Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!!

Chương 37


Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 37

Chương 34: Hai bạn
Sưu tầm
Oành.
Một tiếng động lớn vang lên, dội lại làm tôi muốn ngất luôn. Huhu! Không phải nhanh thế đã đến tuyên án chứ?
– Anh…anh…anh…bình tĩnh!!! Bình tĩnh tí nào!!! Uả??? Mà…mà…anh đi…đi bằng máy bay tới hay sao mà lẹ vậy??? Hử??? – Ngân Châu lắp ba lắp bắp trông đáng thương ghê gớm.
– Em lặp lại những lời mới nhắn khi nãy. Nhanh!
– Ơ…là…là…”Anh lại lên cơn sao???”
– Trước đó!!!
– Là…là…là cái gì???? Ai biết gì đâu??? Tự nhiên nhào vô đây kêu nói biết nói cái gì?! Vô duyên. – Ngân Châu giận dữ giậm chân oành oành.
– Em còn dám nói!!! Hả?
– Ơ…Ơ…Coi như tôi sorry đi! Ha?! Em…em sẽ…bù đắp cho anh!
– Bù đắp thế nào???
– Em…em…kể chuyện cười cho anh nghe nha?!
– Kể!

Chết rồi! Kể chuyện cười??? Hơ hơ…Cái chiến tích huy hoành hồi đó còn chưa đủ nhục nhã hay sao hả bà???
– Ơ…Là…là…thế này. Có…có một…
– Em bị nói lắp sao???
– Không có!!! Để em kể lại! E hèm! Có một cô gái nói với chồng: “Anh thật can đảm khi cưới em!”
Chàng trai hỏi: “Tại sao???”
Cô gái nói: “Vì mẹ em nói chỉ có súc vật mới cưới em!”
Hahahaha…Vui không??? Hử???
Nó kể một mạch. Quác quác quác!!! Đức mẹ Maria ơi!!!
– Sao thế??? Sao không ai cười thế hả??? – Nó dáo dác.
– …Em nghĩ nó mắc cười lắm hả??? – Tiêu Duẫn mặt mũi tối như là đêm ba mươi.
– Phải! Trong tuyển tập truyện cười đăng thế mà!!!
– CHẲNG MẮC CƯỜI GÌ HẾT!!! – Tiêu Duẫn hét tướng lên. Tôi thấy tình thế không ổn nên muốn can thiệp:
– Hai người nên…
Tiêu Duẫn lườm tôi.
– Nên đến nơi kín đáo để…tâm sự. Tôi…đi trước!!! Hahaha…Bye! – Tôi không đủ can đảm nói ra tiếng lòng nên đành hy sinh bạn tốt.

Chuyến du lịch đến đây là phá sản. Ngân Châu, bảo trọng nha!!!
– Áaaaaaaaaaaaaa!!!!!! – Trong phòng truyền ra một tiếng hét của ai đó (Mà mọi người đều biết là ai!)
– Ngân Châu???
Tôi đi được hai bước thì nghe được tiếng la thất thanh ấy của bạn tốt, bước chân định chạy vù đi đột nhiên khựng lại. Tôi…có nên vào cứu nó hay không???
Vào, không vào, vào, không vào…Á!!! Vào hay là không??????
– Cứu với a!!!! Huhu… – Tiếng hét đó lần nữa reo lên. Tôi rất muốn xông vào cứu nhưng…tôi sợ vào rồi thì không ra được nữa!!!
– Ngon la nữa đi! Tôi cho em la đấy!!! Hả??? Dám hay không???
Tôi nhiều chuyện ghé mắt vào lỗ hổng nhỏ nhìn trộm.

– A?! – Tôi la nhỏ một tiếng. Do chỉ nhìn thấy qua một lỗ hổng chút xíu xiu nên tôi chỉ thấy Ngân Châu bị đè bẹp trên giường, quần áo xốc xếch, mặt mũi nước mắt ròng ròng.
Phải nghĩ cách, nghĩ cách cứu nó!!! Haizzz…Làm sao đây???
– Áaaaaaa!!! Sao không có ai tới cứu mình hết vậy??? Nguyệt ơi! Bà chết ở đâu rồi?!!! Oaoaoa…
Tôi thấy nó thê lương như vậy thành ra cũng không dám vào luôn. Thôi thì…Ngân Châu ơi! Ngày này năm sau tôi sẽ làm đám dỗ cho bà! Còn nữa, tôi sẽ nhắc nhở á bà là Xuân này bà không về! =”=|||
– Em nghĩ có người đến cứu em sao??? Đừng có mơ!!!
– Yá!!!!!
2 ngày sau, đó là một ngày mát mẻ, trời quang mây tạnh…
Giữa bầu trời quang đãng đột nhiên có một tia sét giáng xuống làm tôi muốn trẹo quai hàm, Cổ Ngân Châu mang thai!!!!
Mẹ của tôi ơi!
2 ngày sau, đó là một ngày mát mẻ, trời quang mây tạnh…
Giữa bầu trời quang đãng đột nhiên có một tia sét giáng xuống làm tôi muốn trẹo quai hàm, Cổ Ngân Châu mang thai!!!!
Mẹ của tôi ơi!

– Tôi…tôi tới thăm Ngân Châu!
Đứng trước mặt Tiêu Duẫn, tôi ngại ngùng mở lời.
– Tới thăm chứ không được lôi vợ tôi đi cái chốn khỉ ho cò gáy nữa nghen! Cô ấy đang mang trong mình con của tôi đó!!!
– Biết rồi! – Tôi không chút thiện cảm đối lại. Hứ!

– Ngân Châu! Bà thấy trong người có khỏe không???
– Khỏe! – Nó đáp. Nhưng gương mặt thì có vẻ âu sầu muốn chết.
– Bà định đặt tên cho nó là gì??? Bà muốn nó là trai hay gái???
– Gì cũng được! – Nó chán nản.
– Bà sao vậy? Haizzz…Nếu…nếu bây giờ con tôi còn thì hay quá!!! – Tôi ủ rũ. Nó quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Hai đứa cứ như vậy nhìn nhau mãi, không ai nói câu gì.
Buổi tối. Tôi dán mặt vào laptop chơi game. Anh giống như là oan hồn không biết từ khi nào đã lượn ra phía sau tôi. Vòng tay một tay siết eo tôi, một tôi chạm vào ngực tôi.
– Anh đừng có phá. Tránh ra mau!!! Thua là em đánh anh đó nha!!! – Tôi không màng tới việc anh làm mà tiếp tục chơi.
– Haizzz…Em xem, Ngân Châu ngay cả con cũng có rồi!!! Em à! Mau mau kiếm cho anh một đứa đi.
Tôi nhấn nút Pause để dừng game, quay sang nói với anh:
– Anh đừng có hòng dùng mấy lời đường mật ngọt ngào ấy mà dụ dỗ em. Em không dễ dàng mắc mưu vậy đâu nha!!!
– Anh đâu có dụ dỗ em đâu!!! Em khờ quá!!! Đây là nhà anh, phòng anh, em cũng là vợ anh, em chạy đi đâu hả??? Có chạy cũng không thoát nổi đâu à nha!!! – Bàn tay anh di chuyển dần dần xuống dưới…
– Anh…anh…anh làm gì vậy a???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.