Bạn đang đọc Biển Tình Sóng Gió: chương 09
Nhưng Jake đã áp miệng vào miệng nàng và Alexandra ngoan ngoãn tận hưởng cảm giác khi bàn tay, miệng và lưỡi chàng lướt trên da thịt nàng. Cảm giác dễ chịu lan toả khắp người nàng. Dưới những ve vuốt trìu mến cuả Jake, nỗi hoảng sợ cuả nàng dần dần dịu xuống. Nàng cảm thấy dường như Jake đang chứng minh cho nàng thấy đây không phải sự chiếm đoạt, đây là tình yêu thật sự. Nàng cảm giác như chàng muốn xoá đi trong ký ức nàng những hình ảnh thô bạo, độc ác in đậm trong ký ức nàng. Như thể chàng muốn rửa sạch những vết tích của nỗi ô uế tên vô lại Stanton đã để lại trên cơ thể nàng. Alexandra nhắm mắt lại. Bộ mặt gớm ghiếc cuả tên vô lại kia mờ dần nhường chỗ cho 1 khuôn mặt gồ ghề sương gió nhưng chân thành, tha thiết và thông hiểu cuả chàng thuyền trưởng tàu “The Flying”.
Jake đã lăn từ trên người nàng xuống. Chàng chống khủyu tay lên nhìn nàng thương xót:
– Kẻ nào đã phá trinh cuả em, Alex?
– Anh bảo gì?
– Tên hắn là gì?
– Ôi! – Cơn ấm ức trào lên họng và nàng bật khóc.
Tại sao chàng biết? Tại sao ngay lần đầu tiên Jake đã biết là mình không còn trinh? Ôi, vậy là tên khốn kiếp Stanton kia nói đúng. Sẽ không người đàn ông nào muốn lấy mình nữa. Nàng căm giận hắn nhưng cũng căm giận luôn cả Jake. Jake đã biết gì đâu mà đã lên giọng trách cứ mình như vậy?
– Cô nói đi, tên hắn là gì? – Jake hỏi và hàm răng chàng nghiến lại.
– Tôi không nói đâu. Vì dù nói gì đi nữa anh cũng không tin. Anh tin vào lời gã Sully. Anh tin tôi là gái điếm. – Nàng vẫn nức nở khóc.
– Không. Cô phải nói – Giọng Jake đanh lại.
– Thôi được, nếu anh muốn biết. Tôi bị hiếp. Tên đó muốn cưới tôi và hắn hiếp tôi để tôi không thể lấy ai được nữa. Tôi đã tưởng hắn doạ tôi. Nhưng bây giờ tôi thấy tôi đã lầm. Chính anh cũng coi trọng cái đó…
– Hắn hiếp cô à? – Giọng Jake dịu lại, vẫn chưa thật tin nàng không nói dối.
– Đúng thế. Nhưng anh không tin đâu và tôi cũng không cần anh tin. Bây giờ thì anh đi đi để tôi yên.
Jake im lặng. Liệu có thể tin được không? Hay thằng cha Sully nói đúng? Cô ta chỉ là gái điếm nhưng giả vờ trong trắng? Và mình ngu xuẩn, đang bị cô ta đánh lừa?
– Cô nói đi! Tên thằng cha đó là gì? tôi cần biết họ tên hắn, Alex!
– Anh không cần biết. Bởi sẽ không bao giờ anh gặp hắn.
– Nhưng cô phải nói cho tôi biết. Họ tên hắn là gì? – Nhưng đột nhiên Jake chững lại, giỏng tai nghe ngóng, mắt đăm đăm nhìn về phía khu rừng tăm tối.
Alexandra ngạc nhiên nhìn Jake. Chàng nghe thấy gì chăng? Hay nhìn thấy gì? Trông Jake lúc này giống hệt một con thú đánh hơi thấy có sự nguy hiểm.
– Mặc quần áo vào. Alex. Rồi chạy ra tàu – Jake nói khẽ, hất đầu nhẹ về phiá sau, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bóng tối trong rừng.
– Nhưng có chuyện gì vậy?
