Đọc truyện Biệt Thự Hoàng Tử – Chương 46
Đêm qua là một đêm trằn trọc , mệt mỏi đối với Minh Hoàng . Cứ nghĩ đến việc phải lựa
chọn 1 trong 2 hắn lại không tài nào chợp mắt được. Một là thổ lộ tất cả với nó – quá vội vàng . Hai là sẽ không nói gì cả , và có thể là nó sẽ
thuộc về Vũ.
Hắn không muốn phải chọn lựa … Qủa thật là khó khăn… Bỗng dưng hắn lại
nhớ đến cuộc trò chuyện của hắn và Minh Thảo vào đợt con bé tới Biệt thự chơi lần trước.
…………..
-Em mới có một chuyện cực kì thú vị đây , anh có muốn nghe hok ??? –
Minh Thảo cười nhí nhảnh nói , ánh mắt trông có vẻ bí hiểm khiến Hoàng
cũng cảm thấy hơi tò mò :
-Gì thế em ???
Thảo ngung nguẩy đôi bàn chân , làm bộ làm tịch một hồi , sau đó mới nói tiếp :
-Huhm…. Anh… anh thích chị My hả ???
Hoàng giật mình . Hắn vội lẩn tránh ánh mắt của Minh Thảo một cách vội vàng .
-Em khìn rồi hả nhóc ??
Nghe Hoàng nói , Thảo bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi :
-hừ , anh đừng có coi thường nhỏ này nha !! Nhìn vậy chớ em nhạy lắm đó… Mà chị My hình như cũng thích anh đấy !!
Như minh chứng cho điều đó , Thảo cười nhẹ nhàng sau đó nói bằng giọng thỏ thẻ :
-Thật đó !!! Em giả vờ bịa là anh với em tình củm lắm cơ… Sau đó .. hình như thái độ của chị ý hơi khác một chút…~!!! Hihi… mà…. Chị ý thích màu trắng nà , thích uống café nóng với bánh hạt dẻ , thích được tặng hoa
,..
Con bé đang còn định kể nữa nhưng Hoàng vội vàng dẹp ngay . Lúc đó không phải là hắn không quan tâm , mà là hắn không muốn quan tâm đến , hắn
không muốn nghĩ nhiều .
…………..
Sau hôm nói chuyện với Minh Thảo , Hoàng không một chút bận tâm gì nữa . Nhưng bây giờ lại khác , hắn ngẫm , ngẫm được nhiều thứ , lòng thầm cảm ơn con nhóc tinh ranh.
Hoàng ngó lên chiếc đồng hồ hình trái tim do Cẩm Tú tặng…. 4h45… Hắn bật dậy , và việc đầu tiên hắn làm đó là tháo chiếc đồng hồ xuống , nhủ
thầm : “ Đã đến lúc chú mày cần đươc thay thế rồi !”
Nhanh chóng thay bộ đồ thể thao , Minh Hoàng đi tới phòng nó . Biết chắc rằng giờ này nó vẫn đang còn yên giấc nên hắn không gọi mà nhẹ tách cửa bước vào…
Lặng lẽ ngắm nhìn nó lúc này , đôi mắt khép hờ , làn mi dài cong vút
thêm nổi bật trên gương mặt trắng mịn màng làm hắn cảm thấy nhẹ rung
rinh trước vẻ đẹp thánh thiện này.
Khẽ khàng hắn vuốt ve mái tóc của nó và ngắm nó như vậy cho đến khi nó bất chợt trở mình và choàng tỉnh giấc…
-Ơ…Sao…sao..anh lại …??
Hoàng vội bỏ tay ra , sau đó đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới trả lời nó :
-uhm… tôi định rủ cô đi bộ ở công viên . Được chứ ???
-Ok !!
Công viên buổi sáng thật mát mẻ , dễ chịu và vô cùng êm ả . Dòng người
khá là tấp nập , nhưng vẫn giữ được cho mình một khoảng riêng nào đó.
Những điều thú vị này ít khi nó nhận ra vì nó là một con bé ưa ngủ nướng và không hề có khái niệm “tập thể dục”.
Chung quanh được bao phủ bởi làn sương mỏng nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nhau một cách khá rõ ràng .
-Sương thơm ghê ! – Nó bất giác thốt lên và hít một hơi thật sâu để tận hưởng mùi sương sớm đầy tinh khiết , mát dịu.
