Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!!

Chương 17


Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 17

Chương 17: Chồng yêu là sói
Sưu tầm
Tôi uể oải nằm trên giường, cả gian phòng tràn ngập mùi hương mờ ám. Tuần trăng mật gì mà chán ngắt!!!!!!!!!
– Vợ yêu. Anh có mua quà cho em đây!-Anh ngồi kế bên tôi cười khẽ. Mặt tôi hồng hồng, cả người còn lưu lại vết tích hoan ái lúc nãy.
– Quà gì???-Hừm! Chuyện động phòng lần trước tôi có chưa tính nha.
– Đây nè! Nước hoa Midnight poison đó!!!-Anh cười toe toét, tôi á khẩu luôn. Lại…là…nước hoa Midnight poison?!
– Anh…anh…
– Nhớ đó! Là em quyến rũ anh…
– Không phải mà!!!!!!-Tôi kháng nghị.
– Ơ~ Vậy ai là người đã dùng nước hoa Midnight poison? Em có biết công dụng của nó mãnh liệt thế nào không??? Hử?
– Huhu…Là mẹ em để Cổ Ngân Châu xịt cho em mà! Em cũng rất sợ…Huhu…-Trước ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi không tự chủ được mà run lẩy bẩy. Bàn tay bất chính của anh gỡ cái chăn quấn trên người tôi xuống, ánh mắt dán chặt vào cơ thể tôi.
– Em hiền thế sao???-Anh cúi người nói khẽ vào tai tôi, môi anh chạm nhẹ vào tai tôi tạo nên một luồng điện xộc thẳng vào cơ thể. Làm ơn bớt biến thái giùm đi!!!
– Anh…anh…em đi ra ngoài à!!!-Tôi kiếm cớ đi ra ngoài. Chân chưa kịp chạm đất đã bị ai kia kéo ngược trở lại. Tôi “a” lên một tiếng, tay chống lên cơ ngực rắn chắc của anh để bảo trì khoảng cách. Anh kê sát mặt vào tôi, ngay cả hơi thở nóng rực của anh cũng cảm nhận rõ mồn một. Tôi…tôi thật sự không quen cảm giác này. Thà anh khùng khùng điên điên gì đó chứ đừng có như thế này!!!
– Hiểu Nguyệt…Vợ yêu à!!! Có ai nói với em là…châm lửa rồi thì không được bỏ chạy không???-Anh mờ ám nói. Nếu…Tôi nói là nếu, nếu anh không phải là chồng tôi…thì tôi chắc chắn cho anh một cước dính vào vách tường rồi a!!!!!!! Nhưng tất nhiên, chỉ là nếu mà thôi. ORZ…
Nhưng…cái gì là châm lửa rồi không được bỏ chạy chứ???
– Anh…anh…
– Hửm? Anh thế nào???

