấy người quá rồi, Về đi! Về đi! – đây hai tiếng đã bực lắm, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt khó chịu của mấy người nữa.
Thiếu phụ cắn nhẹ môi chịu đựng, Vũ Vi nhìn thấy ánh mắt giận dữ lóe nhanh trong mắt người thiếu phụ. Bây giờ nàng mới có dịp quan sát người đàn bà trẻ trước mặt. Mái tóc hớt ngắn, đôi mày kẻ sậm trên đôi mắt đẹp và chiếc áo dài hợp thời trang. Thiếu phụ đẹp sang trọng có điều trong cái dáng dấp sang trọng đó không dấu được sự kiêu sa và vật chất. Con nhà giàu! Ba chữ đó như hiện rõ trên mặt thiếu phụ. Vũ Vi cũng thấy không khí xung đột giữa hai cha con nhà giàu trước mắt. Tình cảm họ có vẻ nhạt nhẽo chớ không thắm thiết như những gia đình nghèo. Ba năm hành nghề, ba năm lăn lóc với đời và gần gũi bao nhiêu bệnh nhân, Vi đã ý thức sự huyền diệu của tình cảm con người và nàng cũng hiểu được sự phức tạp và nhức nhối của nó!
– Vâng! Thiếu phụ đứng dậy, nàng quay sang Vũ Vi nhưng mắt vẫn hướng cao – Cô Vi, tôi gởi cha tôi lại cho cô đó, nhớ chăm sóc cẩn thận nhé.
Ông Nghị chẳng đợi Vi lên tiếng nói.
– Cô khỏi lo, cô y tá này không ăn thịt được tôi đâu.
Thiếu phụ nhíu mày như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, nàng mở cửa bước ra ngoài.
Gài cửa lại xong, Vũ Vi mới quay lại đối diện với thân chủ.
– Ông có vẻ tàn nhẫn với con gái ông quá!
– Cái gì? Ông Nghị hùm nhẹ – Tôi đâu đến độ có được con gái như thế? Nó là con dâu tôi đó, chúng chỉ mong tôi chết sớm thôi!
Vũ Vi ngỡ ngàng nhìn con bệnh
– Ồ sao ông lại nói thế? Ông thù ghét tất cả mọi người sao?
Ông Nghị nhíu màỵ

– Bây giờ cô định phê bình tôi à?
Vũ Vi cười nhẹ.
– Không dám, tôi lấy tư cách gì để phê bình ông chứ?
Ông Nghị lạnh nhạt.
– Cô vừa phê bình xong, nhìn vào mắt và thái độ cô tôi đã trông thấy sự khó chịu đó cô không ưa tôi lắm phải không?
Vũ Vi nhún vai.
– Nghề nghiệp của tôi không bắt buộc tôi phải yêu con bệnh.
Ông Nghị trừng mắt.
– Không hiểu tôi chịu đựng cô được bao lâu, chứ bây giờ tôi bắt đầu thấy ghét cô rồi.
– Ông có thể xin thay cô y tá khác ngay bây giờ!
Ông Nghị lắc đầu.
– Không, tôi đã chọn cô.
Và ông lớn tiếng.
– Sao cô chẳng thi hành nhiệm vụ của mình đi. Còn đợi gì mà chẳng đỡ tôi dậy. Định bắt tôi ngồi mãi xe lăn như thế này à?
Vũ Vi bước tới trao gậy cho ông Nghị. Trong giây phút đỡ người bệnh lớn tuổi lên, mắt nàng chạm phải tia nhìn thật mềm, thoáng bàng hoàng của ông Nghị, nhưng rồi ánh mắt đầm ấm kia cũng biến thật nhanh.
– Kề vai cô sát vào người tôi một chút.
Vũ Vi đưa vai vào, bàn tay người bệnh cố gắng bám vào đứng dậy chiếc gậy trên tay còn lại quờ quạng. Bây giờ Vũ Vi mới nhìn thấy tay ông Nghị khô đét. Có thể có một bản tính ương ngạnh cứng rắn trong một thể xác yếu đuối sao?
– Đừng có đứng chết như thế! Ông Nghị không bỏ rơi thái độ nào của Vi – Bác sĩ đã cho tôi biết, tôi cao lắm chỉ có thể sống hơn năm nữa thôi!
Vũ Vi ngẩng ngây đầu lên, nàng không tin nhưng ánh mắt của ông Nghị đã báo đó là sự thật
– Dù cho chỉ còn sống hơn một tháng, tôi cũng không muốn có cảm giác là mình bị tật nguyền. Ông Nghị tiếp – Biết chưa? Hãy đỡ nhẹ lấy tôi được đi đứng như một người bình thường.
Vũ Vi cố gắng đỡ lấy vai ông Nghị Nàng không còn nghĩ hay định nói gì nữa, dù gặp quá nhiều con bệnh khác nhau, nhưng chưa bao giờ nàng lại cảm thấy dễ bị xúc động như hôm nay. Từng bước, từng bước một, Vi có cảm tưởng như những bước chân kia càng lúc càng gần đến chỗ hư vô, có điều Vi hiểu, ông lão này thích được thấy mình tiến về cái chết một cách chững chạc, chứ không muốn mình bị ngã xuống một cách tức tưởi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.