Đọc truyện Biết Làm Ấm Giường, Cần Tình Yêu Chân Chính (Biết Ấm Giường, Cầu Chân Ái) – Chương 10
Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Mất liên lạc với Giang Vân Thiều mấy hôm, người đại diện họ Lý sắp phát điên rồi. Khi gặp mặt tại sân bay, hắn răn dạy vô cùng nghiêm túc. “Cậu đi nghỉ phép với Tra tam thiếu gia cũng phải nhắn tin bảo tôi một tiếng, suýt nữa tôi đã báo cảnh sát đấy! Hay là cậu thành Ảnh đế, sắp nổi như cồn rồi nên không coi công ty ra gì nữa?”
Giang Vân Thiều liên tục nhận lỗi: “Anh Lý, anh mắng rất đúng, em bị sắc đẹp làm mờ mắt, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa đâu!”
Người đại diện họ Lý nguôi giận, liếc sang phòng chờ dành cho VIP ở đằng kia, vừa nhìn ba anh em nhà họ Tra đang chơi đùa với một đứa bé, vừa kéo tay áo Giang Vân Thiều, nói nhỏ: “Vậy là cậu và tam thiếu gia làm lành rồi hả?”
Giang Vân Thiều nghĩ nghĩ một chút, do dự đáp: “Chỉ có thể nói, anh ta định bắt đầu lại một lần nữa.”
Người đại diện tỏ ra lo lắng: “Vậy sao cậu không nắm chắc cơ hội? Đừng tưởng trở thành Ảnh đế là không cần sợ gì nữa, tôi nói cho cậu biết, càng nổi thì sau lưng lại càng cần chỗ dựa. Đại gia bao nuôi tốt như tam thiếu gia đây, cậu không thế tìm được người thứ hai đâu!”
“Đúng vậy…” Giang Vân Thiều gật đầu thừa nhận: “Tiểu Nhạc tốt như vậy, tôi thật sự không muốn bỏ qua… Nhưng tôi phải xác nhận lại, lần này có thật là anh ta đã quyết định ở bên tôi lâu dài hay không. Đau khổ vì bị bỏ rơi, trải qua một lần là đủ lắm rồi!”
Làm thủ tục xong, Giang Vân Thiều ngồi xuống bên cạnh Tra Thanh Nhạc. Bất kể là thân thể hay linh hồn bọn hắn đều vô cùng mỏi mệt, hiếm khi có thể tắt điện thoại, không có người khác quấy rầy, cả hai liền dựa sát vào nhau ngủ thật say sưa. Mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh, Tra Thanh Nhạc nắm tay Giang Vân Thiều, vừa đi vừa dặn: “Anh về nhà giải quyết chuyện gia đình trước, em về Bích Thủy Loan chờ anh, được không?”
Giang Vân Thiều lại lắc đầu: “Tôi vẫn nên ở tạm chỗ tiểu Kỷ đi, chờ chờ anh giải quyết xong xuôi, chúng ta sẽ bàn bạc thêm xem con đường tương lai nên đi thế nào…”
Tra Thanh Nhạc ngửi thấy mùi nguy cơ, vội nói: “Tương lai của chúng ta còn có gì mà bàn bạc! Em yêu anh, anh yêu em, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!”
Giang Vân Thiều cười cười: “Tiểu Nhạc, thật ra tôi vẫn luôn muốn nói điều này, bị bắt cóc chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, đừng để nó làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của anh, thời hạn tôi cho anh vẫn chưa hết, anh có thể suy nghĩ kỹ thêm một chút!”
“Em còn nói thế! Anh có phải bị kích động nhất thời đâu…”
Tra Thanh Nhạc còn chưa nói hết lời, người đại diện họ Lý đi đằng trước đã chạy về, hưng phấn cầm tay Giang Vân Thiều lay lay lắc lắc: “Ở cửa ra có nhiều phóng viên lắm, nhất định là bọn họ nhận được tin tức cậu giành danh hiệu Ảnh đế rồi, mau chỉnh lại tóc tai quần áo đi!”
“Tiểu Nhạc, tôi chờ điện thoại của anh!” Giang Vân Thiều buông tay Tra Thanh Nhạc ra, dẫn đầu đi về phía lối ra. Người đại diện hưng phấn theo sau, lấy điện thoại di động, vừa khởi động máy liền thấy hơn mời cuộc gọi nhỡ. Người đại diện nhanh chóng gọi cho ông chủ Điện ảnh Thiên Hà, vui vẻ báo tin: “Sếp à, chúng tôi về nước rồi, nhiều phóng viên đến đón ở sân bay lắm, là sếp truyền tin sao… Cái gì? Bảo tiểu Giang đừng đi cửa phổ thông á? Nhưng chúng tôi đã đến nơi rồi…” Hắn vừa dứt lời, vừa vặn cả hai đã ra khỏi cửa. Giang Vân Thiều mới xuất hiện, phóng viên đã xông lên, ánh sáng loang loáng lóe lên từ máy ảnh khiến người ta khó lòng mở mắt.
Người đại diện họ Lý dang hai cánh tay, che chở cho Giang Vân Thiều, nói to: “Đừng chen lấn, Điện ảnh Thiên Hà sẽ mở họp báo, đến lúc đó hoan nghênh các anh chị em phóng viên tới… ôi…” Còn chưa dứt lời, người đại diện đã bị các phóng viên xô sang một bên. Hơn mười cái microphone được giơ đến trước mặt Giang Vân Thiều, vài cái còn chọc vào cằm và má hắn. “Giang Vân Thiều, anh có ý kiến gì với những bức ảnh nóng đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt trên mạng?”
“Anh có thừa nhận người trong ảnh là mình không? Người còn lại là tình nhân của anh à?!”
“Anh là đồng tính luyến ái sao?”
Người đại diện ngã ngồi xuống đất, trong điện thoại truyền đến tiếng hô của ông chủ Điện ảnh Thiên Hà: “Mấy tiếng trước có người chia sẻ ảnh nóng của Giang Vân Thiều lên mạng, nhất định không được để phóng viên tóm được cậu ta!”
Cùng lúc đó, Tra Thanh Nhạc khởi động điện thoại lên cũng lập tức nhận được cuộc gọi của Trịnh Tử Du. Việc hắn muốn nói cũng là chuyện này. Hắn đã tới sân bay, đang nghĩ cách bố trí cửa ra bí mật để bọn họ rời đi.
