Đọc truyện Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo – Chương 29
#Joe: Đến đây là hết tập truyện bản thảo. Thật ra, bản thảo còn một nửa tập 30 được viết từ…ba tháng trước. Mình vẫn còn đang ấp ủ rất nhiều dự định trong tương lai. Nhưng mình muốn nó chỉn chu nhất có thể và vừa ý mình. Vì thế, Joesummer sẽ hẹn gặp các bạn trong những năm sắp tới. Còn câu chuyện này… thôi hãy dựa vào ý trời nhé!
Tú Anh cũng đã rãnh rỗi hai tháng, bắt đầu có những ý nghĩ tiêu cực. Liệu ngành mình chọn có đúng hay không? Đáng lẽ mình nên làm theo lời ba mẹ. Dẫu thế, trong thâm tâm, cô thực sự thích nghề mà mình chọn.
Và dù có ngổn ngang với đống suy nghĩ lập nghiệp, cô gái vẫn ấp ủ cho mình một đam mê cháy bỏng.
Tú Anh khẳng khái cầm bút viết lên tờ hợp đồng. Những dòng chữ mạnh mẽ đè xuống, kí tên ở hàng cuối hợp đồng.
Tú Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô bé mười bảy tuổi đang mỉm cười cầm một bản hợp đồng, bản còn lại đưa lại cho cô. Tú Anh lấy muỗng quậy ly cà phê sữa thơm lừng, không kiềm được tò mò mà hỏi: “Em còn quá trẻ đi, xác suất thất bại rất lớn. Ba mẹ em không ý kiến gì với việc lập nghiệp sớm như vậy sao?”
Lạc Cơ cất bản hợp đồng vào trong giỏ sách, đôi mắt lém lỉnh nhìn Tú Anh: “Sau này chị sẽ hiểu thôi.”
Anh phải tranh thủ lập lên một công ty lớn mạnh, giành quyền thừa kế Lạc gia, lúc đấy mới đường đường chính chính bước chân vào Lục gia được. Trần Mai hiện tại dù là con riêng của Lạc lão gia, nhưng tính cách của ba anh chính là trọng người tài. Vì vậy, cuộc tranh tài nhà Lạc gia lại có thêm một ứng cử viên.
Lục Tuấn không thích anh bây giờ cũng không sao, chỉ cần mẹ Lục Tuấn ưng anh thì ghế nhị phu nhân Lục gia khẳng định là thuộc vào tay anh. Lại nói như lần trước Lục Tuấn kể, mẹ Lục Tuấn cũng không phải không thích anh mà còn hơi thương cảm anh nữa.
Chỉ cần bước chân vào Lục gia, anh không tin, anh còn không hoàn thành được nhiệm vụ.
Anh đã thám thính đầy đủ về các vị tiểu thơ ở Sài Thành này, nhìn đi nhìn lại, địa vị Lạc tiểu thơ của anh cũng tính là có tầm ảnh hưởng.
“Tứ đại Sài Thành” bao gồm Trương gia, Lý gia, Lạc gia và Lục gia. Trương gia nhà chỉ toàn là con trai, không có một vị tiểu thơ nào cả. Lý gia thì có hai tiểu thơ và một thiếu gia. Lý Mai Hoa là chị, em là Lý Bảo Quyên. Hai chị em buôn bán vải vóc từ Trung Hoa, cũng đang tranh đấu kịch liệt dành quyền thừa kế. Đứa em trai Lý Thẩm lại không động đậy gì, hiện đang ở nước ngoài du học.
Phu nhân Lục gia cũng là một người phụ nữ khôn ngoan, bà ấy hẳn biết chọn điều gì tốt cho con trai và gia tộc.
Lạc Cơ ngẩn người suy nghĩ như vậy khiến cho Tú Anh cũng thập phần tò mò. Còn trẻ như vậy đã có chí hướng đến thế, khi cô bằng tuổi ấy chỉ biết đi học rồi lêu lổng thôi đấy.
