Biển Quái Vật

Chương 21- Phần 2


Đọc truyện Biển Quái Vật – Chương 21- Phần 2 tại website TruyenChu.Vip

Lũ cá tụ tập nhìn chúng tôi – đó là một bầy cá nhồng và một vài con cá maclin tò mò.
Biến! Tôi nói với chúng.
Chúng bơi đi, nhưng tôi có thể nói rằng chúng rất miễn cưỡng khi bỏ đi. Tôi thề rằng tôi hiểu được ý định của chúng. Chúng định bắt đầu đi loan tin khắp đại dương rằng con trai của thần Poseidon và cô gái nào đó ở bên dưới đáy của Vịnh Siren.
“Tớ phải đưa chúng ta quay về tàu,” tôi nói với cô ấy. “Ổn thôi, cậu chỉ cần bám vào nhé.”
Annabeth gật đầu để tôi biết giờ đây cô ấy đã khá hơn. Nhưng cô ấy lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không thể nghe được vì sáp nến vẫn còn trong tai tôi.
Tôi bảo dòng nước lái chiếc tàu ngầm không khí nhỏ bé kỳ lạ của chúng tôi qua những tảng đá và dây thép gai, quay lại thân tàu chiếc Queen Anne’s Revenge – chiếc đang duy trì tốc độ chạy chậm và ổn định rời khỏi hòn đảo.
Chúng tôi ở dưới nước, theo sau con tàu, mãi cho tới khi tôi đoán rằng chúng tôi đã ra khỏi tầm nghe của Ba chị em nhà Siren. Sau đó tôi nổi trên mặt nước và bong bóng không khí của chúng tôi nổ tung.
Tôi yêu cầu một cái thang dây rơi xuống từ một bên hông chiếc thuyền và chúng tôi trèo lên.
Tôi vẫn giữ nút nhét tai, chỉ là để cho chắc chắn. Chúng tôi lái tàu đi cho tới khi hòn đảo hoàn toàn thoát khỏi tầm nhìn. Annabeth ngồi co người lại trong một tấm chăn ở phía mũi tàu. Cuối cùng cô ấy nhìn lên, bàng hoàng và buồn bã, nói to, An toàn rồi.
Tôi bỏ nút nhét tai ra. Không còn tiếng hát nữa. Buổi chiều hoàn toàn yên bình trừ tiếng sóng vỗ vào mạn tàu. Sương mù tan biến đi lộ ra bầu trời xanh ngắt, như thể hòn đảo của Ba chị em nhà Siren chưa bao giờ tồn tại.
“Cậu có sao không?” tôi hỏi. Vừa nói ra, tôi nhận thấy câu hỏi đó nghe mới khập khiễng làm sao. Tất nhiên cô ấy không ổn.
“Tớ đã không nhận ra,” cô ấy thì thầm.
“Cái gì cơ?”
Đôi mắt cô ấy có cùng màu như khi sương mù bao phủ lên khắp hòn đảo của Ba chị em nhà Siren. “Sự cám dỗ có sức mạnh lớn như thế nào.”
Tôi không muốn thú nhận rằng tôi đã nhìn thấy điều mà Ba chị em nhà Siren đã hứa hẹn với cô ấy. Tôi có cảm giác như một kẻ phạm tội. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi phải nói với Annabeth về điều này.
“Tớ đã nhìn thấy cách cậu xây dựng lại Manhattan,” tôi nói với cô ấy. “Cả Luke và bố mẹ cậu nữa.”
Cô ấy đỏ mặt. “Cậu đã thấy điều đó à?”
“Điều mà Luke đã nói với cậu trước đây trên con tàu Công chúa Andromeda, về việc bắt đầu thế giới lại từ con số không… nó thực sự đúng với cậu, nhỉ?”
Cô ấy kéo chăn lên quanh mình. “Sai lầm chí tử của mình. Đó là những thứ mà Ba chị em nhà Siren đã chỉ ra cho mình. Sai lầm chí tử của mình chính là quá ngạo mạn.”
Tôi chớp chớp mắt. “Cái đống nâu nâu mà họ rải trên bánh sanwiches toàn rau à?”
Cô ấy đảo mắt. “Không phải. Óc Tảo Biển. Cái đó gọi là hummus – một thứ sền sệt được làm bằng đậu xanh, hạt vừng và tỏi. Còn từ mà tớ nói thì tệ hơn rất nhiều.”
“Còn có thứ gì tồi tệ hơn cả hummus nhỉ?”
“Từ tớ nói đến có nghĩa là hết sức kiêu ngạo, Percy à. Nghĩ rằng cậu có thể làm được những việc còn tốt hơn người khác… thậm chí tốt hơn cả thần thánh.”

