Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng

Chương 15: Mua Đồ Chơi


Đọc truyện Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng – Chương 15: Mua Đồ Chơi


Norman đẩy tiểu nhân ngư vào khu mua sắm, kệ hàng hai bên đặt đầy đồ trang sức lấp lành và đồ chơi giành cho nhân ngư.

An Cẩn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn tinh thần hải không ổn chút nào của Norman, thả lỏng tâm tình.

Đợi chút nữa y khôi phục đầy tinh thần lực, sẽ làm chủ nhân hiểu rằng y hữu dụng cỡ nào!
Tự đặt cho mình quyết định lớn lao, y tò mò đánh giá khắp nơi.

Bóng cao su đầy màu sắc, kẹp tóc lấp lánh tỏa sáng, dây cột tóc hình thù ma quái, còn có đủ loại mô hình cá nhỏ với mọi kiểu dáng, kích thước
Tầm mắt y đảo qua giá cả từng thứ một, cảm thán nuôi sủng vật thật tốn kém.

Cũng may, y chỉ là một con sủng vật giả danh, không cần đồ chơi hay là trang sức!
Vây đuôi của y sung sướng mà vẩy vẩy.

Y bớt lo như vậy, chủ nhân sẽ thích y chứ?
Y rất hữu dụng, chủ nhân nhất định sẽ không để y làm việc mà y không thích đâu nhỉ!
Norman vừa đi vừa đánh giá biểu cảm của tiểu nhân ngư, nếu tầm mắt tiểu nhân ngư dừng lại ở đâu lâu một chút, hắn liền ấn chọn món đồ đó trong kênh mua sắm của cửa hàng.

An Cẩn bị đẩy ở đằng trước, không có chú ý hành động của hắn.

Đến khi trở lại xe huyền phù, nhìn thấy bên trong xe đầy tràn các món đồ chơi và đồ trang sức, y sửng sốt.

Norman hạ lệnh cho hệ thống trí năng xong, chỉ vào đống đồ vật mới mua: “Đều là những thứ ngươi thích”.

An Cẩn nhìn qua một lượt, liền biết tất cả chỗ đồ này đều là những sản phẩm đắt nhất.

Y bởi vì kinh ngạc, không nhịn được nhìn vài lần, đặc biệt là viên ngọc trai chói lóa trên cùng, y còn cẩn thận đếm một chút giá cả của mấy cái phía sau.

Nghĩ về tổng giá trị của tất cả chỗ này, y liền không xong, y muốn làm sủng vật bớt lo, chứ không muốn làm sủng vật phí tiền aaaaaa!
Y chỉ chỉ những cái đồ vật đó, sau đó chỉ hướng trung tâm hộ lý: “Mau trả về! Mau trả về!!!!!”
Norman không thể lý giải, suy đoán: “Còn muốn nữa sao?”
Đôi mắt An Cẩn khẽ nhìn lên, như thấy được trên đỉnh đầu của chủ nhân hai chữ “nhà giàu” to tướng.

Y nhíu mày nghĩ nghĩ, nhìn kênh mua sắm mà kêu: “Phi, phi” lại quay đầu, liên tục chỉ về hướng trung tâm hộ lý.

Bên ngoài cửa sổ đã không còn bóng dáng tòa nhà trung tâm hộ lý, y ngẩn ngơ.

Xe huyền phù tốc độ quá nhanh.

Norman nhíu mày: “Ngươi không thích hả?”
Mấy thứ này, tiểu nhân ngư không phải nhìn rất chăm chú sao?
Hắn đứng dậy, cầm lấy một quả cầu trong suốt màu xanh, ở trước mặt An Cẩn dùng sức nhéo xuống.

“Ó” Quả cầu phình to lập tức bẹp xuống, phát ra một âm thanh thanh thúy.


Hắn buông tay ra, quả cầu lại phồng lên lần nữa.

Hắn làm mẫu chơi thử một lần, đem quả cầu đưa cho tiểu nhân ngư: “Thử xem, không thích thì ném xuống”.

An Cẩn: “Chẳng lẽ đồ của nơi này đều là mua rồi cẩm trả sao?”
Y tiếp nhận quả cầu, kinh ngạc, bề mặt vừa mềm vừa lạnh, sờ rất thoải mái.

Y dùng sức nhéo xuống, quả cầu “Ó” một phát, bẹp xuống.

