Biệt Thái Nhập Hí

Chương 29


Đọc truyện Biệt Thái Nhập Hí – Chương 29

“Cho nên, nên làm cái gì bây giờ, cậu xem xét rồi làm đi.” Cố Vân lưu lại những lời này, rất không trách nhiệm rời đi trước.

Sở Chu bình tĩnh lại, đi đến phòng khách.

Lâm Tùy quả nhiên chờ ở chỗ cũ không nhúc nhích, Sở Chu thậm chí hoài nghi liệu có phải ngay cả rượu hắn cũng không chạm qua một giọt.

Ngoài cười nhưng trong không cười hướng Lâm Tùy gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của LâmTùy vốn trắng xanh lại hồng lên, Sở Chu sau khi chào hỏi, đầu thầm than: Ngô, đối mặt với đứa trẻ như vậynên làm cái gì bây giờ.

Đèn rực rỡ, thành phố này mặc dù không lớn, nhưng cũng có cảnh tượng ngựa xe như nước náo nhiệt.

Hai người một trước một sau đi trên đường, thủy chung trầm mặc.

Lâm Tùy cố lấy dũng khí, rốt cục mở miệng nói “Sở quản lí,……”

Sở Chu giống như lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn bị làm sao vậy, nghiêng người chờ Lâm Tùy theo kịp, nghĩ nghĩ hỏi:“Cậu như thế nào lại quen biết Cố Vân?”

“A, em biết Cố đại ca, là bởi vì……” Lâm Tùy nửa ngày nói không xong một câu, bị Sở Chu chăm chú nhìn, cổ cũng muốn đỏ lên.

“Khụ, tôi cái gì cũng chưa nói, cậu đừng khẩn trương, tôi cũng không có khiển trách gì cậu.” Sở Chu có tâm hoà dịu không khí, ôn hòa nói.

“Em biết. Thực xin lỗi, Sở quản lí.” Lâm Tùy uể oải nói xong liền tự trách cúi đầu, mặt đều nhanh chạm tới ngực.

Vì cái gì luôn làm bộ dáng của cái túi trút giận? Tôi rõ ràng cái gì cũng chưa làm……

Sở Chu bất đắc dĩ tiếp nhận việc người đi đường nhìn chăm chú, cuối cùng không thể không đầu hàng nói:“Ách, đi a, cũng không phải ở trong công ty, cậu cũng đừng gọi tôi là quản lý. Tôi nghe xong cũng khó chịu, cậu vừa rồi gọi Cố Vân như thế nào?”

Lâm Tùy liếc Sở Chu một cái tiếp tục cúi thấp đầu,“Cố…… Cố đại ca.”

“. Cho cậu gọi thẳng tên tôi lại sợ cậu càng khẩn trương, không bằng cậu cũng gọi là ‘Sở đại ca’ đi, dù sao tôi vẫn hy vọng có em trai.” Sở Chu đề nghị, rồi sau đó cười híp mắt nhìn Lâm Tùy.

Lâm Tùy thoáng sửng sốt, vẫn trả lời “Hảo”.

“Ân. Cậu đã gọi tôi là đại ca, vậy không thể nói không. Về sau cuộc sống có cái gì khó khăn có thể đến nói với đại ca, đại ca có khả năng giúp thì sẽ giúp. Đương nhiên, công việc có vấn đề thì cứ tìm đại ca.”


Sở Chu nói xong lời này, nửa ngày không nghe thấy câu trả lời,nhìn lại phía bên cạnh mình, làm sao còn có người.

Hắn vội dừng lại, quay đầu lại, Lâm Tùy liền đứng ở phía sau hắn vài bước,ngày thường bất giác nhìn thấy ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời, ở dưới ánh đèn đường lại có loại cảm giác hắc nhuận trong suốt.

Bị ánh mắt gần gũi dịu dàng đó chăm chú nhìn, Sở Chu không khỏi có điểm sợ hãi.

Hắn bảo Lâm Tùy theo kịp, đáng tiếc Lâm Tùy vẫn đứng ở tại chỗ bất động.

