Bạn đang đọc Biên Thành Ðao Thanh – Chương 15: Giết Và Bị Giết
Mệnh lệnh Vương lão tiên sinh phát ra luôn luôn chỉ cho phép phục tùng, không cho phép hỏi.
Không những Ngô Thiên không hỏi, Trần Văn, Lâm Quang Tăng, Mã Sa cũng không hỏi, Ngô Thiên nội trong thời gian ngắn nhất tìm ra ba người bọn chúng, dùng lời lẽ giản đơn nhất truyền đạt lại mệnh lệnh của Vương lão tiên sinh.
“Lão bản muốn bọn ngươi đi giết Diệp Khai”. Ngô Thiên thốt:
“Muốn ba người bọn ngươi đơn độc riêng biệt đi giết y”.
Câu trả lời của ba người bọn chúng chỉ có một chữ:
– Được.
Do đó kế hoạch của Vương lão tiên sinh đã bắt đầu khai diễn, hơn nữa một hành động báo phục cũng đã triển khai.
oo Phong Linh Ốc dưới cây cổ tùng ngoài thành Lạp Tát vẫn sừng sững dưới ánh mặt trời như trước, chỉ là dàn phong linh khêu gợi sầu tương tư dưới mái hiên đã không còn treo ở đó nữa.
Thiếu phụ Phong Linh ngày thường ngồi dưới dàn phong linh cũng không còn ngồi đó nữa.
Đồ ăn “tự trợ” trong Phong Linh Ốc cũng không còn.
Không ai biết tại sao Phong Linh Ốc đóng cửa tiệm ? Càng không có ai biết thiếu phụ Phong Linh ngày thường mắt ươm ai oán mặt nhuốm hy vọng đó đã bỏ đi đâu ?
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây cổ tùng, tà tà đậu vào Phong Linh Ốc, Diệp Khai đứng dưới câu cổ tùng, đôi mắt chú thị nhìn Phong Linh Ốc tĩnh lặng.
Hôm nay khí trời Lạp Tát thật tốt hiếm thấy, dương quang tuy vẫn chói lọi như trước, lại không có khốc nhiệt đặc biệt của Biên Thành, cho nên gió dịu dàng từ xa xa thổi tới, dịu dàng rúc vào tóc Diệp Khai.
Trong gió thoang thoảng mùi lá cây từ đồi núi xa xăm, Diệp Khai hít một hơi dài, sau đó mới bước bâng quơ vào Phong Linh Ốc.
Chàng đi đến cái ghế ngày thường thiếu phụ ai oán đó hay ngồi, ngưng thị nhìn cái ghế trống không.
Xung quanh ghế còn lưu lại hương vị yên chi hoa phấn trên mặt thiếu phụ, còn thoang thoảng hương thơm thân thể của thiếu phụ.
Diệp Khai chầm chậm ngồi xuống ghế, dùng tư thế ngày thường thiếu phụ hay ngồi, đưa thị tuyến thẫn thờ trông về hướng viễn phương, lúc đó chàng mới phát hiện Phong Linh vì sao lại chọn chỗ ngồi đó.
Bởi vì từ đó nhìn ra, có thể thấy đến tận đầu lộ, cũng có thể nhìn thấy cổng thành Lạp Tát cổ xưa hùng vĩ, một khi có người bước ra cửa thành, đi trên con đường đó, từ đây đều có thể nhìn thấy hết.
Diệp Khai hiện tại đã thấy bốn người từ tận đầu đường đang bước tới.
Bốn người ăn vận tuổi tác bất đồng, nhưng đều là người từng khổ luyện khinh công và kiếm thuật.
Nhìn từ xa xa, Diệp Khai đương nhiên không nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng, nhưng chàng có thể từ tư thế và bụi đường bốc sau chân bọn chúng mà nhìn ra võ công của bốn người.
Diệp Khai càng có thể thấy bốn người đó tuyệt đối không phải đến Phong Linh Ốc để ăn cơm, tịnh không phải bởi vì Phong Linh Ốc đã đóng cửa, mà là Diệp Khai đã nhìn ra bốn người đó bước đi rất trầm trọng.
— Một người khinh công và kiếm thuật rất cao thông thường đều không dùng thứ cước bộ nặng nề đó để đi, bọn chúng dùng thứ cước bộ đó, thông thường đều chỉ có một mục đích, bọn chúng chuẩn bị đi giết người.
Giết ai ?
Giết Phong Linh ?
Đương nhiên có khả năng đó, nhưng Diệp Khai biết là không phải, tịnh không phải vì Phong Linh đã không còn ở đây, mà vì cảm quan thứ sáu mà Diệp Khai đã rèn luyện bao nhiêu năm nay nói cho chàng biết, bốn người đó đến giết chàng.
Đã biết bốn người đó đến giết mình, Diệp Khai đáng lẽ nên đứng dậy, nhưng chàng không động, chàng vẫn dùng tư thế đó mà ngồi, ánh mắt vẫn ngưng thị nhìn xa xăm.
Diệp Khai không động, tịnh không phải vì chàng tin chắc có thể đối phó với bốn người đó, mà vì chàng muốn biết bốn người đó vì sao lại muốn giết chàng ?
