Đọc truyện Biệt Thự Hoàng Tử – Chương 57
Mấy hôm sau,
tình trạng sức khỏe của nó đã khá hơn trông thấy. Nó có thể nấu cơm, đi
dạo hay ngồi chơi máy tính. Chỉ có điều đôi môi nó vẫn chưa thật sự có
được nụ cười vui vẻ như trước đây.
Thỉnh thoảng Thiên Vũ cũng ghé về Biệt thự. Mỗi lần đó nó và hắn lại
chạm mặt nhau. Nó muốn nói chuyện với hắn nhưng không sao mở lời được và cả hắn cũng vậy. Chính vì thế nên mấy ngày liền chẳng ai nói chuyện với ai.
Nó thực sự cảm thấy khó chịu và bứt rứt lắm rồi! Thế nên hôm nay, nó quyết định phải bắt chuyện với hắn.
– Thiên Vũ, anh về rồi đấy à?
-Ừ! – Thiên Vũ gật đầu rồi nói tiếp – Nhưng lát nữa tôi lại đi. Mấy hôm sau Tiểu Hồng xuất viện rồi, khi đó cô ấy sẽ về sống ở đây trong một
thời gian.
-Anh yêu cô ấy à? – Nó bâng quơ hỏi, miệng cười nhẹ nhàng nhưng Thiên Vũ nhận ra được nét gượng gạo trong nụ cười đó.
-Thôi! – Hắn bỏ lơ câu hỏi của nó – Tôi lên phòng nghỉ một lát. Rồi tôi lại đến cho Tiểu Hồng ăn.
Nó ậm ừ trong họng rồi nhìn theo dáng hắn. Tuy hắn không còn cái tính
hay cáu kỉnh nữa nhưng đồng thời hắn lại ảm đảm đến lạ. Hắn như đã biến
thành một con người khác.
Nó chợt thấy lòng buồn hiu. Thiên Vũ đúng là rất quan tâm đến Tiểu Hồng mà! Ở bệnh viện đã có y tá, điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân. Thế nhưng
hắn đều tự tay làm những việc đó. Nhưng không sao, điều đó càng chứng tỏ Thiên Vũ là người tốt, rất có trách nhiệm và làm mọi việc đều xuất phát từ cái tâm, tuy điều đó khiến nó “hơi?” chạnh lòng.
Việc bây giờ khiến nó lo nghĩ nhiều nhất đó là nó phải làm gì đây?
Quyết tâm dành lấy Thiên Vũ à? Không! Nó không muốn là người làm những
chuyện đó. Nói với Tiểu Hồng là sẽ cạnh tranh à? Không đời nào! Chẳng lẽ nó lại đi cạnh tranh với một người đang bị liệt đôi chân sao?
Sau một hồi suy nghĩ.Nó mỉm cười, nó đã có cách của nó! Nó sẽ cùng giúp Thiên Vũ chăm sóc Tiểu Hồng. Như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng phần nào cho hắn và cũng sẽ giúp cho nó cảm thấy thoải mái hơn. Thế cũng tốt!
.
Nó bắt tay vào nấu nồi cháo thịt bằm. Thực ra thì nó không rõ là Tiểu
Hồng đã ăn được cháo thịt hay chưa nhưng mà lúc nãy Thiên Vũ bảo là cô
ấy sắp được ra viện nên nó đoán là đường tiêu hóa đã ổn định rồi.
Chợt… Nó ôm đầu choáng váng. Không hiểu tại sao dạo này nó lại hay bị như vậy.
Nó đứng khựng lại, hai tay chống vào thành bếp.
Nó vẫn cắn răng chịu đựng. Có lẽ là do dạo này nó phải suy nghĩ nhiều,
chế độ ăn uống không hợp lí và lại hay thức khuya nữa nên mới vậy. Nó tự hứa với lòng là sẽ không để tâm trạng ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.
Càng lúc nó càng không thể lấy lại được cân bằng nữa. Từng nhịp thở của nó thật khó khăn và đầy đau đớn. Nó gục ngã…
Nhưng ngay vào giây phút ấy. Một cánh tay đã nhanh chóng đỡ lấy nó một cách an toàn.