“Cậu nghĩ vậy sao?”
Cô ấy nhìn xuống. “Thế cậu đã bao giờ nghĩ, cái gì sẽ xảy ra nếu thế giới này thực sự bị phá hủy? Cái gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể xây dựng lại nó từ đầu? Không còn chiến tranh nữa. Không có ai bị vô gia cư. Không có bài tập đọc trong mùa hè nữa.”
“Tớ đang nghe đây.”
“Ý tớ là, phương Tây đại diện cho rất nhiều thứ tốt đẹp mà loài người từng làm – đó là lý do tại sao lửa vẫn đang cháy. Đó là lý do tại sao đỉnh Olympus vẫn còn ở quanh đây. Nhưng đôi khi cậu chỉ có thể nhìn thấy những thứ tồi tệ, cậu hiểu không? Và cậu bắt đầu nghĩ theo cách của Luke: ‘Nếu tôi có thể giật đổ nó, rồi sẽ làm cho nó tốt hơn.’ Cậu chưa bao giờ nghĩ như vậy sao? Như thể cậu có thể làm được một việc tốt hơn nếu cậu điều khiển cả thế giới?”
“Ừm… không. Tớ mà điều hành cả thế giới thì có khác gì cơn ác mộng.”
“Thế thì cậu may mắn. Sự ngạo mạn không phải là sai lầm chí tử của cậu.”
“Đó là cái gì?”
“Tớ không biết, Percy à. Nhưng tất cả anh hùng đều có một cái như thế. Nếu cậu không phát hiện ra và học cách chế ngự nó… ừm, họ sẽ không gọi nó là “chí tử” mà không có ý gì đó.”
Tôi nghĩ về điều đó. Chính xác thì nó không làm tôi vui lên nổi.
Tôi chú ý thấy Annabeth không nói nhiều về những điều riêng tư mà cô ấy sẽ thay đổi – như giúp bố mẹ quay lại với nhau, hoặc cứu Luke chẳng hạn. Tôi hiểu điều này. Tôi không muốn thú nhận rằng không biết bao nhiêu lần tôi đã mơ thấy bố mẹ mình quay lại với nhau.
Tôi đã hình dung ra mẹ tôi cô độc trong căn hộ nhỏ xíu của chúng tôi ở Upper East Site như thế nào. Tôi cố gắng nhớ lại cái mùi những chiếc bánh quế màu xanh của bà trong bếp. Chúng dường như đã xa vời.
“Thế nó có đáng giá không?” tôi hỏi Annabeth. “Cậu có cảm thấy… thông thái hơn không?”
Cô ấy nhìn xa xăm. “Tớ không chắc nữa. Nhưng chúng ta phải cứu trại. Nếu chúng ta không chặn được Luke…”
Cô ấy không cần phải nói hết. Nếu cách nghĩ của Luke thậm chí có thể lôi kéo được Annabeth thì chẳng thể nói được có bao nhiêu đứa con lai khác sẽ gia nhập cùng hội của anh ta.
Tôi nghĩ về giấc mơ của mình liên quan tới cô gái lạ và chiếc quan tài vàng. Tôi không dám chắc nó mang ý nghĩa gì nhưng tôi có cảm giác rằng tôi đang bỏ lỡ điều gì đó. Điều gì thật kinh khủng mà Kronos đang lên kế hoạch. Cô gái đó đã nhìn thấy gì khi mở nắp quan tài nhỉ?
Đột nhiên mắt Annabeth mở to ra. “Percy.”
Tôi quay lại.
Phía trước là một gò đất khác – một hòn đảo hình yên ngựa với những đồi rừng và những bờ biển trắng, những bãi cỏ xanh mướt – giống hệt như tôi từng nhìn thấy trong các giấc mơ.
Những giác quan hàng hải của tôi đã khẳng định chúng. Ba mươi độ, ba mươi mốt phút Bắc, bảy mươi lăm độ, mười hai phút Tây.
Chúng tôi đã tới nhà của Cyclops.
ch�� ��:�??�c đang ló đầu ra từ nơi ở của chúng và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã không nghĩ rằng những con chuột lang này lại có thể trông thật tiều tụy đến như thế, nhưng điều đó là thật. Phải có tới hơn nửa tá chuột lang với bộ lông bẩn thỉu, hàm răng bị mẻ và đôi mắt tròn và sáng của chúng đỏ ngầu. Lông chúng đầy vỏ bào và có mùi như thể chúng đã ở đây được ba trăm năm rồi mà chẳng có ai cọ rửa chuồng cho chúng.
“Ở lại đây với ta” C.C. nói với Annabeth. “Hãy cùng ta học tập. Cháu có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, trở thành một nữ phù thủy, học cách bắt những người khác phải làm theo ý muốn của cháu. Cháu sẽ trở nên bất tử!”