Tú Anh đập nhẹ lên mu bàn tay của Lạc Cơ: “Thế khi nào chị có thể đi làm?”
Lạc Cơ ngượng ngùng mỉm cười: “Càng sớm thì càng tốt. Em sẽ đựa một tập tài liệu mà em đã miêu tả sản phẩm đầu tiên của công ty. Em muốn làm về son môi trước. Chị về đọc kĩ rồi trả lời em nhé.”
Anh đã miêu tả kĩ càng những mỹ phẩm mà anh đã từng nhìn thấy từ “thế giới trước”, mong sẽ có ích với cô gái hóa mỹ phẩm còn trẻ này.
Lạc Cơ chào tạm biệt Tú Anh rồi quay trở lại bệnh viện nơi Lục Tuấn đang dưỡng thương. Hôm nay anh nghĩ mình chỉ cần thăm một chút rồi sẽ về. Từng ngày nhìn Lục Tuấn khỏe lên cũng khiến anh an tâm hơn, không cần phải ở nhà lo lắng cậu ấy đang như thế nào.
Lạc Cơ đứng từ bên ngoài gõ cửa, anh chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Lục Tuấn nhẹ nhẹ phát ra từ trong phòng. Lạc Cơ kéo cửa rồi bước vào khe khẽ. Lục Tuấn nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền để lộ hàng lông mi dài quyến rũ.
Anh bước đến ngồi cạnh bên Lục Tuấn. Cảm thấy tiếng thở an nhiên của Lục Tuấn khiến cho bản thân mình yên bình hơn rất nhiều. Dạo này anh phải bận rộn với công ty sắp sửa khai trương lại còn phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trọng yếu với Lục Tuấn.
Lạc Cơ cứ thế ngẩn người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lục Tuấn. Hàng lông mi khẽ rung lên như cây liễu rũ mình xuống nước khi làn gió bay ngang. Đôi môi hé mở để lộ âm thanh khẩn khoản: “Mai, Mai…”
Âm điệu tha thiết, lay động tâm tư của Lạc Cơ. Lạc Cơ nhắm mắt, xiết chặt giỏ sách da màu be. Lạc Cơ thở dài một hơi mới đứng dậy ra về. Khi đi đến cửa anh còn ngoái đầu nhìn Lục Tuấn nhíu đôi lông mày. Ánh nắng chói chang cố gắng thoát mình khỏi màn che cửa sổ, tô rõ vẻ mặt tiều tụy của người con trai đang nằm yên tĩnh trên giường.
Khi bước chân khỏi phòng Lục Tuấn, anh bắt gặp Lục Kiệt đang mang một giỏ đồ ăn đi vào. Khi nhìn thấy Lạc Cơ, ánh mắt cậu ta còn lóe lên vài tia lạnh nhạt. Lạc Cơ chủ động né người đi về hướng khác liền nghe có thanh âm từ đằng sau vọng lại: “Tha cho nó đi.”
Lạc Cơ dừng bước, quay đầu nhìn Lục Kiệt, giọng nhàn nhạt vang lên: “Đó đâu phải chuyện của anh.”
Anh nghe Lục Kiệt hừ một tiếng. Xung quanh cậu ta phát ra một khí thế cường bạo, hệt như một con hổ đang liếc nhìn mục tiêu của mình.
Lục Tuấn bước đến chỗ Lạc Cơ đứng, áp sát đôi mắt nhìn thẳng vào anh: “Coi chừng công ty mới mở của em. Anh sẽ chẳng ngạc nhiên đâu nếu ngày mai nó bị phá sản. Nhóc ạ.”
Lạc Cơ lùi một bước, ánh mắt hiện lên ý cười: “Cảm ơn anh rể đã báo trước. Công ty của em nhất định sẽ thành công rồi. Phí hoài anh quan tâm.”
