Đọc truyện Biển Quái Vật – Chương 3- Phần 02 tại website TruyenChu.Vip
Chương 2 – Phần 2
Tôi lăn mình khi một quả bóng ném khác bay vụt qua tai tôi với tốc độ âm thanh.
“Whooom!”
Nó đập mạnh vào tấm thảm treo tường và Corey Bailer kêu ầm lên.
“Này!” Tôi hét loén về phía đội của Sloan. “Bọn mày có thể sẽ giết chết ai đó.”
Một trong nhóm học sinh tham quan trường tên Joe Bob nhìn tôi cười cay độc. Không hiểu sao giờ nom nó to hơn… thậm chí còn cao hơn cả Tyson. Bắp tay nó cuồn cuộn dưới lớp áo thun. “Tao hy vọng thế, Perseus Jackson à! Tao hy vọng thế!”
Cái cách hắn nói tên tôi khiến tôi ớn lạnh sống lưng. Không ai gọi tôi bằng cái tên Perseus trừ người biết rõ thân thế thực sự của tôi. Bạn bè… và kẻ thù.
Tyson đã nói gì nhỉ? Chúng có mùi ngồ ngộ.
Quái vật.
Vây quanh Matt Sloan. Nhóm học sinh tham quan trường đang lớn dần lên. Chúng không còn là những đứa trẻ nữa. mà trở thành những người khổng lồ cao tới hai mét rưỡi với những đôi mắt hoang dại, hàm răng nhọn hoắt, những cánh tay lông lá xăn trổ đầy rắn, các cô gái Hawaii và những trái tim Valentine.
Matt Sloan để rơi bóng của nó. “Woa, bọn mày không ởDetroit. Vậy bọn mày…”
Những đứa trẻ khác trong đội nó bắt đầu hét lên thất thanh và chạy lùi về phía cửa ra vào. Nhưng gã khổng lồ có tên Kẻ Hút Tủy đã ném quả bóng một cách chính xác. Nó bay vọt lướt qua người Raj Mandali khi nó chuẩn bị rời đi và đập mạnh vào cánh cửa, đóng sầm cửa lại như trò ma thuật. Raj và một số đứa trẻ khác liều đập mạnh vào cánh cửa nhưng nó không thèm nhúc nhích.
“Để họ đi!” Tôi hét lên với đám khổng lồ.
Gã Joe Bob càu nhàu với tôi. Gã có một hình xăm trên bắp tay với dòng chữ. JB luvs Babycakes. “Định làm mất mấy miếng ngon của chúng ta sao? Không đời nào, thằng con trai Thần Biển kia. Anh em nhà Laistrygonian chúng ta không đùa với cái chết của ngươi đâu. Chúng ta muốn bữa trưa cơ!”
Gã phất khẽ tay và một dãy bóng ném mới xuất hiện ở vạch trung tâm, nhưng những quả bóng này không phải được làm từ cao su đỏ. Chúng bằng đồng, cỡ như đạn súng đại bác, khoan lỗ giống như trái Wiffle bắn tung lửa từ lỗ ra. Chúng ắt phải cực kỳ nóng, nhưng những tên khổng lồ nhấc chúng lên bàn tay.
“Huấn luyện viên!” Tôi gọi to.
Huấn luyện viên Nunley ngước nhìn với vẻ mặt ngái ngủ. Nhưng nếu thầy ấy thấy được bất cứ điều gì bất thường về trận bóng ném, thầy ấy đã không giả vờ. Đó là vấn đề của người thường. Sức mạnh ma thuật có tên Màn Sương Mù đã che đi diện mạo thật sự của những tên quái vật và thần thánh từ cái nhìn của họ. Vì thế ngời thường chỉ nhìn thấy những gì họ có thể hiểu. Có lẽ huấn luyện viên đã nhìn thấy một nhóm học sinh lớp tám đang “giã” mấy nhóc tì như bình thường. Có lẽ những đứa trẻ khác cũng chỉ nhìn thấy những kẻ côn đồ của Matt Sloan đang chuẩn bị ném bom xăng(8) (đây không phải là lần đầu). Dù sao đi nữa, tôi cũng đoan chắc rằng không một ai có thể nhận ra rằng chúng tôi đang phải đối phó với một lũ quái vật khát máu chuyên ăn thịt ngời chính cống.
“Ừm ừm,” huấn luyện viên làu bàu. “Chơi được đấy.”
Và ông quay lại với tờ tạp chí.
Một gã khổng lồ có tên Kẻ Ăn Óc ném bóng của hắn. Tôi lao sang một bên khi một luồng sao chổi bằng đồng bốc cháy bay sượt qua vai tôi.
