Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 26
CHƯƠNG 25.1
NHỚ.
Khoảng mấy ngày sau, tôi vừa mở điện thoại lên thì luật sư của tôi điện thoại đến, hẹn ra ngoài nói chuyện. Tôi nghĩ có lẽ anh đã ký đơn ly hôn rồi.
[Cô Hiểu Nguyệt. Chúng ta hiện tại có thể gặp mặt trao đổi một số vấn đề được không???]
– Cũng được!!!- Tôi ậm ừ. Cũng…nên biết chút tin tức về anh chứ.
…
– Á!!!!-Tôi hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy vị luật sư điển trai ngày trước nay mặt mũi bầm tím, thâm đen. Anh ta bị giang hồ “xử” sao???
– Cô Hiểu Nguyệt!!! Cô Hiểu Nguyệt. Đừng sợ, là tôi đây!!!-Anh ấy giải thích.
– Trời đất, chúa ơi!!! Anh bị cái gì mà…te tua như sứa biển vậy hả???
– Là…là…Thật ngại quá. Có một số rắc rối xảy ra nên tôi không thể giúp cô ly hôn được rồi!!!
– Cái gì???
– Mặt mũi tôi thế này là do chồng cô gây ra đấy!!! Tôi vừa nhắc tới hai chữ “ly hôn” thì anh ta liền lao vào đánh tôi…-Anh ấy nghiêm giọng.
Sao có thể chứ?! Mặc dù anh nhiều lúc khùng khùng điên điên nhưng đâu đến nỗi đánh người bừa bãi thế này???
– Tin hay không tùy cô thôi!!! Còn nữa, tôi khuyên cô nên tranh thủ mà về sám hối với anh ta đi, nếu không thì đừng hối hận!!!
Nói xong, anh ta bỏ về. Hứ!!! Tôi cứ không thèm đấy. Đã sao???
************Sunflower
Ở đời có một câu rất chí lí: “Nói trước bước không qua.” Quả thật là vậy!!!
Sáng hôm sau, hương biển cả nồng nàn lướt qua làn váy. Tôi đang ung dung, thong thả đi dọc bờ biển thì phía xa xa có một tốp người hướng tôi chạy đến!!!
Không phải chứ? Tắm biển thôi mà, có cần kéo luôn bà con dòng họ ra đây hay không??? Haizzz…
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, họ tới là để bắt tôi a!!!
-Á!!!!!!!!!!! Mấy người bắt tôi làm gì??? Tôi nghèo lắm nha!!!!!-Tôi la oai oái. Một người trong số họ nói:
– Bắt cô để lãnh thưởng. Vừa có một vị giám đốc đẹp trai treo thưởng cho ai bắt được cô đấy. Xem ra cô nên cầu siêu ình đi. Vĩnh biệt!!!
– HẢ?????
Một vị giám đốc đẹp trai???? Treo thưởng cho ai bắt được tôi???
Á!!!! Chúa ơi!!! Đồ chồng ngu si!!!!!!!
CHƯƠNG 25.2
NHỚ.
5 trôi qua…
10 trôi qua…
15 trôi qua…
20 trôi qua…
Trời ơi!!! Tôi chịu đựng vậy là đủ rồi nghen!!!
– Nè, nè, nè…Rốt cuộc cái giám đốc đẹp trai mà mấy người nói đang ở đâu vậy hả??? Cứ lôi tôi đi vòng vòng như thế làm chi?! Tôi-là-người mà!!!
– Cô gái ơi!!! Phía trước cơ, rất nhanh, chỉ khoảng 1km thôi à!!!
1…1km á?!!! Có lộn không vậy? Đi bấy nhiêu tôi không say nắng chết thì gót giày cũng mòn luôn a!!!
– Làm ơn! Tôi van mấy người, bắt taxi đi đi!!!-Tôi xuống nước. Tôi có chứng minh nhân dân cơ mà, tại sao bị xiềng xích lôi đi thế này!!! Hứ!
…
Tới nơi, đó là một chiếc xe hơi sang hết cỡ. Nhìn là biết tận thế (Ít ra đối với tôi) tới rồi cơ! Huhu…
– Để cô ấy vào đây đi!!!-“Người nào đó” lên tiếng. Chảnh! Sau đó chìa ra một cọc tiền cho bọn họ. Money!!!!
– Cô! Vào đi!!!-Bọn họ không chút lưu tình đẩy tôi cái vèo vào trong. Chết tiệt cái đám người này!!!
************Sunflower
– Em có biết nguyên nhân không???
Biết…không biết người ta nói tôi ngu thì sao???
– Em có nên giải thích hay không???
Đương nhiên là…không.
– Em muốn im lặng tới bao giờ?
Tới khi nào anh cũng im luôn mới thôi. Ủa? Mà anh im thì tôi nói làm gì???
– Em nghĩ im lặng là xong ư?
Chắc thế!
– N-h-ấ-t H-i-ể-u N-g-u-y-ệ-t!!!!!!!!!!
– A?!!!-Tôi hoang mang đáp lại. Thật là dọa người quá đi!
– Tôi hỏi em tại sao ly hôn??? Em không trả lời, có phải em muốn chôn xác trên xe tôi không hả???
