Đọc truyện Biệt Ly Ơi! Chào Mi! – Chương 15phần 2
Bảo Lâm thiếp đi vào lúc nào không biết. Cái ấn tượng cuối cùng của Bảo Lâm còn lưu lại là Tạ Thắng sau khi đặt nàng nằm yên đã hôn nhẹ lên trán nàng. Bảo Lâm tỉnh lại lần thứ hai khi nắng đã rực rỡ bên ngoài song cửa. Hai chậu hoa kim trản và kim ngư trên bệ cửa sổ đang khoe sắc. Bảo Lâm ngồi nhỏm dậy mới hay Tạ Thắng đang ngồi bên cạnh nàng với điếu thuốc trên tay: – Em dậy rồi à? Em đói không? Chẳng đợi Bảo Lâm trả lời, Tạ Thắng vỗ tay ra hiệu. Chỉ một lúc sau, Trúc Vỹ đẩy cửa bước vào với cái mâm trên tay. Cà phê, trứng ráng, bánh mì bơ, Trúc Vỹ đặt tất cả lên bàn với nụ cười tươi như hoa: – Cô ơi, còn nóng lắm này, cô ăn đi, em nấu đấy. Cô thử xem có ngon không? Bảo Lâm bưng ly cà phê lên hớp một hớp. – Trứng này em tráng đấy, cô ăn thử xem. Bảo Lâm phải thêm miếng bánh mì phết trứng. Trúc Vỹ có vẻ rất vui, quay sang nhìn cha: – Con mang phần ăn của cha vào đây luôn nhé? Tạ Thắng lắc đầu ra dấu, thế là Trúc Vỹ bưng lấy mâm không bước ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa, cô nàng lại quay người lại, láu táu thanh minh cho cha: – Cô ơi, con không hiểu sao cô lại giận cha? Cô không nên giận như vậy. Cô không thấy là cha gần như thức suốt đêm qua không ngủ, ngồi cạnh cô ư? Bảo Lâm bối rối, không hiểu chuyện gì đó có thật không. Căn phòng bây giờ chỉ còn có hai người. Bảo Lâm ngồi bó gối yên lặng. Nàng không muốn nói gì với Thắng, nhưng cũng không biết nên xử trí ra sao. Một cảm giác mâu thuẫn vây chặt nàng. Tạ Thắng nói: – Coi như em ngủ như vậy khá đủ rồi! Anh nghĩ bây giờ ta có thể nói chuyện một cách thẳng thắn, được chứ? Bảo Lâm muốn không nghe nhưng vẫn ngồi yên, không phản ứng gì. – Anh không biết là Tú Mỹ Liên đã nói gì với em, nhưng anh hiểu rất rõ Liên. Tài diễn đạt cô ấy rất thuyết phục, nói năng hoạt bát, lanh lợi, phải nói là Mỹ Liên miệng lưỡi. Cô ấy đẹp, có làn da mặn mà của các cô gái vùng nhiệt đới, cộng với phong cách ứng xử Á Đông. Một thứ pha trộn, đúng hơn là một thứ hòa nhập rất hài hòa, vì vậy, đã có một thời anh yêu cô ấy say đắm, phải nói là thật say đắm. Tạ Thắng ngưng lại một chút, nhìn Bảo Lâm rồi tiếp: – Em cần phải biết rõ một điều, anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo. Mọi điều bắt nguồn từ chuyện mẹ Trúc Vỹ mất sớm. Trong cuộc sống xã hội, ngay trước khi gặp Mỹ Liên, anh đã từng chung chạ với biết bao người đàn bà khác. Nhưng thú thật với em, anh không hề sống thật với một người đàn bà nào, vì anh không tìm thấy ở họ một tình yêu như ý muốn, trái lại, đó chỉ là một thứ gió trăng qua đường. Sau đấy anh quen với Mỹ Liên. Thật tình mà nói, anh bị thu hút ngay từ đầu. Anh thật sự yêu và đã xây cho Liên “Vườn Sen” bốn năm trước như em đã biết. Chỉ có tình yêu mới làm được chuyện như vậy, phải không Bảo Lâm? Đúng ra, anh không muốn nói nhiều về chuyện đó, nhưng nếu không nói, em sẽ cho là anh dối trá, giấu giếm, em sẽ không tha thứ cho anh. Mỹ Liên ngoài cái đẹp, thông minh, có tài ra, cô ấy còn là giám đốc chi nhánh của hãng hàng không nước ngoài. Cô ấy có nhiều