Người đại diện họ Lý liều mạng cứu Giang Vân Thiều thoát khỏi bàn tay của cánh phóng viên. Tra Khách Thừa và Tra Khách Tỉnh đã rời đi trước, Tra Thanh Nhạc cùng Giang Vân Thiều vào phòng nghỉ riêng chờ Trịnh Tử Du dàn xếp mọi chuyện. Nhắc đến ảnh nóng, phản ứng đầu tiên của Tra Thanh Nhạc là chẳng lẽ ảnh hắn chụp đã bị rỏ rỉ ra ngoài? Nhưng hắn không hề để mất điện thoại, mặt khác, ảnh chụp trong máy hắn đã bị xóa sạch từ rất lâu rồi! Lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn lên mạng tìm kiếm một chút. Trong vòng mười tiếng bọn hắn tắt di động để lên máy bay, ảnh chụp đã được phát tán rộng rãi. Tin nóng trên các trang web lớn đều là “ảnh nóng đồng tính của Ảnh đế Venice”. Mở ra xem, quả nhiên là cảnh Giang Vân Thiều đang ôm một người đàn ông lăn lộn trên giường. Những hình ảnh này được cắt ra từ video, chỉ thấy nửa thân trên trần trụi và nửa bên mặt nghiêng của Giang Vân Thiều, tính ra cũng không quá rõ ràng. Nhưng điều khiến Tra Thanh Nhạc không thể chấp nhận chính là nhân vật còn lại trong ảnh nóng không phải hắn. Đây là ảnh giường chiếu của Giang Vân Thiều với một gã đàn ông khác! Tra Thanh Nhạc bùng nổ ngay trong nháy mắt: “Cái gì đây? Thằng khốn trong hình là ai?!”
Giang Vân Thiều vốn đang nhàn nhã uống cà phê, thấy người kia đột nhiên giơ di động ra cũng giật nảy mình, chẳng hiểu ra sao mà lên tiếng hỏi: “Không phải anh à?”
“Sao có thể là tôi?!” Tra Thanh Nhạc tức đến nỗi môi cũng phát run, phóng ảnh chụp lên hết cỡ. Mặt người đàn ông trong ảnh đã bị Giang Vân Thiều che kín, tuy cũng là thân thể trắng trẻo thon dài, nhưng Tra Thanh Nhạc dám khẳng định trăm phần trăm người này không phải là mình. Thấy rõ ảnh chụp, Giang Vân Thiều lập tức biến sắc: “Tiểu Nhạc, anh nghe tôi giải thích…”
“Em giải thích đi! Tôi đang nghe đây!”
“Haiz…” Giang Vân Thiều do dự một chút, liếc mắt bảo người đại diện tránh đi: “Tóm lại, đó là một hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái rắm! Quần áo cũng cởi rồi! Rốt cuộc thằng khốn này là ai? Chuyện xảy ra khi nào? Còn nói chỉ theo tôi, chỉ thích tôi… cái tên lừa đảo này… toàn gạt tôi…”
“Đương nhiên không phải, anh hãy nghe tôi nói, đây là Kỷ Lam, nhưng chúng tôi không…”
Nghe thấy tên tình địch, Tra Thanh Nhạc tức đến mức ném mạnh cái điện thoại trong tay: “Là Kỷ Lam?! Quả nhiên em và nó có gian tình…”
Ầm! Cửa phòng nghỉ bị đạp tung, Trịnh Tử Du thở hổn hển chạy tới. Nghe được câu cuối cùng, hắn trợn tròn mắt hỏi lại: “Ảnh kia không phải chụp hai người, mà là chụp hắn và Kỷ Lam?”
“Tử Du, không phải như em nghĩ đâu…” Theo sau Trịnh Tử Du là nhân vật còn lại trong bức ảnh – Kỷ Lam!
Có câu tình địch gặp mặt mắt bỗng đỏ ngầu. Tra Thanh Nhạc vừa thấy Kỷ Lam liền như sư tử bị linh cẩu chiếm đoạt thức ăn, xù lông vọt tới. Kết quả, Trịnh Tử Du lại bất chợt xoay người đấm cho Kỷ Lam một quyền! “Cái tên lừa đảo này… dám trêu chọc tôi như vậy!”
Kỷ Lam bị đánh đến nỗi máu mũi chảy giàn giụa, nhưng hắn chẳng những không đánh trả mà còn ôm lấy thắt lưng của Trịnh Tử Du, vội vàng giải thích: “Đây là hiểu lầm, lúc ấy anh…”
“Hiểu lầm cái rắm! Anh thấy tôi vẫn luôn bôn ba vì chuyện này, vậy mà còn không nói cho tôi biết người trong ảnh chụp là anh, đùa giỡn tôi thích lắm à?”
Trịnh Tử Du vừa mắng, vừa đấm đá Kỷ Lam. Trong phút chốc, Kỷ Lam bùng nổ, lớn tiếng khóc thảm: “Anh không đùa giỡn em, anh yêu em nhiều năm như vậy, vì sao em lại không tin anh? Em hết giới thiệu anh cho người khác rồi lại phớt lờ anh…”
“Các… các người…” Tra Thanh Nhạc vẫn giữ tư thế xiết chặt nắm tay chuẩn bị xông lên đấm đá, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng đơ cả người.
Vẫn là Giang Vân Thiều lấy lại tinh thần trước, chạy ra đóng kỹ cửa phòng nghỉ, sau đó mới cười khẽ một tiếng: “Ái chà chà, tiểu Kỷ, thì ra người cậu yêu thầm là ngài Trịnh, giấu kỹ thật đấy!”
Cuối cùng Tra Thanh Nhạc cũng bình tĩnh lại, kéo Giang Vân Thiều về phía mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”
Trịnh Tử Du cũng đẩy Kỷ Lam ra, vừa lau máu dính trên áo, vừa lườm Giang Vân Thiều, chờ đối phương giải thích.
Giang Vân Thiều đảo mắt lướt qua mấy người kia một lượt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tra Thanh Nhạc, thở dài nói: “Ảnh này chụp hồi tổ chức tiệc mừng năm mới, là do Phùng Cát chụp. Lúc ấy tiểu Kỷ bị dính thuốc, tôi sợ bọn chúng dùng bạo lực với tiểu Kỷ, chỉ đành phối hợp, nhưng chúng tôi thật sự không làm gì cả, chỉ pose vài dáng mà thôi!”