– Suỵt! Đừng hỏi! Hãy làm đúng như tôi vừa bảo. Mau lên! – Jake quờ nắm chặt cổ tay Alex như để trấn an rồi đẩy nhẹ giục nàng đi.
Alexandra thấy trái tim mình tan nát lúc nàng đứng dậy, loạng chọang đi trên cát dính. Vậy là có kẻ thù vô hình còn nguy hiểm hơn là kẻ thù nàng nhìn thấy. Nàng nhặt áo quần lên, mặc vào người, đi nhanh theo hướng Jake vừa trỏ, tức là nơi con tàu The Flying” đang đậu.
Nhưng mới chạy được vài thước thì mấy phát súng nổ và đạn lỗ chỗ xuyên vào cát ngay trước mắt nàng. Jake không chần chừ một giây, lao tới quàng tay ngang người Alexandra lôi nàng chạy theo mình. Nàng trệu trạo trên cát, ngã quỳ xuống. Lại vài viên đạn nữa cày cát lên, Jake kéo nàng lên, ôm nàng vác đi rất nhanh.
Đột nhiên Jake đứng sững lại. Alexandra ngẩng đầu và thét lên: Caroline đang đứng ngay trước mặt họ. Hai bên cô ta là Hayward và Sully. Cả 2 tên đềm lăm lăm hai khẩu súng trên tay.
– Anh nghĩ là tôi ngu lắm sao, Jake? – Caroline khẽ khàng hỏi, quật ngọn roi xuống cát ngoằn nghèo như con rắn dại.
– Nếu cô khôn ngoan, cô đã chẳng dại dột đi gây sự với tôi như thế này và chúng ta chia tay nhau vẫn còn là bạn. Vụ xích mích ngu xuẩn này do chính tay cô gây ra. Nhớ đấy!
Alexandra thấy rõ vẻ mặt thù địch cuả ba kẻ đồng thời cũng thấy được thần kinh căng thẳng cuả Jake, lúc này chàng áp người vào người nàng.
– Cậu hãy trao con bé kia cho bọn mình, Jake! – Hayward lạnh lùng nói.
Mặt anh ta tái nhợt, hết nhìn Jake lại nhìn Alexandra.
– Đúng thế đấy! Mày trao trả con điếm kia cho bọn tao! Nó là cuả chúng tao. – Gã Sully nói và liếc nhìn Alexandra vẻ thèm thuồng.
Nàng sực nhớ tấm áo váy mỏng lúc này ướt và dính chặt vào làm hằn rõ cả da thịt nàng. Nhưng nàng không muốn núp vào sau lưng Jake. Nàng muốn tỏ cho bọn khốn nạn biết, nàng sẵn sàng đương đầu với chúng, dù có phải chết.
– Đúng thế đấy, Jake! Chúng tôi cần đến con bé kia. – Caroline nói và chĩa ngọn roi về phiá nàng.
Alexandra rùng mình. Nếu rơi vào tay chúng, chúng sẽ hành hạ nàng cho đến chết. Mà rõ ràng là Jake và nàng tay không, làm sao địch nổi ba tên kia đầy đủ vũ khí trong tay.
– Không được. Alexandra là cuả tôi! Tôi đã biến cô ấy thành cuả tôi, mới vừa rồi thôi. Và tôi sẽ giữ cô ấy, không cho bất cứ kẻ nào cướp đoạt…
– Nếu anh không trao con ấy, chúng tôi sẽ bắn nó. Hay anh muốn con ấy chết? – Caroline lại quất ngọn roi da dài lên cát ẩm.
Hai khẩu súng giương lên, chĩa về phiá Alexandra, Jake vội kéo nàng ra phía sau, lấy thân chàng che cho nàng.
Gã Sully phá lên cười đểu cáng:
– Ôi, Jake! Sao mày ngu thế? Tao chỉ cần đi vòng là túm được nó thôi. Hai chúng mày không có vũ khí gì trong tay! Thôi, biết điều thì nộp nó cho bọn tao. Còn mày, chúng tao tha ày!
