Bạn đang đọc Biên Thành Ðao Thanh – Chương 34: Mã Phương Linh Có Phải Là Con Gái Của Hai Ngươi ?
Ý tứ của “Đáp Mạc”, trong ngôn ngữ của quốc gia đó, là “hai”.
Hài tử sinh hạ ở Đáp Mạc Tộc nhất định đều là song bào thai, hơn nữa cá tính, tập quán, cao thấp, mập ốm, giới tính đều giống hệt nhau, cả danh tánh cũng giống hệt.
Trong một thời kỳ ở Đáp Mạc Tộc, có bảy sản phụ sinh hạ bảy cặp song sinh, bọn họ phân biệt bảy cặp song sinh đó bằng danh vị:
Mã Không Quần, Công Tôn Đoạn, Vân Tại Thiên, Hoa Mãn Thiên, Phi Thiên Tri Thù, Lạc Lạc Sơn, Mộ Dung Minh Châu.
Sự tình đến đây đã bắt đầu rõ rệt.
Trên thế gian căn bản không có “chết đi sống lại”, cũng không có bất cứ dịch dung thuật của người nào có thể hoàn toàn sáng tạo ra người giống hệt.
Mã Không Quần, Công Tôn Đoạn, Mộ Dung Minh Châu, Lạc Lạc Sơn, Vân Tại Thiên, Hoa Mãn Thiên và Phi Thiên Tri Thù của mười năm trước đã chết, nhưng bọn họ đều còn có một anh em song sinh giống hệt tồn tại.
Cho nên mười năm sau, Vạn Mã Đường lại xuất hiện, đám người Mã Không Quần lại “sống lại” trước mắt mọi người.
“Mười năm trước Mã Không Quần tuy đã bại trong tay ngươi”, Vương Linh Hoa chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết:
“Nhưng mười năm sau Mã Không Quần lại nhất tâm nhất ý muốn đánh bại ngươi”.
“Bọn họ đã là song bào thai, Mã Không Quần của mười năm trước đã bại trong tay ta, Mã Không Quần của mười năm sau có thể thắng ta sao ?” Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.
Mã Không Quần nhìn Phó Hồng Tuyết, trên mặt không có một chút biểu tình, cả thanh âm cũng hững hờ:
– Bởi vì y đã bại, cho nên ta không thể không thắng.
Trong mục quang của y bỗng lộ xuất nỗi bi ai khôn tả, lại nói tiếp:
– Nếu không ta không thể không chết.
– Ta không hiểu.
“Ngươi đáng lẽ nên hiểu”. Mã Không Quần hững hờ thốt:
“Có những chuyện mình không thể không làm”.
Phó Hồng Tuyết ngưng thị nhìn ánh mắt ngập tràn vẻ bi ai của Mã Không Quần, chỉ nhìn một cái, Phó Hồng Tuyết lại từ từ gật đầu:
– Phải, có những chuyện không thể không làm.
– Ta biết ngươi nhất định hiểu.
Phó Hồng Tuyết không nhìn Mã Không Quần nữa, hắn quay người đối diện Vương Linh Hoa, lạnh lùng hỏi:
– Vậy ngươi muốn để bọn ta khi nào quyết đấu ?
“Ta muốn ?” Vương Linh Hoa lại cười rất hòa nhã:
“Đó là chuyện của hai người bọn ngươi, ta làm sao có thể quyết định được ?”.
“Đã là chuyện của bọn ta”, Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói với lão:
“Ngươi tại sao lại muốn an bài cục diện hôm nay ?”.
“Thế sự như bạch vân thương cẩu, có ai có thể an bài ?” Vương Linh Hoa cười cười:
“Mười năm trước mình đã trồng cây, mười năm sau kết quả, mình tất phải tự hái”.
“Xem ra ta đã không còn đường chọn lựa nào khác”. Phó Hồng Tuyết thốt.
“Địa điểm quyết đấu đã định, thời gian do ngươi chọn”. Mã Không Quần hững hờ thốt.
“Ba ngày”. Phó Hồng Tuyết không do dự.
– Ba ngày ?
Đối với số ngày đó, Vương Linh Hoa phảng phất hơi giật mình, lão trừng mắt tròn xoe nhìn Phó Hồng Tuyết.
“Ta nhớ lúc ngươi quyết chiến với Công tử Vũ cũng chỉ bất quá dùng thời gian một ngày”. Vương Linh Hoa thốt.
– Phải.
– Ta còn nhớ trong những trận đại chiến tiểu chiến cả đời ngươi, chưa từng vượt quá một ngày.
– Phải.
