Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 20: Nụ Hôn Tinh Mịn Rơi Xuống


Đọc truyện Biệt Lai Hữu Dạng – Chương 20: Nụ Hôn Tinh Mịn Rơi Xuống


Mộc Chẩm Khê đặt đũa xuống, đứng dậy rồi thờ ơ nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Tiếu Cẩn nói: “Chị đi đi, em chờ chị ở đây.”
Mộc Chẩm Khê nhìn về phía nàng gật đầu rồi bước đi nhanh chóng.

Màn hình điện thoại của cô trên bàn sáng lên, Tiếu Cẩn nhìn sang rồi lại liếc nhìn đường đi từ toilet đến bàn ăn, quỷ thần xui khiến cầm điện thoại của Mộc Chẩm Khê lên.

Cô sử dụng điện thoại Apple, mẫu mới nhất ra mắt vào nửa cuối năm ngoái, cũng giống như mẫu trên tay Tiếu Cẩn nhưng màu sắc lại khác nhau, Tiếu Cẩn màu trắng, Mộc Chẩm Khê màu đen.

Tiếu Cẩn vụng trộm nhìn 2 chiếc điện thoại đặt cùng một chỗ, cảm thấy như đồ đôi tình nhân, không khỏi cong lên khóe môi.

Mộc Chẩm Khê đi rồi, Tiếu Cẩn đánh bạo thử mở khóa mật khẩu của Mộc Chẩm Khê.

Trước tiên thử sinh nhật của mình, như trong dự liệu, không thể mở khóa được.

Sau đó thử sinh nhật của Mộc Chẩm Khê, thất bại, thử lại sinh nhật của bà ngoại cô, thất bại, thử thêm 6 số cuối mã học sinh của cô, vẫn thất bại.

Sai thêm hai lần nữa điện thoại sẽ tạm thời bị khóa, nàng đành chịu thua, cẩn thận đặt điện thoại về vị trí cũ.

Hiện tại, Mộc Chẩm Khê như một tảng băng cứng ngăn cách chính mình bên ngoài, thân mật khắng khít ngày xưa không đã còn nữa.

Sau khi Mộc Chẩm Khê quay lại, sắc mặt đã trở lại bình thường, cũng không phát hiện Tiếu Cẩn đã chạm vào điện thoại của mình.

Cô bật màn hình nhìn thời gian, nhắc nhở Tiếu Cẩn, người đang cúi đầu ăn canh, “Còn nửa giờ nữa là đến giờ chiếu phim.”
“Ừm.”
Mộc Chẩm Khê cảm thấy nàng có chút thiếu hứng thú, nâng mắt lên nhìn nàng, nhưng cũng không hỏi gì nữa.

Tiếu Cẩn ăn rất ít, ngoại trừ chén canh mà Mộc Chẩm Khê múc cho nàng, nàng cũng không động bao nhiêu đũa.

Không quan tâm đến những thứ khác, Mộc Chẩm Khê hỏi một cách lịch sự: “Có phải thức ăn không hợp khẩu vị của em không?”
Đại tiểu thư quen ăn sơn hào hải vị rồi nên ăn không quen những món ăn thường ngày này?
Tiếu Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ngây thơ: “Không có.”
Mộc Chẩm Khê nhìn quanh bàn ăn, về cơ bản đều là cô ăn, nói: “Nhìn em ăn không được bao nhiêu.”
Tiếu Cẩn bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Chị quan tâm em sao?”
Lời nói của Mộc Chẩm Khê toát ra vẻ lịch sự, giọng điệu thờ ơ: “Tôi sợ chút nữa em vào rạp chiếu phim sẽ đói.

Khi tôi mua vé, nhìn thấy thời lượng của bộ phim này kéo dài đến 3 tiếng, cho nên em tốt nhất nên ăn nhiều một chút.”
Tiếu Cẩn lễ phép cong khóe môi gật đầu: “Em ăn no rồi.”
Mộc Chẩm Khê nghĩ: Là nàng chọc giận cô mà? Lại còn muốn nháo cái gì nữa?
Cô gắp cho mình hai đũa rau xanh, mặc kệ.

Sau đó, thấy Tiếu Cẩn rút ra hai tờ khăn giấy từ trong hộp, chậm rãi lau khóe miệng.