– Thôi không cần nhiều lời. – Caroline thét lên – Em cần con kia! Em muốn hai anh thay nhau hãm hiếp nó cho đến khi nó ngất đi trước mặt em! Khi đó em sẽ quật ngọn roi này lên người nó và gọi bọn phu đồn điền hãm hiếp tiếp. Bao giờ nó chết thì thôi. Ha! Ha! Tao căm thù mày! Tao phải trả mối thù này! Chỉ vì mày mà Jake bỏ tao! Jake! Mày ngu và mày cũng sẽ bị trừng phạt!
Caroline bước lên một bước, giơ ngọn roi lấy đà quật vào Jake. Nhưng Jake đã túm được đầu sợi dây da, giật mạnh làm Caroline ngã bổ chửng, và nhanh như cắt, chàng bước tới giẫm một bàn chân lên bàn tay Caroline.
Đúng lúc đó một tiếng thét dõng dạc làm rung chuyển đêm khuya. Tiếng thét cuả ai đó phiá sau:
– Hạ súng xuống!
Alexandra giật mình nhìn ra và thấy hơn chục thủy thủ dưới sự chỉ huy của bác thủy thủ già Morley đã vây quanh từ bao giờ, đang chĩa súng về phiá Hayward và Sully. Jake cúi xuống giằng ngọn roi da khỏi tay Caroline, quẳng ra xa. Chàng quay lại, nắm tay Alexandra.
Caroline đã đứng dậy được, ưỡn bộ ngực đồ sộ nhìn hai người:
– Được, ta chịu thua phen này, Jake! Nhưng mi đừng hòng bén mảng đến đảo Bahamas này nữa!
– Yên tâm, cô em. Ta cũng có định đến đây lần nữa đâu. – Jake nói – Bây giờ không còn lý do gì để đến đây nữa.
Jake quay sang mỉm cười nhìn Alexandra, nhưng nàng thầm nghĩ, đấy là chàng chỉ chọc tức Caroline mà thôi. Chàng quý gì mình nữa đâu, một đứa cô gái đã mất trinh.
– Chẳng nên đổ máu thêm làm gì. Cuộc nổi chiến đã làm đổ quá nhiều máu rồi. Alexandra bây giờ là cuả tôi và chuyện này hãy coi là chấm dứt.
Jake quay sang nói gì với Morley rồi cầm tay Alexandra dắt nàng đến con tàu đang thả neo cách đấy không xa.
Phần hai – Chương 9: MIỀN ĐẤT TRỒNG BÔNG
Alexandra đi đi lại lại trong cabin thuyền trưởng trên con tầu “The Flying”. Tàu đã cập bến New Orleans, thả neo tại đó nhưng nàng vẫn bị nhốt dưới tầu, thực tế là tù nhân cuả Jake. Tuy 2 người mới cùng sống với nhau được vài ngày, kể từ hôm rời thị trấn cảng Nassau ở đảo Bahamas, nhưng Jake quyết định giữ nàng lại cho chàng.
Jake lờ đi mỗi khi Alexandra kêu rằng nàng phải lên bờ, rằng nàng có việc phải vào thành phố New Orleans. Jake tính sẽ chuyển hẳn sang sống ở bang Texas như chàng mơ ước bao lâu nay và chàng quyết định giam nàng lại để sẽ mang nàng đến Texas.
Ngay khi đưa Alexandra xuống tầu. Jake đã thiết lập ngay mối quan hệ thân tình với nàng. Trừ những lúc phải lên boong để chỉ huy con tầu, may thay công việc đó chiếm hầu hết thời gian của chàng, Jake đều ở trong cabin với Alexandra, huấn luyện nàng môn nghệ thuật tình ái. Lần nào nàng cũng cưỡng lại quyết liệt, cho đến lúc không chống đỡ nổi với sức mạnh cường tráng cuả thân thể chàng, nàng mới chịu để chàng ân ái.
Những lần ân ái đó đem lại cho Alexandra những khoái cảm tuyệt vời, nhưng sau đó vẫn làm nàng ấm ức và nàng lại tự trách mình. Cuộc sống của nàng mấy ngày qua đều diễn ra như vậy. Bắt đầu vào cuộc, nàng cưỡng lại hung hãn, nhưng sau đấy đầu hàng, thậm chí khi cơn hào hứng lên, nàng còn cuồng nhiệt đáp ứng chàng để rồi sau đấy lại ân hận, uất ức, là đã trao thân cho chàng.