-Thoại My! Em làm sao thế này? – Minh Hoàng hét lên, vội vã bế xốc nó vào trong phòng.
Minh Hoàng đã trở về. Máy bay đáp cánh ở Việt Nam là anh liền đến Biệt
thự Hoàng tử ngay. Nào ngờ lại gặp đúng lúc nó đang ngất xỉu thế này.
Nhìn gương mặt xanh xao và hốc hác của nó lúc này, kì thực anh không thể nào kìm lòng thêm được nữa. Bất giác anh cảm thấy xót xa như có một vật sắc nhọn cứa vào tim anh. Cổ họng anh ứ nghẹn, mặn đắng.
“ Em gái anh thời gian qua đã chịu nhiều đau khổ rồi phải không?”
Minh Hoàng quá lo lắng lại đâm ra bực mình. Theo như anh thấy thì nó có vẻ bị ốm lâu ngày thế mà cả nhà lại chẳng thấy lấy một bóng người. Anh
đi lấy cái khăn chườm cho nó, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Thiên Vũ.
-Alo! Tôi- Thiên Vũ nghe…!
-Cậu đang ở đâu đấy? Về nhà ngay! Thoại My bị ngất kia kìa!
-Cái gì? Cô ấy bị ngất à? Tôi đang ở nhà chứ ở đâu! Mà ai đấy? – Thiên
Vũ nói, sau đó mới nhìn lên điện thoại – À! Minh Hoàng hả? Cậu về Việt
Nam rồi ư?
-Cậu xuống nhà ngay! – Minh Hoàng nói mà cứ như hét vào điện thoại.
Thiên Vũ chạy xuống nhà, thấy nó đang nằm mê man trên giường, hắn bước chầm chậm lại và nắm lấy tay nó:
-Cô ấy lại ngất xỉu ư? Bệnh cảm cũng dứt điểm rồi mà?
-Cậu thật là… – Minh Hoàng gằn lên trách móc, sau đó hắn hít một hơi
thật sâu để nói nhẹ nhàng trở lại – Ở nhà sao không để ý một chút? Nhìn
gương mặt tái mét của Thoại My kìa! Dù cái nàng Black Rose của cậu có
thế nào thì cũng nên để tâm đến cô ấy một chút chứ?
-Biết là vậy… Nhưng kì thực tôi không thể cân bằng mình trước cả hai cô gái… Tôi thực lòng cũng không biết thế nào, không biết trái tim mình
đang ở đâu?
-Xuống nhà nấu cho cô ấy bát cháo, không thì pha cho cô ấy cốc nước chanh! – Minh Hoàng nói một cách cộc cằn cứ như ra lệnh.
Từ trước đến nay chưa bao giờ anh có thái độ đó với Thiên Vũ và với bất kì ai cũng vậy. Anh ít nói, và mỗi lúc anh nói thì đều rất nhẹ nhàng và lạnh băng.Thế mà bây giờ lại có đấy. Có lẽ là vì anh đã quá tức giận.
Thiên Vũ cũng hiểu điều đó nên hắn cũng không trách gì bạn mình, hắn
lẳng lẳng đi ra sau bếp. Bây giờ hắn chỉ trách mỗi hắn thôi…
______________________________
Thiên Vũ bưng một tô cháo bước vào phòng, hắn nhè nhẹ đặt lên bàn sau đó đi lại phía nó.
-Sức khỏe cô ấy dạo này kém thật đấy! – Thiên Vũ thở dài nói. Sau đó hắn cũng ngồi cạnh và nắm lấy bàn tay nó như Minh Hoàng.
Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ nhưng trong họ, ai nấy cũng đều rất lo
lắng cho nó. Thiên Vũ lâu lâu lại ngước nhìn lên đồng hồ. Sắp đến giờ
cho Tiểu Hồng ăn, đi dạo và tới phòng tập vật lí trị liệu.
Bỗng… Bàn tay nó lay nhè nhẹ. Sau đó nó bừng tỉnh.