Chàng đến Lạp Tát, cả Phó Hồng Tuyết cũng không biết, tại sao chàng mới đến có hai ngày đã có người muốn giết chàng ?
Bốn người đó là ai ?
Bọn chúng có phải có quan hệ tới việc Diệp Khai đến Lạp Tát muốn điều tra Hầu Viên ? Hay là người của Vạn Mã Đường ở Biên Thành phái đến ?
Diệp Khai đột nhiên đến Lạp Tát, đương nhiên là vì chuyện Vạn Mã Đường lần này, Bạch Y Linh mặt mày mỹ lệ giống hệt Mã Phương Linh đã từng nói qua mười năm nay nàng luôn sống với một vị Vương lão tiên sinh.
Tô Minh Minh lại nói chủ nhân Hầu Viên ngoài thành Lạp Tát gọi là Vương lão tiên sinh, Vương lão tiên sinh trong miệng hai người có phải là cùng một Vương lão tiên sinh không ?
Diệp Khai đến Lạp Tát vì muốn điều tra rõ ràng chuyện này, không tưởng tượng được mới sang ngày thứ hai, đã có người muốn đến giết chàng.
Xem ra nước cờ Diệp Khai đến Lạp Tát lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, là nước cờ đúng, không cần biết bốn người đó là do Hầu Viên phái đến, hay là từ Vạn Mã Đường truy tung Diệp Khai mà đến, bọn chúng đã thẳng thắn đến đối diện chàng, điều đó chứng minh Diệp Khai đã dẫm lên đuôi của bọn chúng.
oo Đường tuy rất dài bốn người đó tuy bước rất nặng nề, vẫn đã mau chóng đến gần Phong Linh Ốc.
Bốn người đó nếu quả đồng thời xuất thủ công kích Diệp Khai, chàng có thể đối phó không ? Diệp Khai không chắc chắn chút nào.
Làm cho người ta không tưởng được là bốn người đó không đi thẳng tới chỗ Diệp Khai, bọn chúng đi đến dưới cây cổ tùng đã dừng lại, sau đó trong đám có một người trẻ tuổi anh tuấn phi thường đơn độc đi về phía Diệp Khai.
Lúc đó Diệp Khai đương nhiên đã có thể nghe được tiếng cước bộ và tiếng hô hấp của gã. Tiếng thở của người trẻ tuổi đơn độc bước tới đó rất cấp xúc, hơn nữa sắc mặt lại xanh lạnh, Diệp Khai lập tức phán đoán người trẻ tuổi này chắc chắn là người rất dễ dàng xung động.
Thân thủ của gã tuy không yếu, đi giết người cũng quyết không phải là lần thứ nhất, lại vẫn rất dễ dàng xung động.
Diệp Khai lẳng lặng nhìn gã bước đến bên ngoài Phong Linh Ốc, tới trước cửa sổ, sau đó nghe gã nói.
“Ta đến giết ngươi”. Người trẻ tuổi thốt:
“Ngươi cũng nên biết ta đến giết ngươi”.
“Ta biết”. Diệp Khai cười đáp.
“Ta tên là Lâm Quang Tăng”. Người trẻ tuổi dùng ánh mắt tuy bén nhọn sáng quắc nhưng lại đã đục ngầu những tia máu li ti đỏ tươi trừng trừng nhìn Diệp Khai:
“Ngươi tại sao còn chưa đi ra ?”.
Diệp Khai lại cười cười.
“Là ngươi muốn đến giết ta, không phải ta muốn giết ngươi”. Diệp Khai hỏi ngược Lâm Quang Tăng:
“Ta tại sao lại phải đi ra ?”.
Lâm Quang Tăng không nói gì, hô hấp của gã càng cấp xúc, gã đã chuẩn bị bạt kiếm, đã chuẩn bị xông vào.
Vừa lúc kiếm của gã rút ra, gã bỗng nhìn thấy một nắm quyền phảng phất rất dịu, rất nhẹ, rất nhanh, nghênh nghênh đấm tới.
Gã thoái lui tránh né, đồng thời huy kiếm phản kích, động tác của gã tuyệt không thể coi là quá chậm, kiếm quang vừa lóe lên, một kiếm phản kích đâm về hướng yết hầu Diệp Khai.
Một kiếm đó còn cách yết hầu Diệp Khai một tấc, tay quyền của Diệp Khai đã đấm thẳng vào mặt gã, sau đó gã nghe thấy tiếng xương sọ của mình vỡ vụn, nhìn thấy người mình bay bổng, rớt trên mặt đất xa xa dưới ánh mặt trời.
— Ngươi muốn giết ta, ta không thể không giết ngươi.
Đó là đạo lý mọi người đều biết, Diệp Khai biết, chàng lại không phải là hạng người đó, lần này tại sao lại có thể làm như vậy ?
Bởi vì chàng nhất định phải làm như vậy, chàng nếu quả không làm như vậy, ba người đứng dưới cây cổ tùng nếu quả liên thủ, chết có lẽ là chàng.
Lâm Quang Tăng còn nằm dưới đất, tim vẫn còn chưa ngừng đập, gã chung quy đã minh bạch một chuyện.
— Làm một người bình phàm, tịnh không đáng buồn, cũng không đáng nhục.