Hai tay đều buông xuống, đặt xuống dưới bàn, ngả người ra sau tựa lên lưng ghế.

Nàng chưa hình thành thói quen nghịch điện thoại, nên chỉ quay đầu nhìn những người đang đi ngoài cửa kính, bất động.

Rau xanh trong miệng Mộc Chẩm Khê lập tức mất ngon.

Miễn cưỡng cảm thấy no rồi, Mộc Chẩm Khê thấp giọng đánh thức Tiếu Cẩn đang trong cơn mê: “Tính tiền.”
Tiếu Cẩn di chuyển ra khỏi ghế dài, khi đứng dậy thì loạng choạng, nhanh chóng đỡ mép bàn đứng vững, bản thân dường như cũng bị dọa sợ, sửng sốt thở nhẹ nhàng vài hơi.

Tiếu Cẩn: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
Bàn tay của Mộc Chẩm Khê đang vươn ra trên không trung thuận thế cọ vào thành bàn, như thể theo bản năng định hướng tới nơi đó.

Mộc Chẩm Khê xem lại thời gian, vẫn còn 20 phút nữa sẽ đến giờ phim chiếu.

Cô nhìn vào túi lớn túi nhỏ trên tay, nói: “Em đến rạp phim trước đi, tôi đến bãi đậu xe cất đồ.


Tiếu Cẩn còn chưa đáp lại, Mộc Chẩm Khê đã lên tiếng phủ nhận trước: “Được rồi, em đi cùng tôi đi, một mình em ở đây tôi không yên lòng.”
Tiếu Cẩn lại gật đầu, không nghi ngờ gì nữa.

Khi nàng nói nhiều Mộc Chẩm Khê phiền não, khi nàng nói ít Mộc Chẩm Khê cũng phiền não.

Lo lắng không biết nàng có chỗ nào không khỏe, đau đầu nhức óc nên tinh thần không hăng hái lắm.

Mộc Chẩm Khê lén lút quan sát nàng dưới ánh đèn, nhìn khuôn mặt nàng không hoảng sợ, lần trước đau thành như vậy, hẳn không phải đau đầu nữa, trái tim như thắt cổ họng lại khẽ trở về.

Vậy còn chuyện gì khác nữa?
Cô lại nhìn sang một bên, không kịp chuẩn bị đối diện với đôi mắt cười của Tiếu Cẩn.

“Chị đang nhìn em?”
“Không có.” Mộc Chẩm Khê nhanh chóng phủ nhận.

Bất kể cô có thừa nhận hay không, Tiếu Cẩn đã phát hiện ra sự thật này, ngay lập tức tâm trạng của nàng nâng lên.

Mộc Chẩm Khê trong lòng thở dài.

Khi đến cửa thang máy, Tiếu Cẩn chủ động giúp cô chia sẻ hai túi, để cô rảnh tay bấm nút thang máy.


Hai người cùng nhau đi siêu thị, mua nội y, ăn cơm, tuy rằng làm rất nhiều việc nhưng cũng không tốn nhiều thời gian, còn chưa tới 9 giờ.

Trung tâm mua sắm này nằm ở một vị trí tốt, lúc này vẫn còn quá đông, khi hai người đứng đợi thang máy, sau lưng lần lượt đã chật kín người.

Thang máy đến, Mộc Chẩm Khê và Tiếu Cẩn bước vào thang máy, đứng trong góc.

Những người phía sau đi vào.

Mộc Chẩm Khê bị đám người xô đẩy, người bị nghiêng về trước, chống tay vào thành thang máy.

Tiếu Cẩn vốn dĩ được cô bảo vệ trong góc, lúc này, tình cờ thành tư thế ôm.

Tiếu Cẩn ngước nhìn cô.

Đôi mắt của Mộc Chẩm Khê đen như sơn mài, hình ảnh nho nhỏ của nàng được phản chiếu trong con ngươi cô.

Họ cách nhau rất gần, Tiếu Cẩn có thể cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng từ cô, nhịp tim trong lồng ngực trở nên dồn dập.

Người ta chen lấn tới, Mộc Chẩm Khê không thể rút lui, cô chỉ có thể đứng ở tư thế này, không dám nhìn thẳng vào mắt người kia, sợ bị dễ dàng nhìn thấu nên quay đầu đi.

Sau đó, cơ thể cô đột nhiên cứng lại.