“Vậy lần này vì sao ngươi lại muốn thời gian ba ngày ?” Vương Linh Hoa hỏi:
“Có phải đối thủ lần này cấp cho ngươi áp lực quá lớn ?”.
– Không phải.
– Vậy là vì cái gì ?
“Bởi vì còn có ba chuyện ta phải điều tra cho rõ”. Phó Hồng Tuyết đáp.
– Ba chuyện ?
“Diệp Khai có phải lọt vào tay ngươi ?” Phó Hồng Tuyết hỏi.
– Phải.
– Ta có thể gặp gã không ?
– Có thể.
Vương Linh Hoa vừa dứt lời, liền nhấc tay vỗ nhẹ ba cái, nơi góc tường thình lình tách ra.
Vừa tách ra, Phó Hồng Tuyết đã nhìn thấy Diệp Khai, xuyên thấu qua một lớp thủy tinh, Phó Hồng Tuyết nhìn thấy Diệp Khai bất động nằm trên một bục thủy tinh.
Diệp Khai phảng phất không nhìn thấy người ta, chỉ thấy chàng tĩnh lặng nằm đó, đôi mắt sáng ngời phảng phất đang trầm tư, lại phảng phất đã hãm nhập vào trạng thái hôn mê.
Lại vỗ tay một cái, góc tường tách ra lại đóng lại, Vương Linh Hoa cử bộ bước qua, bức đến nơi trên đầu Diệp Khai đang nằm mới dừng lại, sau đó Vương Linh Hoa quay mình lại hỏi Phó Hồng Tuyết:
– Còn chuyện thứ hai ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa:
– Âm Bạch Phụng có phải cũng đã lọt vào tay ngươi ?
“Không”. Vương Linh Hoa cười đáp:
“Trên thế gian này đại khái còn có người nào có thể lừa gạt công chúa của Ma Giáo sao ?”.
“Vậy những vật ta thấy trong phòng khách sạn là sao ?” Phó Hồng Tuyết hỏi.
“Đương nhiên là từ chỗ Âm Bạch Phụng mang đến”. Vương Linh Hoa cười đáp:
“Ta sai người đem đồ mới đến, nói là ngươi muốn lo cho bà ta thoải mái một chút, vậy cho nên ta có thể lấy đồ đạc cũ quang minh chính đại đem đi”.
Thứ phương pháp đó cũng chỉ có người như Vương Linh Hoa mới nghĩ ra, mới làm được.
“Còn chuyện thứ ba ?” Vương Linh Hoa cười cười nhìn Phó Hồng Tuyết:
“Có phải là chuyện liên quan đến Phong Linh ? Có phải muốn hỏi ta chuyện Phong Linh có phải cũng là do ta an bài ?”.
Phó Hồng Tuyết không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa.
“Ta phái A Thất đi giết ngươi là vì muốn Phong Linh hận ngươi, muốn Phong Linh lo tìm ngươi báo thù”. Vương Linh Hoa thốt:
“Hành động báo thù của Phong Linh, một khi là người trên giang hồ, đại khái không có bao nhiêu người không sợ”.
Phó Hồng Tuyết không có một chút biểu tình gì, hắn vẫn lãnh đạm nhìn Vương Linh Hoa, chờ lão nói tiếp.
“Ta cũng nghĩ không ra hành động báo thù của Phong Linh đối với ngươi không ngờ lại như vậy”. Vương Linh Hoa phảng phất đang đồng tình với Phó Hồng Tuyết:
“Thứ phương pháp đó đại khái cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra, mới làm được”.
– Hy sinh cái mà nữ nhân trân quý nhất, chỉ vì muốn có con với hắn, sau đó mới có cơ hội giết chết một thân nhân của hắn.
Lối báo thù đó có ai tin được ?
Thần sắc của Vương Linh Hoa tỏ vẻ đồng tình, nhưng ánh mắt sâu thẳm của lão lại lộ xuất ý chế giễu.
Phó Hồng Tuyết không có biểu tình gì, vẫn lạnh lùng đứng đó như trước, đôi mắt lãnh đạm cô tịch của hắn vẫn lãnh đạm cô tịch như trước.
“Ta đã hồi đáp ba vấn đề của ngươi rồi phải không ?” Vương Linh Hoa hỏi.
Phó Hồng Tuyết trước hết lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa, sau đó quay mình đi đến trước mặt Mã Không Quần, mở miệng hỏi y:
– Mã Phương Linh có phải là con gái của ngươi ?
Câu hỏi thình lình đó khiến cho Mã Không Quần ngây người, nhưng y vẫn trả lời:
– Phải.