-Ơ…Sao lại ở trong phòng rồi thế này…? Ơ…
Nó ôm đầu ngồi dậy. Đôi mắt nó nhìn mọi thứ xung quanh một cách mờ mờ
ảo ảo, rồi rõ dần, rõ dần… Lúc này đây, nó mới định hình được người ngồi cạnh nó lúc này là Thiên Vũ và…
-Anh Minh Hoàng!!! Em nhớ anh lắm!!!
Nó lại ôm chầm lấy Minh Hoàng trong niềm sung sướng hạnh phúc. Nếu như
cứ bị đau thế này mà gặp được anh ấy thì cũng đáng chứ nhỉ? Từ trước đến nay, anh luôn quan tâm nó, bây giờ lại còn cách nhau cả nửa vòng Trái
Đất thì thử hỏi, đau một chút thì có sá gì đối với một con bé luôn trọng tình cảm như nó cơ chứ?
Thiên Vũ cảm thấy hơi thất vọng. Hắn cũng ngồi ở bên cạnh nó thế mà tại sao nó không quay sang hắn mà lại là Minh Hoàng? Tại sao???
Nhìn thấy cảnh nó ôm Minh Hoàng thân thiết như vậy, trái tim hắn như
ngừng đập đến vài giây, hắn nghẹn thở. Lòng hắn cứ nôn nao đến lạ, cảm
giác như có một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu đốt cả thân xác.
Hắn đau? Ừ, đúng là hắn đau.
Hắn buồn? Thì hắn buồn!
Hắn ghen? Hắn không phủ nhận.
Tại sao chứ??? Vì hắn yêu nó.
Còn Tiểu Hồng???
Thiên Vũ chợt khựng lại. Đây chính là câu hỏi mà hắn tự đặt ra cho mình biết bao nhiêu lần trong thời gian qua nhưng rồi cũng chính hắn tự tặc
lưỡi cho qua – hắn không tìm được câu trả lời hay là hắn biết rõ câu trả lời nhưng lại muốn trốn tránh?
Thiên Vũ chợt nhận ra trong tim hắn không hề có bóng dáng của Tiểu Hồng nữa rồi. Đã từ lâu trái tim hắn đã làm quen với một hình ảnh mới, một
tình yêu mới. Đó chính là nó! Chỉ có nó mà thôi! Tiểu Hồng đã là quá
khứ, mãi mãi cũng chỉ là quá khứ – một kí ức nhỏ dại của những ngày niên thiếu bồng bột.
Đã là quá khứ thì đừng bao giờ lật lại nữa…
-Thoại My! Cô ăn cháo đi kẻo nguội…
Thiên Vũ nói rồi từ từ bưng tô cháo lại cho nó. Hắn không muốn phá đám
kiểu này nhưng rồi cũng đành phải thực hiện vì hắn sợ nếu cứ thế chỉ một vài giây nữa thôi, hắn sẽ không chịu đựng được nữa mà gào mà thét mà tỏ thái độ ra bên ngoài mất!
-Thôi, em ăn cháo đi cho lại sức! – Minh Hoàng nói rồi đẩy nhẹ nó ra.
Nó giật mình, hét toáng lên:
-Chết cha! Nồi cháo!!!
Nói rồi nó định chạy vèo đi thì Thiên Vũ vội nắm hờ tay nó, ngăn lại:
-Có phải nồi cháo bắc trên bếp không? Tôi thấy ở đó đang nấu dở nên nấu tiếp rồi bưng lên cho cô đây này!
-Ơ… Nhưng nồi cháo đó tôi nấu cho Tiểu Hồng cơ mà…!!! – Nó ngơ ngác nói.
-Cô ăn cho lại sức đã. Ở dưới vẫn còn.
-Nhưng thôi! Bây giờ phải đưa cháo đến bệnh viện kẻo trễ giờ ăn của Tiểu Hồng mất! – Nó nói rồi đi nhanh xuống bếp.
Minh Hoàng liền tóm nó lại rồi ấn nó ngồi xuống giường, cười nhẹ nhàng:
-Ăn hết tô cháo này đi đã!
Nó ngước mắt lên ái ngại, sau đó cố gắng ăn thật nhanh. Nó phải tự tay đưa cháo đến kịp giờ cho Tiểu Hồng.