Hoàng ngạc nhiên nhìn nó hỏi :
-Sương cũng thơm ?
-Ừ ! Thật thế… Anh thử xem…!! – Nói rồi nó lại kéo oàng lại một chiếc
ghế đá ở gần đó , có lẽ nó bắt đầu cảm thấy thấm mệt và hơi mỏi chân.
Lại lặng im…. Không ai nói với ai một câu gì , họ cứ lặng im như vậy cho đến khi nó phá vỡ bầu không khí đó..
-Bây giờ mà có một tách café nóng thích nhỉ ?
Lúc này Hoàng mới nhớ ra rằng … điều mà hắn cần làm lúc này. Hoàng cười mãn nguyện , lục đục một lát rồi chìa ra 2 ly café …
-Ơ… Hay nhỉ ??
Nó đón lấy 1 ly . Mỉm cười và nhấp một ngụm nhỏ .
-Có cả bánh hạt dẻ thì tuyệt !!!
-Tén tèn !! Bánh hạt dẻ đây !!!
Hoàng vừa dứt câu, một bịch bánh xuất hiện trước mặt nó… Nó cười rạng rỡ , xóa tan cái se lạnh lúc này..
-Hay ghê !! Anh mang theo đó hả ??? Sao tui hok biết nhỉ ? – Nó nheo mắt lại hỏi.
Hoàng chỉ cười thầm , đáp :
-Cần gì thì tôi vẫn sẽ biến ngay ra được cho cô , Thoại My à !!!
-Thật chứ ? Tôi cần… một chiếc áo ấm… trời hơi lạnh rồi…
-Áo ấm 37 độ nhé !! – Dứt câu , Hoàng khẽ ôm lấy đó… đầy bất ngờ…
Cảm giác thật ấm áp nhưng sao cả thân thể nó lại dường như đông cứng lại thế này ??? Không thể nói gì , đôi mắt cũng không hề chớp… Nó sững lại .
Hai người cứ như thế , thật lâu…
Xa xa , một cô gái đang cào xé mảnh thân cây vô tội, việc này khiến đôi
tay cô dấy lên đau buốt , đỏ tấy nhưng dường như cô không còn cảm nhận
được gì hơn ngoài việc trái tim đang vụn vỡ , tan vào hư vô như những
giọt sương …
“Lặng bước trên con đường sương rơi lá úa đầy
Nghẹn đắng trong tim từng câu đang thét gào tên anh
Vì trái tim em còn yêu muốn anh quay về đây
Thế nhưng em đã không cho đôi môi em được nói ra..”
Cô lại mỉm cười , một nụ cười đầy chua cay : “ Cẩm Tú này…lại chịu thua
một con bé như vậy sao..??? Một Minh Hoàng .. lại có thể yêu một con bé
như vậy sao ???”
_____________________
Bỗng… chiếc đồng hồ của nó kêu lên… Nó giật mình , đẩy vội Minh Hoàng
ra… Rồi cười nhẹ nói , ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Hoàng :
-6h rồi , về thôi !
-Uh…..
_________________________________
Tới Biệt Thự . Nó cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút , chuyện lúc nãy khiến đầu óc nó phải suy nghĩ nhiều.
Vừa mới mở cổng , Nhất Bảo đã chạy ra , giọng châm chọc :
-Hai người đi đâu mà giờ mới về ? Dạo này hai người bất thường nha , chuyên da đánh lẻ hà !!!!
Nó bật cười khúc khích :
-Haha.. hôm qua có người cũng đánh lẻ mà giờ kêu người ta ! Zô ziên quá đi mất !!!
Bảo chỉ biết lắc đầu và nói :
-Thôi , 2 người lên phòng thay đồ đi ! Sau đó xuống ăn sáng nha , đích thân Nhất Bảo này nấu đó !!!
-Thế thì phải nhanh nhanh mới được !!! – Nó pha trò , rồi chạy ù lên
phòng , chẳng phải là vì nó muốn mau chóng được ăn , mà là … nó muốn
tránh Minh Hoàng một lát… Nó ngượng …
______________
Một lát sau , cả bọn có mặt ở phòng ăn .
Thiên Vũ có vẻ không được vui . Vẻ im lặng lạ thường. Minh Hoàng cũng
vậy , hắn lặng im không nói gì . Không khí ngột ngạt đến khó chịu …
Nặng nề quá …
Biết rằng không thể bắt chuyện với 2 tên kia để bớt “ngột” , nên Bảo liền quay qua phía nó :
-Ê !!! Sandwich tui làm ngon không ??