Tôi sợ hãi vô cùng. Bắt đầu bắt chước Ngân Châu hai mắt long lanh, ngập nước. Nhưng làm như cái mặt tôi trời sinh nó gian sẵn hay sao í, anh chỉ cười rồi nói:
– Nhìn như khỉ bị ép diễn xiếc ấy trời!!!
– TT___TT
– Nói!!!
– Anh có thể không hỏi không???
– Tất nhiên là…hi hi…
– Hihi…-Tôi nhăn răng cười theo, nào ngờ…
– Không!!!
Haizz…Biết mà!
– Anh chỉ cần ký tên thôi, sau này anh sẽ biết!!!
– Vậy hả???
– Phải!
– Em thích bị treo cổ chết hay là chết đuối???
-…
Tôi băm, băm, băm, băm…
Tôi chém, chém, chém, chém…
Tôi cào, cào, cào, cào…
Tôi cắn, cắn, cắn, cắn…
Cái đồ đáng ghét này, không bức người ta vào ngõ cụt sẽ chết sao??? Hứ!
– Em…Em không muốn nói!!!
Tôi dù sao cũng không dám khẳng định sự việc ấy!!!
– Em tính làm tôi điên lên hả???
Hai mắt anh đỏ ngầu. Chân mày tẹo nữa là thành một đường thẳng luôn cơ! Tôi sợ hãi hô lên:
– Vì em bị sẩy thai!!!
Rồi, hiểu rồi!!!
CHƯƠNG 25.3
NHỚ.
Anh nghe tới câu đó liền ngỡ ngàng không thôi. Tôi cúi gằm mặt, trong ánh mắt có chất lỏng lóe sáng toan tràn ra.
– Cái…cái gì???-Anh hỏi lại một lần nữa.
-…
Tôi im lặng. Không gian tràn ngập sự uất ức và buồn bã. Rốt cuộc anh cũng không hỏi thêm mà lặng lẽ lái xe đi về trước.
Tôi ngoái nhìn khung cảnh đại dương rực rỡ. Một dải mướt xanh hòa vào tầng tầng áng mây trắng muốt. Sóng biển lăn tăn đánh vào bờ làm nhòa đi vết chân trên nền cát. Thoáng nhìn vừa rực rỡ, vừa…bi thương?!
Cái dải đại dương ấy dần xa, dần xa, cho tới lúc thị giác của tôi không còn nhìn thấy làn nước xanh mướt ấy đắm chìm trong màu nắng mượt mà và những gợn mây bồng bềnh nữa.
Khung cảnh bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là đường phố nhộn nhịp dòng người rồi lặng lẽ đi vào con đường rợp bóng cây, vắng lặng hết mực.
– Vì sao lại sẩy thai???-Anh cuối cùng cũng mở miệng.
– Té cầu thang.-Tôi nhắm mắt lại, dựa vào ghế. Cảnh vật trước mắt nhạt nhòa dần, sau đó tôi đi vào mộng đẹp.
*****************Sunflower
Trời ngả chiều tôi mới bừng tỉnh. OMG~Vậy mà cũng ngủ được, tôi thành heo rồi à?!
– Ngủ ngon chứ???
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, mình không còn ở trên xe mà đang ở nhà. Phải! Là ở nhà, ngôi nhà mà trước kia tôi chủ động rời đi.
– Ưm???-Tôi còn chưa tỉnh hẳn.
– Hahahaha…
Liền sau đó, tôi không nhịn nổi mà ha ha cười. Anh mặc tạp dề màu hồng. Tay trái cầm xoong, tay phải cầm đũa. Sặc…Mắc-cười-quá!!!
– Em bị gì vậy? Khùng rồi ư???
– Anh hóa trang thành ai vậy???
-…
Gì chứ? Bộ giỡn vậy không vui hả???
– Đừng nhớ tới chuyện đó nữa!-Anh nói. Bàn tay vuốt lên tóc tôi. Tôi dĩ nhiên hiểu anh muốn nói cái gì, chỉ là bản thân không đủ can đảm thừa nhận mà thôi. Đó là con anh, anh dễ dàng buông xuôi vậy ư???
– Buồn cũng là vô ích thôi. Những chuyện đã đi qua thì không trở lại được đâu. Yên tâm, dù em có thế nào thì anh vẫn ở đây, vẫn ở bên cạnh em.-Anh tiếp tục.
– Oaoaoa…-Tôi chịu không nổi mấy lời chân thành đó mà khóc òa lên. Huhu…Anh tốt thế càng làm tôi thấy bản thân tàn ác hơn ấy chứ!!! Rốt cuộc anh lôi mấy câu này ở đâu ra vậy, cảm động quá! Oaoa…
– Đừng khóc nữa…
Tôi cuối cùng cũng ngưng khóc, có điều…
– Anh à…
– Gì???
– Em biết anh rất tốt bụng, là người chồng tốt nhất mọi thời đại…
– Tất nhiên!
– Nên sau này anh làm việc nhà luôn nhé?!!!
– TT___TT”
Thật sự mà nói, hưm, tôi cũng không siêng năng là mấy đâu!!!