Tiếu Cẩn đưa hai tay lên, nhẹ nhàng ôm eo cô rồi vùi hai má mát lạnh vào cổ cô.

Tay cầm túi của Mộc Chẩm Khê gần như mất sức, ngay lập tức siết chặt.

Có người ngạc nhiên nhìn về hướng này, nhìn thấy hai người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang ôm nhau thân mật không coi ai ra gì.

Thang máy dừng lại ở tầng B2.

Những người bên trong đi ra ngoài, Tiếu Cẩn từ trong lồng ngực cô lui ra, mặt không đổi sắc nói dối: “Vừa rồi em bị tê chân, không thể đứng vững nên…” Nàng hơi khom người, trịnh trọng nói xin lỗi: “Em xin lỗi.”
Mộc Chẩm Khê biết nàng lại nói dối khi nghe câu nói vừa rồi, trong lòng càng tức giận, nhưng khi thấy nàng nghiêng người xin lỗi, lửa giận trong lòng giống như một quả bóng bị đâm thủng, rò rỉ sạch sẽ.

Mộc Chẩm Khê lạnh lùng nhìn nàng: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Tiếu Cẩn nghiêm nghị nói: “Thật xin lỗi.”
Mộc Chẩm Khê thậm chí còn không thể bày ra vẻ mặt lạnh lùng, dịu giọng nói: “Đi thôi, lát nữa sẽ bị trễ phim.”
Cô đi được hai bước thì thấy Tiếu Cẩn không đi theo, lại lui trở về, giơ một cánh tay lên để thỏa hiệp.

Tiếu Cẩn nắm lấy cánh tay cô.

Trên đường đi không còn xảy ra chuyện gì nữa, Mộc Chẩm Khê lấy vé, theo nhóm người vào rạp chiếu phim.

Doanh thu phòng vé của 《 Phá Tuyết 》tăng vọt, tỷ suất người xem rất cao, vị đạo diễn này có tiếng yêu “Cái đẹp” trong giới điện ảnh.

Cái đẹp này không có nghĩa là bản thân ông ấy thích chưng diện, mà là ông ấy thích làm cho những hình ảnh trong phim trở nên đẹp đẽ không thể tả nổi.

Hơn nữa, hai diễn viên chính lại là mỹ nhan thịnh thế*.

Theo sau Mộc Chẩm Khê đi vào, nhóm người rất hào hứng thảo luận về cốt truyện.

(*Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.)
“Lục Thần thật sự quá đẹp.

Trang phục nam tử đẹp đến mức không khép chân lại được.

Tôi muốn gả cho cô ấy!”
“Hạ Dĩ Đồng cũng không tệ, đoạn vũ đạo đó quá tuyệt vời, còn có cảnh cuối cùng, khóc đến mức khiến trái tim tôi đau đớn.”
“Nhạc phim cũng rất hay.

Về nhà tôi mở bài này lặp đi lặp lại.

Hạ Dĩ Đồng xinh đẹp, hát hay, có kỹ năng diễn xuất tốt, tính cách cũng tốt.

Mẹ ơi, đây là một idol thần tiên nha.”
“Thật ra thì…” Giọng thảo luận đột nhiên rất thấp, ẩn chứa sự hưng phấn, “Tôi đến đây để xem cảnh diễn trên giường của bọn họ.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy hahaha.”
Tiếu Cẩn nghe cuộc thảo luận của họ, tất nhiên là không nghe thấy đoạn cuối, thấp giọng hỏi Mộc Chẩm Khê bên cạnh: “Lục Thần là ai, có phải là Lục Ẩm Băng không?”
Mộc Chẩm Khê nói: “Đúng vậy, là cô ấy.

Cô ấy đã đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Berlin năm ngoái, cho nên được phong thần.”
Tiếu Cẩn phớt lờ nụ cười mềm mại và đôi mắt tỏa sáng của cô khi nhắc đến Lục Ẩm Băng, chuyển chủ đề: “Ồ, ồ, Hạ Dĩ Đồng là ai?” Trong trí nhớ của mình, nàng chưa nghe thấy tên người này.

Mộc Chẩm Khê mím môi trả lời: “Là một minh tinh đặc biệt hot trong hai năm nay.”
Cô không có ý kiến gì với hoa đán lưu lượng Hạ Dĩ Đồng này.