Nhắc tới chuyện đêm ấy, chẳng biết Trịnh Tử Du nhớ đến trải nghiệm đau khổ nào, vẻ mặt lập tức trở nên vặn vẹo, không nhịn được lại đạp Kỷ Lam một cú. Kỷ Lam rớt nước mắt, khóc như một cô vợ nhỏ bị ngược đãi, mất sạch bộ dáng thanh cao lạnh nhạt thường ngày.
“Lại là Phùng Cát giở trò quỷ…” Tra Thanh Nhạc cau mày: “Nhưng mà trong ảnh chụp chỉ có mặt của em, lại không thấy rõ khuôn mặt người bên dưới!”
“Tôi biết bọn họ đang quay phim, cho nên cố tình che mặt tiểu Kỷ, sợ nếu bị phát tán sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu ấy.”
Nghe vậy, Tra Thanh Nhạc lại nổi cơn ghen: “Em quan tâm đến hắn quá nhỉ?”
“Tiểu Kỷ không giống tôi, con đường diễn viên này, tôi có thể đi cũng có thể không đi, nhưng tiểu Kỷ thật lòng yêu thích diễn xuất!”
Giang Vân Thiều càng bảo vệ Kỷ Lam, Tra Thanh Nhạc lại càng bực bội. Nhưng hắn không muốn mất thể diện trước mặt người ngoài, chỉ đành căm giận nhéo mông đối phương một cái, dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ “chờ về nhà sẽ xử lý em”!
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ nhẹ, bên ngoài vang lên tiếng nói yếu ớt của người đại diện: “À… Lối ra đặc biệt đã chuẩn bị xong rồi, bên sân bay hỏi khi nào chúng ta mới đi?”
Tra Thanh Nhạc cúi người nhặt di động dưới đất lên, hít sâu một hơi: “Đi trước rồi nói!”
Đa số phóng viên còn chặn ở cửa ra phổ thông, cũng có vài người thông minh chạy ra các cửa khác xem thử. Nhưng đám người Tra Thanh Nhạc lại ngồi một chiếc xe 7 chỗ rất bình thường, an toàn vượt qua nguy hiểm và rời khỏi sây bay. Không khí trên xe vô cùng quái dị. Người đại diện ngồi ở ghế phó lái không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Ghế giữa là Trịnh Tử Du xụ mặt chẳng nói chẳng rằng, Kỷ Lam thì lắp ba lắp bắp, muốn chạm vào đối phương nhưng lại không dám vươn tay. Ở hàng ghế sau, Tra Thanh Nhạc một tay ôm lấy bả vai Giang Vân Thiều, tay còn lại thì trượt trên màn hình điện thoại bị ném nứt như tơ nhện. Thấy đống ảnh chụp chướng mắt kia, hắn thở phì phì nói: “Về nhà chúng ta sẽ chụp một bộ!”
Giang Vân Thiều vội vã gật đầu, hết sức vô liêm sỉ đáp lời: “Đừng nói ảnh nóng, GV tôi cũng đồng ý quay cùng với anh, roi da xích sắt sáp nến gì gì đó đều được hết, đừng giận ha!”
Tưởng tượng ra hình ảnh đó, Tra Thanh Nhạc cảm thấy hốc mắt cũng bị dồn lên cả đống máu. Xe vừa tới Bích Thủy Loan, hắn đã kéo Giang Vân Thiều lên lầu, kết quả lại nhận được điện thoại của Tra Khách Tỉnh, giục hắn nhanh chóng trở về, Tra Ngọc Châu đang nổi giận. Lúc này Tra Thanh Nhạc mới nhớ ra, không gặp được mình, chắc chắn ông nội sẽ lo lắng. Dù lửa dục đốt người đến mức nào, hắn cũng phải về nhà, chỉ đành dặn dò: “Thời gian sắp tới anh phải ở cạnh ông nội, chờ xử lý xong mọi việc anh sẽ quay lại tìm em!”
Giang Vân Thiều gật gật đầu: “Ừ, có vài lời anh không thích nghe, tôi sẽ không nói nữa. Nhưng ý của tôi không thay đổi, đừng gượng ép bản thân, kết cục nào tôi cũng có thể chấp nhận được!”
“Ngoài việc chúng ta ở bên nhau, sẽ không có kết cục nào khác nữa!” Tra Thanh Nhạc ôm mặt đối phương, chà đạp đôi môi người kia đến sưng đỏ mới căm giận rời đi.
Tra Thanh Nhạc vội vã chạy về nhà họ Tra. Vừa thấy hắn, Tra Khách Thừa đã lập tức vọt lên, lo lắng nói: “Làm sao đây? Ông nội không chịu gặp tôi, đúng là ông không thể tha thứ cho tôi…”
“Anh cả, anh bình tĩnh một chút, cháu đâu?”
“Bảo Bối ở trong phòng ông nội…”
Tra Thanh Nhạc nở nụ cười: “Anh cả, tôi thấy anh hồ đồ rồi, ông nội đã chấp nhận Bảo Bối, điều đó chứng tỏ ông đã mềm lòng, chuyện này sẽ có cơ hội xoay chuyển!”
Tra Khách Tỉnh cũng bị nhốt ngoài cửa, cười khổ nói: “Vậy thì phải xem cậu nói với ông thế nào, ông bảo cậu lập tức vào gặp ông ngay.”
“Được!” Vỗ vỗ bả vai Tra Khách Thừa, Tra Thanh Nhạc đi thẳng vào phòng Tra Ngọc Châu. Đẩy cửa, hắn liền nhìn thấy mặt đất bày đầy đồ cổ bằng ngọc quý, đứa bé kia đang ôm một con sư tử bằng ngọc trị giá cả ngàn vạn chơi đến quên trời quên đất. Tra Thanh Nhạc quỳ trước xe lăn của Tra Ngọc Châu, ôm lấy đầu gối ông, áy náy nói: “Ông nội, con lại khiến ông phải lo lắng rồi.”
“Không sao là tốt…” Tra Ngọc Châu vuốt tóc cháu yêu, đáy mắt lấp lóe ánh nước.
“Ông nội, lần này dù gì cũng là anh hai cứu con, anh cả cũng tận tâm nghĩ cách, còn bị con làm liên lụy…”
“Nói bậy!” Tra Ngọc Châu vỗ mạnh xuống tay vịn xe lăn, tức giận đến mức môi cũng run rẩy: “Bọn chúng gạt ông… ngay cả con… cũng muốn giấu ông?!”
