Đọc truyện Biệt Thự Hoàng Tử (Phần 2) – Chương 3: Tỉnh lại ! mất trí nhớ
Tác giả viết truyện nè !
———————————————————————————————————–
Có phải như đã nói : ” Từ đó thuận buồm xuôi gió không ?” . Tất cả những cặp vợ chồng ; những cuộc tình nào mà chẳng có sự đua co ; giành giật !
Vì vậy truyện đc viết tiếp
—————————————————————————————————
1 ngày đã qua mà Thoại Mi vẫn chưa tỉnh
_ TẠi phòng khám của bác sĩ mổ cho Mi _
– Bác sĩ em gái tôi bị sao vậy ? qua 1 ngày rồi mà nó vẫn chưa tinh ?- Hoàng lo lắng nói. Lúc này ông bác sĩ trầm ngâm suy nghĩ
– Có thể chút nữa cô ấy sẽ tỉnh thôi ! – Ông bác sĩ nói
– Hình như ông đang giấu người nhà cuả tôi điều gì thì phải !- Hoàng nhíu mày nhìn ông bác sĩ nói
– K-Không ! tôi không giấu g-gì cả !- ông bác sĩ lắp bắp nói (anh phát hiện nhanh thật ! 😀 )
– Có thật không ? – Hoàng chồm người về huowmgs ông bác sĩ nói khiến ông bác sĩ càng them phần sợ hãi vì cái ánh mắt băng giá mà anh đang nhìn ông . Cái ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống ông vậy ( chắc anh ấy muốn giết người thì phải !:- Thật – ông bác sĩ với cái mặt sợ hãi nói
– Tôi cho ông thời gian ngồi đây để nghĩ . Nếu ông không nói ra thì đừng trách tôi ác ! – Hoàng nói với giọng đe dọa . Ông bác sĩ bắt đầu thấy sợ sệt
_ Tại phong của Thoại Mi _
_ cạch _ Hoàng bước vào thì mọi thứ vẫn như hôm qua : Mi vẫn không tỉnh ; Châu , Minh thảo , mẹ nuôi của Mi , Cẩm tú , Tiểu hồng vẫn còn đang khóc thút thít , còn đâu là mọi người mang 1 nỗi buồn đến khó tả
– Bác sĩ bảo sao ? – Thiên vũ nói với giọng buồn rượi
– Ông ấy chỉ nói “ chắc sẽ tỉnh “ – Hoàng nói . Vũ cầm tay nó lên ,chắp lên chán nhắm mắt lại nghĩ ” qua 1 ngày rồi ! sao em vẫn không tỉnh ? Thoại Mi tỉnh lại đi ! Anh yêu em ” đó là dòng suy nghĩ cầu mong của Vũ
– Ưm … – Tay nó bắt đầu động đậy , mắt mở dần dần . Lúc đầu mờ mờ rồi lại rõ dần . Mọi người mừng rỡ quây bên nó và cùng nhau gọi tên nó
– Thoại Mi !
– Đây là đâu ? Anh à ai ? Cả mấy người nữa ?- Nó nói . Câu nói của nó khiến mọi người cực sốc
– Anh là chồng em !- Thiên Vũ nói
– Anh là anh trai em !- Hoàng nói
– Thoại Mi ! tớ ! bảo châu đây ! bạn thân của cậu đây !- Châu đầy lo lắng nói
– Bạn ? Anh trai ? Chồng ? Là sao ? Tôi không nhớ gì hết ! – Nó chống tay xuống giường đẻ gượng dậy nói . Nghe xong lời nó nói mọi người vô cùng ngạc nhiên .
– Mẹ đây ! con có nhận ra mẹ không ?- Bà lan lại gần nó nói
– Tôi không nhớ gì hết ! tôi chỉ biết tôi tên là THoại MI thôi !- Nó nói . Lời nói của nó như ngàn mũi dao sắc nhon đâm vào trái tim của bà khiến bà ngất lịm đi
– Mình ak / bác !- Mọi người đồng thanh khi thấy bà ngất . Hoàng bực tức mở cửa đi ra ngoài đến phòng ông bác sĩ mổ cho nó
– RẦM_ Hoàng dùng chân đạp cái cửa thật mạnh rồi cánh cửa gãy
– TÓM LẠI EM GÁI TÔI BỊ SAO ?- Hoàng bước vào túm cổ áo ông bác sĩ xách lên hét thẳng vào mặt ông bác sĩ
– Cô .. cô ấy .. cô ấy ..- ông bác sĩ sợ hãi không nói nên lời
– LÀM SAO ?- hoàng vẫn thái độ đó nói
—————————————————————————————————
t/g : Chương 4 các bạn sẽ biết lí do