tiền, giỏi dắn. Phần lớn những bản thiết kế ở Vườn Sen, phải nói là do cô ấy nghĩ ra. Mỹ Liên như vậy đó, nên cô ta là kẻ chinh phục. Nói đúng hơn, cô ấy là kẻ chinh phục mới phải, mà kẻ đi chinh phục bao giờ cũng tham lam. Tựa như có một chiếc áo lông không đủ, muốn có thêm chiếc thứ hai, không phải chỉ đồ vật, trang sức, mà ngay cả đàn ông cũng thế! Bảo Lâm quay lại nhìn Thắng, trừng mắt: – Đừng vì chị ấy lật tẩy anh rồi anh chụp mũ trả thù như vậy, không tốt đâu. Tạ Thắng dịu dàng nói: – Anh không đến đỗi tồi như vậy đâu em ạ! Bảo Lâm, em nên nhớ một điều là, con người đến độ tuổi nào đó, chỉ có thể đèo bồng với một khuôn mẫu. Mỹ Liên thích chinh phục đàn ông, cái đó cũng biểu lộ một ý thích thôi chứ không phải là cái tội. Cô ấy là loại đàn bà thích tự do. Cô ta có quan điểm phóng khoáng về vấn đề trai gái. Có lần Mỹ Liên đã thắc mắc, xã hội chúng ta sao cho phép đàn ông lang bang mèo mỡ, còn đàn bà lại không được? Anh không biết trả lời sao, nhưng phải thú thật một điều là sau đó anh phát hiện Mỹ Liên không chỉ có một mình anh mà còn có những bạn trai khác. Anh cũng không nhỏ mọn đến độ kết án hành vi đó. Có điều, anh là người đàn ông Á Đông, anh không thể chịu được sự việc như vậy, vì thế anh không cưới Mỹ Liên. Tạ Thắng ngừng lại, đốt tiếp một điếu thuốc: – Mỹ Liên không phải là người đàn bà dâm đãng, lẳng lơ, cũng không xấu xa theo nghĩa phương Tây. Cô ấy là mẫu người đàn bà thích sống theo bản năng mình, muốn yêu là yêu, muốn làm là làm, không có gì phải sợ, phải giấu giếm. Cả với anh cũng vậy, Mỹ Liên công khai nên không thể kết tội. Chẳng những thế, Liên còn khuyến khích anh hãy đến với những cô gái khác, khuyến khích một cuộc sống tự do, tình yêu tự do và bảo như vậy cuộc sống mới phong phú, mới đúng là cuộc sống. Và như vậy, ở đây có sự đối lập giữa hai nền văn hóa, giữa hai quan niệm sống, đông và tây. Bảo Lâm cắt ngang: – Anh rõ ràng đang chụp mũ chị ấy! Anh nói xấu đàn bà, chị ấy không phải loại người như vậy! Nếu thật sự Mỹ Liên muốn anh sống buông thả, tại sao lại đặt Tú Mẫn ở nhà anh để theo dõi hành động anh chứ? Tạ Thắng gật đầu: – Em có lý. Mỹ Liên khuyến khích anh qua lại với những cô gái khác nhưng đâu có khuyến khích anh yêu họ đâu? – Em không hiểu. Một cách sống, nói như anh rất lạ? – Mỹ Liên phân biệt chuyện giao du trai gái và tình yêu một cách rõ ràng. Phải thành thật nhận định là Mỹ Liên còn yêu anh. Nhiều người đàn bà chấp nhận chuyện chồng mình lăng nhăng ngoài phố nhưng không chấp nhận chuyện chồng có vợ nhỏ. Với Mỹ Liên cũng thế, vì vậy cô ta không sợ chuyện anh liên hệ với La La hay với Vân Nga. Tạ Thắng hít một hơi thuốc, tiếp: – La La với Vân Nga đều là vũ nữ, họ đều đẹp. Mỗi lần có chuyện xích mích với Mỹ Liên là anh đều đến với họ. Anh được chìu chuộng, chăm sóc, an ủi. Họ biết thân phận mình, không đòi hỏi gì ở anh hết. Đấy em thấy, ngoài Mỹ Liên ra, anh còn La La và cả Vân Nga nữa. Như vậy anh là một con người phóng đãng phải không? Bảo Lâm yên lặng. – Vậy thì em nghe đây. Anh thề với em, La La hay Vân Nga gì cũng vậy, họ chỉ là những nét chấm phá