Lúc này Tra Thanh Nhạc mới hiểu được, Tra Ngọc Châu tự có mạng lưới thông tin của mình, chỉ sợ ông đã sớm biết tường tận về vụ bắt cóc rồi. Hắn vội vàng giải thích: “Ông nội, chúng con không cố ý lừa gạt ông mà chỉ không muốn làm ông lo lắng. Anh cả cũng nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi, ông tha thứ cho anh ấy đi…”
“Nó làm hại con… tuyệt đối không được!”
“Ông nội, anh cả không muốn hại con…”
“Không được!”
Lúc này, đứa bé lúc lắc chạy tới, giơ tay về phía Tra Thanh Nhạc. Nó vừa học nói, âm thanh phát ra còn chưa rõ ràng: “Bế Tô Tô…”
Tra Thanh Nhạc ôm lấy đứa cháu mập mạp, nhẹ giọng nói: “Ông nội, ông và mẹ là người thân thiết nhất của con ở trên thế giới này, nhưng gia đình bác cả cũng là máu mủ của chúng ta, ông vẫn luôn hy vọng gia đình chúng ta yêu thương hòa thuận, không phải sao? Ông xem đứa nhỏ này thân thiết với ông biết bao, chẳng lẽ ông muốn nó còn bé như thế đã phải chứng kiến ba ba ở tù?”
Nhìn đứa chắt đáng yêu, Tra Ngọc Châu hơi dao động, vươn bàn tay run rẩy, sờ sờ khuôn mặt nó: “Được… bỏ qua cho nó lần này… Những thứ khác… theo kế hoạch… tất cả cổ phần công ty của ông… chuyển nhượng cho con…”
Tra Thanh Nhạc lắc lắc đầu: “Ông nội, hiện giờ Tra thị phát triển rất tốt, không cần tiến hành thay đổi cổ quyền, làm cho cổ đông lo lắng.”
Tra Ngọc Châu kinh ngạc: “Con… không muốn… Tra thị?”
“Con biết ông thương con, muốn để lại những thứ tốt nhất cho con, nhưng Tra thị không phải một món đồ quý giá, mà là tâm huyết cả đời của ông, đương nhiên con nguyện ý gánh vác Tra thị, chỉ là con còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm, cần rèn luyện thêm!” Tra Thanh Nhạc nắm tay ông cụ, chân thành nói: “Ông nội, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, chờ một thời gian nữa ông lại cho con, nếu con có năng lực, đương nhiên con sẽ tiếp nhận không hề do dự. Nhưng anh cả và anh hai cũng là người phù hợp, dù ai trong ba đứa kế thừa Tra thị, bọn con đều sẽ dốc lòng dốc sức vì gia tộc này…”
“Không được… không được…” Nào ngờ, Tra Ngọc Châu đột nhiên trở nên kích động: “Tra thị phải cho con… ông nợ ba con… Thiên Khuyết nợ Thiên Ca…”
“Ông nội, ông không nợ ba, là ba không thể báo hiếu cho ông. Bác cả cũng không nợ gì ba hết, đó là tai nạn ngoài ý muốn, ai cũng không hy vọng nó sẽ xảy ra!”
“Không chỉ như thế!” Tra Ngọc Châu đau khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Lúc tai nạn xảy ra… Xe tải quét đuôi về phía ghế lái… Thiên Khuyết lái xe… nó chuyển tay lái… kết quả… Thiên Ca ngồi ở ghế phụ… Thiên Khuyết có lỗi với Thiên Ca!”
Tra Thanh Nhạc ngẩn người. Hắn không thể ngờ trong vụ tai nạn hai mươi mấy năm về trước, chẳng những do Tra Thiên Khuyết gọi điện dẫn đến mất tập trung, mà còn có những uẩn khúc khác… Chẳng trách Tra Ngọc Châu lại không thể tha thứ, thậm chí giận chó đánh mèo lên thế hệ tiếp theo. Nhưng… tất cả đều đã là sự thật không thay đổi được, vụ tai nạn kia chung quy vẫn là một sự cố ngoài ý muốn!
“Ông nội, đó là phản ứng bản năng!” Tra Thanh Nhạc hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Dù bác cả và ba là anh em ruột, nhưng đối mặt với sống chết, bảo vệ bản thân là phản ứng bản năng của con người! Chúng ta không thể dùng lý do ấy để trách bác, chứ đừng nói là giận chó đánh mèo lên anh cả, anh hai, rất không công bằng!”
Nói tới đây, hắn lại nhớ đến vụ tai nạn mới xảy ra không lâu. Đối mặt với sống chết, phản ứng đầu tiên của Giang Vân Thiều lại là cứu hắn… Chính vì con người có phản ứng bản năng, cho nên hành động của đối phương mới càng thêm đáng quý! Giang Vân Thiều xả thân cứu giúp, hắn cảm động vô cùng, vì thế mà hắn hiểu được tình yêu của người kia thuần túy và cháy bỏng cỡ nào! Nhưng hơn hai mươi năm trước, bác cả lựa chọn tự bảo vệ mình cũng không có gì để oán hận!
Tra Thanh Nhạc bế trẻ em không đúng cách, bé con trong ngực hắn khó chịu hừ hừ vài tiếng, mon men tới chỗ Tra Ngọc Châu, dang tay đòi ông cụ bế. Đứa bé thừa kế nét đẹp của người nhà họ Tra, mặt mũi rất giống Tra Khách Thừa lúc nhỏ, trước khi vụ tai nạn xảy ra, Tra Ngọc Châu cũng vô cùng yêu quý đứa cháu trai lớn này. Lý lẽ mà Tra Thanh Nhạc nói, sao Tra Ngọc Châu lại không hiểu. Chẳng qua là ông không thể chấp nhận cái chết của con trai. Thực ra, nếu Tra Thiên Khuyết chọn bảo vệ em trai, dứt khoát chịu chết, ông cũng không thể nào chịu được! Ông chỉ có hai đứa con, ông thà người chết là mình cũng không muốn hai đứa phải chịu bất cứ tổn hại gì!
“Ông nội, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi… Chúng ta là người một nhà, bỏ qua hiềm khích cũ, bắt đầu lại một lần nữa!”