Lạc Cơ gật đầu rồi bước ra khỏi bệnh viện, để lại Lục Kiệt thâm sâu khó lường đang nhìn theo bóng dáng của anh.
Lục Kiệt mở cửa, bước vào phòng bệnh sặc mùi thuốc của Lục Tuấn. Anh để giỏ đồ ăn nhẹ lên bàn. Mới vừa đặt xuống đã nghe thấy tiếng khàn khàn của Lục Tuấn phát ra: “Cô ta đi rồi sao?”
Lục Kiệt bất đắc dĩ gật đầu, bắt gặp ánh mắt suy nghĩ của Lục Tuấn.
Trong không gian yên lặng đột ngột vang lên tiếng nói khẳng định của người con trai nằm trên giường bệnh: “Anh hai yên tâm, em sẽ không cho cô ta bước chân vào nhà mình đâu.”
Lục Kiệt thở dài nhìn Lục Tuấn, anh nhìn xuyên qua đôi mắt hận thù không hợp lứa tuổi của cậu. Lục Tuấn sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ Trần Mai, anh hoàn toàn tin tưởng vào ý nghĩ đó. Dẫu việc làm đó có sai trái, có táng tận lương tâm như thế nào, hay thậm chí hủy hoại một con người, Lục Tuấn chắc chắn sẽ làm. Nhìn gương mặt ôn hòa đã đốn gục bao nhiêu cô gái, bản thân người làm anh là Lục Kiệt hiểu rõ, đó đều là mặt nạ ngụy tạo cho một tâm lí yêu đương bệnh hoạn của cậu.
Tốt,…chỉ cần như thế, toàn bộ thừa kế sẽ thuộc về Lục Kiệt anh.
Thật sự là quá tốt!
Lục Kiệt từ tốn gọt quả táo ngoại, trên môi có nụ cười như ẩn như hiện.
Lạc Cơ về nhà đã nghe thấy Tú Anh ghi âm giọng nói gởi qua cho mình. Từ âm thanh phát ra từ điện thoại, Lạc Cơ có thể hình dung đến dáng vẻ đáng yêu của cô nàng:
“Chị đã đọc qua bản thảo sơ lược của em. Lạc Cơ em đúng là thiên tài, đến những cây son dạng này còn nghĩ ra nữa. Chị sẽ thử nghiệm cho đến khi nào ra được chất son ưng ý nhất, chị sẽ gửi vài cây cho em. Nhưng mà em muốn sẽ phát hành những cây son này vào lúc nào? Đối tượng em hướng đến là ai? Hãy nhớ gọi lại cho chị nhé!”
Lạc Cơ khi nghe đến hai chữ “thiên tài”, mặt liền đỏ lên ngượng ngùng. Nếu không ứng dụng những thứ đã nhìn ở “thế giới trước” có mơ anh mới nghĩ ra những chất son như vậy.
Lạc Cơ liền bắt máy gọi cho Tú Anh. Từ đầu dây bên kia, anh nghe tiếng cô nàng vang lên: “Alo…”
Lạc Cơ nhanh chóng trình bày những ý kiến cần nói:
“Em muốn sản xuất son khi mới bắt đầu năm học. Đối tượng chắc chắn là người trẻ, nhắm vào học sinh, sinh viên và người đi làm. Nhưng trước hết, em muốn phát hành bộ siêu tập son dành cho học sinh, sinh viên đã. Màu son chủ yếu sẽ mang hơi hướng năng động, quay quanh những màu sắc ấm nóng. Tên của bộ siêu tập em còn chưa nghĩ ra, chắc có lẽ khi chị gửi mẫu thử thì em mới nói được. Em sẽ gửi cho chị một tập tài liệu mới. Chị nhớ đọc kỹ.”
Tú Anh ghi chép lại những ý Lạc Cơ nói, sau đó mới trả lời: “Được. Vậy tuần sau chị gửi cho em thử.”