trên phương diện tình cảm. Họ chỉ là bóng râm trong buổi trưa hè. Họ chẳng có một ý nghĩa gì với anh cả, có chăng là Mỹ Liên. Có một thời, anh thật sự yêu Mỹ Liên. Chỉ đến lúc em xuất hiện, anh mới hoàn toàn quên được cô ấy. Bảo Lâm trừng mắt nói: – Không cần phải đến “Vườn Sen”, tôi đã biết chuyện giữa anh và Lynh. Trước đó tôi đã nghe người ta nói về người tình của anh, giám đốc một chi nhánh hàng không. Không phải chỉ có tôi mà hầu như người nào quen biết với anh cũng biết chuyện đó. – Em đã biết trước? Bảo Lâm gật đầu. – Thế… tại sao em không hạch sách anh? Tại sao? Bảo Lâm đỏ mặt nói: – Bởi vì em không nghĩ là chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Trước đó có người đã nói cho em biết nhiều về anh, nhưng em nghĩ đó là chẳng qua chỉ là chuyện lăng nhăng bình thường, và em không có quyền can thiệp vào những chuyện xảy ra trước ngày anh quen biết em. Vả lại… – Vả lại sao? – Vả lại em đã từng nói, khi ta thật sự yêu người nào thì ta cũng sẵn sàng yêu khuyết điểm của họ. Riêng với tình cảm, trước nay em vẫn hình dung đơn giản, cái quan trọng là những ngày sắp đến chứ không ai chấp nhất với những gì đã qua. Bây giờ em mới thấy mình lầm, em không làm được điều đó. Tạ Thắng nắm lấy tay Bảo Lâm lên, hôn vào những ngón tay búp măng của nàng: – Đó không phải là “yêu cả khuyết điểm” mà thật sự là một sự tha thứ. Như vậy em chấp nhận được chứ? Bảo Lâm yên lặng, Tạ Thắng tiếp: – Em hãy lắng nghe anh kể hết. Bao giờ anh kể xong, em kết tội anh cũng được, thế nào? Bảo Lâm vẫn yên lặng, một sự yên lặng kéo dài. Tạ Thắng tiếp tục kể: – Mùa xuân năm nay, Mỹ Liên đột nhiên phải lòng một nam chiêu đãi viên hàng không, nhân viên của cô ấy. Anh chàng này có tên là Kiết Thụ, mới có hai mươi lăm tuổi. Thụ là một thanh niên hoạt bát, khỏe mạnh, đẹp trai. Mỹ Liên là người đàn bà lão luyện, đương nhiên bắt sống Thụ một cách dễ dàng. Anh không đồng ý, dù gì Thụ cũng là con trai mới lớn, tuổi tác lại cách Liên khá xa. Sự chống đối của anh lại được Liên coi như là ghen, và Liên thích thú tiến xa hơn nữa. Anh chợt hiểu ra, trong thâm tâm Liên hành động như vậy là vì Liên sợ tuổi thanh xuân nhanh chóng phai tàn, và Liên cố tình chinh phục những thanh niên trẻ hơn để chứng minh là mình vẫn còn đầy đủ sức quyến rũ. Việc làm này của Liên thật đáng sợ, anh không làm sao chịu được, và thế là anh cắt đứt ngay sự liên hệ tình cảm. Bảo Lâm như chợt nhớ ra: – Chiêu đãi viên hàng không? Cái tên này nghe quen quá. Thế sau đấy anh chàng này thế nào? Tạ Thắng hỏi: – Thụ à? À, hắn là một thanh niên khá thông minh, biết là để tình trạng kia kéo dài sẽ bị bất lợi nên rút chân ra kịp. Nghe nói, hắn cũng có nhân tình là một diễn viên điện ảnh không nổi tiếng mà phóng đãng lắm. Điều đó khiến Mỹ Liên ghen tức. Em biết không? Mỹ Liên có tính ngang ngược lại kiêu hãnh, Liên chủ trương là mình có quyền bỏ rơi người khác chứ không để ai hất hủi lại mình. Vì vậy sau đó, Liên buộc anh chàng kia thôi việc. Chuyện này cả công ty hàng không điều biết, và như vậy em nghĩ xem, anh có thể chịu được không? Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng suy nghĩ. – Thật ra, Lâm biết không? Anh không muốn đem chuyện đó kể lại cho em nghe làm gì. Anh thật tình không muốn bêu riếu những cái xấu, cái dở của Liên, vì dù sao cô ấy cũng là người đã yêu anh, dù sao cô ấy cũng đã một thời làm anh điêu đứng. Đem những chuyện xấu đó ra kể cho em nghe là một hành động không mấy tốt đẹp, nhưng hôm nay anh nói là vì bất đắc dĩ. Anh không muốn em cứ hiểu lầm, em cứ nghĩ anh là một thằng đàn ông vô trách nhiệm, vì vậy, có gì không phải, có gì quá đáng, mong em thông cảm bỏ qua cho. – Thật ư? Tạ Thắng thành thật nói: – Thật! Trước khi biết em, anh thật tình không rõ mình thế nào. Sự xuất hiện của em, thú thật, em không có cái hấp dẫn và lôi cuốn của Mỹ Liên, nhưng cái trong trắng, hiền lành, cái dễ thương, đặc biệt là cái vẻ đẹp bên trong, cái chiều sâu tâm hồn của em làm anh xúc động. Nước mắt như chực tràn ra trên má, Bảo Lâm phải cắn nhẹ môi: – Anh đã quên một điều, đó là Mỹ Liên vẫn còn yêu anh, yêu tha thiết. – Phải yêu không? Hay chỉ là vì tự ái? Ta có quyền bỏ rơi người khác chứ người khác không có quyền bỏ rơi ta? Cái đó cũng không biết. Có điều, bây giờ anh mới thấy là mình dại dột. Sao không kể hết mọi thứ cho em biết trước? Để em khỏi bị xúc động như thế này! Trước tới giờ, anh có một sự sai lầm là cứ tưởng sự liện hệ tình ái với La La, Vân Nga và cả với Mỹ Liên là một sự kiện bình thường. Bây giờ anh mới thấy mình sai lầm, và quả thực, sự thật không hề đơn giản như vậy. Bảo Lâm ngồi yên suy nghĩ. Thắng nói tiếp: – Hôm qua anh tưởng La Dũng đã quay về. Nghĩ đến chuyện em và Dũng hạnh phúc bên nhau, hôn nhau là anh như điên lên. Đầu óc anh khi tức giận, anh hay suy diễn theo kiểu đó. Tạ Thắng nhìn lên, đôi mắt chàng đỏ ngầu: – Hãy tha thứ cho anh. Bây giờ chỉ xin em một điều, đấy là hãy cho phép anh được chôn hết những dĩ vãng xấu xa. Anh hứa từ đây về sau chỉ biết có em thôi, duy nhất chỉ có mình em thôi. Bây giờ tâm hồn anh cũng đã mỏi mệt, anh không thích lông bông nữa, anh muốn có một chỗ yên bình để nương tựa. Trúc Vỹ giờ cũng đã khôn lớn rồi, chẳng mấy chốc anh có cháu ngoại. Vì vậy, hơn lúc nào hết, giờ đây anh muốn quên, quên tất cả để sống với em thôi. – Em sợ là anh không giữ lời. Rồi sẽ có người đàn bà khác hoặc anh sẽ quay trở lại Vườn Sen. Bấy giờ, em… anh biết đấy, con người em rất ích kỷ, rất độc tài, hay ghen… Tạ Thắng cúi xuống, không để cho Bảo Lâm tiếp tục nói. Thật lâu, chàng mới ngẩng lên: – Nếu sau này anh còn đến Vườn Sen hay lăng nhăng với một người đàn bà nào khác thì xin trời cho anh xuống địa ngục, cho anh chết bất đắc kỳ tử. Bảo Lâm bụm miệng Tạ Thắng lại: – Thôi, không cần thề nữa. Em tin, em tin rồi. Mặt trời đã lên cao, nắng đã rọi đến tận nơi họ ngồi. Nắng chói chang bao trùm lấy cả căn nhà. Ngoài kia gió nhẹ làm rung rinh mấy cành hoa trong vườn. Đàn bướm từ đâu đó bay tới chập chờn những lùm hoa. Thời tiết thế này, hứa hẹn một ngày đẹp trời, và cứ nhìn cái nắng vàng hoe theo kiểu này thì sắp tới sẽ không mưa. Vâng, trời sẽ không mưa nữa, một ngày quang đãng bắt đầu.