Cúi mái đầu phủ đầy tóc trắng xuống, Tra Ngọc Châu run môi: “Ông… muốn… bồi thường cho con…”
Tra Thanh Nhạc vùi đầu vào ngực ông như một đứa bé, cảm động đến rơi nước mắt: “Ông nội, con lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của ông, chưa từng thiếu thốn một cái gì cả, con không cần đền bù vật chất!”
“Tiểu Nhạc… cháu ngoan!” Tra Ngọc Châu dùng sức nắm chặt tay Tra Thanh Nhạc. Những ông lão đã nếm trải nhiều thương đau, thật ra chỉ hy vọng con cháu được bình an hạnh phúc. Sau khi nói chuyện với Tra Thanh Nhạc, Tra Ngọc Châu bắt đầu cởi bỏ khúc mắc trong lòng. Bữa cơm chiều, cả nhà ngồi ăn cùng một chỗ, không khí trên bàn vẫn hơi nghiêm túc, mãi đến khi ông mở miệng hỏi tên của đứa chắt mới đỡ đi.
“Chỉ có tên tiếng Anh, tên tiếng Trung còn chưa đặt ạ.” Tra Khách Thừa nơm nớp lo sợ mở miệng nói: “Hay ông nội đặt tên cho thằng bé đi!”
Tra Ngọc Châu nhìn đứa chắt đã bắt đầu học cách dùng đũa, chậm rãi nói: “Cha hiền con hiếu… anh em hòa thuận… ăn no mặc đủ… mạnh khỏe sống lâu… tương lai tươi đẹp… Gọi là… Tra Tuế Phong…”
Tuy tiếng Trung của Tra Khách Thừa không tốt, nhưng ý tứ của Tra Ngọc Châu, hắn cũng hiểu được, mắt hắn bỗng chốc đỏ hoe: “Cảm ơn ông nội!”
Tra Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tra Khách Tỉnh ở phía đối diện, hai người đồng loạt nở nụ cười.
Cha hiền con hiếu, anh em hòa thuận, ăn no mặc đủ, khỏe mạnh sống lâu… thật sự là vô cùng viên mãn. Ngày này, ông nội chờ đã rất lâu rồi.
Ăn cơm chiều xong, Tra Thanh Nhạc chạy ra sân nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, không khỏi cảm khái trong lòng. Hắn định gọi điện cho Giang Vân Thiều, phía sau chợt truyền tới tiếng quát của ông Tra. “Con còn giấu ông cái gì?”
Tra Thanh Nhạc rụt cổ, lò dò bước lại gần, cợt nhả nói: “Ông nội, cha hiền con hiếu, anh em hòa thuận là không đủ, con đang nghĩ, có phải nên tìm một người cùng nắm tay nhau sống hết cuộc đời không?”
Tra Ngọc Châu đột nhiên bảo: “Dương Vân không tồi.”
“Ông nội…” Tra Thanh Nhạc dài giọng, tức giận kêu lên: “Ông đừng chỉ loạn uyên ương, con như thế nào chắc chắn là ông đã biết! Ông làm truyền thông, có tin tức gì lọt được mắt ông đâu. Ông không phải những ông lão bình thường, hắn là đã biết chuyện con đổi tính!”
Tra Ngọc Châu cau mày, đi thẳng vào vấn đề: “Người kia… hai đứa lại qua lại với nhau rồi?”
Tra Thanh Nhạc hiểu rõ việc này chắc chắn không thể giấu được ông nội, dứt khoát thừa nhận rất thản nhiên: “Ông đừng giận, con không gạt ông, lúc trước con đã nghe ông chia tay với em ấy. Nhưng mà ông không biết em ấy tốt với con đến mức nào đâu. Vì cứu con, em ấy suýt nữa đã phải trả giá bằng tính mạng!”
Tra Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng: “Chuyện thằng nhóc nhà họ Phùng… gây náo loạn… ông đã biết!”
Tra Thanh Nhạc chớp chớp đôi mắt, tội nghiệp nói: “Ông đã biết? Vậy… ông có cảm thấy nếu con bỏ lỡ một người hết lòng hết dạ vì con như thế, có phải là quá đáng tiếc rồi không?”
Tra Ngọc Châu không dễ thu phục, lại hỏi: “Cái ảnh chụp kia… là con và nó?”
Tra Thanh Nhạc cắn răng gật đầu: “Là con… Ông nội, ông xem rồi à?”
Tra Ngọc Châu giận dữ: “Cái thứ khó coi như thế… ông không thèm xem!”
Nghe vậy, Tra Thanh Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm… Hắn thật sự không muốn nhận, nhưng không nhận thì không được. May là ông nội không xem, ảnh kia chụp Giang Vân Thiều nằm đè lên người Kỷ Lam, nếu ông nội nhìn thấy, hiểu lầm là hắn bị đè, không chừng sẽ trở mặt ngay lập tức! Lau mồ hôi lạnh vã ra trên trán, Tra Thanh Nhạc cầu xin: “Ông nội, ông cho chúng con một cơ hội được không? Tiếp xúc với em ấy, ông nhất định sẽ thích thôi!”
Tra Ngọc Châu khinh thường: “Nó… có thân phận gì…”
Nói đến thân phận, Tra Thanh Nhạc lại nở nụ cười, cảm thán: “Thân phận của em ấy à… Không chừng là ba ở dưới suối vàng chỉ hôn cho con đó!”
“Sao?”
“Ông nội, con và Vân Thiều thật sự rất có duyên…” Càng nghĩ, Tra Thanh Nhạc càng cảm thấy đúng là như thế. Hắn ngồi dưới đất, tựa đầu vào đầu gối Tra Ngọc Châu, vui vẻ kể cho ông nghe chuyện lớn chuyện bé xảy ra giữa mình và Giang Vân Thiều, kể cả phần nhân duyên từ lúc hắn chưa chào đời. Đương nhiên là che giấu phân đoạn trẻ em không nên biết.
“Có xe đến!”
Một đám phóng viên vác camera vọt tới, vây kín chiếc xe con màu đen đang ra khỏi Bích Thủy Loan.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, người đàn ông ngồi trên ghế lái lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn. Các phóng viên nhìn vào trong xe, phát hiện không có ai, lại nhìn người đàn ông một chút. Đối phương hơi quen mắt, ngoại hình cũng rất đẹp, chẳng lẽ là ngôi sao? Có người nhận ra: “Là ông chủ của Điện ảnh Tra thị!”
“A…” Thấy không phải là người liên quan tới Điện ảnh Thiên Hà, nhóm phóng viên lập tức tản đi.