Nhiều lúc Alexandra cảm thấy không hiểu nổi bản thân mình nữa. Tuy Jake không thô bại, nhưng chàng táo tợn và cuồng nhiệt. Dù sao nàng cũng có cuộc đời riêng, không thể hoàn toàn thuộc về Jake. Alexandra cần phải thự hiện lời hứa với ông già Olaf mà nàng vô cùng yêu quý. Ông chết chính vì bảo vệ nàng. Và khi nhắm mắt ông vẫn lo cho nàng. Ông căn dặn nàng trốn khỏi New York ngay, tìm đến gia đình con gái ông là bà Eleanor ở New Orleans để nương nhờ Jacob, cháu ngoại ông cho đến khi tìm được cách đoạt lại cơ nghiệp bị Stanton Lewis cùng 3 lão chú họ chiếm mất, đồng thời ông già cũng nhờ nàng chuyển lời trối trăng của ông cho cô gái rằng ông đã tha thứ cho bà đồng thời cũng xin bà tha thứ cho ông.
Lời căn dặn và lời nhờ cậy đó Alexandra không thể không thực hiện. Nàng đã hứa với ông Olaf lúc ông già hấp hối. Đó là lời hứa thiêng liêng. Bây giờ nàng đã đến thành phố cảng New Orleans, vậy mà Jake cứ giam lỏng nàng dưới tâuf, không cho nàng đi đâu hết! Alexandra vô cùng sốt ruột, ngày đêm nghĩ cách trốn lên bờ, đi tìm gia đình bà Eleanor, con gái ông già Olaf Thorssen, và Jacob Jarmorn, cháu ngoại ông.
Khó khăn đầu tiên là Alexandra không có quần áo gì để mặc. Mỗi tấm áo váy bà da đen Leona khâu cho nàng để nàng dự bữa tiệc buổi tối tại đồn điền cuả Hayward và Caroline trên đảo Bahamas thì rách. Đồ lót bên trong không có. Nàng chỉ có mỗi tấm khăn quàng sặc sỡ nàng tìm thấy trong hòm đồ đạc cuả Jake. Dù sao nó cũng giúp nàng che đậy được đôi chút, trong khi tấm táo dài sang trọng và rách kia lại may theo kiểu quá khêu gợi, cổ mở rộng để lộ hầu hết cặp vú ra ngoài.
Khó khăn thứ hai là Alexandra không có xu nào. Nàng không thể liên hệ với nhà băng ở New York để rút tiền, bởi nếu làm thế lập tức tên Stanton Lewis sẽ phát hiện ra nàng đang ở đâu. Nhưng trước mắt nàng vẫn cần phải trốn khỏi cabin này, lên bờ tìm bà Eleanor. Ông Olaf đã cho biết chồng con gái ông họ là Jarmon. Alexandra buồn rầu nghĩ rằng, trong tình trạng thảm hại này, nàng sẽ không giúp gì được gia đình Jarmon mà chỉ làm phiền họ. Nhưng không còn cách nào khác, nàng phải thực hiện lời hứa với người đã khuất.
Sáng hôm sau, Jake ra khỏi cabin từ sớm. Chàng đã dặn Alexandra không được đi đâu “Cô trốn đâu tôi cũng sẽ tìm ra được!”- Jake đã đe nàng như vậy, bởi chàng biết Alexandra đang rất muốn lên bờ. Jake cũng hứa lần này chàng phải đi vắng vài ngày và sau khi về sẽ mang cho nàng quần áo để nàng mặc và đưa nàng lên chơi thành phố, thăm phố xá.
Alexandra nghĩ thầm Jake vẫn tin mình là gái điếm cao cấp ở New York như gã Sully đã đoán bậy đoán bạ. Vậy thì cớ sao Jake không thả ình lên thành phố này mà lại bắt mình đi Texas cùng với chàng? Không được! Nàng quyết trốn khỏi đây và sẽ trốn được, cho Jake thấy không dễ gì nhốt 1 con người như nàng.