Y nghĩ tới em gái hàng xóm cũng có chơi qua một món đồ chơi giống vậy, buông tay ra rồi lại niết xuống, lại buông tay lại niết xuống.

“Ó o ò” Những tiếng kêu liên tiếp vang lên, giống như một con gà.

Đôi mắt An Cẩn cong lên.

Khi đó, lúc nhìn em gái hàng xóm chơi, y cũng rất muốn món đồ chơi đấy, nhưng cha mẹ không cho phép, nói quá ngốc.

Norman thấy tiểu nhân ngư cười rộ lên, cảm thấy rất bất mãn với viện nghiên cứu khoa học.

Nhìn phản ứng của tiểu nhân ngư, rõ ràng là chưa từng chơi qua cầu thét chói tai, lần trước biểu hiện không thích, là do chưa từng chơi qua.

Hắn lại từ đống đồ vật cầm một cái còi thổi, để gần bên miệng của tiểu nhân ngư.

An Cẩn tò mò mà đánh giá còi thổi , sau đó giương mắt nhìn Norman, vẻ mặt ngây thơ.

Norman suy tư một lát, mở ra trí não, tìm ra video có hướng dẫn đưa cho tiểu nhân ngư xem.

An Cẩn xem xong, ánh mắt sáng lên, miệng khẽ nhếch, ngậm lấy miệng còi, hai má hơi phồng, thoáng dùng sức thổi một phát.

Phía trước cói thổi đột nhiên bắn ra một dải lụa rực rỡ, sáng lấp lánh, trải ra giống như đuôi cá, hình thành một cây quạt trong suốt nhỏ.

An Cẩn buông ra miệng còi, trong mắt mang theo vui sướng, tò mò mà sờ sờ dải lụa rực rỡ cùng với cây quạt nhỏ.

Y đánh giá dải lụa, đem quả cầu màu xanh để sang một bên, muốn thử đem dải lụa rực rỡ nhét trở lại.

Norman thấy thế, tiếp nhận còi thổi trên tay y, ở trên bề mặt ấn một cái, dải lụa rực rỡ liền vèo thu vào còi thồi.

Norman đem còi thổi đưa tới trước mặt tiểu nhân ngư.

An Cẩn nhìn nhìn còi thổi, lại nhìn nhìn tinh hạch trong tay, cùng với quả cầu màu lam ở một bên khác, y chỉ có hai cái tay thôi mà.

Norman liền đem còi thổi dùng dây buộc lại, đeo vào cổ An Cẩn.


An Cẩn cúi đầu nhìn nhìn còi thổi, có chút cao hứng, lại có chút ngượng ngùng.

Y rõ ràng nghĩ không muốn Norman tốn tiền, nhưng bản thân lại muốn dùng rất nhiều.

Tuy rằng đồ chơi là Norman chủ động mua, nhưng mà đó đều là để cho y chơi, y lại còn rất thích.

Cần thiết vì chủ nhân làm cái gì mới được!
Y nhìn tinh thần hải của mình, tinh thần lực đã khôi phục tràn đầy.

Hơi hơi rũ mắt, trong đầu nghĩ Norman cho y chỗ ở, cho y đồ ăn, cho y mua lễ vật đồ chơi, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Norman.

Giai điệu ấm áp ở trong đầu hiện lên, An Cẩn ngẩng đầu nhỏ hướng Norman cười cười, sau đó há miệng.

Tiếng ca mềm mại ôn hòa ở bên trong xe huyền phù vang lên, viên năng lượng màu xanh lam từ tinh thần hải của An Cẩn dâng lên, bay về phía Norman.

Norman hơi giật mình, thực nhanh lấy lại tinh thần, giơ tay che miệng tiểu nhân ngư lại.

Đôi mắt An Cẩn khẽ nhếch, trong con ngươi màu xanh tràn đầy kinh ngạc.

Làm sao vậy?
Y chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.

Có phải hay không lần trước hát bài ca đi học, dọa sợ Norman rồi, không dám nghe y ca hát nữa?
Y hơi hoang mang, lại có chút gấp gáp.

Như vậy không được, ca hát là việc duy nhất y có thể làm hiện tại.