Lúc trước khi 《 Tân Ỷ Thiên 》cực hot, các đồng nghiệp của cô đều săn đuổi điên cuồng.

Cô cũng nghe theo xem một vài tập phim, xác thực ngoại hình và kỹ năng diễn xuất đều rất tốt, không giống như những nữ minh tinh phim truyền hình không có độ nhận biết trong mấy năm gần đây.


Quả nhiên, sau bộ phim truyền hình đó, Hạ Dĩ Đồng trực tiếp bạo hồng, từ tuyến mười tám xoay người, hot đến rối tinh rối mù.

Mộc Chẩm Khê trước đây vẫn là người qua đường, nhưng sau khi biết rằng cô ấy sẽ đóng phim với Lục Ẩm Băng, liền không còn hảo cảm.

Phim truyền hình và phim điện ảnh hoàn toàn là hai hình thức khác nhau.

Cô ấy có một bộ phim truyền hình đại hoa, còn đóng thêm hai bộ phim điện ảnh, từ góc độ của Mộc Chẩm Khê, một lời khó nói hết.

Kỹ năng diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng không bằng đại hoa đán, không biết bộ phim điện ảnh này có bị hủy hoại không.

Mộc Chẩm Khê tùy ý nhìn lên, chỉ vào quảng cáo rất lớn trên tường: “Đây chính là Hạ Dĩ Đồng.”
Tiếu Cẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người kia, mỉm cười: “Nhìn rất đẹp, thảo nào lại hot như vậy.”
Đi vào bên trong còn có poster tuyên truyền phim, ở sảnh chờ cũng có poster này.

Hai người bọn họ không kịp thời gian, chỉ cầm vé rồi đi thẳng vào mà không nhìn kỹ.

Tiếu Cẩn đứng yên trước tấm poster, ánh mắt dò xét, tìm đến ngôi sao họ Hạ này, so với người trên tường thì nét mặt vẫn giống nhau, nhưng khí chất mà cô ấy toát ra thì khác hẳn.

Một bên trẻ trung xinh đẹp, một bên mê hoặc quyến rũ.

Đối với các diễn viên chính khác không cần phải nói, mỗi người mỗi khác.

“Nhìn poster cũng không tệ.” Nàng nhận xét sơ bộ.

“Vào xem mới biết được.” Mộc Chẩm Khê kéo cổ tay cô, “Sắp bắt đầu rồi.”
Hôm nay tình cờ là một ngày cuối tuần, hai người lang thang trên đường một hồi, đến muộn mới tiến vào khán phòng, nhìn thoáng qua đã dày đặc đầu người.

Đèn bên trong đã tắt, quảng cáo Giấc mộng Trung Hoa được chiếu trên màn hình lớn, Mộc Chẩm Khê bật đèn pin, một tay nắm lấy Tiếu Cẩn, đi lên cầu thang.

“Thật xin lỗi, làm phiền nhường một chút.”
Hàng ghế cuối cùng cư nhiên cũng có người ngồi? Còn có rất nhiều người.

Tiếu Cẩn bĩu môi trong bóng tối, thất vọng.

Mộc Chẩm Khê lấy vé xem phim từ trong túi ra xác nhận chỗ ngồi, dắt Tiếu Cẩn vào chỗ ngồi.

Khẩu khí đang treo trong lòng buông lỏng, bên cạnh còn có rất nhiều người, Tiếu Cẩn sẽ không lớn gan như vậy.

Suy nghĩ lại đến, nếu Tiếu Cẩn thực sự dám hôn cô, cô sẽ thực sự tát nàng một cái.

Đêm nay, nàng đã lợi dụng mình hai lần, một lần hôn mặt, một lần ôm eo, hoặc là lợi dụng lúc cô không phòng bị và bị phân tâm bởi chuyện khác, hoặc là lựa chọn ở trong thang máy cô không thể phản kháng.

Được một tấc lại muốn tiến một thước.

Mộc Chẩm Khê lạnh lùng nghĩ.

Trong ánh sáng lờ mờ, các đường nét trên khuôn mặt của Mộc Chẩm Khê có vẻ rất lạnh lùng và cứng rắn.

Tiếu Cẩn thu liễm một chút, duy trì khoảng cách an toàn, dùng giọng điệu trầm thấp hỏi về người lạ mặt trong quảng cáo Giấc mộng Trung Hoa trên màn hình.

