Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 29: Chương Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 2: Đàn ông nào cũng là thứ biến thái!!!
Sưu tầm
Một tuần sau đó, tôi lại gặp Ngân Châu. Lần này nó rất ư là thê thảm. Nếu như bỏ nó vào chuồng gấu trúc, đứng gần chắc tôi không biết ai là nó, ai là gấu luôn quá!!!
Hóa ra là thế này:
…
– Ngân Châu! Em ghen hả???-Chồng nó, Tiêu Duẫn, nhướng mi hỏi.
– Ghen? Ghen cái đầu anh đó!!! Thứ khùng!!!-Nó tay chống nạnh, mắt trừng trừng muốn so le luôn.
– Nếu không…Vì sao nghĩ rằng…anh có bồ nhí?!-Tiêu Duẫn giở thói lưu manh, tiến đến nâng cằm Ngân Châu lên, bắt nó nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của mình.
– Anh?!! A!!!! Tôi còn chưa hỏi anh, tại sao dám xem mấy cái phim biến thái này??? Hả????
Nó chưởng một phát lên cái laptop. “Bộp” một tiếng, màn hình đen thui, hư máy!!! T__T
– Có sao đâu, xem để cung cấp thêm kinh nghiệm…
Vèo…Con chuột máy tính không chút lưu tình đáp thẳng vào trán anh ta. Khỏi nói cũng biết người ném là Ngân Châu rồi!!!
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn một chốc, Tiêu Duẫn đột nhiên bật cười.
– Anh bị điên ư??? Cười cái gì???
Một lực mạnh kéo phắt Cổ Ngân Châu lại, làm nó nhào về phía trước. Hử?
– Anh…anh muốn gì???-Nó cố gắng giãy ra khỏi vòng tay chặt chẽ như dây trói của anh ấy.
– Anh xem cũng đã ba ngày nay rồi, kinh nghiệm cung cấp cũng khá nhiều, hôm nay anh sẽ hướng dẫn lại cho em. Ha???-Anh ta ngọt ngào dụ dỗ.
– Á!!!!!!!!! Khùng hả??? Anh khùng rồi!!!! Anh đi tự tử đi!!!! Đi tự tử đi!!!!!!!-Cổ Ngân Châu hung hăng gào thét. Tuy nhiên không cách nào thay đổi được số phận, nó vẫn bị nhấc bỗng lên, ném thẳng lên giường.
– Anh xéo ngay!!! Đồ biến thái!!! X-é-o!!!!!
Thật sự mà nói, Cổ Ngân Châu chỉ biết nói cứ không biết làm. Nó dọa là dọa thế thôi, nhưng mà nó hiền khô à!!! Lần này, Tiêu Duẫn có lợi quá rồi!!!
…
Kích thích trải qua 2 tiếng đồng hồ dần thoái lui. Trán Cổ Ngân Châu lấm tấm mồ hôi, mắt mơ màng như bị chắn bởi một tầng sương, hai má hồng hồng, tay chân xụi lơ không có chút lực.
– Kinh nghiệm này có vẻ tốt nhỉ???-Tiêu Duẫn đùa dai. Ngón tay miết nhẹ lên khóe mắt, lau giọt nước mắt ươn ướt cho nó.
– Tôi nhất định chém chết anh!!!-Ngân Châu mắt trừng lên. Giọng nói có phần dịu dàng hơn, nghe giống như là nhõng nhẽo chứ không giống cảnh cáo.
– Anh sẽ thử chờ ngày đó tới!!!
– Cút…xéo!!!
…
– Haizzz…Cho nên bà mới thảm thương thế này???-Tôi hỏi.
– Cả tuần này luôn á!!!-Nó mếu máo, nhìn thật là tội nghiệp.
– Hix! Tôi thông cảm mà. Thông cảm mà!!! Cuối tuần này, tụi mình đi chơi! Ha???
– Nữa hả??? Thôi!!! Tôi không muốn lại bị…-Nó hoảng loạn.
– Bà dốt!!! Đi một chút thôi, nửa ngày là được. Viện cớ đi mua sắm là ok!! Há???
– Được không?
– Được! Được mà!!!
– Ừ! Tôi thử!!!