Y duỗi tay chạm nhẹ vào Norman, đôi mắt không ngừng nháy: “Tin tưởng ta, ta hát rất êm tai, lần trước chỉ là ngoài ý muốn!”
Norman không buông ra, ngược lại càng dùng sức, lòng bàn tay của tiểu nhân ngư lạnh lẽo lại mềm mại làm động tác của hắn hơi dừng.

Hắn thực nhanh hoàn hồn, thái độ thực kiên quyết, nghiêm túc nói: “Không thể hát, trở về lại hát sau”
Hắn nói, ánh mắt cảnh giác mà quét về phía ngoài cửa sổ, hạ lệnh: “Rà quét những xe khả nghi xung quanh.


Thực nhanh, hệ thống trí năng trả lời: “Phía sau có hai xe huyền phù đi theo, trong thùng rác có thỉnh cầu liên lạc của chủ xe”.

Norman: “Cắt đuôi bọn họ”.

Xe huyền phù tăng tốc, ở ngã rẽ phía trước quẹo vào, vượt qua một quỹ đạo khác, mười phút sau: “Cắt đuôi thành công”.

Norman ừ một tiếng: “Hồi cung”.


Hai chiếc xe huyền phù bị ném lại phía sau dừng lại ở một ngã rẽ, hai người chủ xe nhìn xem một cái, đồng thời hỏi: “Ngươi cũng nghe được?”
Hai người lại đồng thời gật đầu, một người ánh mắt cực nóng mà nhìn về đoạn đường phía trên: “Ta lần đầu tiên nghe thấy tiếng ca dễ nghe như vậy, hiệu quả trị liệu khẳng định đặc biệt tốt.


Một người khác nói: “Máy kiểm tra đo lường năng lượng của ta vẫn luôn mở, thời điểm tiếng ca vang lên, một chút dao động cũng không có.


Hai người trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Này thuyết minh tinh thần lực trong tiếng ca không có tràn ra bên ngoài, mà hoàn toàn truyền cho chủ nhân của nhân ngư.

Trước mắt số liệu do viện nghiên cứu khoa học công bố, năng lượng tiếng ca của nhân ngư truyền lại tối đa cũng chỉ được 82%.

Chưa từng có hơn trăm phần trăm, luôn luôn có một bộ phận năng lượng bị lãng phí.

Hai người trầm mặc một lát, không hẹn mà cùng nghĩ đến một cái khả năng: “Nhân ngư thuần sắc!”
————————————————————————————
Nghe được hệ thống trí năng báo cáo, Norman nhắc nhở tiểu nhân ngư: “Không được ca hát ở bên ngoài”.

Hắn nghĩ tiểu nhân ngư nghe không hiểu, vì thế chậm rãi thả tay ra, đồng thời nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư, để ngừa tiểu nhân ngư ca hát có thể kịp thời ngăn lại.

An Cẩn nhịn không được suy nghĩ, y hát bài ca đi học thật sự khó nghe như vậy sao?
Khó nghe đến mức chủ nhân sợ y ở bên ngoài ca hát sẽ gây tai họa cho người khác?
Y thế mà lại tự cảm thấy, mình hát còn rất dễ nghe?
Y không khỏi hoài nghi y đối với tiếng ca của bản thân là đặc biệt ảo tưởng.

Tới mức đánh vỡ ấn tượng ban đầu của chủ nhân!
Y càng thêm gấp không chờ nổi mà muốn chứng minh với Norman, y có thể hát những bài hát dễ nghe.

Kết quả vừa mở miệng, lại bị bưng kín.

Thẳng đến khi trở về biệt thự, mới được buông ra.

An Cẩn xoa xoa đôi môi hơi cứng, bĩu bĩu môi, quay đầu dùng cái gáy đối mặt với Norman.

Norman có chút bất đắc dĩ, tiểu nhân ngư ca hát hắn đương nhiên cao hứng, nhưng là địa điểm thật sự không thích hợp.

Hắn liên lạc cơ giáp sư chuyên dụng, cơ giáp sư nghe xong kinh ngạc: “Trang bị hệ thống cách ly tinh thần lực?”
Như vậy cũng quá kỳ quái, nên biết khi chiến đấu, giải phóng tinh thần lực sinh ra uy áp, sẽ khiến đối thủ áp lực trong lòng, cách ly không phải hạ thấp sức chiến đấu sao?
Norman ngữ khí khẳng định: “Đúng vậy, mau chóng trang bị”.