“Corey!” Tôi hét lên.
Tyson kéo cậu ấy ra khỏi phía sau tấm thảm ngay khi quả bóng đập vào nó và nổ tung, biến nó thành những mảnh vụn nghi ngút khói.
“Chạy đi!” tôi nói với những thành viên khác trong đội mình. “Ra cửa thoát hiểm khác đi!”
Họ chạy về phía phòng để đồ nhưng với một cái vẩy tay khác của Joe Bob, cánh cửa đó cũng bị đóng sầm lại.
“Không ai có thể đi, trừ phi mày chết!” Joe Bob gầm lên. “Và mày không thể chết cho tới khi chúng tao ăn thịt mày.”
Hắn liền quăng trái bóng lửa của mình. Các thành viên trong đội tôi chạy toán loạn khi trái bóng lửa nổ và tạo thành những miệng hố trên sàn phòng thể dục.
Tôi gắng tiến về phía cây bút Thủy Triều mà tôi vẫn luôn để trong túi. Nhưng rồi tôi nhận ra mình đang mặc quần soóc thể thao. Tôi không có túi nào cả. Thủy Triều nằm trong quần jeans của tôi, và được đặt trong ngăn để đồ. Cánh cửa phòng tập đã đóng kín. Tôi hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Một quả bóng lửa khác đang bay nhanh về phía tôi. Tyson đẩy mạnh tôi ra khỏi hướng bay của quả bóng lửa, nhưng vụ nổ của nó vẫn hoàn toàn thổi bay tôi. Tôi nhận thấy mình đang nằm sõng soài trên sàn tập, choáng váng bởi khói. Chiếc áo thun có hoa văn nhuộm tie-dyed của tôi tới tấp đầy những lỗ thủng còn đang kêu xèo xèo.Phía bên kia vạch giữa, hai tên khổng lồ đói khát đang trừng trừng nhìn tôi.
“Thịt tươi!” Bọn chúng rống lên. “Thịt tươi của anh hùng cho bữa trưa!” Cả hai đều nhắm vào tôi.
“Percy cần giúp đỡ!” Tyson kêu to và lao ra trước mặt tôi ngay khi chúng ném bóng tới.
“Tyson!” Tôi gào to nhưng đã quá muộn.
Cả hai quả bóng đều ném vào người cậu ấy… nhưng không… cậu ấy đã bắt được chúng. Không biết làm sao mà Tyson – người quá vụng về tới mức làm đánh đổ dụng cụ thí nghiệm, làm hỏng đồ ở sân chơi – nhưng lại có thể bắt được hai quả bóng kim loại bốc lửa đang lao tới cậu ấy với tốc độ hàng tỉ dặm một giờ. Cậu ấy ném ngược lại về phía chủ nhân của chúng, những người còn đang đầy kinh ngạc. Chúng hét lên hoảng loạn. “Ch…ê…ết rồi!” khi những quả cầu đồng đỏ nổ tung vào ngực chúng.
Hai gã khổng lồ bị phân hủy trong hai cột lửa – một dấu hiệu chắc chắn cho thấy chúng là quái vật. Quái vật không hề chết. Chúng chỉ bị tan biến thành khói và bụi, những thứ giúp các anh hùng khỏi phải bận tâm việc quét dọn sau mỗi trận đấu.
“Các anh em của ta!” Joe Bob Kẻ Ăn Thịt gào khóc. Hắn cong cơ bắp lên và hình xăm Babycakes của hắn bị xé toạc ra. “Mày sẽ phải trả giá về cái chết của họ!”
“Tyson!” Tôi nói, “Coi chừng!”
Một sao chổi khác lại bay rít lên lao về phía chúng tôi. Tyson chỉ vừa kịp hắt mạnh nó sang một bên. Quả bóng bay sượt qua đầu huấn huyện viên Nunley và rơi xuống khán đài với một tiếng nổ KA-BOOM lớn.
Lũ trẻ chạy vòng vòng và gào khóc, cố tránh những miệng hố đang sôi xèo xèo trên sàn. Những đứa trẻ khác đập mạnh vào cửa, kêu cứu. Sloan đứng đơ ra ở giữa sân tập, hoài nghi nhìn về những quả bóng thần chết đang bay quanh mình.
Huấn luyện viên Nunley vẫn không nhìn thấy gì. Ông gõ gõ vào dụng cụ trợ thính như thể những vụ nổ vừa rồi đã làm nhiễu chúng, nhưng ông vẫn không chịu rời mắt khỏi cuốn tạp chí.
