Đọc truyện Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng – Chương 9: Gặp Được Đồng Bạn Đầu Tiên
An Cẩn ngửa đầu mỉm cười với Norman, ngón tay chỉ vòng tay trí não ở tay trái Norman, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong.
Lời nói của người đàn ông rất ít, muốn thông qua lời nói của người này để học tập ngôn ngữ thì quá chậm.
Y muốn học tập nói chuyện thông qua xem video.
Norman nâng lên tay trái, hơi kinh ngạc: Muốn trí não sao?
An Cẩn không hiểu, nghĩ nghĩ, khoa tay múa chân làm thành một cái khung, so với kích thước video giả lập vừa rồi không khác biệt lắm.
Norman xem hiểu, mở ra video lúc trước.
An Cẩn lập tức đong đưa cái đuôi đến gần chút, như là muốn đụng tới đầu gối Norman.
An Cẩn không có xem nội dung của video, mà là nghiêm túc quan sát thao tác trên giao diện màn hình.
Qua một lát, y giơ tay vẫy vấy lung tung, ngón tay đụng tới cái nút giả thuyết, chuyển đến video tiếp theo.
Một người đàn ông đang để vật trang sức sáng lấp lánh trên tóc của nhân ngư.
An Cẩn: Chủ nhân ngàn vạn lần đừng học theo cái này!
Y đang muốn phất loạn tay lần nữa, làm bộ vô tình chuyển video khác, Norman chỉ chỉ vật phẩm trang sức: Thích sao?
An Cẩn nghe không hiểu, thấy Norman chỉ vào vật trang sức trên tóc, vội vàng cho thấy thái độ: Phi, phi.
Hai má y phồng phồng, y là nam giới, mới không cần vật phẩm trang sức!
Norman tầm mắt từ cặp má phồng của y chuyển qua quai hàm trắng nõn, trong nháy mắt có một loại ảo giác.
Này không chỉ là một cái nhân ngư, mà còn là một thiếu niên non nớt.
Biểu cảm của hắn khẽ nhúc nhích, chỉ số thông minh của tiểu nhân ngư xác thật giống nhân loại, năng lực bắt chước thực không tệ.
Hắn chỉ thao tác qua một lần, tiểu nhân ngư đã biết dùng phi để biểu đạt cảm xúc không thích.
Yêu thích của nhân ngư thuấn sắc cùng nhân ngư bình thường không giống nhau.
Có thể hay không giống với nhân loại?
An Cẩn thấy người đàn ông dừng lại ở video trang điểm cho nhân ngư, lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông một cái.
Thấy mặt người đàn ông mang suy tư, trong lòng y dâng lên dự cảm không tốt.
Chủ nhân không phải là đang học tập đấy chứ?
Y vội vàng giơ tay bỏ qua video, hình ảnh giả thuyết trở lại giao diện văn kiện ban đầu.
Vẻ mặt An Cẩn vô tội mà chỉ vào màn hình, phát ra thanh âm a a a, mềm mại thanh âm mang theo một tia thúc giục.
Norman tự hỏi trong chớp mắt, thao tác trên trí não, tìm tòi giao diện, đưa vào video trẻ nhỏ yêu thích.
Màn hình lập tức bị các loại video ngây thơ chất phác chiếm cứ.
Hắn click mở phim hoạt hình nhiều lượt xem nhất, quan sát biểu tình của tiểu nhân ngư.
An Cẩn nghe đối thoại ngắn gọn trong video, nhìn phụ đề xa lạ trên màn hình, đôi mắt tỏa sáng.
Đây là video y muốn nha!
Y quay đầu hướng Norman làm cái tươi cười xán lạn, chỉ chỉ video, rõ ràng rất vui vẻ.
Norman thấy y cười, nghĩ thầm quả nhiên, chỉ số thông minh của tiểu nhân ngư ước chừng cùng trẻ con giống nhau, yêu thích cũng giống.
Norman tắt đi trí não, cúi người ôm lấy vai lưng tiểu nhân ngư, hơi dùng một chút lực, nhẹ nhàng bế tiểu nhân ngư từ trong nước lên.
An Cẩn hoảng sợ, theo bản năng giãy giụa, cái đuôi trên dưới đong đưa, trên mặt hai người bị quăng không ít nước.