Phó Hồng Tuyết mỉm cười, tuy chỉ cười mỉm một cái, nhưng hắn cũng đã cười, nụ cười còn đọng lại nơi khóe miệng của hắn, hắn đã quay người nhìn Vương Linh Hoa.
“Nghĩ ngươi tất đã an bài cho ta một cỗ quan tài tốt ?” Phó Hồng Tuyết hững hờ nói với lão.
“Phải”. Vương Linh Hoa cũng cười đáp:
“Hơn nữa ta còn bảo đảm quan tài tuyệt đối vừa vặn thân thể ngươi”.
“Ngươi có phải cảm thấy rất thỏa mãn ?” Phó Hồng Tuyết điềm đạm hỏi.
– Cực kỳ thỏa mãn.
– Tốt.
Diệp Khai đang nằm trên bục thủy tinh, nhìn phảng phất rất an tường, kỳ thật chàng đã mau chóng lọt vào trạng thái hôn mê.
Chàng đã nằm ở đó rất lâu, cũng không biết hiện tại là ngày ? Hay là đêm ?
Chàng chỉ biết tứ chi của mình đã tê dại, hai mắt cũng dần dần tối đen.
Chàng còn phải nằm đây bao lâu nữa ? Chàng đương nhiên không biết, chàng ẩn ẩn ước ước còn nhớ từ lúc tỉnh cho đến bây giờ, chỉ uống một chất nước thực vật mười một lần, có lẽ là cháo.
Thể lực hiện tại của chàng đại khái không đánh lại một đứa bé ba tuổi, đừng nói gì đến trốn chạy.
Trốn chạy ?
Có thể sao ? Diệp Khai cười khổ, chàng biết mình chỉ còn có thể duy trì cỡ hai ngày nữa.
Nếu quả nội trong hai ngày không có kỳ tích xuất hiện, cho dù người ta không giết chàng, cũng bị đói quá độ mà hôn mê chí tử.
Chỉ là trên thế gian này, kỳ tích thật sự quá ít.
Trong mật thất tinh khiết, chết lặng, quang tuyến cũng nhu hòa đó, chợt truyền vào thanh âm bánh xe răng cưa chuyển động, Diệp Khai biết đó là tiếng mật môn mở ra.
Thanh âm vừa dừng lại, trước cửa xuất hiện một người, một lão nhân trên mặt đã nhuốm đầy nếp nhăn, lại rất hòa nhã.
Vương Linh Hoa cười cười đi đến gần Diệp Khai, dùng ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay phải vạch mắt Diệp Khai, nhìn kỹ tròng mắt của chàng, sau đó thu hồi hữu thủ, nhấc tả thủ của Diệp Khai lên, dùng ngón tay bắt mạch của chàng, qua một hồi lâu mới gật gật đầu thỏa mãn.
“Xem ra hôm nay có thể bắt đầu rồi”. Vương Linh Hoa thốt.
“Bắt đầu ?” Diệp Khai hữu khí vô lực mấp máy môi:
“Bắt đầu cái gì ?”.
“Bắt đầu nguyện vọng lớn nhất trong đời ta”. Trên mặt Vương Linh Hoa tràn đầy ánh vinh quang “thần thánh”:
“Cũng là bước đầu kéo dài mạng sống của nhân loại”.
“Kéo dài mạng sống ?” Diệp Khai cười cười:
“Xem ra ngươi giống như đã tìm ra thuốc trường sinh bất lãó”.
“Thuốc trường sinh bất lão ? Đó là thứ trong thần thoại”. Vương Linh Hoa khịt mũi:
“Sao lại có thể dùng so sánh với cống hiến của ta ?”.
“Ồ ?” Diệp Khai cười cười:
“Có cống hiến vĩ đại gì vậy ? Mau cho ta biết với !”.
“Không cần gấp, cống hiến này nếu quả không có ngươi, không thể hoàn thành được”. Vương Linh Hoa thốt.
“Không tưởng tượng được ta còn có chỗ hữu dụng vĩ đại như vậy”. Diệp Khai nói:
“Ngươi có để ta biết ta có chỗ hữu dụng gì không ?”.
Vương Linh Hoa cười rất thần bí, sau đó mới dùng giọng nói rất hòa nhã đáp:
– Vật đầu người thân khỉ đó, ngươi đã thấy qua ?
“Ta thật sự không tưởng được trên thế gian quả thật có thứ … có động vật đó”. Diệp Khai thật sự vô phương đem “nó” kêu là người.