“Người này thật nhiều tóc, hơn nữa dung mạo rất đẹp, là ai vậy?”
“Bên cạnh không phải có một cái tên sao?” Mộc Chẩm Khê cúi đầu gõ mấy chữ vào ô nhập liệu, sau đó nhìn lên màn hình lớn.

“Ở đâu?”
Mộc Chẩm Khê tiếp tục bấm bàn phím, cũng lười nhìn lên cho nàng biết tên ở đâu, trực tiếp nói với nàng câu trả lời: “Người kia tên là Lai Ảnh, hiện tại cũng là một nữ diễn viên rất có thực lực, là khuê mật của Lục Thần.” Cô nhớ tới tin tức của bộ phim năm ngoái, thuận miệng nói: “Lúc đầu, bộ phim này chính là hai người bọn họ cùng diễn, nhưng Lai Ảnh hình như kết hôn, không diễn được, làm cho Hạ Dĩ Đồng thay thế.”
Trong nội tâm cô khá nuối tiếc, nhăn mũi, bất mãn khịt mũi một tiếng.

Đối với tin tức này, Tiếu Cẩn vào tai trái lại ra tai phải.

Trong mắt đều là ngón tay linh hoạt đang gõ trên màn hình của Mộc Chẩm Khê.

Nàng nhận ra đó là giao diện WeChat, cố gắng kiềm chế ghen tuông, tự nhiên hỏi: “Chị đang trò chuyện với ai vậy?”
Mộc Chẩm Khê nghiêng điện thoại sang một bên, để nàng không nhìn rõ màn hình của mình, nhàn nhạt nói: “Một người bạn.”
Trong lòng Tiếu Cẩn dâng trào chua xót, gần như áp đảo cô, hỏi: “Bạn gì?”
Có một chút nghi vấn trong giọng điệu của nàng, Mộc Chẩm Khê mất kiên nhẫn hít một hơi thật sâu, đang định oán chuyện này liên quan gì đến cô, trước mắt cô bỗng tối sầm lại, quảng cáo trên màn hình đã kết thúc.

Mộc Chẩm Khê ngồi thẳng lưng, kiềm chế sự không vui, thần sắc nhạt nhẽo nói: “Xem phim đi, bắt đầu rồi.”
Nhưng Tiếu Cẩn không bỏ lỡ sự thiếu kiên nhẫn thoáng qua nét mặt của cô, nhìn thấy khuôn mặt cô gần như đông cứng một tầng băng, không nặng không nhẹ đâm vào tim nàng.

“Ừm.” Tiếu Cẩn không thể hiện bất cứ điều gì, hai tay cầm bắp rang bơ trong ngực.

Nàng không thích ăn món này lắm nhưng Mộc Chẩm Khê đã cố ý mua cho nàng.

Cô nói rằng thời lượng phim quá dài, nàng ăn tối quá ít nên có thể sẽ bị đói.


Sau đó, cô nói thêm: Tôi nhất định sẽ xem hết, sẽ không nửa chừng đi ra ngoài ăn khuya với em, cho nên em tốt nhất nên cầm lấy.

Tiếu Cẩn dùng hai ngón tay véo một miếng bỏng ngô rồi đưa vào miệng, mùi thơm ngào ngạt béo ngậy, nàng dường như cảm nhận được một chút cảm giác an ủi đáng thương từ nó.

Mộc Chẩm Khê không phải hoàn toàn không quan tâm đến nàng, có lẽ…!còn thích nàng một chút sao?
Sẽ như vậy sao?
Mộc Chẩm Khê nghe thấy tiếng răng cắn bắp rang bơ bên tai, ngón tay cầm điện thoại khẽ thả lỏng.

Có một đoạn trước khi chính thức khởi chiếu bộ phim này, mở đầu là núi tuyết mênh mông, ông lão vừa vác cuốc vừa hát, tiếng hát truyền đi xa, là một làn điệu không rõ.

Hình ảnh tinh tế đến mức mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một hạt bông tuyết, dễ dàng đưa mọi người vào bộ phim.

Tiếu Cẩn co người lại.

“Em có lạnh không?” Mộc Chẩm Khê bên cạnh rõ ràng nhìn thẳng màn hình, lại ngay lập tức hỏi câu này.