Một người vốn rất bình phàm, nhất định muốn đi làm chuyện hắn không nên làm, đó mới là đáng bi ai.
Gã vốn không nên giết người, bởi vì gã vốn không phải là kẻ giết người, bởi vì gã quá xung động.
Một người cha là đầu bếp mẹ là bà vú, vốn nên rất bình phàm tiếp thụ sinh hoạt của mình, nếu là như vậy, gã có lẽ có thể đã khoái khoái lạc lạc sống rất lâu, có lẽ thế hệ con cháu của gã cũng có thể sống khoái khoái lạc lạc.
Gió vẫn xào xạc.
Lá cây cổ tùng lay động, lá rơi lả tả, chờn vờn xung quanh ba người dưới cây cổ tùng.
Bọn chúng cùng đi đến với Lâm Quang Tăng, nhưng cái chết của Lâm Quang Tăng lại chừng như không có một chút quan hệ gì với bọn chúng.
Ánh mắt bọn chúng nhìn Diệp Khai, Diệp Khai hồi nãy một quyền đánh chết Lâm Quang Tăng, mỗi một động tác bọn chúng đều không bỏ sót, nhưng bọn chúng đều không động đậy.
Diệp Khai vẫn ngồi trong đó, vẫn mang thần tình uể oải thờ ơ.
Qua một hồi rất lâu, trong ba người dưới cây cổ tùng có một người bước tới.
Tư thế bước đi của người đó kỳ quái phi thường, gã đương nhiên cũng muốn đến giết Diệp Khai, nhưng bộ dạng gã bước tới lại chừng như một tên học trò đến gặp sư trưởng, không những văn nhã quy củ, còn mang theo vẻ kính sợ.
Diệp Khai vừa nhìn đã thấy gã là người đã chịu sự giáo dưỡng rất kỹ càng, hơn nữa từ nhỏ đã bị quản thúc rất chặt chẽ.
Nhưng trên một phương diện khác mà nhìn, gã không còn nghi ngờ gì nữa là người đáng sợ phi thường.
Cước bộ của gã tuy ổn trọng, nhưng toàn thân trên dưới đều đã giới bị nghiêm cẩn, lúc nào cũng đều bảo trì một thứ tư thái chiến đấu, tuyệt không để cho người ta có một chút khả năng thừa cơ.
Tay của gã tuy luôn luôn phóng túng, nhưng tay gã lại kề sát quanh cán kiếm, ánh mắt gã một mực nhìn như đóng đinh lên đôi tay Diệp Khai đang dựa lan can cửa sổ.
Có rất nhiều người đều nghĩ cao thủ lúc quyết đấu, một người nếu quả luôn nhìn chăm chú vào tay người kia, tuyệt không phải là hành động thông minh, bởi vì những người đó đều nghĩ bất cứ ai đều không thể nhìn ra cái gì từ tay của đối thủ.
Một số người nghĩ lúc quyết chiến chỗ nên chú ý nhất là nhãn thần của đối phương, cũng có một số người nghĩ chỗ nên chú ý nhất là biểu tình trên mặt của đối phương.
Quan niệm của những người đó tịnh không chính xác, bởi vì bọn họ sao lãng nhiều điểm:
— Giết người thông thường là dùng tay.
— Tay cũng có biểu tình, cũng có thể tiết lộ rất nhiều bí mật.
— Có rất nhiều người đều có thể che giấu tình cảm và bí mật của mình rất kín, thậm chí có thể biến mình giống như một cái xác khô không hồn, làm cho bất cứ người nào cũng đều vô phương từ ánh mắt và sắc mặt của mình nhìn ra bất cứ bí mật nào mà mình không chịu để người ta biết.
Nhưng tay lại không như vậy.
— Nếu quả mình nhìn thấy trên tay một người gân xanh vồng lên, huyết quản bộc lộ, là có thể biết tâm tình của hắn nhất định rất khẩn trương.
— Nếu quả mình nhìn thấy tay của một người đang phát run, , là có thể biết người đó không những khẩn trương, mà còn khủng bố, phẫn nộ, hay kích động.
— Những thứ đó đều vô phương khống chế che giấu, bởi vì đó hoàn toàn là những phản ứng trên sinh lý.
Cho nên một cao thủ chân chính, tới lúc quyết đấu sinh tử, thứ cần chú ý nhất là tay của đối phương.
Con người đang bước tới, không còn nghi ngờ gì nữa, là cao thủ kinh nghiệm phong phú, thân đã kinh qua bách chiến, không những động tác xác thực, quan niệm cũng chính xác phi thường.
Diệp Khai cũng nhìn gã chằm chằm, lại không nhìn tay gã, bởi vì Diệp Khai biết hạng người đó tuyệt không thể xuất thủ trước, Diệp Khai chỉ hỏi gã.
– Ngươi có biết ta không ?
“Ngươi tên là Diệp Khai”. Người đó hồi đáp.
– Bọn ta có thù ?
– Không có.
– Ngươi tại sao lại muốn giết ta ?
— Đó không phải là một câu hỏi hay, có rất nhiều kẻ đi giết người thông thường đều không cần bất kỳ lý do gì.
Diệp Khai biết, lại vẫn muốn hỏi, bởi vì chàng cần có thời gian để thấu hiểu con người này hơn.