– Anh tránh ra!
– Em đúng là rất khờ. Tuần trăng mật để làm gì? Là để bồi dưỡng tình cảm, không phải em nói muốn tránh là tránh!!!
– A…
Hừm!!! Tôi biết là tôi đẹp nhưng cũng không nên quá đáng như thế chứ!!! (Chị này bị tự kỷ ạ!)
Bàn tay anh rà đi soát lại trên người tôi, cơ thể tôi dần dần nóng lên. Đây là phản ứng tự nhiên, phản ứng tự nhiên thôi!
– Ưhm…-Một tiếng kêu nho nhỏ bật ra khỏi miệng tôi. Tôi có cảm tưởng mình đang xoáy sâu vào đôi mắt đen và sâu hun hút của anh. Khó…khó chịu quá!
– Khó chịu sao???-Anh hỏi. Hơi thở nóng rực phả trước ngực tôi. Tôi chỉ biết gật đầu.
– Yêu anh không?-Anh lại hỏi. Cái này…cái này…Yêu? Không Yêu??? Kết hôn là bị ép mà!!!
– Ưhm~
– Yêu hay không???
– Không…-Tôi chưa kịp nói hết thì bàn tay anh siết chặt cổ tay tôi hơn nữa. Như vậy…như vậy là không công bằng!!! Oaoa…
– Yêu anh. Được chưa???-Rốt cuộc, người quy hàng đầu tiên chính là tôi. Tôi ghét cái trò này!!!
– Ngoan lắm! Hôn một cái.-Anh dứt lời liền cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn ngọt ngào, đầu óc tôi cứ thế mà lơ lửng.
Dưới sự kích thích mãnh liệt của anh, tôi dần cảm nhận được anh đang đi vào trong tôi. Tôi theo bản năng trừng to mắt nhìn vào gương mặt điển trai của anh. Còn anh, cứ như vậy mà dịu dàng hôn tôi, hơi nóng cứ thế mà bao trọn căn phòng.
– Ưhm…Khó chịu…-Tôi bật lên thành tiếng.
– Từ từ sẽ quen…
– Rất…khó chịu…-Tôi có vẻ không màng đến lời nói của anh.
– Sẽ nhanh hết thấy khó chịu…
– Nhưng…
– Ngoan nha!…
– Ưhm…Nhưng mà…
– Chỉ một chút nữa thôi…
– Ưhm~
Không gian tràn ngập mùi hương mờ ám. Tôi giận dữ co chân đạp phắt anh xuống giường.
– Oái!!! Em làm sao đấy????-Anh ngỡ ngàng. Tôi cầm gối, xác định chuẩn cái bản mặt đáng ghét của anh, phang thẳng:
– Này thì sao! Này thì trăng nhé!!! Hứ!!! Anh…Cái đồ…Cuồng dâm!!!!
– Thì đã sao???-Anh mặt dày hỏi vặn lại tôi. Tôi nhếch lông mày (Thói quen của anh Thế Ưu đấy ạ!) mắng:
– Haizzz..Khi không mỏi vai ghê ha?!!!
– Vợ yêu. Để anh massage cho. Nha?

– Được.

10 sau…
– ORZ…Đau chân quá!!!-Tôi tiếp tục than.
– Để anh xoa bóp cho.-Anh vẫn còn hớn hở. Cho chết!
– Thôi. Anh đi mua đồ ăn đi. Em đói!
– Được. Em là thích ăn cái gì???
– Hamberger, Spaghetti, kem, bánh ngọt, cơm gà, chè trứng gà, chè đậu, cháo trắng…Ưhm…Tạm thế đi! Nha???
– Được!-Mặt anh xám lại một nửa nhưng vẫn cố vui vẻ. Hừm!

– Vợ! Đồ ăn đây!
Lúc anh ôm cả núi đồ ăn về. Tôi đã quần áo chỉnh tề, phất tay ngó lơ:
– Tự nhiên hết thấy đói! Sorry. Hề hề…
-…
*___*|||
Khà khà…Cho chết nhá!!!
[Huhu…Con gái ơi! Mẹ nhớ con quá!!!]
– Mẹ! Tại sao mẹ kêu Ngân Châu xịt..cái loại…cái loại…nước hoa…a!!!!!-Tôi giậm chân đùng đùng.
[Con à! Mẹ là muốn tốt cho con. Kinh nghiệm của người đi trước mà con!!!]
– Mẹ!!!!!!!

[Ô~Mẹ làm phiền hai đứa quá hả??? Bye con nha!!!]
– Mẹ! Con chưa có nói hết. Mẹ đừng có tắt máy…nha…-Tôi chẳng kịp nói hết thì điện thoại báo ngắt kết nối. YA!!!!!!!!! Tức trào máu luôn.
– Vợ! Em muốn đi mua gì không???-Anh hỏi. Tôi lóe lên một suy nghĩ. Há há…

– Ưm…Cái này…cái này…cái này…cái này…cái nào cũng đẹp hết a!!!-Tôi vơ đại. Quan trọng là cho anh tốn tiền xây xẩm luôn.
– Vậy lấy hết.
– Hihi…
…Túi xách…
– Em thích cái này, cái này, cái này…
Tôi chăm chú soi giá từng cái một rồi vơ lấy, anh vẫn vui lòng chấp nhận. Tôi suýt chút là khè ra lửa.
Lúc ra về. Anh tay phải ôm mười túi, tay trái ôm mười túi. Trán dù lấm tấm mồ hôi, mà vẫn phải gồng mình cười tươi. Hahaha…
Buổi tối ấy, anh cười gian, thì thầm với tôi:
– Em là đang trả thù???
– …
Huhu…Vẫn là “trứng không thể khôn bằng rận”, cuối cùng vẫn bị lật tẩy a. Oaoa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.