Ý cười tràn ra khắp khóe mắt Tiếu Cẩn, nàng trả lời rất nhẹ nhàng: “Không sao, em nhìn cảnh tuyết trong phim nên thấy lạnh.” Nàng đã chủ động tìm cớ cho Mộc Chẩm Khê, “Chị không cảm thấy lạnh sao?”
Mộc Chẩm Khê giẫm lên bậc thang mà nàng đưa tới: “Quả thật có một chút, những hình ảnh của đạo diễn Tần luôn làm rất tốt.”
Tiếu Cẩn không trả lời nữa.

Mộc Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm không để lại dấu vết, trong lòng phàn nàn chính mình như thế nào không nhịn được đi để ý tới người kia.

Cô buộc mình phải tập trung vào màn hình trước mặt.

Trước khi tự nhắc nhở chính mình, cô đã hoàn toàn bị cuốn hút vào màn hình chính diện.

Trong đó, có một cảnh nữ chính đang nhảy múa, còn chưa bắt đầu, trong rạp phim đã có một trận náo động nhỏ, tiếng xì xào bàn tán, đều là tiếng thét chói tai kìm nén hưng phấn.

“Đến đây đến đây.”
“Năng lượng phía trước!”
“Ah ah ah ah ah.”
“Thần tiên khiêu vũ.”
Khi phim chiếu đến đoạn này, tiếng ồn ào ngay lập tức biến mất.

Mộc Chẩm Khê nín thở ngưng thần xem hết đoạn vũ đạo, xác thực nhảy múa rất tốt, nhịp tim cô cũng tăng tốc theo từng động tác của đối phương.

Nhất là khi mặt nạ trên mặt nữ chính rơi xuống, thanh lệ xuất thần, kinh động như gặp thần tiên trên trời.

Cô vô thức nghiêng đầu nhìn Tiếu Cẩn, bờ môi Tiếu Cẩn khẽ nhếch, một bộ dáng bị kinh ngạc.

Mộc Chẩm Khê cong khóe môi một cách vô thức.

Bộ phim do cô chọn, đương nhiên, hi vọng ai đi xem với cô cũng được, miễn là có thể thích nó.

Điều này sẽ mang lại cho cô cảm giác thành tựu thỏa mãn.

Cô chưa kịp thu hồi ánh mắt, Tiếu Cẩn phục hồi tâm trí, cười nói: “Đây có phải là Hạ Dĩ Đồng mà chị nói đến không?”
Có thể là bầu không khí hiện tại quá thư thái, hoặc cũng có thể là khuôn mặt Tiếu Cẩn đặc biệt ôn nhu vô hại dưới ánh đèn màn hình, Mộc Chẩm Khê hiếm khi dịu giọng cười: “Đúng vậy.”
Tiếu Cẩn nghiêng đầu, hoạt bát nói: “Trước đó chị còn nói cô ấy không làm được.”
Mộc Chẩm Khê nói: “Tôi rút lại câu đó.”
Tiếu Cẩn nói: “Sau này, em sẽ là fan của cô ấy.”
Mộc Chẩm Khê sửng sốt: “Hả?”
Trước kia, rõ ràng nàng không có theo đuổi thần tượng.

Tiếu Cẩn nhìn màn hình, trong phim, nữ chính được phong phi ngay tại chỗ sau khi nhảy múa.

Khi rời khỏi điện, cô ấy cùng Lục Ẩm Băng thủ vai nam chính liếc nhìn nhau, đột nhiên nói: “Ta thấy nàng rất đẹp, ta thích nàng.”
Hiện tại đổi tính? Mộc Chẩm Khê không thể nghĩ ra, dứt khoát không cần nghĩ, nói một cách khô khan: “Được rồi, em thích thì tốt.”
Tiếu Cẩn nhẹ hừ một tiếng.

Mộc Chẩm Khê cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ quái, không còn nói nữa.

Phim này tuy dài nhưng tiết tấu lại rất nhanh, chiếu một tiếng đồng hồ đã xôn xao chưa từng thấy trong rạp, điệu múa của nữ chính vừa rồi không là gì so với bây giờ.

Mộc Chẩm Khê đã đọc các bình luận về phim trên Internet, mơ hồ đoán được điều gì đó, có lẽ sắp đến cảnh diễn giường chiếu.