Con người đó cũng cùng một tâm lý với Diệp Khai, cho nên mới trả lời.
“Ta muốn giết ngươi, chỉ vì ngươi là Diệp Khai”. Con người đó hỏi ngược lại Diệp Khai:
“Lý do đó có đủ tốt chưa ?”.
Hỏi còn chưa dứt lời, Diệp Khai đã xuất thủ trước.
Diệp Khai xuất thủ trước, bởi vì chàng biết con người đó tuyệt đối không chịu xuất thủ trước.
Cái chết của đồng bạn của gã đã cấp cho gã một bài giáo huấn rất tốt, gã cũng muốn học hiểu Diệp Khai, muốn dĩ dật đãi lao, muốn dĩ tĩnh chế động.
Chỉ tiếc gã vẫn tính sai một điểm — Diệp Khai động thật sự quá nhanh, nhanh hơn trong tưởng tượng của gã xa.
Đang lúc gã nhìn thấy quyền của Diệp Khai bung tới, gã cười lạnh một tiếng, huy thủ muốn phản công lại một quyền, ai biết được quyền của Diệp Khai chợt biến một cái, lại đấm thẳng vào ngực gã.
“Bình” một tiếng, con người đó phát giác bao nhiên gân cốt bên ngực trái của mình đã đứt đoạn, hơn nữa xương cốt gãy lìa còn đâm nhập vào bộ vị tâm tạng.
Gã đến lúc lâm tử còn tưởng không được một quyền của Diệp Khai có thể chợt trở tay đấm vào ngực của gã.
— Chiêu thức là chết, người mới là sống, một quyền hoàn toàn đồng dạng đấm ra, thông thường có thể có hậu quả hoàn toàn bất đồng.
Dưới cây cổ tùng phảng phất có người đang thở dài, thở dài mà chừng như vỗ tay, dâng tràn ý tán thưởng.
Kẻ đến giết người không ngờ lại có thể thở dài như vậy sao ?
“Bọn ngươi đương nhiên cũng là đến giết ta”. Diệp Khai nhìn hai người dưới cây cổ tùng:
“Bọn ngươi cũng nên đồng thời xuất thủ cho rồi !”.
Một người còn đứng tại đó không động đậy, người kia lại đã chầm chậm bước chéo tới trước.
Bước đi của y so với người hồi nãy bị Diệp Khai đấm chết còn chậm hơn nhiều.
Diệp Khai nhìn y chằm chằm, nhìn mỗi động tác của y chằm chằm, nhìn đôi mắt sáng ngời của y chằm chằm, Diệp Khai chợt phát giác mình đã lầm.
Con người này tịnh không phải đến để giết chàng, người kia mới là chủ lực công kích, người này chỉ bất quá chuyển hướng sự chú ý của Diệp Khai, y không có kiếm, cũng không có sát khí.
Còn người kia đâu ?
Lúc Diệp Khai chăm chú nhìn y bước tới, người còn lại không ngờ đã biến mất.
Một người có máu có thịt, tuyệt không thể đột nhiên biến mất, chỉ bất quá ai cũng không biết gã đã đi đâu mất.
Người thứ ba đã bước tới ngoài cửa, nhàn nhã đứng đó, hoàn toàn ôm thái độ bàng quan quan sát phản ứng của Diệp Khai bên trong, trong đôi mắt sáng quắc thậm chí còn có vẻ giễu cợt không quan tâm.
Con người đó tuy cùng đến với ba người kia, lại chừng như căn bản không để sự sống chết của bọn chúng trong tâm, y phảng phất chỉ bất quá muốn nhìn xem Diệp Khai làm sao ứng phó bọn chúng.
Y đương nhiên không phải là bằng hữu của Diệp Khai, nhưng y lại không giống cừu địch của Diệp Khai, thứ thái độ rất kỳ quái đó, vừa kỳ quái vừa ám muội, giống như bộ y phục xám xịt trên thân y vậy.
Thái độ của Diệp Khai cũng rất kỳ quái, chàng một mực đang chú ý người áo xám đứng trước cửa sổ, đối với đối thủ đáng sợ đột nhiên biến mất không ngờ chừng như tịnh không để ý tới. Chàng không ngờ còn cười cười rất khách khí với với áo xám, người áo xám không ngờ cũng cười cười với chàng, không ngờ còn hướng Diệp Khai hỏi một câu:
– Ngươi khỏe chứ ?
“Ta không được khỏe”. Diệp Khai cố ý thở dài:
“Ta đang ngồi thoải mái ngắm phong cảnh ở đây, lại có người vô duyên vô cớ đến giết ta, ta làm sao mà khỏe cho được ?”.
Người áo xám cũng thở dài, không những biểu thị đồng ý, hơn nữa còn biểu thị đồng tình.
“Nếu quả ta đang ngồi thoải mái trên ghế, chợt có ba người đến muốn giết ta, ta cũng có cảm giác như vậy”.
“Ba người ?” Diệp Khai hỏi:
“Chỉ có ba người muốn giết ta ?”.
– Chỉ có ba người.
“Còn ngươi ?” Diệp Khai hỏi:
“Ngươi không phải đến giết ta ?”.