“Không phải là có trên thế gian, nó là do ta sáng tạo”. Vương Linh Hoa thốt:
“Cũng là khúc dạo đầu cho cống hiến vĩ đại này”.
– Ngươi nói vật đó là do ngươi chế tạo ra ?
– Phải.
– Ngươi làm sao mà làm được ?
“Rất đơn giản, ta chỉ đem đầu người ráp lên thân khỉ”. Vương Linh Hoa đáp.
“Đầu người ráp lên thân khỉ ?” Diệp Khai miễn cưỡng đưa mắt nhìn:
“Đó có phải là chuyện cổ tích xưa ?”.
“Không phải, đó là công trình ta đã tốn năm mươi năm nay mới hoàn thành”.
Vương Linh Hoa đáp:
“Vì để đạt được lý tưởng của ta, không biết đã tổn phí bao nhiêu tâm huyết của ta rồi”.
“Ý tứ của câu nói đó cũng là nói không biết đã hy sinh bao nhiêu con khỉ và trẻ nít ?” Diệp Khai hỏi.
“Vì khiến cho nhân loại bước lên phía trước một bước, hy sinh đó là tất yếu”.
Vương Linh Hoa đáp.
– Ngươi tại sao lại không đem con của mình mà thử ?
– Ta không có con.
“Tưởng tượng được mà”. Diệp Khai thốt:
“Thứ người như ngươi làm sao có thể có con ?”.
“Một điểm đó ta có thể bảo đảm với ngươi, ta tuyệt đối có thể có con”. Vương Linh Hoa cười đáp.
“Tại sao cuồng nhân luôn luôn quên sự tồn tại của sự thật ?” Diệp Khai thở dài:
“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi ? Người còn có thể sống thêm bao nhiêu năm ? Một người già nua như ngươi, cho dù ngươi có sống thêm hai năm nữa, cũng không thể có năng lực sinh dục”.
Vương Linh Hoa chợt cười lớn, tiếng cười còn chưa tan biến, lão đã mở miệng tiếp lời:
– Xem ra ta không đem sự tình nói cho rõ ràng, ngươi nhất định chết không nhắm mắt.
– Ngươi cuối cùng đã hiểu rồi.
Ấn vào một nút ngầm, trên vách tường trắng tinh chợt xuất hiện một cái tủ ngầm, Vương Linh Hoa lấy từ bên trong tủ ra một bình thủy tinh đựng rượu bồ đào, và một chén thủy tinh chân cao.
Từ từ rót rượu bồ đào màu hổ phách vào chén thủy tinh, từ từ nhấp một ngụm, Vương Linh Hoa thư thả mở miệng:
– Năm ta ba mươi tuổi, ta phát hiện cái chết thông thường nhất của nhân loại đều là vì thân thể lão hóa mà chết, nếu quả người có một thân thể khang kiện, nhất định có thể trường thọ, chỉ tiếc thân thể của người qua mỗi một gian đoạn nhất định phải lão hóa”. Vương Linh Hoa nói:
“Vì vậy ta muốn làm sao để con người vĩnh viễn có một thân thể khang kiện”.
Lão quay người nhìn Diệp Khai, lại nói:
– Ngươi có biết phải làm sao mới có thể vĩnh viễn có một thân thể khang kiện không ?
“Ít uống rượu, ít làm những chuyện phí tổn tới thân thể”. Diệp Khai đáp.
“Đó cũng chỉ có thể kéo dài thêm một chút ít thời gian, cuối cùng chỉ có thể để ngươi sống đến trăm tuổi, chung quy cũng chết”. Vương Linh Hoa nói:
“Biện pháp duy nhất là khi thân thể đến lúc lão hóa, lập tức hoán đổi một thân thể mới, một thân thể kiện khang”.
– Thân thể lại không phải là y phục, đâu thể nói đổi là đổi.
– Lúc đó chuyện đó đương nhiên không thể làm.
“Lẽ nào hiện tại ngươi đã có biện pháp ?” Diệp Khai chợt nghĩ tới chuyện “đầu người thân khỉ”:
“Lẽ nào khỉ …”.
“Phải”. Vương Linh Hoa đáp:
“Thân thể con người đã lão hóa, hoán đổi bằng thân thể trẻ trung, cho nên ta bắt đầu trước hết đem khỉ làm thí nghiệm, trong hai mươi năm đầu ta không biết đã thất bại bao nhiêu lần, thân khỉ vừa ly khai khỏi đầu là chết liền, sau này dần dần ta tìm ra phương pháp có thể thành công tách rời thân khỉ, đến năm ngoái ta mới thành công đem đầu người ráp lên thân khỉ”.