“Làm sao vậy?” Sở Chu phát hiện hai ngày qua gần giống như gần bằng mười vạn cái vì cái gì, lúc nào cũng đều tự hỏi.

“Em……” Lâm Tùy trừng mắt nhìn, rất nhanh có chất lỏng tràn đầy hốc mắt, nói lại giống như không nói, nửa ngày ra không được một chữ.

“Ân?” Sở Chu lo lắng, hắn đã muốn cười không nổi, nếu không phải nhiều năm rèn luyện, miễn cưỡng có thể trưng bộ mặt duy trì tươi cười, giờ phút này ở trước mặt Lâm Tùy sợ đã muốn là mày ủ mặt ê.

“Em — em thích anh!”

Cũng may Lâm Tùy rốt cục cho mình đủ quyết tâm, đem lời nói ra.

Mà Sở Chu không biết vì sao, nguyên bản có chút lo lắng đề phòng, nghe xong những lời này lúc sau trái lại có loại cảm giác tức giận.

Đối với lời này của người ta lại không có lòng dạ, thật sự là chuyện lãng phí thời gian,  lại còn nói là việc gì thống khoái đâu.

Rõ ràng là muốn nhanh một chút cho Lâm Tùy một câu trả lời thuyết phục, nhưng mà thấy ánh mắt chờ mong của Lâm Tùy, Sở Chu nhưng lại không thể không buồn rầu cho chính mình,lúc sau có chút phân tâm.

Cố tình chính là nhịn không được, bởi vì tình cảnh này làm cho hắn mơ hồ nghĩ tới chính mình cùng Tăng Kế.

Có phải hay không Tăng Kế khi nghe hắn thổ lộ, cũng có cảm giác như hắn bây giờ? Có cũng như không, có điểm quấy nhiễu nhưng cũng không phải là gánh nặng.

Có phải hay không thời điểm Tăng Kế cùng chính mình ở chung một chỗ, cũng có cùng cảm giác như hắn bây giờ? Chợt xa chợt gần, cho dù biết đối phương là vui hoan chính mình, cũng không có gợn sóng quá lớn.

Chính mình đối với từng câu nói, cũng là cái dạng này, không quan trọng gì, tùy tiện ai đều có thể thay thế.

Hai bên so sánh, cho ra kết luận làm cho người ta thấy mất mát, bất quá coi như công bằng, dù sao chính mình cũng sẽ như thế đối đãi với những người khác.


Cho nên, cũng không trách Tăng Kế đối Bạch Nghị chậm chạp không chịu buông tay ……

Sở Chu thở dài, đi đến trước mặt Lâm Tùy, vươn tay, lòng bàn tay tự nhiên dừng lại, đặt lên trên đầu Lâm Tùy. Sở Chu thấp giọng nói:“Thật có lỗi, tôi đã có người trong lòng. Đêm nay là một hiểu lầm, bất quá nếu cậu muốn, tôi vẫn có thể làm đại ca của cậu.”

Thời điểm tay rời đi, Lâm Tùy cũng ngẩng đầu lên chút, nước mắt đong đầy lã chã –bộ dáng chực khóc làm cho Sở Chu cũng không thể  không vì vừa mới nhớ lại tình cảm dành cho Tăng Kế mà cười khổ,“Uy uy, nam nhi không được dễ dàng rơi lệ.”

Lâm Tùy bĩu môi, nói:“Em không khóc.”

“Được rồi. Bây giờ cũng không còn sớm, tôi lấy xe đưa cậu về.”

“Ngô.”

Thời điểm chờ xe,Lâm Tùy nhịn không được hỏi:“ Người Sở đại ca thích, cũng là nam nhân sao, bộ dáng như thế nào a. ”

Sở Chu có chút sửng sốt, phát hiện chính mình tựa hồ thật đúng là chưa từng hình dung Tăng Kế, hắn vừa nghĩ vừa nói nói:“Là một người — mạnh mẽ hơn, thực kiêu ngạo, thực vì mình, ngẫu nhiên lại nảy ra ý nghĩ xấu,” Hắn tạm dừng, tiếp tục nhớ tới Tăng Kế,“Nhưng là thực ôn nhu, thực dũng cảm, thực kiên trì.”