“Ngươi đáng lẽ nên nhận ra ta không phải đến giết ngươi”. Người áo xám lại cười cười với Diệp Khai:
“Bọn ta vô oán vô cừu, ta tại sao lại muốn giết hại ngươi ?”.
“Bọn chúng cũng vô oán vô cừu với ta, bọn chúng tại sao lại muốn giết ta ?” Diệp Khai hỏi ngược.
– Bọn chúng phụng mệnh mà đến.
“Phụng mệnh ai ?” Diệp Khai hỏi:
“Mã Không Quần ? Hay là Vương lão tiên sinh chủ nhân Hầu Viên ?”.
Người áo xám mỉm cười để hồi đáp câu hỏi đó:
– Không cần biết ra sao, hiện tại trong ba người bọn chúng đã có hai người chết dưới quyền của ngươi.
– Còn người thứ ba ?
“Người thứ ba đương nhiên là người đáng sợ nhất”. Người áo xám đáp:
“So với hai người trước còn đáng sợ hơn nhiều”.
– Ồ ?
“Người thứ nhất tên là Lâm Quang Tăng, người thứ hai là Trần Văn”. Người áo xám thốt:
“Kiếm pháp của bọn chúng đều không tệ, kinh nghiệm giết người cũng rất phong phú, ta thật sự không tưởng tượng được ngươi có thể gặp bọn chúng mà vẫn không xuất tuyệt chiêu, chỉ dùng tay kết liễu tính mạng của bọn chúng”.
Diệp Khai mỉm cười, cười rất khoan khoái.
“Nhưng người thứ ba lại khác”. Người áo xám thốt.
– Ồ ?
– Người thứ ba mới chân chính là người hiểu cách giết người.
– Ồ ?
“Hai người trước chết dưới quyền của ngươi, bởi vì bọn chúng không biết người biết ta”. Người áo xám thốt:
“Bọn chúng không những coi mình quá cao, hơn nữa còn đánh giá ngươi quá thấp”.
— Đó là đại kị của người luyện võ, khinh địch là chết.
“Nhưng người thứ ba đối với xuất thân, gia thế, và kinh nghiệm, võ công của người, đều rõ như lòng bàn tay mình”. Người áo xám thốt:
“Bởi vì trước khi gã đến đây đã đem con người ngươi nghiên cứu triệt để, hơn nữa hồi nãy còn quan sát rõ ràng động tác ngươi xuất thủ giết người”.
Diệp Khai thừa nhận điểm đó.
“Nhưng còn ngươi ?” Người áo xám lại hỏi Diệp Khai:
“Ngươi đối với người đó biết được bao nhiêu ?”.
– Ta một điểm cũng không biết.
“Cho nên ngươi trên phương diện đó đã rơi vào thế hạ phong”. Người áo xám thở dài.
Diệp Khai cũng thừa nhận điểm đó.
“Ngươi có biết gã đang ở đâu không ?” Người áo xám lại hỏi:
“Có nhìn thấy gã không ?”.
“Ta nhìn không thấy”. Diệp Khai thốt:
“Bất quá ta có lẽ có thể đoán ra”.
– Ở đâu ?
“Gã nhất định đã đến đằng sau lưng ta”. Diệp Khai đáp:
“Hồi nãy khi ta tập trung tinh thần chú tâm lên người ngươi, gã đi vòng ra sau căn ốc”.
“Ngươi đoán không sai”. Trong mắt người áo xám lộ vẻ tán thưởng.
“Hiện tại có lẽ gã đã đứng sau lưng ta, có lẽ khoảng cách đã rất gần”. Diệp Khai thốt:
“Có lẽ vừa nhấc tay đã có thể giết ta”.
– Cho nên ngươi một mực không dám quay đầu nhìn ?
“Ta thật sự không dám quay đầu”. Diệp Khai thở dài:
“Bởi vì ta nếu quả quay đầu lại nhìn, trên thân nhất định có thể chỗ hở lộ ra, gã có thể chớp cơ hội giết ta”.
– Ngươi không muốn cho gã cơ hội đó ?
– Không muốn.
“Nhưng ngươi cho dù không quay đầu lại, gã cũng có cơ hợi có thể giết ngươi như vậy”. Người áo xám thốt:
“Từ sau lưng xuất thủ giết người luôn luôn dễ dàng hơn đâm trước mặt”.
– Tuy dễ dàng một chút cũng không thể coi là quá dễ.
– Tại sao ?
– Bởi vì ta không phải là người chết, ta còn có tai để nghe.
– Có phải nghe tiếng gió lúc gã xuất thủ ?
– Phải.
– Nếu quả gã xuất thủ rất chậm, căn bản đâu có tiếng gió ?
“Không cần biết gã xuất thủ chậm cỡ nào, ta luôn có thể có cảm giác”. Diệp Khai điềm đạm đáp:
“Ta đi lại giang hồ đã mười mấy năm, nếu quả cả một chút cảm giác cũng không có, ta làm sao có thể sống tới hiện tại ?”.
– Có lý.
“Cho nên gã nếu quả muốn xuất thủ giết ta, nhất định phải đắn đo hậu quả”. Diệp Khai thốt.
“Hậu quả ?” Người áo xám hỏi:
“Hậu quả gì ?”.