Chắc chắn rằng cả trường có thể nghe thấy những tiếng ồn vừa rồi. Thầy hiệu trưởng, cảnh sát, một ai đó sẽ đến giúp chúng tôi.
“Chúng tao luôn là người chiến thắng.” Joe Bob Kẻ Ăn Thịt Người gầm lên. “Chúng tao sẽ nhai xương mày.”
Tôi muốn nói với hắn rằng đã quá xem trọng trò chơi bóng ném này. Nhưng trước khi tôi kịp nói, hắn đã nhấc lên một trái bóng khác. Ba thằng khổng lồ kia cũng bắt chước theo.
Tôi biết chúng tôi sẽ chết. Tyson không thể làm chệch hướng tất cả các quả bóng cùng một lúc. Tay cậu ấy đã bị bỏng rất nặng từ lần cản phá quả bóng đầu tiên. Không có cây kiếm của tôi…
Tôi nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Tôi chạy về phía phòng thay quần áo.
“Tránh ra!” Tôi nói với các bạn trong đội mình. “Tránh xa cái cửa ra.”
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên phía sau lưng tôi. Tyson đã đánh bật hai trái bóng quay trở lại với chủ nhân nó và biến chúng thành tro bụi.
Chỉ còn sót lại hai tên khổng lồ.
Trái bóng thứ ba lao thẳng về phía tôi. Tôi buộc mình phải chờ đợi – một, hai Mississippi(9) – và ngoặt sang một bên khi trái cầu đỏ rực đó phá tan cửa phòng thay quần áo.
Giờ đây, tôi đoán rằng khí gas tích tụ lại trong các phòng thay đồ của tụi con trai đủ để gây ra vụ nổ. Bởi thế tôi không hề ngạc nhiên khi quả bóng cháy rực lại kéo tiếp theo một vụ nổ lớn nữa!
Bức tường bị thổi bay. Cánh cửa ở các ngăn để đồ, vớ, vật dụng thể thao và vô số những đồ dùng cá nhân dơ dáy khác ồ ạt trút xuống phòng tập.
Tôi quay lại đúng lúc nhìn thấy Tyson thụi một quả vào mặt Kẻ Ăn Óc. Gã khổng lồ sụp xuống. Nhưng gã cuối cùng, Joe Bob, đã khôn ngoan giữ lại tránh bóng của mình và chờ đợi cơ hội. Gã ném nó ngay khi Tyson vừa quay lại đối mặt với gã.
“Không!” Tôi gào lên.
Trái bóng đập thẳng vào ngực Tyson. Cậu ấy trượt dài trên sàn và đâm sầm vào bức tường phía sau, khiến nó nứt rạn và một phần của nó đổ ụp lên phía trên người cậu ấy, tạo nên một cái hốc nhắm thẳng ra Phố Nhà Thờ. Tôi không tưởng tượng được làm thế nào mà Tyson vẫn còn sống, nhưng nom cậu ấy chỉ hơi choáng váng. Trái bóng đồng vẫn đang nhả khói ngay chân cậu ấy. Tyson cố để nhặt nó lên, nhưng cậu ấy ngã người vào một đống gạch đang cháy dở, bất tỉnh.
“Hay lắm!” Joe Bob hể hả reo lên. “Tao là người cuối cùng đứng đây! Tao sẽ có đủ thịt để mang cho Babycakes một “túi chó con(10)!”
Gã nhấc thêm một quả bóng nữa và nhắm vào Tyson.
“Dừng lại!” Tôi hét vang. “Tao mới là người mà mày cần!”
Tên khổng lồ cười toe toét. “Mày mong chết trước phải không, thằng anh hùng nhãi nhép kia?”
Tôi phải làm điều gì đó. Cây Thủy Triều phải ở đâu đó quanh đây.
Rồi tôi nhận ra quần jeans trong một đống quần áo đầy khói ngay dưới chân gã khổng lồ. Nếu tôi có thể tới đó… Tôi biết điều này thật tuyệt vọng nhưng tôi phải tấn công gã.
Gã khổng lồ cười phá lên. “Bữa trưa của ta đã đến.” Gã đưa tay lên chuẩn bị ném. Tôi đứng yên chờ chết.
Đột nhiên cơ thể gã khổng lồ cứng đờ. Nét mặt gã thay đổi từ hể hả sang ngạc nhiên. Ngay nơi cái rốn của gã, chiếc áo thun rách toạc và gã mọc ra một cái gì đó như cái sừng, không, không phải là một cái sừng, mà là đầu của một lưỡi dao sáng bóng.
Trái bóng tuột khỏi tay gã. Con quái vật nhìn chằm chằm vào con dao vừa đâm xuyên mình từ phía sau.