Chiếc xe tăng tốc, xác định không có người theo dõi, Tra Thanh Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra: “Ra đi, không bị phát hiện!”
“Phù…” Giang Vân Thiều xốc tấm chăn trùm đầu lên, bò ra khỏi chỗ để chân ở hàng ghế sau, liên tục cảm thán: “Đám phóng viên kia chuyên nghiệp quá, canh chừng ở cửa khu chung cư suốt một tuần, chẳng lẽ cuối tuần cũng không được nghỉ à?” Vốn dĩ phóng viên sẽ tập trung ở ký túc xá của nhân viên công ty Điện ảnh Thiên Hà, nhưng gã diễn viên vô danh hãm hại Giang Vân Thiều rồi bị Điện ảnh Thiên Hà hủy hợp đồng lúc trước đột nhiên chạy tới tố hắn đang ở Bích Thủy Loan. Những người sinh sống ở khu này cũng quá là xui xẻo, hàng ngày đều bị phóng viên chặn đường nhòm ngó mấy lần.
“Có lẽ đám phóng viên cũng đang chửi thầm em không chịu lộ mặt, hại họ cả tuần cũng không được nghỉ kìa!”
Giang Vân Thiều ném cho đối phương một cái liếc mắt đầy dụ dỗ: “Tôi ngoan ngoãn ra mặt, anh có nhận không?”
“Nhận chuyện vợ anh cắm sừng lên đầu anh à?! Hôm nay em ngoan ngoãn chút đi, anh đưa em tới gặp ông nội.”
Giang Vân Thiều châm thuốc lá, rít một hơi dài: “Tôi chuẩn bị làm kiểm tra à? Là một lần quyết thành bại hay có thể thi lại ba bốn lần?”
Tra Thanh Nhạc nhấn mạnh: “Không phải kiểm tra mà là ra mắt, chính thức giới thiệu em với ông nội của anh.”
“Ra mắt?” Giang Vân Thiều kinh ngạc: “Ông Tra đã chấp nhận rồi sao?”
“Còn chưa tốt đẹp tới mức ấy, nhưng anh bảo đưa em đến, ông cũng không phản đối. Điều này có nghĩa là ông đã mở lòng, chúng ta cùng nhau cố gắng, sớm hay muộn ông cũng sẽ chấp nhận quan hệ của chúng ta thôi.”
Giang Vân Thiều dựa người vào lưng ghế, phun một vòng khói về phía Tra Thanh Nhạc, mỉm cười hỏi: “Quan hệ của chúng ta… Chúng ta có quan hệ gì? Đại gia và đối tượng được bao nuôi hả?”
Tra Thanh Nhạc lườm hắn một cái, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là quan hệ yêu đương, mà dù là bao nuôi, cũng là bao nuôi cả đời!”
Giang Vân Thiều ghé sát lại, cọ cọ nửa bên mặt của người kia, thấp giọng nói: “Đừng giận… tôi chỉ muốn xác nhận xem anh đã suy nghĩ kỹ càng chưa…”
“Ngay từ khi vừa về nước anh đã nói với em rồi, chúng ta ở bên nhau, đây là kết cục cuối cùng!”
“Khi đó tôi cũng nói sẽ cho anh thời gian làm lạnh, để đầu óc tỉnh táo lại rồi nghiêm túc cân nhắc.” Giang Vân Thiều nghiêng đầu, chăm chú nhìn nửa bên mặt nghiêng của người nọ, chậm rãi bảo: “Tai nạn giao thông cũng thế, bắt cóc bất ngờ cũng vậy, đều là những chuyện ngoài ý muốn, là chuyện rất hiếm khi xảy ra trong cuộc sống này. Có lẽ nó sẽ làm anh sinh ra ảo giác na ná tình yêu với người kề cận… Nhưng loại ảo giác ấy không thể lâu dài, nó sẽ bị cuộc sống bình thường bào mòn sạch sẽ.”
Tra Thanh Nhạc tấp xe vào lề đường, xoay người, cau mày hỏi: “Em cảm thấy anh yêu em chỉ là ảo giác, anh muốn ở bên em chỉ là kích động nhất thời?”
Giang Vân Thiều rũ mi mắt, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Tra Thanh Nhạc nắm cằm đối phương, bắt hắn phải ngẩng mặt nhìn mình, nghiêm túc nói: “Anh yêu em không phải vì em liều mạng cứu anh, cũng không phải vì bị bắt cóc mà trở nên yếu đuối. Anh yêu em bởi vì quãng thời gian bình yên mà chúng ta đã cùng chung sống với nhau. Trước đó dễ dàng buông tay là do anh không biết quý trọng, do anh thiếu dũng khí. Nhưng những sự cố bất ngờ xảy ra sau đó đã khiến anh nhận ra, nếu không giữ chặt lấy em, chắc chắn anh sẽ phải chết trong hối hận!”
Ánh mắt Giang Vân Thiều hơi rung động, môi lại khẽ run lên, giọng nói cũng khô không khốc: “Thật sao?”
Thái độ của Giang Vân Thiều khiến Tra Thanh Nhạc vô cùng kinh ngạc. Vào lúc bị bắt trói, trải qua khảo nghiệm sống chết, hắn đã từng bày tỏ tình cảm với đối phương. Nhưng Giang Vân Thiều cũng chỉ hơi đỏ mắt chứ chẳng hề có bộ dạng không cầm lòng được như lúc này. Từ đó có thể thấy, khi hắn nói “tôi yêu em”, người kia căn bản không hề tin tưởng. Nghĩ thế, Tra Thanh Nhạc lại có cảm giác rung động đầy bất đắc dĩ. Hắn nâng mặt Giang Vân Thiều lên, hôn xuống đôi môi của đối phương.
“Anh phân biệt được cái gì là mê muội nhất thời, cái gì là hoàn toàn tỉnh ngộ. Anh sẽ không lấy tình cảm của mình và sức khỏe của ông nội ra đùa giỡn. Nếu anh đã nói với ông và quyết định chính thức giới thiệu em, điều đó có nghĩa là trong lòng anh, em đã là thân nhân quan trọng hệt như ông nội!”
Nghe vậy, Giang Vân Thiều lại phì cười: “Thân nhân? Chẳng lẽ chúng ta đã từ giai đoạn yêu đương tiến thẳng vào giai đoạn vợ chồng già?”
Tra Thanh Nhạc cũng cười theo: “Thân nhân… Người nhà và người yêu chung sống bên nhau, đều là thân nhân!”