Norman trầm giọng nói: Đừng nhúc nhích.
Hắn nói, tay vớt vớt về phía trước, đem cái đuôi trượt xuống kéo lên.
Thân thể An Cẩn run lên, y vừa mới phát hiện đuôi của nhân ngư rất mẫn cảm.
Lỗ tai y ửng đỏ, ngửa đầu lặng lẽ đánh giá người đàn ông.
Vẻ mặt người đàn ông chính trực, ánh mắt nhìn phía trước, đột nhiên nhìn xuống trên người y.
Người đàn ông chỉ là vừa mới không cẩn thận đụng phải mông của y.
Tay y nắm chặt đặt ở trước người, thân thể cương cứng không dám động đậy.
Norman đem tiểu nhân ngư đưa tới phòng tắm vòi sen trong phòng tập thể hình, mở ra vòi sen xối đuôi cá.
An Cẩn lưng dựa tường, cái đuôi duỗi ra trên mặt đất, nghi hoặc mà nhìn bóng dáng rời đi của nguời đàn ông.
Làm gì đột nhiên lại đem y tới nơi này?
Nửa giờ sau, y đã biết nguyên nhân.
Y bị Norman ôm trở về phòng nhân ngư, trên vách tường bên phải, nhiều thêm một cái màn hình siêu lớn.
Thực hiển nhiên, đây là khi y còn ở phòng tắm vòi sen, người đàn ông tìm người trang bị.
Y kinh hỉ mà nhìn Norman, nhịn không được nói: Cảm ơn.
Y quá hạnh phúc, người đàn ông quả thực đáp ứng mọi yêu cầu của y, là chủ nhân tốt nhất trên thế giới này!
Biểu tình cùng giọng điệu của tiểu nhân ngư đều biểu hiện y thực vui vẻ, Norman nghiêm túc mà nhìn tiểu nhân ngư, chờ đợi trong trầm mặc.
Chờ đợi tiểu nhân ngư ca hát.
Nhưng mà tiểu nhân ngư sau khi cười xong, liền xoay đầu nhỏ qua, lực chú ý tất cả đều dồn tới trên màn hình.
Norman:
Xem ra trình độ vui vẻ vẫn là không đủ, tích lũy vui vẻ đến trình độ nhất định, tiểu nhân ngư khẳng định sẽ ca hát!
Hắn khom lưng đem tiểu nhân ngư thả vào bên dưới góc phải hồ nước, ngồi xổm xuống: Người xem cái này nè.
Hấp dẫn tiểu nhân ngư chú ý sau, hắn chỉ hai cái nút trên bờ hồ.
Hắn ấn xuống cái nút màu đỏ, màn hình trên vách tường sáng lên, đang ở kênh phát tin tức, lại ấn lần nữa, màn hình liền đen.
Norman lại ấn xuống, mở ra màn hình, sau đó ấn xuống cái nút màu xanh lục, nội dung video lập tức thay đổi.
Hắn liền ấn vài lần cái nút màu xanh lục, ấn một lần video liền biến đổi một lần, tất cả đều là các loại phim hoạt hình hoặc tiết mục cho trẻ nhỏ.
Hắn nhìn về phía tiểu nhân ngư: Biết rồi chứ?
An Cẩn biết, nhưng để tránh việc quá thông minh sẽ bị chú ý, y giả bộ hưng phấn mà ấn loạn một lúc.
Norman lại dạy y hai lần nữa, y mới biểu hiện ra đã học xong.
Norman yên lặng đem chỉ số thông minh của tiểu nhân ngư ngang bằng cùng trẻ con 3, 4 tuổi.
An Cẩn hoàn toàn không biết người đàn ông đối chỉ số thông minh của y có hiểu lầm lớn, y nhìn Norman cười giống cái ngốc bạch ngọt.
Norman nhìn tiểu nhân ngư tươi cười mà trầm mặc, đột nhiên có loại phỏng đoán rất không ổn.
Chẳng lẽ nhân ngư thuần sắc vui vẻ liền không ca hát?
Norman nhìn lực chú ý của tiểu nhân ngư chuyển dời đến video, xoay người ra khỏi phòng nhân ngư.