Gã thì thào, “Ôi” và biến mất trong một đám lửa xanh lục mà tôi đoán là sẽ làm Babycakes đau buồn.
Người đang đứng trong đám khói là bạn tôi – Annabeth. Mặt cô ấy đầy bụi và vết xước. Cô ấy khoác một cái ba lô rách tả tơi sau lưng. Chiếc mũ bóng chày của cô ấy vo tròn nhét vào trong túi. Trên tay cô ấy là một con dao bằng đồng và ánh nhìn hoang dại tràn ngập trong đôi mắt màu xám của cô ấy như thể những con ma đang đuổi theo cô ấy hàng nghìn dặm.
Matt Sloan, người đã chết đứng lặng ở đó trong hầu hết thời gian, cuối cùng cũng đã minh mẫn trở lại. Cậu ta nháy mắt với Annabeth, như thể cậu ta lờ mờ nhận ra cô ấy từ tấm hình trong cuốn sổ của tôi. “Đó là cô gái… Đó là cô gái..”
Annabeth đấm ngay vào mũi cậu ta làm cậu ta ngã lăn trên sàn. “Và mày,” cô ấy nói, “tránh xa bạn tao ra.”
Phòng thể dục bốc cháy. Lũ trẻ vẫn đang chạy vòng quanh kêu gào. Tôi nghe tiếng còi báo động vang lên và một giọng nói bị méo đi qua hệ thống liên lạc. Qua lớp kính cửa thoát hiểm, tôi có thể nhìn thấy thầy hiệu trưởng Bonsai đang đánh vật với cái khóa. Một đám đông các thầy cô đang nhốn nháo sau lưng ông.
“Annabeth…” tôi lắp bắp. “Làm thế nào mà cậu… Mất bao lâu mà cậu…”
“Mất cả sáng nay đấy.” Cô ấy cất con dao kim loại đi. “Tớ đã cố tìm thời điểm tốt để nói chuyện với cậu, nhưng cậu chẳng bao giờ ở một mình.”
“Cái bóng mà mình thấy sáng nay, đó là…” Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên. “Ôi Chúa ơi, cậu đã nhìn vào cửa sổ phòng ngủ của tớ sao?”
“Không có thời gian để giải thích đâu!” cô ấy nói một cách cáu kỉnh dù mặt cũng hơi đỏ. “Tớ chỉ không muốn…”
“Ở đây!” Một phụ nữ thét lên. Cánh cửa bật tung và đám người lớn ùa vào.
“Gặp tớ ở bên ngoài nhé!” Annabeth dặn tôi. “Và cậu ấy nữa”. Cô ấy chỉ vào Tyson – người vẫn đang choáng váng ngồi tựa lưng bức tường. Annabeth nhìn cậu ấy bằng ánh mắt không thiện cảm tới mức tôi hoàn toàn không hiểu nổi. “Tốt nhất cậu mang theo cậu ấy đi.”
“Cái gì?”
“Không có thời gian đâu!” Cô ấy giục. “Nhanh lên!”
Cô ấy đội chiếc mũ bóng chày Yankees lên đầu – đó cũng là một món quà phép thuật do mẹ cô ấy tặng và ngay lập tức cô ấy biến mất.
Chỉ còn mình tôi đứng chơ vơ giữa phòng thể dục đang cháy khi thầy hiệu trưởng hối hả lao vào với phân nửa giáo viên của trường và một số cảnh sát.
“Percy Jackson?” Thầy Bonsai hỏi. “Cái gì?… Sao lại?…”
Bên kia bức tường đổ, Tyson rên rỉ và đứng trên đám gạch còn đang cháy dở. “Đầu đau.”
Matt Sloan cũng đang đi đến. Nó nhìn tôi đầy khiếp sợ. “Percy đã làm đấy, thưa thầy Bonsai. Nó đã thiêu cháy cả khu nhà này. Huấn luyện viên Nunley sẽ kể cho thầy nghe! Thầy ấy đã chứng kiến tất cả.”
Huấn luyện viên Nunley đang đọc cuốn tạp chí thật trịnh trọng nhưng với vận may của tôi – ông lại chọn đúng thời điểm nhìn lên khi Sloan nhắc đến tên ông. “Ờ? Đúng vậy, ừm ừm.”
Những người lớn khác quay lại về phía tôi. Tôi biết họ sẽ không bao giờ tin tôi, dù tôi có kể ra sự thật.
Tôi lấy cây Thủy Triều ra khỏi chiếc quần jeans đã bị cháy của tôi, nói với Tyson, “Đi thôi!” rồi nhảy qua lỗ hổng ở mặt bên của tòa nhà.