Minh Hoàng nhìn nó ăn, chỉ biết lắc đầu ái ngại. Còn Thiên Vũ, trong
lòng hắn thấy bình yên nhưng vẫn không tránh được một nỗi lo lắng nhất
định.
_________________________
-Bây giờ em cùng Thiên Vũ đến bệnh viện luôn! Anh có đi cùng không, Minh Hoàng?
-Thôi! Bây giờ chắc anh phải đón taxi về nhà đã. Ngay mai sẽ tới Biệt thự với mọi người sau!
Thế là cánh cổng của Biệt thự hoàng tử lại khóa. Nhất Bảo đi cùng Ngọc
Châu từ sáng. Nó và Thiên Vũ thì liền tới bệnh viện. Minh Hoàng mới trở
về lại lập tức tới nhà bố ngay.
……….
Nó xách cái cặp lồng cháo, lẽo đẽo đi theo Thiên Vũ. Miệng mỉm cười nhẹ nhàng! Nó cảm giác như mình sắp làm được một chuyện gì đó rất tuyệt vời vậy!
Thiên Vũ bước vào phòng bệnh của Tiểu Hồng. Mới thấy hắn, cô đã mỉm cười tươi rói:
-A! Anh đến rồi đó hả?
Chưa đầy mấy giây sau. Thấy đi theo sau hắn là nó, mặt Tiểu Hồng như
biến sắc. Hình như cô không thích sự có mặt của nó thì phải!?
-Thoại My đến thăm em đó!
Lần này, nó nhìn trực diện vào Tiểu Hồng – không trốn tránh mà nó mỉm cười thân thiện:
-Chào Tiểu Hồng! Tôi đến thăm cô và cũng nấu ít cháo thịt bằm. Tôi nấu
có thể không ngon nhưng đây là tấm lòng của tôi, mong cô đón nhận.
Tiểu Hồng cười đáp lại, một nụ cười gượng gạo thấy rõ:
-Cảm ơn cô đã quan tâm nhé. Nhưng tôi chưa ăn được cháo thịt đâu!
Vừa dứt câu, Thiên Vũ đã ngồi xuống bên cô, tay bưng tô cháo:
-Hôm qua bác sĩ bảo là em có thể ăn được rồi cơ mà!
-Thế à…? Ừ nhỉ? Em…em quên mất!!! – Tiểu Hồng lắp bắp nói. Lần này thì
người không dám nhìn trực diện lại là cô. Mặt Tiểu Hồng nóng bừng lên vì xấu hổ.
– Sao mặt em đỏ lừ ra thế? – Thiên Vũ nghiêng đầu qua lại nhìn gương
mặt Tiểu Hồng rồi hỏi quan tâm – Em thấy mệt trong người à? Có cần gọi
bác sĩ không?
Tiểu Hồng không đáp, cô chỉ nhẹ lắc đầu. Sau đó Thiên Vũ lại đút từng
thìa cháo cho cô ăn như một đứa trẻ lên ba – được nâng niu, được âm yếm, được chăm sóc và được quyền dành hết tình cảm về mình.
Sự quan tâm hết mực của Thiên Vũ dành cho Tiểu Hồng khiến trái tim Tiểu Hồng được xoa dịu bao nhiêu thì trái tim nó lại như bị bóp nghẹn bấy
nhiêu.
Nó như bị cái cảnh đó chĩa ngàn mũi gươm. Mãi mà nó vẫn chẳng thể đối
mặt được. Nó nhận ra… nó yêu Thiên Vũ, yêu nhiều, yêu nhiều lắm.
Nhiều hơn những gì em từng nghĩ…
Nhiều hơn những gì em từng thấy…
Nhiều hơn những gì em từng cảm nhận…
Ngọt ngào như chiếc kẹo tan nơi đầu lưỡi…
Mặn đắng như ngụm cà phê muối nơi đầu môi…
Em đã yêu anh… Bây giờ cũng yêu anh… Và mãi mãi sẽ chỉ yêu anh…
Nó cố gắng nở nụ cười rồi bước lại gần hai người họ hơn. Nó quay sang Thiên Vũ:
– Có cần em…à tôi giúp không?