Hắn tiến tới phòng sách, tra tìm tất cả tư liệu có liên quan đến nhân ngư thuần sắc.
Tư liệu có rất ít, tựa hồ toàn cùng hiệu quả trị liệu tốt bạo động tinh thần có quan hệ, tất cả tư liệu đều chỉ ra rằng, muốn làm nhân ngư thuần sắc ca hát, đến phải khiến cho y vui vẻ.
Norman khuôn mặt trầm xuống mà nhìn chằm chằm tư liệu, tác giả tư liệu ghi chép quá kém, tại sao không có viết hống như thế nào!
– ———————————————————————-
An Cẩn chờ Norman rời đi, không xem nữa, lựa trên màn hình một lúc, cuối cùng chọn một cái kênh học tập thích hợp.
Nội dung của kênh chính là một bộ phim hoạt hình, vai chính là một đứa trẻ năm tuổi tên Joy, kể về nhật ký đi học của mình.
An Cẩn suy đoán đây là kênh giáo dục trẻ em của thế giới này, nội dung Joy đi học phi thường dễ hiểu, xem video tương tự với dùng Google học tập.
An Cẩn thực nhanh liền học được các loại xưng hô họ hàng gần xa, cùng với những câu hỏi hằng ngày.
Toàn bộ buổi sáng, đồ ăn vặt của y còn chưa có động, vẫn luôn xem video.
Giữa trưa, Norman mang cơm trưa cho y, cùng cách y lựa chọn bữa sáng giống nhau như đúc.
An Cẩn cảm động, chủ nhân thật là vừa tốt vừa tri kỷ!
Bữa tối cũng tương tự như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Norman bưng khay đi vào phòng nhân ngư.
An Cẩn sau khi nhìn đến Norman, ngẩn ngơ.
Người đàn ông ăn mặc một thân quân phục màu đen thẳng tắp, huân chương kim sắc hình tròn hơi hơi lóe sáng, chân đeo quân ủng bằng da, ống quần bao kín mít đôi chân, có vẻ vừa dài vừa thẳng.
An Cẩn hâm mộ mà nhìn chân dài thẳng tắp của người đàn ông.
Norman chú ý đến ánh mắt đánh giá của tiểu nhân ngư, nhíu nhíu mày.
Hắn mới thay đổi quần áo, tiểu nhân ngư đã không quen biết hắn rồi sao?
Hắn nghiêm túc mà tự giới thiệu: An An, ta là Norman – chủ nhân của ngươi.
An Cẩn nghe hiểu ba chữ ta là ngươi, kết hợp với ngữ cảnh, suy đoán phía trước An An là tên mà chủ nhân đặt cho y.
Đến nỗi ta là ngươi cái gì, y không hiểu.
Norman đem đồ ăn đẩy đến chỗ tiểu nhân ngư, thấy tiểu nhân ngư ngửa đầu mỉm cười với hắn, biểu tình khẽ buông lỏng, xem ra là không có quên.
Hắn xoay người rời đi phòng nhân ngư.
Trước khi đi quân bộ, hắn phân phó người máy quản gia: Cơm trưa cùng cơm tối của An An phân biệt 12h cùng 18h liền đưa đến.
Hắn nghĩ đến trí nhớ kém của nhân ngư, bổ sung: Nếu ta ở nhà thì để ta đưa.
Người máy: Vâng, chủ nhân.
Đồ ăn của An Cẩn không có biến hóa gì, nhưng vẫn cứ là một bữa sáng mỹ vị, y liền tiếp tục xem video học tập.
Giữa trưa khi nhìn thấy người máy đưa cơm, y ý thức được người đàn ông có lẽ không ở nhà.
Nghĩ đến diện mạo buổi sáng của người đàn ông, suy đoán người đàn ông là đi làm.
An Cẩn ăn cơm xong, tiếp tục xem video.
Mấy ngày qua đi, sinh hoạt mỗi ngày của An Cẩn đều phảng phất như paste.
Đến ngày thứ năm, y thật sự chịu không nổi.
Mấy ngày nay y chỉ thấy sinh vật duy nhất là Norman, còn là phân biệt sáng sớm cùng tối muộn nhìn một lần mà thôi.