Đúng vậy, phim này có cảnh nóng, không nhiều, cũng không rõ ràng, nếu không sẽ không có cách nào lọt qua quá trình kiểm duyệt và phát hành.

Nhưng theo những người đã xem qua thì cảnh nóng này làm người ta huyết mạch sôi sục, muốn ngừng mà không được.

Cả đạo diễn và diễn viên đều tuyệt vời, đạo diễn có thể chỉ đạo, nhân vật chính có thể diễn xuất, ánh mắt động tình giống hệt như thật.

Hiện tại, cô che mắt Tiếu Cẩn lại còn kịp không?
Đối với cơn chấn động đột nhiên xuất hiện, trong mắt Tiếu Cẩn một mảnh mờ mịt, thậm chí còn bị giật mình, nhích lại gần Mộc Chẩm Khê, thấp giọng hỏi: “Đây là sao vậy?”
Mộc Chẩm Khê xấu hổ không biết nên nói thế nào: “Cái kia…!Chút nữa em nhắm mắt lại? Có…” Cô cân nhắc tìm từ, mặt không đổi sắc nói dối: “Cảnh tượng tương đối đẫm máu.”
Tiếu Cẩn nhát gan, rất sợ khi xem cảnh tượng máu me.

Nhưng…!
Tiếu Cẩn không ngốc, người trong rạp náo nhiệt như vậy, làm sao có thể là bởi vì cảnh tượng đẫm máu?
Nàng giả vờ tin vào lời của Mộc Chẩm Khê, nhắm mắt lại, còn ngoan ngoãn giơ một tay lên trước mắt, nói: “Được rồi, em sẽ không nhìn, khi nào xong chị nhớ gọi em.”
Mộc Chẩm Khê thu lại bàn tay bịt mắt, nhìn nàng để chắc chắn nàng đã nhắm chặt mắt và không mở ngón tay ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nói giọng điệu bình tĩnh hơn: “Em chờ đến khi tôi nói được thì hãy buông tay xuống.”
“Được rồi.” Tiếu Cẩn không khỏi nhếch môi.

Cả khán phòng im lặng trong giây lát, cảnh tượng rất được mong đợi xuất hiện.

Diễn viên mà Mộc Chẩm Khê thích đang diễn cảnh ân ái trên màn ảnh, cô nín thở xem, không có thời gian để ý đến Tiếu Cẩn, tự nhiên không phát hiện nàng lén lút mở các ngón tay ra, sau đó đôi mắt từ từ trợn to.

Trong phim, quần áo của Lục Ẩm Băng cởi ra một nửa, lộ ra tấm lưng tuyết trắng, những vết sẹo cũ được hóa trang có hình dáng hoàn hảo từ xương bướm kéo dài đến tận bên eo, gợi cảm đến rối tinh rối mù.


Nhân vật chính khác, Hạ Dĩ Đồng, rơi vào lòng ngực cô ấy, vạt áo lỏng lẻo, xếp chồng lên nhau, giống như tuyết liên đang nở, cho người đến hái.

Một bên mị nhãn như tơ, một bên ẩn nhẫn si mê.

Giường hơi lộn xộn.

Rõ ràng là hình tượng không quá khác thường, nhưng những dòng cảm xúc dâng trào kích động, mãnh liệt giương cung mà không bắn giữa các nhân vật chính làm cho Mộc Chẩm Khê nóng mặt.

Ngón tay cô đang nắm trên tay vịn không khỏi khẽ siết lại, nhịp tim của cô tăng tốc theo hình ảnh.

“Mộc Chẩm Khê.” Một tiếng thì thầm trầm thấp vang lên bên tai.

Tim của Mộc Chẩm Khê đập mạnh, trong hai giây, gần như không thể nghe thấy âm thanh trong phim.

Tiếu Cẩn đưa tay che mu bàn tay của cô, không chút trở ngại trượt vào kẽ ngón tay cô.

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, Mộc Chẩm Khê run lên, trong lòng cô như nổi trống.

Như vô số lần trong quá khứ, hơi thở ấm áp của Tiếu Cẩn phun vào vành tai của cô, thành công khiến cho vành tai trắng nõn chuyển sang màu hồng nhạt, sau đó như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái lên phía trên.

Cánh môi cọ qua, hồng vũ uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như ảo giác.