Norman gỡ mặt nạ xuống, đẩy An Cẩn khỏi xe huyền phù, sau đó ấn xuống nút khống chế, xe huyền phù khôi phục hình dáng cơ giáp, sau đó hắn thu hồi vào nút cơ giáp.

Hắn đẩy xe lăn đi vào biệt thự, đem nút cơ giáp giao cho người máy quản gia: “Hồ nước bao giờ có thể sửa xong?”
“Công trình quan trọng, dự tính 7 giờ tối nay có thể hoàn thành”.

An Cẩn chớp chớp mắt, nghi hoặc, hồ nước không phải còn rất tốt hay sao? Vì cái gì muốn sửa?
Norman hạ lệnh với người máy: “Đem cơm trưa của An An đưa đến phòng ngủ của ta”.

Người máy tuân lệnh, tới phòng bếp lấy đồ ăn.


Norman bế tiểu nhân ngư lên, đi lầu hai, vào phòng ngủ của hắn.

An Cẩn lần đầu tiên lên được lầu hai, có chút tò mò mà đánh giá xung quanh.

Diện tích phòng rất lớn, nhưng thiết kế đơn giản, màu sắc đen trắng, không giống nhà ở bình thường, càng như là khách sạn.

Norman trực tiếp ôm tiểu nhân ngư đến phòng tắm, đặt xuống bồn tắm, đem bồn đổ đầy nước.

An Cẩn giương mắt liếc hắn một cái, lại rũ xuống mắt.

Cái đãi ngộ này so phòng tắm vòi sen lúc trước khá hơn nhiều, chủ nhân đây là đang nhận lỗi sao?
Nếu chủ nhân biết sai rồi
Y lập tức ngồi dậy, tay đáp ở cạnh bồn tắm, nghiêng thân nhìn về phía Norman, sau đó liền đỏ mặt.

Norman đưa lưng về phía y, tùy ý cởi áo sơ mi xanh sẫm, vạt áo từ quần tây vén lên, lộ ra chiếc eo săn chắc màu lúa mạch.

Ngay sau đó, áo bị Norman nhanh chóng cởi, toàn bộ phía sau lưng đều lộ ra ngoài.

Tay Norman chuyển qua phía dây lưng, động tác của hắn lưu loát, cởi quần xuống.

An Cẩn vội vàng nhắm mắt quay đầu, toàn bộ chìm nghỉm trong bồn tắm, gương mặt cùng lỗ tai toàn bộ đỏ bừng.

Như, như thế nào có thể ở trước mặt y cởi quần áo! Quá không chú ý!
Lông mi của y run rẩy, nghĩ đến trước kia nghe người ta nói, chủ nhân tắm cho mèo đều sẽ cởi quần áo, mới thoáng bình tĩnh lại.

Đúng vậy, ở trong mắt Norman, y chỉ là sủng vật, y ở chỗ này hay không ở chỗ này, đối Norman mà nói, không khác nhau.

Tiếng vòi tắm hoa sen vang lên, An Cẩn trong đầu không chịu khống chế hiện lên bộ dáng Norman tắm vòi sen.

An Cẩn hít sâu, lại thở ra.

“Ục ục” Bọt nước bong bóng liên tiếp từ trong miệng y toát ra, nổi lên mặt nước rồi biến mất.

Lực chú ý của An Cẩn bị rời đi, cảm giác tạo ra bong bóng làm môi khẽ run, ngưa ngứa rất thú vị.

Y muốn chơi tiếp, muốn che đi thanh âm của vòi hoa sen.

Thực nhanh y liền phát hiện niềm vui từ việc phun bong bóng, bong bóng trong suốt, phát ra thanh âm ục ục, như từ trong lỗ tai phát ra, cảm giác rất đặc biệt.

Norman thay xong áo sơ mi cùng quần tây, đi đến bên cạnh bồn tắm, liền thấy tiểu nhân ngư vui vẻ phun bong bóng.

Miệng tiểu nhân ngư đỏ thắm chu lên, hai má hơi phồng, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Norman quét mắt nhìn cái đuôi từ từ lay động của tiểu nhân ngư, thở phào nhẹ nhõm, xem ra y không tức giận.

Tầm mắt An Cẩn cùng Norman đối diện, trong nháy mắt có chút xấu hổ, nhưng thực nhanh liền phản ứng lại đây.

Y là sủng vật, y không cần xấu hổ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.