“Tôi thích cách xưng hô này… Anh thật sự sẽ không đổi ý?”
Tra Thanh Nhạc nghiến răng: “Còn nói vớ vẩn nữa… anh sẽ mần em ngay tại chỗ!”
“Rất hoan nghênh…” Giang Vân Thiều vòng hai tay lên cổ Tra Thanh Nhạc, chủ động trao cho hắn một nụ hôn cháy bỏng triền miên, còn phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng quyến rũ: “Vậy… anh cũng phải chuẩn bị tinh thần tiếp nhận sự thay đổi của em đi!”
“Hả? Thay đổi… thế nào…” Tra Thanh Nhạc hôn lên vành tai của Giang Vân Thiều, bụng dưới xôn xao nhộn nhạo. Bọn họ đã lâu không quan hệ, lửa tình một khi được nhóm lên sẽ mãnh liệt vô cùng. Hắn đang cân nhắc nên chơi xe rung ngay tại chỗ này hay là tìm một khách sạn để vui vẻ cho tận hứng thì bên tai truyền tới một làn hơi ấm và một giọng nói hết sức dịu dàng. “Em vẫn sẽ là một tình nhân biết quan tâm chăm sóc, thế nhưng… em sẽ không dung túng anh nữa đâu!”
“Có ý gì?”
Giang Vân Thiều híp mắt, thè lưỡi liếm liếm môi: “Thật ra em là một người rất nhỏ mọn, không cho phép bất cứ ai mơ tưởng đến người đàn ông của em, đương nhiên người đàn ông của em cũng không được phép đội nón xanh cho em… Đám hoa hoa cỏ cỏ như Diệp Dung hoặc là nam MC này nọ… trước kia anh có giẫm phải hay không, trong lòng anh tự biết, em sẽ không so đo nữa. Nhưng sau này, kể cả là hoa dại, dù anh chỉ ngửi thử một chút, em chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
Tra Thanh Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết nhấp nhô lên xuống mấy lần.
Giang Vân Thiều nở nụ cười: “Sao hả? Hối hận rồi?”
“Không hối hận, chỉ là hơi…” Sợ hãi! Tra Thanh Nhạc ngây ngô cười hai tiếng, yên lặng quay người, khởi động xe một lần nữa.
Má ơi! Vừa rồi Giang Vân Thiều thật đáng sợ, giống hệt một con quỷ hút máu nhìn chằm chằm vào con mồi. Tra Thanh Nhạc thực sự hoài nghi lúc hắn và Diệp Dung câu kết làm bậy, Giang Vân Thiều mặt ngoài giả vờ thờ ơ, nhưng thật ra nửa đêm lại mài dao soàn soạt! Giang Vân Thiều ngậm thuốc lá, đặt cằm lên vai Tra Thanh Nhạc, cười tươi như một “cô vợ hiền”: “Chỉ cần anh trông coi nửa người dưới của mình cho cẩn thận, em sẽ tốt hơn cả trước kia, cũng yêu anh hơn cả trước kia!”
Nhắc tới một tiếng “yêu”, thật ra Tra Thanh Nhạc lại hơi thiếu tự tin: “Em… không thất vọng vì anh à? Anh đã gây cho em rất nhiều phiền toái, lúc bị bắt trói, anh cũng chẳng thể làm gì cho em…”
“Anh đã chắn đạn cho em!”
“Đó là phí công… Nếu anh hai không xuất hiện, anh đã hại chết em rồi!”
Giang Vân Thiều nhíu mày: “Ý của anh là em nên thay đổi đối tượng, chuyển sang yêu anh hai của anh à?”
“Đương nhiên là không phải! Anh chỉ không dám chắc… vì sao… em lại yêu anh?”
“Vì sao em lại không thể yêu anh?” Sờ sờ tóc Tra Thanh Nhạc, Giang Vân Thiều nói như một lẽ đương nhiên: “Trên thế giới này không ai là hoàn mỹ cả, trong mắt em, anh đã hoàn hảo lắm rồi. Anh thông minh lại chăm chỉ, ngoài mặt kiêu ngạo thực chất lại rất khiêm nhường, không hề có tật xấu của con nhà giàu, cư xử ôn hòa, tấm lòng lương thiện. Dù em chọc anh giận, ngoài miệng anh đòi trừng phạt em, nhưng tới giờ anh cũng chưa hề làm em bị tổn thương. Nếu em không yêu anh, hẳn là mắt em đã rớt tròng rồi!”
Những lời này nâng Tra Thanh Nhạc đến tận mây xanh, khiến hắn vui như hoa nở, nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng chẳng hay ho gì… Giống như nói hắn chỉ biết to mồm vậy! Nhưng mà… tóm lại vẫn là khen ngợi, tạm thời cứ nhận đi! Vì thế, Tra tam tiểu thiếu gia nhanh chóng thoát khỏi cảm giác tự ti, khôi phục bản tính kiêu ngạo của mình: “Hừ! Coi như em tinh mắt!”
Giang Vân Thiều cười híp cả mắt: “Cuộc đời em chỉ tinh mắt duy nhất một lần, chính là lần ra tay phủ đầu với anh đó!”
Im lặng trong giây lát, Tra Thanh Nhạc đột nhiên mở miệng: “Cảm ơn em.”
“Hử?”
“Cảm ơn em đã không làm khó anh…” Tra Thanh Nhạc hơi đỏ mặt.
Hắn đòi chia tay, Giang Vân Thiều xách hành lý rời đi. Hắn yêu cầu quay lại, Giang Vân Thiều chỉ kiên nhẫn chờ hắn xác định tâm ý của mình, không hề căn vặn chuyện cũ, cũng không làm bộ làm tịch nhằm tra tấn hắn. Nghĩ lại thì cái gọi là “ngoài mặt kiêu ngạo thực chất lại rất khiêm nhường”, thật ra là Giang Vân Thiều đang tô điểm cho hành vi ngây thơ hệt như học sinh tiểu học của hắn.