Nó cười hớn hở , giơ ngón cái lên ám hiệu :
-Tuyệt !!!
-Nhất Bảo ra tay mà lị !!!! Haha – Bảo cười phá lên , xen lẫn chút tự hào .
Nó chớp chớp mắt , giọng đểu đểu :
-Nhưng vẫn thua xa Mi-xi-xup !! haahhahah – Nó cũng cười ha hả , hệt như Bảo.
-Hừ , mơ đi !!!
-Anh mơ ấy..
-Cô mơ…
-Anh mơ…!!
….
Cuối cùng thì cũng chỉ có nó và Bảo lên tiếng . Vũ và Hoàng không hề hé
môi đến một lời , sau đó 2 chàng trai bước về phía hoa viên của Biệt
thự.
-Nhanh nhỉ ? – Vũ nhếch mép nói.
Dường như Hoàng vẫn chưa hiểu rõ hết câu nói của Vũ , nên hỏi lại :
-Sao cơ ???
-Cậu và con nhỏ … – Vũ ngước mắt lên trời.
Hoàng dửng dưng đáp lại , thái độ bất cần :
-Cũng chỉ là đi bộ thôi…
-Thế à..???
-Nhưng hình như…cậu và con nhỏ còn nhanh hơn ấy chứ ??? Áo đôi kia mà…!! – Hoàng ghẹo lại , cố tình nói mỉa Vũ.
-Một trò đùa thôi… – Vũ cười nhẹ.
-Cậu đùa con nhỏ… hay thực chất là đùa tôi ???
Hoàng gằn giọng , hắn trông mong câu trả lời từ Vũ . Nhưng cũng vừa lúc đó , nó và Bảo bước ra và kéo cả hai cùng tới trường.
___________________________
Dọc đường đi ,Thiên Vũ cứ miên man suy nghĩ về câu hỏi của Minh Hoàng .
Chính hắn cũng không rõ rằng hắn đang đùa ai nữa… Nhưng hắn dám cá ,
dám chắc rằng … Tất cả đều xuất phát từ trái tim hắn , lòng ích kỉ của
hắn . Vũ không muốn , không muốn sẽ đánh mất nó – người hắn yêu .
……………
Tới lớp. Nó không thấy Châu đâu cả … Hỏi mấy đứa trong lớp thì hình như
con bé tới trường từ rất sớm , sau đó lại chạy đi đâu rồi… “ Chắc lại
quay quắt cái gã Nhất Bảo ấy chứ gì ?”
Nói rồi nó thơ thẩn đi dạo dạo ở Hoa viên … thì…
-Ê !! Con nhok kia !!!
Một giọng oang oang hách dịch vang lên. Hình như là gọi nó ? Nhưng mặc kệ , nó vẫn bước đi…
-Á..con này láo !! Chị mày gọi mày mà không quay lại hả ??
Con nhỏ đó quát lên rồi chặn đầu nó .
-Dạ… chị gọi em à ??? – Nó chớp mắt , nhái lại giọng chua chua của con nhỏ .
-Láo…!! Mày muốn chết à ??? – Con nhỏ trợn mắt lên , dữ tợn.
-Bạn xưng chị.. thì tôi chỉ biết xưng em ! Chứ còn gì nữa….!!! – Nó nói bằng thái độ dửng dưng.
Con nhỏ rít từng c
-Mày được đấy !! Lấy lòng được bộ 3 rồi , nên bây giờ giở thói hách dịch cơ đấy à ???
-Tôi tưởng , bạn đang nói bạn cơ… “hách dịch” à…??
Qùa của mày nè !!! Đồ quỷ… dám làm thân với bộ 3 cơ à… mày xem lại mày
đi.. mày là ai !!!!!!!!!!! – Con nhỏ nói rồi cao hứng kèm theo một cái
tát …đau điếng… Nó nghiến răng ken két .. Mặt tức giận phừng phừng.. !!!
Bây giờ thì chuyện này không phải chỉ là giữa nó và con nhỏ vô duyên ấy . Mà xung quanh , đã là một đám đông bu quanh rồi . Hết lời bàn tán , xì
xào . Có đứa ủng hộ nó , có đứa lại ủng hộ con nhỏ .