Hôm nay Jake lại cho tất cả thủy thủ lên bờ nghỉ ngơi. Dưới tàu chỉ còn một mình bác thủy thủ già Morley, làm nhiệm vụ cơm nước và trông coi nàng. Bác thủy thủ già này rất tốt với Alexandra và nàng hết sức quý bác. Nghĩ đến kế hoạch sắp đem ra thực hiện, nàng thấy mình có tội với bác, nhưng nàng không còn cách nào khác để trốn khỏi đây.
Nàng đã đợi bác Morley suốt cả ngày nay, biết chiều tối thể nào bác cũng đem bữa ăn vào cabin cho nàng. Nàng thầm mong bác bưng khay thức ăn vào nhưng không khóa cửa cabin. Rất tiếc là thoát ra khỏi đây, nàng sẽ phải lang thang trên đường phố New Orleans vào ban tối, nhưng đành vậy thôi.
Bên ngoài trời đã xế chiều. Tiếng gõ cửa và tiếng mở khoá. Nàng hồi hộp chuẩn bị. Nàng nghĩ thầm phải tạm quên đi lòng tốt cuả bác thủy thủ già và lời đe doạ cuả Jake để đủ dũng khí thực hiện hành động táo bạo này. Nàng cầm chai rượu lên tay chuẩn bị.
Cửa đã mở, bác già tươi cười nói:
– Thức ăn bữa tối cuả cô đây, cô Alex! Hôm nay tôi fải lên bờ ra tận chợ lớn cuả thành phố để mua cho cô hoa quả tươi đây. Hy vọng đổi món như thế sẽ làm cô hài lòng.
Bác chưa kịp nói xong thì chai rượu đã giáng lên đúng đỉnh đầu. Bác choáng váng, không kịp kêu lên 1 tiếng, từ từ khuỵu chân và ngã đổ xuống bàn, khay tuột khỏi tay, các thức ăn rơi tung toé.
Không chậm trễ, Alexandra cúi xuống nghe thử. Bác già vẫn còn thở. Vậy là may, bác không chết. Nàng vội vã choàng tấm khăn sặc sỡ lên đầu, bước ra ngoài, đóng cửa cabin lại.
Trời đêm tháng tư mát mẻ. Alexandra nhanh nhẹn bước trên tấm ván lên kè cảng. Lúc này nàng mới nhận ra là rượu whisky trong chai vỡ đã bắn vào ướt đẫm tấm áo váy rách cuả nàng. Nàng đã ra khỏi khu vực cảng, chưa biết nên đi theo lối nào tại cái thành phố hoàn toàn xa lạ này. Nàng vuốt thẳng tà áo, quấn lại tấm khăn trên đầu, che bộ ngực hở hang rồi hướng về phiá nàng đoán sẽ dẫn vào trung tâm thành phố. Alexandra tính tìm một nhà thờ nào đế để vào hỏi thăm và xin ngủ nhờ qua đêm. Trong túi nàng không có tiền để thuê phòng khách sạn và nàng biết ở nơi lạ lẫm mà cô gái một thân một mình lang thang giữa đêm khuya sẽ rất nguy hiểm.
Alexandra đi vào những đường phố chật hẹp cuả thành phố cảng New Orleans. Mặt trời sắp lặn và khu phố này đã tối, bởi những toà nhà cao tầng che mất ánh mặt trời. Nàng vội quấn tấm khăn chặt thêm, khẽ rùng mình lo sợ. Nàng đành dựa vào trực giác, cứ nhằm hướng nào đó có nhiều tiếng động, nàng tin ở đấy đông người nàng sẽ an toàn hơn. Đường phố mỗi lúc một hẹp và tối thêm.
Đến ngã ba, ngã tư, Alexandra lại chần chừ một lát và càng đi nàng càng hoang mang. Sao mãi không thấy một nhà thờ nào? Xung quanh sao lắm thủy thủ thế này? Họ gọi nàng. Họ đứng ép trong những cổng tối tăm vẫy gọi nàng. Họ nghĩ rằng nàng là gái điếm.