“Em muốn ở bên anh, đương nhiên không cần phải lãng phí thời gian!” Nhét nửa điếu thuốc còn dư lại vào miệng Tra Thanh Nhạc, Giang Vân Thiều cắn nhẹ lên cổ hắn, lại hôn hôn liếm liếm mấy lần, giọng nói cũng mang theo tiếng nước bọt: “Từng giây từng phút được ở bên anh, em đều vô cùng quý trọng…”
Thân xe lắc nhẹ một chút, Tra Thanh Nhạc quyết định chơi xe rung ngay tại chỗ này, hắn không thể chờ thêm một giây nào nữa! Kết quả, cái tên yêu tinh dụ người Giang Vân Thiều kia lại bứt ra đúng lúc, cướp lại điều thuốc, ngậm vào miệng, duỗi tay tựa vào lưng ghế ngồi, bộ dáng hệt như ông chủ lớn dạy dỗ tái xế riêng của mình: “Nghiêm túc lái xe đi, đừng để ông nội đợi lâu!”
…
Trở lại nhà họ Tra, hai người đi thẳng vào sân sau. Tiếng chó sủa đầy hưng phấn chợt vang lên, Thiếu Gia vọt tới như một viên đạn, bổ nhào vào ngực Giang Vân Thiều, hết cắn lại liếm, vui vẻ quẫy đuôi như chong chóng. Sau đó, nó dứt khoát nằm ngửa trên mặt đất, thè lưỡi, vặn vẹo không ngừng. Giang Vân Thiều ngồi xổm xuống, sờ sờ cái bụng trắng hếu của Thiếu Gia, cảm thán: “Bảo bối, con béo lên rồi!”
“Âuuu… Âu âu âuuu…” Thiếu Gia rụt bốn chân, hạnh phúc nheo mắt lại, giống hệt một đứa trẻ con đang làm nũng.
Tra Ngọc Châu lăn xe lăn, chậm rãi tới gần. Thiếu Gia lập tức nhảy dựng lên, ngậm lấy ống tay áo của ông, kéo về phía Giang Vân Thiều, như muốn giới thiệu hai người chũ mới – cũ với nhau. Tra Ngọc Châu sờ đầu Thiếu Gia, chăm chú nhìn Giang Vân Thiều, một lúc lâu mới mở miệng: “Anh Giang… nói chuyện riêng… được không?”
“Được ạ!” Giang Vân Thiều đứng lên, giúp ông cụ đẩy xe lăn.
Tra Thanh Nhạc vội nắm tay hắn lại. Kết quả bị một già một trẻ ném cho ánh mắt “cảnh cáo”, hắn chỉ đành buông tay, nhìn hai người đi vào trong sân. Bởi vì nhìn không được nghe không thấy, hắn bỗng cảm thấy hơi thấp thỏm. Thiếu Gia phe phẩy cái đuôi định đi theo lại bị Tra Thanh Nhạc kéo xích cổ.
“Good girl! Làm tốt lắm… Chuyện tiếp theo phải trông cậy vào ba con rồi!”
Tới gần một vườn hoa nhỏ, Giang Vân Thiều ngồi xuống ghế trúc mà Tra Ngọc Châu chỉ, mở miệng trước tiên: “Ngài Tra, ngài hồi phục tốt quá, sắc mặt thật không tồi!”
Tra Ngọc Châu không có ý định hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Giang… Xin lỗi, tôi đã điều tra… cuộc sống của anh lúc còn ở Mĩ, từ đầu đến cuối… anh có… mục đích gì?”
Nghe vậy, Giang Vân Thiều cười đến càng vui vẻ: “Nếu ngài đã biết lai lịch của tôi, sao lại còn hoài nghi mục đích của tôi không đơn thuần chứ? Đương nhiên là tôi yêu cháu ngài, muốn ở bên anh ấy cả đời! Cháu của ngài đáng yêu biết bao nhiêu, hẳn là ngài còn hiểu rõ hơn tôi nữa…”
Tra Ngọc Châu hơi nheo mắt: “Bắt đầu… từ khi nào?”
“Phụt… Ngài Tra, ngài đừng dùng ánh mắt nhìn biến thái để nhìn tôi, tôi không có hứng thú với ấu dâm, đương nhiên là sau khi anh ấy trưởng thành, tôi mới nảy sinh tình cảm với anh ấy!” Giang Vân Thiều quay đầu nhìn về phía Tra Thanh Nhạc đang do dự bất an, bất giác lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Tra Ngọc Châu nhìn chằm chằm Giang Vân Thiều trong chốc lát. Là người từng trải, sao ông lại không thấy tình yêu sâu đậm trong mắt thanh niên này… Nhưng nghĩ tên nhóc trước mặt là một Ảnh đế, ông lại hơi do dự, vì thế ông cảnh cáo: “Đừng có những… toan tính không nên có… tổn hại đến tiểu Nhạc… nhà họ Tra sẽ không khách sáo đâu!”
Giang Vân Thiều giỏi nhìn sắc mặt đoán tâm tình, nghe được lời nói của Tra Ngọc Châu, hắn lập tức hiểu mình đã được ông chấp nhận, vì thế liền nở nụ cười, thậm chí còn đổi cả xưng hô: “Cảm ơn ông nội!”
Tra Ngọc Châu lườm hắn một cái, khinh thường quay đầu đi.
Nói cho cùng, Tra Thanh Nhạc cũng là đứa cháu mà Tra Ngọc Châu yêu thương nhất. Tuy ông hy vọng hắn có thể kế thừa Tra thị, trở thành một doanh nhân thành đạt được người người khen ngợi, nhưng tất cả những cái đó đều không thể so sánh với… hạnh phúc của cháu mình! Giang Vân Thiều đứng lên, vẫy vẫy tay với Tra Thanh Nhạc. Một người một chó ở đằng kia lập tức chạy vội tới, quả thực là nghe lời hơn cả thú triệu hồi.
“Ông nội…” Tra Thanh Nhạc lắp bắp gọi một tiếng.
Tra Ngọc Châu làm bộ phớt lờ, chuyên tâm chơi với Thiếu Gia không thèm để tâm tới hắn.
Thái độ này của ông khiến Tra Thanh Nhạc hơi hoang mang, hắn bèn nhìn sang phía Giang Vân Thiều xin trợ giúp.
Giang Vân Thiều giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, làm biểu tượng chữ V thắng lợi, đồng thời dùng khẩu hình nói thầm: “Từ từ sẽ ổn!”
Tra Thanh Nhạc liên tục gật đầu, cũng cười rộ lên theo. Đúng vậy, không cần gấp. Tương lai rất dài, chỉ cần chọn đúng con đường, tìm được bạn đời tri kỉ là có thể thong thả bước đi. Vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh đẹp ven đường cũng là một loại hưởng thụ.