“Gã muốn cái mạng của ta, ta cũng có thể muốn mạng gã”. Thanh âm của Diệp Khai vẫn điềm đạm như trước:
“Cho dù gã có thể giết ta dưới kiếm của gã, ta cũng tuyệt không để gã sống trở về”.
Người áo xám nhìn chàng chằm chằm một hồi rất lâu:
– Ngươi thật sự tin chắc vậy ?
“Phải”. Diệp Khai đáp:
“Không những ta tin mình chắc chắn làm được, cả gã cũng nhất định tin là vậy”.
– Tại sao ?
– Nếu quả gã không nghĩ ta có lòng tin đó, tại sao đợi đến bây giờ vẫn còn chưa xuất thủ ?
“Có lẽ gã còn đợi”. Người áo xám thốt:
“Đợi đến lúc có cơ hội tốt hơn mới xuất thủ”.
– Gã đợi không được đâu.
“Vậy thì ngươi không nên nói chuyện với ta”. Người áo xám thốt.
– Tại sao ?
– Vô luận là ai khi nói chuyện, lực chú ý đều khó tránh khỏi bị phân tán, lúc đó gã đã có cơ hội.
Diệp Khai mỉm cười, chợt hỏi người áo xám:
“Ngươi có biết hồi nãy xung quanh đây phát sinh chuyện gì không ?”.
“Không biết”. Người áo xám đáp.
“Ta biết”. Diệp Khai thốt:
“Lúc ngươi đi đến đây, trên cây cổ tùng có một con sóc chui vào hốc, làm rung sáu chiếc lá, trong đó có hai chiếc rơi xuống. Khi bọn ta bắt đầu nói chuyện, trên vùng đất hoang bên trái có một con rắn nuốt một con chuột đồng, một con chồn lông vàng hồi nãy phóng băng qua con đường trước mặt, căn nhà đằng sau có hai vợ chồng vừa mới gây gổ”.
Càng nói người áo xám càng thất kinh, y giật mình hỏi Diệp Khai:
– Ngươi nói có thật không ?
“Thật”. Diệp Khai đáp:
“Không cần biết ta đang làm gì, động tĩnh nội trong vòng hai chục trượng xung quanh đều không thoát khỏi tai mắt ta”.
Người áo xám thở dài.
“Cũng may ta không phải đến giết ngươi”. Người áo xám cười khổ:
“Nếu không hiện tại ta có lẽ cũng đã chết dưới quyền của ngươi”.
Diệp Khai tịnh không phủ nhận.
Người áo xám lại hỏi:
– Ngươi đã biết rõ gã muốn giết ngươi, đã biết rõ gã đang đằng sau lưng ngươi, tại sao lại không tranh tiên xuất thủ giết gã ?
“Bởi vì ta không gấp, người gấp là gã”. Diệp Khai cười cười:
“Là gã muốn giết ta, không phải ta muốn giết gã, ta đương nhiên nhẫn nại hơn gã”.
“Ta bội phục ngươi, thật sự bội phục ngươi”. Người áo xám lại thở dài:
“Nếu quả bọn ta không phải tương kiến dưới tình huống như vầy, ta thật sự hy vọng có thể kết giao một bằng hữu như ngươi”.
– Hiện tại bọn ta tại sao không thể kết giao bằng hữu ?
“Bởi vì ta cùng bọn chúng đến”. Người áo xám đáp:
“Ngươi ít nhiều gì khó lòng tránh khỏi có dạ đề phòng ta”.
“Ngươi đã lầm !” Diệp Khai thốt:
“Nếu quả ta nhìn không ra dụng tâm của ngươi, làm sao có thể nói chuyện với ngươi ?”.
“Ngươi hiện tại vẫn có thể kết giao bằng hữu với ta ?” Người áo xám hỏi một cách ngạc nhiên.
– Tại sao lại không thể ?
“Nhưng ngươi căn bản vốn không biết ta là người ra sao”. Người áo xám thốt:
“Ngươi thậm chí không biết ta tên gì ?”.
– Ngươi có thể nói cho ta biết không ?
“Đương nhiên là có thể”. Người áo xám mỉm cười, cười rất thoải mái:
“Ta tên là Mã Sa”.
– Mã Sa ?
Cái tên đó đương nhiên không thể làm cho Diệp Khai kinh ngạc hay hoài nghi, trong đám bằng hữu của Diệp Khai có rất nhiều người tên họ còn kỳ quái hơn tên của người này nhiều.
“Ta tên là Diệp Khai”. Diệp Khai thốt:
“Diệp là thụ diệp , Khai trong khai tâm “.
“Ta biết”. Mã Sa thốt:
“Ta đã từng nghe qua danh tánh của ngươi”.
Y chầm chậm bước tới một bước, trong tay y vẫn không có kiếm, trên dưới toàn thân vẫn không nhìn thấy một chút sát khí gì.
Y đi về phía Diệp Khai, chỉ bất quá muốn bắt tay Diệp Khai, biểu thị chút thân cận, đó vốn là chuyện rất tự nhiên, bởi vì Diệp Khai cũng đã coi y như bằng hữu rồi.
Diệp Khai vốn là người rất thích kết giao bằng hữu, vốn đã không đề phòng Mã Sa, hiện tại đương nhiên càng không đề phòng.