Trời tối hẳn. Đèn đường toả ánh sáng yếu ớt xuống phố xá. Alexandra có cảm giác nàng đang đi vào môộ khu vực không giàu có sang trọng gì cuả thành phố. Nàng rảo bước và khẽ run rẩy. Đêm trời trở lạnh. Đột nhiên một người đàn ông nắm khăn quàng kéo lại. Y bảo nàng đi theo y. Nàng hoảng hốt giằng ra chạy.
Lát sau, Alexandra thở dốc, đứng lại nghỉ. Nàng đang trong một ngõ hẹp, hai bên là những ngôi nhà hai, ba tầng. Nhà nào cũng thắp đèn sáng và tiếng nhạc bên trong vọng ra. Tiếng phụ nữ vừa cười vừa thét lên chắc là bị đàn ông véo vào và tiếng đàn ông thì thào xen lẫn tiếng đàn piano. Không khí ban đêm ở đây khá nhộn nhịp. Nhìn vào mặt các khách qua đường, Alexandra giật mình nhận ra, khéo mình lạc vào khu vực tồi tệ nhất cuả thành phố.
Alexandra đang bối rối chưa biết nên làm thế nào, đi sâu vào nữa hay quay ra thì một thủy thủ miệng nồng nặc hơi rượu túm lấy nàng, dồn nàng vào bức tường. Nàng đẩy y ra, luống cuống.
– Vòm cuả cô đâu, cô em? Cô em xinh đấy. Hả? Vòm đâu? – Y vừa hỏi vừa nắn mông nàng.
– Alexandra hoảng sợ hét lên, nắm tay định đấm vào mặt y, nhưng y đã túm được cổ tay nàng, cười hô hố.
– Ái chà! Cô em khá lắm! Ta thích loại táo tợn như cô em đấy. Đừng lo. Ta có tiền. Vừa mới dưới tàu lên, chỉ được chơi đêm nay thôi. Nào, cô em. Dẫn ta về vòm, ta sẽ chi rất rộng rãi cho cô em. Mai tàu nhổ neo, lênh đênh trên biển chẳng biết dùng tiền làm gì! – Y vừa nói vừa bóp vú nàng.
Nàng cố đẩy tay y ra.
– Để tôi đi! – Alexandra thét lên, cố đẩy hai bàn tay người thủy thủ đang thọc vào bên trong người nàng.
– Ôi cô em, ngoan nào. Vòm cô em ở đâu? – Người thủy thủ vừa nói vừa nắn da thịt bên trong người nàng.
– Tôi không hiểu ông nói gì hết! – Nàng gào lên.
– Vậy ra cô không có vòm à? Không sao, cô em đẹp lắm. Vậy ta vào bên trong vườn hoa kia cũng được. Nào, nhanh lên, ta háu lắm rồi.
– Không! – Alexandra thét lên rồi bằng một động tác quyết liệt nàng đẩy y ra bỏ chạy.
Nàng chạy, tai ù lên và thấy bao nhiêu bàn tay kéo nàng, bóp vào những chỗ kín cuả nàng. Những tiếng cười hô hố dâm đãng, những câu nói tục tĩu, trong đó rất nhiều từ nàng không hiểu gì hết. Nàng vẫn chạy, đột nhiên vấp phải 1 người đàn ông say khướt nằm ngay giữa đường. Nàng loạng choạng suýt ngã và nhìn xuống, nàng rú lên, lao chạy nhanh thêm.
Alexandra thấy tiếng chân rầm rập đuổi theo. Nàng hốt hoảng, làm thế nào ra khỏi cái mê cung, toàn nhưng ngõ hẹp ngoắt ngoéo này? Tiếng chân không phải cuả một người mà cuả vài ba người. Một bàn tay túm được nàng.
– Cô em! Không phải chạy đi kiếm đâu nữa. Bọn tôi đông lắm. Cô không thiếu khách đâu. Cô cần mấy thằng? Năm hay sáu? – Y trỏ xuống đất – Chỗ này tiện lợi. Nào ta bắt đầu thôi!
Y kéo Alexandra ấn nàng nằm xuống vỉa hè. Nàng nhìn thấy môộ tốp thủy thủ khá đông, phải đến trên chục người. Nàng chợt nhớ đến đám thủy thủ trên tàu “Charlotte” cuả gã Sully. Nàng vùng đứng lên:
– Buông tôi ra, không tôi gào lên bây giờ!