Chuyện đó Diệp Khai tuy đã tận mắt thấy qua, nhưng chàng vẫn không dám tin.
“Thân người đã có thể hoán đổi bằng thân khỉ, vậy đương nhiên có thể đem thân thể lão hóa hoán đổi bằng một thân thể trẻ trung khang kiện”. Vương Linh Hoa thốt.
“Ngươi đã thử qua ?”.
“Còn chưa”. Vương Linh Hoa chú thị nhìn Diệp Khai:
“Bất quá cũng mau lắm, hơn nữa ngươi là người đầu tiên ta thí nghiệm”.
“Ta ?” Diệp Khai lại tròn mắt hỏi:
“Ngươi muốn đem thân thể ta hoán đổi một thân thể trẻ hơn ?”.
“Già hơn”. Vương Linh Hoa cười cười:
“Nếu quả thành công, đến lúc thân thể mới hoán đổi vì lão hóa mà khiến cho ngươi chết, ta lại có thể đem thân thể đã lão hóa của mình đổi một thân thể mới”.
Nghe đến mình bị đem ra làm thí nghiệm, không ai là không sợ, nhưng trên mặt Diệp Khai lại không có một chút kinh sợ, chàng cũng cười nói:
– Chỉ tiếc không biết ngươi làm sao có thể học cách tự mổ xẻ thân thể mình, sau đó còn gắn thân thể mới vào nữa ?
“Một mình ta đương nhiên vô phương hoàn thành chuyện đó”. Vương Linh Hoa thốt:
“Cũng may hiện tại ta đã tìm ra một trợ thủ”.
– Trợ thủ ? Ai ?
– Ta.
Kim Ngư lần theo thanh âm của mình xuất hiện ngoài cửa, nàng cười cười đi đến gần Diệp Khai:
– Trợ thủ là ta.
“Là nàng ?” Diệp Khai kinh ngạc nhìn Kim Ngư:
“Tô Minh Minh và ta một mực vì nàng thất tung mà lo lắng, không tưởng nỗi nàng đã thành trợ thủ của con người vĩ đạí này”.
Ý tứ câu nói của Diệp Khai có vẻ chế giễu, Kim Ngư đương nhiên hiểu rõ, nhưng nàng vẫn cười cười:
– Ta là nữ nhân dám yêu dám hận, cũng dám tiếp thụ sự thật, lần đầu tiên ngươi xuất hiện trước mắt ta, ta biết ngay ngươi là nam nhân ta thích.
Nàng ngưng chú nhìn Diệp Khai, lại nói:
– Nhưng ta cũng biết ta tranh không lại Minh Minh thư, cho nên ta chỉ còn nước tìm một nam nhân thích ta.
“Ta là nam nhân thích ngươi”. Vương Linh Hoa cười thốt.
“Khi ông ta nói với ta như vậy, ta tuy biết ái tình có khi không phân già trẻ, nhưng hai người bọn ta niên kỷ quá cách biệt, cho dù có thể cùng khoái lạc, cũng không được lâu”. Kim Ngư thốt:
“Ông ta cũng biết, cho nên kêu ta làm chuyện này”.
Kim Ngư quay người nhìn Vương Linh Hoa:
“Đổi lại nếu là bất cứ người nào khác nhất định nghĩ là ông điên, nhưng tôi lại tin ông”.
“Đó đương nhiên cũng là ngươi đã nhìn thấy tài hoa của ta”. Vương Linh Hoa mỉm cười:
“Nhìn thấy ta là một nam nhân khác người”.
“Tôi còn nhìn thấy da mặt ông rất dày”. Kim Ngư “xí” một tiếng.
Diệp Khai thở dài:
– Bọn ngươi hai người thật là một đôi giai ngẫu “lang tài nữ mạo”.
– Đa tạ.
“Ngươi đã có trợ thủ như vậy, chừng nào ngươi định mổ xẻ ta ?” Diệp Khai nhìn Vương Linh Hoa.
“Sáng mai”. Vương Linh Hoa đáp:
“Vốn đáng lẽ là sáng mai, nhưng hiện tại phải kéo dài thêm ba ngày”.
– Sao vậy ?
“Bởi vì người có một hảo hữu muốn ở đây ba ngày”. Vương Linh Hoa đáp.
“Hảo hữu của ta ?” Diệp Khai hỏi:
“Là ai ?”.
– Phó Hồng Tuyết.
“Là hắn ?” Tròng mắt đen nhánh của Diệp Khai cuối cùng đã có chút khủng bố trắng dã:
“Hắn cũng đang ở đây ?”.
– Phải.