Khi Mã Sa đi tới trước mặt Diệp Khai, sắc mặt y chợt tái nhợt, chợt thất thanh la lên:
– Coi chừng, coi chừng đằng sau !
Diệp Khai nhịn không được phải quay đầu lại.
— Vô luận là ai dưới tình huống đó đều nhịn không được phải quay đầu lại.
Giữa giây phút Diệp Khai quay đầu nhìn lại đó, Mã Sa đột nhiên rút ra một thanh kiếm từ trong ống tay áo.
Một thanh nhuyễn kiếm dùng sắt tinh chất luyện thành, rung rung trong gió như con độc xà đâm thẳng vào ót trái của Diệp Khai.
Ót trái.
Diệp Khai quay đầu sang phải nhìn ra đằng sau, dưới tình huống đó, ót trái của chàng đương nhiên là một “không môn”.
“Không môn”, chỗ hở, là một thứ thuật ngữ người giang hồ quen dùng, bộ vị trên cơ thể có ý nói đến giống như một căn phòng trống không không có cửa hoàn toàn không phòng bị, chỉ cần mình cao hứng, mình có thể tiến vào bất cứ chỗ nào bất cứ lúc nào.
Nơi ót trái của mỗi người đều có mạch máu chính, nơi chủ yếu để máu huyết lưu thông trên người, nếu quả mạch máu chính đó bị cắt đứt, tất chảy máu không ngừng, không thể cứu được.
Một sát thủ có kinh nghiệm, còn chưa đến lúc tuyệt đối tin chắc, tuyệt không xuất thủ, Mã Sa không còn nghi ngờ gì nữa đã nắm chắc cơ hộ hạ thủ tốt nhất.
Đó là cơ hội y tự mình chế tạo ra, y thật sự tin một kiếm của mình tuyệt không thể thất thủ, bởi vì tin chắc như vậy, cho nên căn bản không thèm nghĩ tới đường lui cho mình.
Cho nên y đã chết.
oo Diệp Khai rõ ràng đã hoàn toàn không có tâm ý đề phòng, hơn nữa hoàn toàn không còn đất tránh né, Mã Sa nhìn đúng điểm đó, khi một kiếm của y đâm ra, cảm giác trong tâm khoái trá như một người câu cá có cảm giác cần câu đang trì kéo, biết cá đã cắn câu.
Không tưởng tượng được giữa một sát na đó, tay Diệp Khai đột nhiên giương ra, từ một bộ vị Mã Sa tuyệt đối không tưởng tượng nổi mà giương ra.
Sau đó Mã Sa nghe thấy đao thanh rít gió, tiếng đao phong phá không bắn ra.
Đao thanh !
Mã Sa chỉ nghe thấy đao thanh, y không nhìn thấy đao.
Y căn bản không nhìn thấy đao, hay đao quang, y chỉ nghe thấy đao thanh, sau đó người y đã ngã gục.
Kiếm của Mã Sa còn đâm chưa tới ót Diệp Khai, y chợt có cảm giác trên cổ của mình có một cơn đau bi thống.
Y đương nhiên biết đó là cảm giác khi bị đao đâm thấu, nhưng y căn bản không nhìn thấy đao của Diệp Khai.
Y đương nhiên biết rõ Diệp Khai là truyền nhân duy nhất của Tiểu Lý Phi Đao.
Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát.
Gần trăm năm nay trong giang hồ chưa từng có ai hoài nghi câu nói đó.
Từ sau khi Thượng Quan Kim Hồng chết dưới phi đao của Lý Tầm Hoan, càng không có ai có thể hoài nghi.
Lúc khoảng cách giữa mũi kiếm của Mã Sa và ót của Diệp Khai chỉ còn một tấc, phi đao của Diệp Khai đã đâm xuyên cổ họng y.
Gần sát chỉ thiếu một tấc.
Một tấc đã quá đủ.
— Khoảng cách giữa sống và chết, thông thường còn ngắn hơn một tấc, giữa thắng phụ thành bại thông thường cũng càng ngắn hơn một tấc.
Giữa thắng phụ thành bại đã mỏng manh tới như vậy, cho nên con người hà tất phải tranh đoạt hơn thua ?
Mũi kiếm lạnh ngắc dán sát cổ Diệp Khai, tay cầm kiếm của Mã Sa đã hoàn toàn cứng đơ, trên cổ họng gã ghim ngập một mũi phi đao xem ra rất bình phàm, rất bình phàm.
Phi đao dài ba tấc bảy phân.
Vết thương trên cổ họng Mã Sa lúc này mới có máu tươi từng giọt từng giọt phún ra, ánh mắt của gã lại tràn đầy nét ngờ vực không tin và khủng bố.
Diệp Khai không quay đầu, chàng đương nhiên tin tưởng một đao của mình tuyệt không thể thất thủ.
— Tiểu Lý Phi Đao có lần nào thất thủ qua đâu ?
Nhưng Diệp Khai lại nghe thấy một tiếng thở dài, một tràng tiếng vỗ tay.
“Tuyệt vời”. Một thanh âm thở dài rất bình phàm:
“Tuyệt luân”.
Thanh âm cách Diệp Khai rất xa, cho nên Diệp Khai quay mình, vừa quay đầu chàng đã nhìn thấy một người rất bình phàm đứng xa xa dưới cây cổ tùng.