Đám thủy thủ cười hô hố:
– Ngõ Gallatin này thiếu gì tiếng gào cuả con gái các cô. Không ai buồn nghe tiếng cô gào đâu. Thôi, không phải tìm cách đâu xa nữa. Bọn tôi nhận bao cô đêm nay.
– Buông tôi ra! – Alexandra gào lên và đấm 1 quả vào giữa mặt gã thủy thủ.
Gã vừa nắm cằm vừa bảo tốp bè bạn:
– Chà, con bé này giữ quá hè! Các cậu giúp tớ một tay. Ê, cô em , bọn anh làm nhẹ nhàng thôi mà và bọn anh sẽ trả nhiều tiền…
Đúng lúc đó có 1 tiếng phụ nữ vang lên:
– Việc gì các cậu phải cưỡng ép cô ta? Ngõ Gallatin này thiếu gì gái? Đến nhà tôi đi, có gái xinh lại có giường nệm hắn hoi. Nào đi theo tôi, các cậu trai đáng quý! Nhà tôi kia rồi kià! – Bà ta trỏ một cửa hiệu sang trọng, sáng đèn.
Alexandra thầm hy vọng đám thủy thủ này buông tha nàng. Họ tiếc rẻ nhìn thân hình khêu gợi cuả nàng rồi chặc lưỡi đi theo người đàn bà tuổi trung niên, béo tốt, ăn mặc sang trọng kia.
– Thôi, đi theo tôi, các cậu! Đêm này tàu cập bến nhiều. Khách đông lắm. Các cậu đến ngay kẻo hết chỗ đấy.
Đám thủy thủ nhìn nhau rồi cười vang bước nhanh theo người đàn bà. Một thủy thủ nghĩ thế nào, quăng mấy đồng tiền lên bụng nàng. Alexandra lồm cồm đứng dậy phủi tấm áo. Đầu óc nàng quay cuồng. Suýt nữa nàng lại bị hiếp. Chợt nàng nhớ đến Jake. Không bao giờ thô bạo. Chàng sỗ sàng, táo bạo, nhưng bao giờ cũng đưa nàng đến chỗ đồng tình. Bỗng dưng, nàng bất giác thèm lúc nàng được trong vòng tay cuả Jake, được chàng ân ái. Nhìn thấy mấy đồng tiền bị rơi ra, nàng nhặt lên. Vậy là họ trả công nàng! Nàng bỗng chua chát nghĩ, họ coi mình là điếm.
Mình trốn đi thế này có phải dại dột không? Không! Nàng tự nhủ. Nàng đã xác định từ lúc nàng rời khỏi nhà New York là sẽ khắc phục thói nhút nhát, sẽ không để cho ai dọa dẫm bắt nạt. Nàng phải giữ giá trị cuả dòng họ Clarke, một giòng họ cao quý và giàu sang, đồng thời cũng là một dòng họ không chịu đầu hàng trước bất kỳ khó khăn nào.
Rút kinh nghiệm, vừa rồi chưa chi nàng đã chống cự, đã la hét. Bây giờ nàng trấn tĩnh lại. Gặp đàn ông gạ gẫm, nàng đều bình thản nhẹ nhàng từ chối. Bỗng nhiên nàng thấy họ lịch sự với nàng hơn, mặc dù đều nhìn theo nàng với vẻ tiếc rẻ. Và Alexandra nhận ra mình có sức mạnh, có quyền lực cuả một phụ nữ. Và nàng ý thức được mình đẹp, có sức quyến rũ và do đó có “quyền lực” mạnh mẽ với nam giới.
Những cái véo mông, những cái bóp vú cuả những người đàn ông trên đường nàng đi, nàng chỉ cần khôn khéo nghiêng người tránh. Nàng đã hiểu đó là luật chơi cuả khu vực sa đọa này cuả thành phố. Nàng đang đi thì một người đàn ông ngăn nàng lại nói:
– Đêm nay sao mà đông khách thế? – Ông ta thì thầm – Cô em gặp may đấy. Khách sạn cuả tôi đang cần một cô gái đẹp loại như cô em. Cô biết luật chơi rồi đấy. Mười phần trăm thức uống. Toàn bộ tiền thưởng cuả khách cô được hưởng tất. Tôi bảo đảm cô sẽ kiếm được rất nhiều. Nếu đêm nay cô làm tốt, tôi sẽ thuê cô thường xuyên.