Lâm Tùy ngại ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Quả nhiên là một người vĩ đại, em đây chúc đại ca cùng người mình yêu mến có thể hạnh phúc.”

Sở Chu có điểm ngượng ngùng sờ sờ cằm,” Tôi không thể nào cùng hắn, hắn có người yêu từ thời đại học.”

“A!” Lâm Tùy kinh ngạc nhỏ giọng thở dài,“Tại sao lại có thể như vậy.”

“Ân. Bất quá cho dù như vậy, tôi cũng chỉ thương hắn, đối với những người khác, chưa từng có cái loại cảm giác này.” Sở Chu ngăn lại một chiếc xe, báo địa chỉ, giúp Lâm Tùy lên xe,“Tốt lắm, sớm một chút về nhà ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi làm đúng giờ.”

“……” Lâm Tùy không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn Sở Chu. Rốt cục, trước khi đi, hắn phất tay nói:“Sở đại ca, chúc ngủ ngon.”

Sở Chu gật đầu, xoay người trở về.

Đêm nay, sự kiện từ một tay Cố Vân giật dây bắc cầu ghép thành đôi đến đây cuối cùng tuyên cáo chấm dứt.

Vốn tưởng rằng chuyện này liền như vậy trở thành quá khứ, về sau hết thảy làm từng bước, còn có thể trở về giống như trước đây.


Nào biết không quá vài ngày, Sở Chu liền lĩnh giáo cái gì gọi là da trâu da bò, tự đáy lòng vạn phần cảm tạ vị da trâu da bò từ đồng chí Cố Vân.

Bất quá nói lên này khối da trâu bò này, tuy rằng có chút phiền,nhưng cũng  không đến mức khiến người chán ghét.

Nhiều lắm là im lặng đi theo bên người Sở Chu, chuyện gì không hiểu liền không can thiệp, khiến cho Sở Chu trừ bỏ lúc đầu có điểm khó chịu, có chút không quen.

Sở Chu là bởi vì chính mình đã nói sẽ chiếu cố đệ đệ này, cho nên không trực tiếp đuổi người. Hơn nữa Lâm Tùy không còn nhỏ, cũng không cần quá lo lắng chăm sóc, hắn nghĩ có thể nhiều người bồi hắn giải buồn cũng rất tốt, liền không hề nói cái gì.

Sau một thời gian ở chung, Sở Chu phát hiện Lâm Tùy cũng không phải giống vẻ ngoài ngại  ngùng có chút  ngốc nghếch, ngẫu nhiên có một chút cuồng ngôn một chút mãnh liệt một chút khôn vặt cũng có chút đáng yêu.

Bởi vì ở nhà là con út, cho nên Sở Chu từ nhỏ liền hy vọng có cái đệ đệ, làm cho hắn cũng có cảm giác được làm anh trai.

Gần  đây, Sở Chu thật sự đem đứa nhỏ nhận làm em trai, về phần Lâm Tùy đối với việc này nghĩ như thế nào liền tạm thời không thể biết được.

Tóm lại quan hệ giữa hai người càng ngày càng hòa hợp, mặc dù ở trong công ty cũng không có lộ ra, chỉ là mọi người trong văn phòng cũng phát giác thủ trưởng đối tiểu thực tập sinh có ánh mắt khác.

Lại một ngày trôi qua, bầu trời dần dần đen lại, người đi làm đều tự mình tìm kiếm phương thức thả lỏng, bên trong SET mọi người cũng chậm chậm đứng lên.

Lâm Tùy đi vào quán bar,cầm chén rượu ngồi ở quầy bar thỉnh thoảng nhìn xung quanh.

“Hắc, tiểu Lâm Lâm, tìm ai vậy?”

Bả vai bên trái bị vỗ một chút, Lâm Tùy vội quay đầu hướng sang trái nhìn. Không có ai. Lần này đến phiên vai phải bị chụp.

“Ai, đều đã bị trêu mấy lần, cậu như thế nào vẫn bị lừa a.” Cố Vân nhàm chán ngồi vào phía bên phải Lâm Tùy, cũng lấy chén rượu.