Con người đó đương nhiên là người hồi nãy bỗng thất tung, con người đó đương nhiên cũng là người truyền đạt mệnh lệnh của Vương lão tiên sinh, Ngô Thiên.
“Ta vốn đã nghĩ ngươi nhất định không sống nổi”. Ngô Thiên lại thở dài:
“Nghĩ không ra người chết không ngờ lại là y”.
Diệp Khai cười cười.
“Ngươi từ khi nào mới nghĩ ra y mới chân chính là người thứ ba muốn giết ngươi ?”.
Ngô Thiên hỏi.
“Lúc y bước tới”. Diệp Khai đáp.
“Lúc y bước tới ?” Ngô Thiên hỏi:
“Lúc đó cả ta cũng nghĩ ngươi đã chịu kết giao bằng hữu với y, ngươi làm sao lại có thể nghĩ ra là y muốn giết ngươi ?”.
– Bởi vì bước đi của y quá cẩn thận, chừng như sợ đạp chết kiến vậy”.
– Cẩn thận một chút có gì là không tốt ?
“Chỉ có một điểm”. Diệp Khai đáp:
“Người giang hồ như bọn ta, cho dù đạp chết bảy tám trăm con kiến cũng không màng tới, y bước đi quá cẩn thận như vậy, chỉ bất quá vì y vẫn còn đang đề phòng ta”.
Ngô Thiên đang lắng nghe.
“Chỉ có người tâm lý muốn đi hại người ta, mới có thể lo đề phòng người ta”. Diệp Khai thốt.
– Ồ ?
“Ta đã từng trải qua thứ kinh nghiệm đó”. Diệp Khai thốt:
“Người bị gạt gẫm mắc mưu thông thường đều là người không muốn hại người khác”.
– Tại sao ?
“Bởi vì bọn họ không có ý hại người, cho nên mới không có tâm địa đề phòng người ta”. Diệp Khai điềm đạm đáp:
“Nếu quả ngươi cũng từng trải qua thứ kinh nghiệm đó, ngươi có thể sẽ hiểu rõ ý tứ của ta”.
“Ta minh bạch ý tứ của ngươi, nhưng ta còn chưa có kinh nghiệm đó”. Ngô Thiên thốt:
“Bởi vì ta từ đó tới giờ chưa từng tin tưởng bất cứ người nào”.
Gã nhìn Diệp Khai, lại cười nói:
– Có lẽ bởi vì ngươi từng trải qua thứ kinh nghiệm đó, đã chịu đựng những giáo huấn thảm thống, cho nên hiện tại ngươi mới không chết.
“Có lẽ vậy”. Diệp Khai đáp nhìn Ngô Thiên, cười thốt:
“Lần đầu mình ngu, là lỗi của người, lần thứ hai mình ngu, là lỗi của mình. Nếu quả sau khi ta đã học qua một lần, còn không biết cảnh giới, ta thật sự đáng chết”.
– Nói rất hay.
“Còn ngươi ?” Diệp Khai chợt hỏi Ngô Thiên:
“Ngươi có phải đến giết ta không ?”.
– Không.
– Ngươi không phải cùng đi với bọn chúng sao ?
“Phải”. Ngô Thiên đáp:
“Chỉ bất quá nhận mệnh lệnh khác với bọn chúng”.
– Ồ ?
“Ba người bọn chúng phụng mệnh đi giết ngươi, ta chỉ bất quá phụng mệnh đến xem”.
– Xem cái gì ?
“Xem toàn bộ quá trình”. Ngô Thiên đáp:
“Không cần biết là bọn chúng giết ngươi, hay là ngươi giết bọn chúng, ta đều phải xem cho rõ rõ ràng ràng”.
– Hiện tại ngươi có phải đã xem rất rõ ?
– Phải.
– Vậy hiện tại có phải ngươi nên đi ?
“Phải”. Ngô Thiên đáp:
“Chỉ bất quá ta còn phải xin ngươi một chuyện”.
– Cứ nói.
“Ta muốn mang bọn chúng về”. Ngô Thiên đáp:
“Không cần biết bọn chúng sống hay chết, ta đều phải mang bọn chúng về”.
Diệp Khai cười cười.
“Lúc bọn chúng còn sống đối với ta không có một chút hữu dụng gì, chết rồi còn có thể dùng gì nữa chứ ?” Diệp Khai đáp:
“Chỉ bất quá ta hy vọng ngươi có thể làm cho ta một chuyện”.
– Xin cứ nói !
“Không cần biết là ai phái ngươi đến, ta hy vọng ngươi trở về nói với y, kêu y nên bảo trọng lấy mình”. Diệp Khai thốt:
“Đợi đến khi ta gặp y, hy vọng y còn sống an nhiên khỏe mạnh”.
“Y có thể làm vậy”. Ngô Thiên đáp:
“Y luôn luôn bảo trọng người mình rất kỹ càng”.
“Vậy thì cực tốt”. Diệp Khai cười cười:
“Ta thật sự hy vọng y có thể sống đợi đến khi ta gặp y”.
“Ta có thể bảo đảm y tạm thời vẫn không thể chết”. Ngô Thiên cũng cười cười:
“Ta còn có thể bảo đảm ngươi rất mau chóng gặp được y”.