Trong lúc này y không cùng bất cứ ai giao lưu cả, vẫn luôn ở yên trong nhà xem video.
Mới đầu y còn học được chăm chú, không có cảm giác gì, hiện tại y luôn là phân tâm trong lúc học, cảm xúc buồn bã cứ kéo đến.
Y đã nắm chắc những câu thoại dùng hằng ngày, có thể đơn giản cùng người nói chuyện phiếm.
Nhưng là y không có xác định nhân ngư thế giới này có thể nói chuyện hay không, không dám tùy tiện mở miệng.
Y cần thiết thấy được nhân ngư là bộ dáng gì!
Buổi tối 7 giờ rưỡi, Norman trở lại hoàng cung, hắn thay đổi quân trang thành một bộ quần áo hưu nhàn, đi vào phòng nhân ngư.
An Cẩn vẫn luôn đợi hắn, lúc hắn còn không có vào cửa, An Cẩn liền nghe thấy tiếng bước chân, bơi tới vị trí gần cửa nhất mà chờ.
Norman vào phòng, y vội vàng kéo thẳng thân trên, bẹp miệng, đôi mắt xanh lam ướt dầm dề mà nhìn qua.
Mặt của y tinh xảo lại rất nhỏ, thoạt nhìn như vậy đáng thương hề hề.
Norman hơi giật mình, đi đến trước mặt tiểu nhân ngư, đánh giá tiểu nhân ngư: Không thoải mái sao?
An Cẩn chỉ chỉ màn hình vách tường, một đám trẻ nhỏ đang chơi trò chơi trong video, cực kỳ náo nhiệt.
Norman nhìn màn hình, chưa thể giải thích được ý tứ của tiểu nhân ngư.
An Cẩn chớp chớp đôi mắt ướt dầm dề, xoay người bơi tới đáy góc hồ, ôm đuôi cá đưa lưng về phía Norman, cúi đầu.
Y cuộn tròn ở góc, quanh thân tràn ngập cảm xúc buồn bã, lẻ loi có chút đáng thương.
Norman thực mau liền hiểu, tiểu nhân ngư nhìn thấy các bạn nhỏ chơi, hâm mộ.
Norman mày hơi nhíu, mở ra trí não kiểm tra bảng kế hoạch hành trình của hắn.
Một tuần gần nhất, hắn không rảnh mang tiểu nhân ngư đi trung tâm nhân ngư.
Hắn suy tư trong chớp mắt, liên hệ với bạn tốt Mục Thần thượng tướng.
Bệ hạ Mục Thần kinh ngạc, Đã xảy ra chuyện gì ư?
Việc tư.
Mục Thần càng kinh ngạc, nói giỡn: Thật bất ngờ, ngài cư nhiên còn có việc tư.
Norman nói thẳng mục đích: Mang nhân ngư của ngươi tới hoàng cung chơi đi.
Ngài xác định muốn mang Tiểu Ngân tới? Mục Thần nhắc nhở, Ta hoài nghi Tiểu Ngân còn không có quên việc ngài đem tay của y đánh gãy, buổi sáng mỗi ngày y đều nắm tay trái, biểu tình rất hung dữ.
Không ngờ y còn nhớ rõ, Norman mặt không biểu tình, Đem y mang lại đây, An An muốn chơi cùng đồng bạn.
Mục Thần: Ngài rốt cuộc cho ta nhìn nhân ngư thuần sắc rồi! Nhưng mà Ngài xác định không có hiểu lầm ý tứ của nhân ngư sao?
Norman nhìn tiểu nhân ngư cuộn tròn ở một góc: Không có.
Hai mươi phút sau ta sẽ đến.
Norman trước tiên đi phòng khách chờ, Mục Thần không đến hai mươi phút liền đến.
An Cẩn cực kỳ chờ mong cùng nhân ngư gặp mặt, tay vịn ở bờ hồ, do dự có hay không nên đi chào đón.
Đang lúc nghĩ ngợi, y đột nhiên nghe được một thanh âm cùng phát âm của nhân loại bất đồng, âm sắc thanh thúy, nhưng là một thanh âm bén nhọn.
Cái đồ thú hai chân to gan, hôm nay ông đây nhất định phải đánh gãy tay của ngươi!.