“Em……” Lâm Tùy đỏ mặt, nửa ngày không ra tiếng.

Bartender lúc này cũng đưa Cố Vân ly rượu,liền trêu,“Lão bản, ngay cả người  ngây thơ như vậy cũng không buông tha, càng ngày càng cầm thú a.”

“Biến!” Cố Vân khó chịu nhăn lại cái mũi,“Đây là người của Sở Chu, cậu nhưng đừng loạn chụp mũ cho tôi.”

Bartender nghe vậy liền huýt sáo,“Sở Chu? Nữ vương đâu……” Thanh âm về sau tự động biến mất, đại khái là lúc trước cũng đã nghe đồn.

“Cố đại ca,” Lâm Tùy ngượng ngùng kêu Cố Vân một tiếng, uốn nắn nói,“Sở đại ca chính là xem em như em trai, hai người bọn em không có quan hệ gì khác.”

“Ai ai, mèo hoang nha, vệt trắng vệt đen.” Cố Vân hắc hắc cười xấu xa.


“Thế nào a, hai người tiến hành đến bước nào rồi?” Cố Vân phẩm rượu, không quên bát quái một câu.

“Không, không thế nào……” Lâm Tùy thấp giọng nói.

“Đừng cố giấu ca ca, mấy lần ta đi chút công việc, nhiều lần nhìn thấy hai người cùng nhau dùng cơm. Này còn gọi là không có gì?”

“Ách, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn cơm thôi.”

“Vậy cậu tính toán khi nào thì đem người ăn?”

“…………” Lâm Tùy vừa nghe này, đầu khoái mai đi lên.

“Được rồi, đừng thẹn thùng, Sở Chu có hay không có cái ý tứ này còn không tính, cậu khẳng định là có đi. Hắc hắc, đừng nói cậu cho tới bây giờ không nghĩ tới cùng người yêu làm cái loại chuyện này.” Cố Vân nheo lại ánh mắt, dùng cùi chỏ chọc chọc Lâm Tùy.

“Không……” tiếng Lâm Tùy nhỏ như tiếng muỗi, ở quán bar cơ hồ không nghe được.

“Hắc hắc, thật vô dụng, muốn hay không ca ca truyền thụ cho cậu mấy chiêu.” Cố Vân thích khi dễ Lâm Tùy đang bất động ngượng ngùng mặt đỏ, tuy rằng không kém nhau nhiều tuổi, nhưng là bề ngoài đơn thuần của Lâm Tùy làm cho người ta đem hắn giống như nhi đồng mà chiếu cố.

Hắn một phen ôm chầm lấy cổ Lâm Tùy, cũng không quản đối phương có nguyện ý hay không, bắt đầu nói nhỏ.

Muốn nói chiêu bài của Cố Vân đều tệ hại, Lâm Tùy nghe được mặt lúc đỏ lúc trắng, mới vừa mở miệng hỏi “Này có thể được không?” Lại bị Cố Vân tóm trở về.

Như thế như vậy như vậy, cuối cùng, Cố Vân buông Lâm Tùy hỏi, “Đều nhớ kỹ chưa?”

Lâm Tùy nghiêm mặt,“Tạm ổn, không sai biệt lắm.”

“Không sai biệt lắm cũng tạm được, ca đây cũng là quan tâm đến hạnh phúc cả đời của cậu.”

“Ngô.”

“Tốt lắm, cuối tuần là sinh nhật cậu, cậu liền theo lời ca ca nói mà làm như vậy, hắc hắc — khẳng định dễ như trở bàn tay.”

“……” biểu cảm của Lâm Tùy tiết lộ ra tâm tư của hắn: Này thật có thể làm được sao?

“Yên tâm đi. Sở Chu hiện tại thương cậu như vậy,sinh nhật cậu hắn hẳn sẽ không chối từ.”

Cố Vân đối Lâm Tùy trừng mắt nhìn, giống như đang nói: Kia đã nói rồi, ca ca sẽ chờ tin tốt lành của cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.