Ông ta có cặp mắt nhỏ linh lợi, áo quần lịch sự, rõ ràng là dân làm ăn, chắc là chủ nhà chứa.
– Tôi … tôi … – Alexandra lúng túng nói. Nàng chưa biết nên nhận lời hay không. Dù sao nàng cũng đang cần tiền. Và nếu như công việc ở đó giúp nàng kiếm được một khoản tiền nho nhỏ.
– Tôi phải nói rằng cô rất đẹp! Nào, đi với tôi. “Khách sạn” cuả tôi là toà nhà ba tầng kia kìa. A, nhưng phải nói thêm rằng cô sẽ trả tiền phòng đấy. Trả trước, ngay bây giờ!
Alexandra liền giúi mấy đồng tiền vừa nhận được vào tay người đàn ông. Ông ta đưa lên xem rồi gật đầu:
– Vậy là được.
Rồi không để nàng lưỡng lự, ông ta sỗ sàng ôm ngang lưng nàng kéo đi. Lát sau họ vào “khách sạn” cuả ông ta. Dưới nhà là một phòng vũ hội rộng và sáng choang, khách đông đúc. Phía ngoài quầy rượu chạy dài suốt cả một mặt tường. Đám “vệ sĩ” khách sạn thuê để giữ trật tự ngồi trên những chiếc ghế cao trước mặt quầy, mỗi tên có một ly rượu trước mặt. Nàng nhận ra chúng vì tên nào cũng vạm vỡ, đeo dao găm ở thắt lưng và bàn tay phải có đeo quả đấm thép.
Alexandra chưa bao giờ lọt vào 1 nơi như thế này, trông hào nhoáng nhưng lại có gì đó rất bệ rạc. Ngừơi đàn ông thản nhiên kéo tuột nàng vào phiá trong. Một tên “vệ sĩ” to lớn khẽ giơ tay chào và nháy mắt với nàng. Nàng vội vã quay đi, bước nhanh theo người đàn ông. Trên bục, một dàn nhạc nhỏ gồm một piano, một violon và một kèn trombone. Các cô vũ nữ mặc áo váy ngắn chỉ đến đầu gối, giày có gót và tóc dài buông xõa. Đàn ông nhảy với họ thuộc đủ loại người, nhưng nhìn chung đều ăn mặc sặc sỡ và đa số râu ria xồm xoàm.
Các cô gái nhảy ở đây trông đều khá xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc loè loẹt và nhếch nhác, bẩn thỉu thế nào đó, cho nên nàng xuất hiện trong bộ áo váy dài chấm gót, tấm khăn choàng sặc sỡ cùng với làn tóc đỏ và cặp mắt xanh lục lập tức thu hút sự chú ý cuả tất cả khách đàn ông. Kèm theo cách phục sức quý phái đó là khuôn mặt trái xoan kiều diễm và thân hình thon thả với những đường cong tuyệt mỹ khiến nàng nổi bật lên trong phòng vũ hội.
Tất cả mọi người ngừng nhảy, nhìn hết cả vào nàng. Người đàn ông đưa nàng đến đây lập tức thấy ngay ông ta đã may mắn kiếm được một cô gái hấp dẫn đến như thế này để câu khách. Ông ta toe toét hỏi nhỏ nàng:
Cô em thấy không? Tôi đã bảo cô em đến đây là sẽ kiếm được đầy túi ngay. với nhan sắc cuả cô em thì khách không tiếc tiền thưởng đâu. A, nhưng quên chưa hỏi cô em tên là gì?
– Alexandra! – Nàng khẽ nói, chưa kịp nghĩ ra cái tên khác.
May thay ông ta lại nghe không rõ. Chắc phần vì nàng nói quá nhỏ, phần vì tiếng ồn ào quá lớn.
– Lannie à, cái tên hay đấy! – Ông ta nói rồi đưa nàng ly rượu – Cô em uống đi cho nóng người.