Thiên Vũ chưa kịp trả lời thì Tiểu Hồng đã vội chen ngang:
-Thôi! Cứ để anh ấy cho tôi ăn! Cô là người ngoài, tôi ngại lắm!
Từ trước đến nay, Tiểu Hồng chưa bao giờ ích kỉ như vậy. Cô không phải
là người thích chèn ép người khác và cư xử một cách… trơ trẽn nhưng
riêng nó thì lại khác. Cô cảm thấy khó chịu trước nó và ai cũng thừa
biết là vì Thiên Vũ, cô không muốn đánh mất hắn. Từ trước đến nay, cô
luôn nghĩ hắn thuộc về cô. Chưa một lần cô nghĩ rằng một ngày sẽ mất
hắn…
-À! Ra thế! – “ Là người ngoài, vậy Thiên Vũ là người nhà sao…?” Nó
trộm nghĩ rồi lại nói tiếp – Vậy… nếu cần gì cô cứ nói nhé! Tôi sẽ giúp!
Dứt câu, nó liền ngồi xuống cái ghế gần đó thì ngay lập tức, Tiểu Hồng nghiêng nghiêng mái tóc, cười dễ mến:
-Tôi muốn ăn ít trái cây. Cô đi mua hộ tôi nhé!
Nó lại đứng dậy, gật gật đầu:
-Được thôi!
-Để lát tôi đi mua cho! Cô mới ốm dậy mà ra ngoài nắng mất công lại ốm
tiếp đó! Với lại cô mà mua trái cây là tôi nghi ngờ lắm! Haha!!!
-Ơ…ừm!!! Cảm ơn anh! – Nó nói lời cảm ơn mà miệng cứ méo xệch. “Dám nghi ngờ bản cô nương ư? Thật là…”
Nó cảm thấy vui vui trong lòng vì hắn sợ nó bị ốm và còn đi mua hộ nó
nữa chứ! Tuy nhiên… Thực ra hắn lo lắng cho nó hay là Tiểu Hồng? Hắn lo
cho sức khỏe của nó hay là sợ Tiểu Hồng ăn trái cây không ngon???
Từ vui nó lại chuyển sang hoang mang lạ… Kì thực chuyện này đâu có gì
là đặc biệt lắm đâu mà tại sao nó cứ phải suy nghĩ nhiều đến thế…?
Lát sau, khi Tiểu Hồng đã ăn cháo xong, Thiên Vũ liền đi ra ngoài mua trái cây. Căn phòng chỉ còn lại mỗi nó và Tiểu Hồng.
Không ai nói với ai nửa lời. Thật ngột ngạt!
Nó đang tính tìm cách bắt chuyện thì Tiểu Hồng đã mỉm cười và nói với
nó, trong nụ cười đó có chút xinh tươi, dễ thương và nếu để ý hơn thì
còn có một chút ranh mãnh nữa:
-Thiên Vũ thật tốt phải không?
Nó gật đầu.
-Cô yêu Thiên Vũ à? – Tiểu Hồng hỏi trắng ra luôn làm nó sững cả người. Lần này nó không dám gật đầu nữa. Nó nhìn cô không chớp mắt.
-À… Đúng là thế còn gì?! Nhưng mà… hơi đáng tiếc là bây giờ anh ấy chỉ
yêu tôi, chỉ quan tâm đến tôi thôi! – Tiểu Hồng nói, cố tính nhấn nhá
giọng để khắc vào tâm trí nó rõ ràng hơn – Có lẽ tháng sau chúng tôi sẽ
đính hôn đó nhưng mà chưa chọn được ngày…
-…….
Nó định nói một lời “chúc mừng” nhưng sao khó khăn thế! Nó cảm thấy như toàn cơ thể không còn bộ phận nào hoạt động nữa… Mắt như ngừng thấy…
Mũi như ngừng thở… Chân tay như rã rời…
Tim như không còn đập được nữa rồi – nó quặn thắt từng đợt. Đau! Đau lắm!
Đầu óc nó bắt đầu choáng váng…
Xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo…
Lại là cảm giác này…
Mặt nó tái nhợt như không còn giọt máu…
Và một lần nữa, nó gục ngã – cả thể xác lẫn tinh thần.