Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 39
Chương 36: Chị em tốt
Sưu tầm
Thời gian này Ngân Châu bị Tiêu Duẫn cấm tiệt việc chát chít, onl hay là điện thoại. Lý do là không tốt cho sức khỏe của phụ nữ mang thai. Chính vì vậy mà tôi chán muốn chết. Hễ muốn tìm người tám nhảm thì không có, cứ phải cà tàng ngồi ngây ra. Haizzz…
– ORZ…Chán chết mất!
– Sao thế??? – Thế Ưu quay sang hỏi.
– Anh à! Em muốn đi thăm Ngân Châu. Ha?
– Được! Anh chở em đi!!!
– Anh chở???
– Không muốn hả??? – Mặt anh tối dần, tối dần,…
– Ơ…Dạ không! Hi!
Ngân Châu vừa nhìn thấy tôi xuất hiện liền mừng đến mức cười hoài không ngừng.
– Trời ơi! Bà mà không tới thì tôi buồn lắm á!!!
– Thế ư??? Bà buồn hả??? Để tôi kể chuyện vui cho bà nghe nha?!
– Ok!!! Mau kể đi!!!
– Ờ…Chuyện là vầy nè, ngày xửa ngày xưa, có một con rùa rất kiêu ngạo, nó cho rằng bản thân là chạy nhanh nhất nên đã thách thi chạy với tất cả động vật trong rừng. Kết quả nó là người chạy sau cùng và bị một con tê giác giẫm bẹp dí! Hahaha…
– …
– Sao thế??? Không…không…vui sao??? – Tôi thấy mặt mũi ai nấy đều nhìn tôi chằm chằm như người từ hệ hành tinh khác tới thì không khỏi chột dạ. Kỳ vậy ta??? Bữa trước đọc trên mạng thấy vui lắm kia mà!!!
– Bà có thấy…chuyện bà kể…vô duyên lắm không??? – Ngân Châu lưỡng lự hỏi.
– Gì chứ? Dây thần kinh cười của bà có vấn đề sao? Hứ! Thế Ưu, chuyện em kể có phải rất vui không?
– Ý kiến của anh giống như Ngân Châu!
– Hả???
Chắc là tôi không có khiếu chọc cười rồi. Hức!
Tôi mặt sa sầm khi nhìn thấy bản thân kể chuyện cười vui như thế mà họ không ai chịu cười. Ghét chết đi được!!!
– Thật ra thì tôi nghĩ…
Tôi đang định thêm gì đó ắc cười, giảm bớt “khí lạnh” xuống thì đột nhiên cảm nhận được có một chất lỏng chua chua sắp trào ra…
Dùng tốc độ tên lửa vũ trụ xẹt vào WC, ói thiếu điều bữa tối hôm qua cũng muốn nôn ra luôn. Chuyện gì đây hả trời???
– Oẹ!
Không kịp suy nghĩ tiếp thì tôi bắt đầu ói nữa. Có ai nguyền rủa tôi hay sao vậy???
…
– Em không sao chứ??? – Thế Ưu lo lắng. Ngân Châu bồi thêm:
– Phải đó! Lần trước đi chơi tôi cũng thấy bà ói như vậy. Bà có khỏe không vậy???
– Khỏe! Chắc chắn! Khỏe như voi luôn í!!! – Tôi nói. Thế Ưu quay sang nói:
– Thôi! Để anh dẫn em đi ăn. Chào cô! Chào!!! – Anh giơ tay chào Ngân Châu và Tiêu Duẫn sau đó kéo tôi đi.
– Sao thế Nguyệt??? Bình thường chẳng phải em rất ghét ăn canh chua sao??? Còn nói mùi vị của nó là khó nuốt nhất trần gian kia mà!!! Sao bây giờ em ăn nhiều thế?!!! – Thế Ưu ngồi đối diện không ngừng thắc mắc. Tôi vừa ăn như heo vừa trả lời:
– Cũng không biết nữa! Tự nhiên thấy ngon mà!!!
– Nhưng mà thói quen nhiều năm nay không thể nào một sớm một chiều lại thay đổi thế được?!
– Mệt anh quá à!! Lo ăn đi! Thắc mắc hoài. Em ăn được cũng có gì xấu xa đâu mà anh cứ tra khảo hoài vậy hả???
– Anh là quan tâm mà!!! Hừ!
Tôi không màng tới ánh mắt khó hiểu của anh mà tiếp tục ăn không ngừng miệng. Thật sự là vẫn chưa no!!!
Đang ăn…Chất lỏng chua chua quen thuộc sắp sửa trào ra. Tôi tá hỏa đứng bật dậy, phóng thẳng vào WC ói dữ dội. Là ai đã nguyền rủa tôi vậy hả???
– Em thật không sao??? – Tôi vừa bước ra thì anh trưng bày vẻ mặt lo lắng hỏi.
– Ừ! Chắc là tiêu hóa không được tốt thôi.
Tôi vừa động đũa đến tô canh chua thì anh nghiêm mặt lại. Nói:
– Không cho em tiếp tục ăn.
– Tại sao chứ? – Tôi mè nheo. Mặt nhăn nhăn nhó.
– Ăn nhiều lại tiếp tục ói nữa à!!! Không được phép ăn. Anh cấm đấy!!!
– Ư!!! – Tôi giận lẫy. Thỉnh thoảng lại nghía nhìn tô canh một cách thèm thuồng.
Anh là người chồng độc ác, vô lương tâm. Tối nay đừng hòng chạm đến một sợi tóc của em. Hứ!!!
Tối. Tôi ngồi trên giường, tay cầm di động không ngừng soi mói với tấm lịch, miệng vừa lảm nhảm:
– Kỳ lạ! Kỳ lạ!!! Sao lại không có kia chứ?!!!
– Kỳ lạ chuyện gì đó!!! – Anh đang làm việc thì hỏi tôi. Tôi mặt nóng bừng, lắc đầu nói không có gì. Anh cũng không buồn truy cứu, tiếp tục chúi mũi vào làm việc.
Cái tôi đang đề cập, chính là về “chị em tốt” của tôi. Tại sao lại không thấy tới?! Tôi đã nhẩm tính nhiều ngày rồi, lịch năm cũng đã so sánh nhưng hoàn toàn không thấy tới. Kỳ vậy!
Ừ thì lần trước là giả bộ. Nhưng kế đó 2 ngày sau đã phải tới rồi chứ??? ORZ…Thật sự không tới!
…
10…
30…
60…
90…
Tôi cuối cùng không chịu đựng nổi, tự nhủ:
“Thôi kệ đi vậy! Tới muộn hay trễ thì cũng tới thôi à!!!”
Kế đó không kịp dọn dẹp lịch năm giấy viết mà ngả người lên giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.