Hiệu ứng âm thanh trong khán phòng làm khuếch đại tiếng thở dốc trong phim lên vô cùng lớn.

Tiếu Cẩn cánh môi băn khoăn, nụ hôn tinh mịn rơi xuống, gần chạm vào má cô.

Mùi thơm như mật đường sinh sôi trong không khí, Mộc Chẩm Khê khép hờ mi mắt tùy ý nàng lại gần, khiến Tiếu Cẩn mừng rỡ như điên, rung động lại hưng phấn, vừa muốn ghé sát môi cô, nàng đã ngửi thấy mùi son thoang thoảng rồi.

Thấy nàng sắp đến gần, Mộc Chẩm Khê đột nhiên rút tay ra, đồng thời đẩy mặt nàng ra, lồng ngực dao động kịch liệt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Xem phim đi.” Cô bình tĩnh nói.

Cảnh trên màn hình đã kết thúc.

Tiếu Cẩn nhếch khóe môi, cười thầm.

Mộc Chẩm Khê không từ chối nàng, càng không tức giận, điều đó chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có nàng sao?
Cả người nàng đều tươi đẹp, nửa sau nàng không làm gì cả.

Nàng chăm chú xem phim, vui theo niềm vui của nhân vật, buồn theo nỗi buồn của nhân vật.

Càng về cuối, phần lớn mọi người trong rạp đã khóc, đặc biệt là tiểu cô nương.

Ngay cả Tiếu Cẩn cũng không kìm được nước mắt.

Mộc Chẩm Khê toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh.

Tiếu Cẩn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, Mộc Chẩm Khê là người mềm yếu, dễ rung động, không khóc khi xem thể loại phim ngược tâm này mới là chuyện lạ.

Một nỗi bất an yếu ớt dâng lên trong lòng, Tiếu Cẩn nheo mắt suy ngẫm.

Phim kết thúc, đèn bật sáng, hốc mắt Mộc Chẩm Khê hơi ửng đỏ.

Tiếu Cẩn yên tâm.

Cũng là, đã qua 10 năm, hiện tại năng lực chịu đựng của cô so với trước kia mạnh hơn, rất bình thường.

Tiếu Cẩn thậm chí còn nghĩ rằng điều đó là tốt, nàng không muốn Mộc Chẩm Khê rơi nước mắt, cho dù là vì bộ phim.

Trên đường về nhà bình an vô sự, Tiếu Cẩn như thường lệ kéo cánh tay Mộc Chẩm Khê, cùng nhau đi thang máy, cùng nhau xuống lầu, cùng nhau lên xe.

Mộc Chẩm Khê lái xe, nàng ngồi ở ghế lái phụ, giống như một cặp đôi bình thường trên đường phố.

Tiếu Cẩn rất an phận, đêm nay nàng đã chiếm không ít ngọt, chỉ sợ được một tấc lại muốn tiến một thước sẽ phản tác dụng.

Bên cạnh đó, nàng đã xác nhận được chuyện quan trọng nhất là Mộc Chẩm Khê thích nàng, nếu không sẽ không bình tĩnh đối với sự gần gũi của nàng.

Có một niềm vui to lớn phun trào trong lồng ngực của nàng.

Mộc Chẩm Khê đỗ xe trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lấy những túi đồ trong cốp sau treo trên tay, Tiếu Cẩn cũng giúp cầm 2 túi.

Nàng nhìn Mộc Chẩm Khê không nói lời nào, nghĩ rằng cô đang buồn ngủ, không nghĩ nhiều về nó.

Về đến cửa nhà, Tiếu Cẩn đi vào trước, đem đồ đạc đặt xuống đất.

Mộc Chẩm Khê đi theo sau, thay giày xong.

“Tiếu Cẩn.” Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi khàn, gọi người phụ nữ đang đi vào trong.

Tiếu Cẩn cười quay đầu lại.

“Như thế nào —— ”
Mộc Chẩm Khê giơ tay tát nàng.

– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Khê Bảo: Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, trong rạp chiếu phim đánh người ảnh hưởng mọi người xem bóng dáng hoàn cảnh, văn minh ngươi ta hắn, hạnh phúc dựa vào mọi người:)
Cẩn Bảo:
—— hôm nay cách MZX gần một chút sao?
—— gần, nàng dùng tay thân hôn mặt của ta, ta yêu nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.