Nó chẳng phải đứa vừa , nó cười nửa miệng đang định “bốp chát” lại thì Vũ bước đến … Như một vị “anh hùng”…
-Này !!! Làm cái gì đấy hả ??? Cô bị điên hay là có vấn đề về tâm lí mà
dám đụng đến người của Biệt thự Hoàng tử hả ???? – Vũ gắt lên , trợn
trừng mắt lên nhìn con nhỏ.
Con nhỏ lôi cái giọng nằn nì , ngọt xớt từ đâu ra ; cứ như quỷ dữ biến thành thần tiên vậy đó.
-Anh….Anh Thiên Vũ…em..em là fan của anh nà..!! Anh phải đuổi con nhỏ ấy đi từ lâu rồi mới phải chứ…sao lại…
Vũ bẻ tay răng rắc , mặt tỏ không hiền lành chút nào :
-Muốn sống thì đi ra chỗ khác….!! Không thì cẩn thận với Thiên Vũ này…
Từ nay..!! Ai đụng đến Thoại My.. cũng coi như là đụng đến tôi , đụng
đến bộ 3 … Cẩn thận đấy !!!
Đám đông được giải tỏa dần . Vũ tưởng rằng nó sẽ biết ơn lắm lắm , nào
là : “ ôi ! Cảm ơn anh!” , hay là “Không có anh , tôi sẽ tiêu mất!” ,
nhưng nào ngờ , nó lại gào lên tức tối , chân dậm đất thình thịch :
-á !! á ! á !! Đồ con khỉ điên khùng !! Tui đang định trả đũa nó thì
chui đâu ra một gã điên thế này !!! Tức chết mất… nó tát tui muốn gãy
răng ra rồi đây này !! Ya ! Ya !!!!
-Không nói được câu cảm ơn mà còn lại thế đấy à?? Mà nếu có gãy răng
thật , thì chắc cũng không hét to được như vậy đâu , nha !!! – Vũ lại
giở thói xỉa xói , mặt hằm hằm bực bội.
-Cái đồ…cái đồ…!!! Grừ… – Nó lắp bắp không ra tiếng , sau đó đùng đùng xông vào lớp .
-Còn Vũ , hắn chã biết nói gì hơn . Thật đúng là làm ơn mắc oán !
_____________________________
Trưa hôm đó…
Hoàng không về cùng cả bọn . Hắn nói rằng có việc bận cần phải giải quyết nên sẽ không ăn cơm ở nhà .
Hắn đi tới tiệm cầm đồ QQ – nơi mà nó đã cầm sợi dây chuyền với ý nghĩ : “ Nếu lấy lại được sợi dây về , có lẽ Thoại My sẽ vui lắm…!”
-Ông chủ !
-Cậu cần gì ???
Minh Hoàng cũng chưa nhìn thấy sợi dây đó bao giờ nê cũng không biết miêu tả ra sao , hắn cũng hơi bối rối một chút :
-Tôi muốn chuộc đồ… một sợi dây chuyền được một cô gái cầm cách đây khoảng 1, 2 tuần .
-hừ… nói vậy thì bố cậu còn chưa biết được ấy chứ !!! Cái cô đó tên là
gì …?? – Ông ta gằn lên chẳng mấy dễ chịu và nhìn Hoàng như một “vật thể lạ” .
-Thoại My…!!
-À… sợi dây đó đấy hử… không được…!!
-Nhưng… Tôi muốn mua lại nó , được chứ ??? – Hoàng nói ,vẫn giữ nguyên
thái độ kiên quyết và cố gắng nói bằng giọng thuyết phục nhất có thể.
-Ơ .. cái cậu này hay nhỉ ? Đã nói là không bán rồi cơ mà… – Ông ta trợn tròn mắt lên , tay đung đẩy điếu xì gà.
-Chừng này đủ chưa… – Nói rồi Hoàng mở ví lôi ra một cọc tiền đủ để khiến một con người tham lam phải lóa mắt .
Cuối cùng thì ông ta cũng gật đầu đồng ý :
-Được..!! Vậy thì được…. Nhưng chiều nay tôi mới đưa cho cậu được .. Hàng này có người lỡ mua rồi… Tôi sẽ đi lấy lại…
-Chiều nay à… thế cũng được…!! Đưa đến Love Coffee cho tôi trước 5h.
-Được rồi , cậu yên tâm !
-Đúng hẹn đấy !!
Hoàng dặn dò , sau đó thì bỏ đi , lòng hân hoan đến lạ.