“Nhưng…”
“Cháu quá thừa thông minh, cháu yêu à” C.C. nói. “Cháu biết rằng sẽ tốt hơn là phải tin vào cái trại ngốc nghếch với những anh hùng ở đó. Có bao nhiêu nữ anh hùng vĩ đại là con lai mà cháu có thể kể tên?”
“Ừm, Atalanta, Amelia Earrhart(32)…”
“Chà! Đàn ông đã dành hết vinh quang rồi” C.C. nắm tay lại và làm mờ dần ngọn lửa ma thuật. “Cách duy nhất để tăng sức mạnh cho phụ nữ chính là ma thuật. Medea, Calypso(33) bây giờ là những phụ nữ giàu sức mạnh. Tất nhiên, cả ta nữa. Người mạnh nhất trong tất cả”.
“Bà… C.C….Circe(34)!”
“Đúng thế, cháu yêu à”
Annabeth lùi lại và Circe cười phá lên. “Cháu không cần lo lắng. Ý ta là cháu sẽ không bị hại gì.”
“Bà đã làm gì Percy?”
“Chỉ giúp thằng bé nhận ra bộ mặt thật của mình thôi”
Annabeth lướt mắt khắp phòng. Cuối cùng, cô ấy cũng nhìn thấy cái lồng và tôi đang cào cào vào các chấn song, tất cả các chú chuột khác đang vây quanh lấy tôi. Đôi mắt cô mở to.
“Hãy quên nó đi,” Circe lạnh lùng nói. “Hãy gia nhập cùng ta và học cách các phép thuật.”
“Nhưng….”
“Bạn cháu sẽ được chăm sóc tốt. Nó sẽ được đưa tới một ngôi nhà mới tuyệt vời trên đất liền. Những đứa trẻ khác trong mẫu giáo sẽ hết lòng yêu thương nó. Trong khi đó, cháu sẽ ngày càng uyên bác và đầy sức mạnh. Cháu sẽ có tất cả những gì cháu cần.”
Annabeth vẫn đang liếc nhìn tôi, nhưng gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ mơ màng như đang mơ ngủ. Cô ấy giống hệt tôi khi Circe bỏ bùa mê tôi uống ly milkshake chuột lang. Tôi kêu gào và cào cấu, cố gắng cảnh bảo cho cô khỏi bị sập bẫy nhưng tôi hoàn toàn bất lực.
“Hãy để cháu suy nghĩ về điều này” Annabeth ấp úng. “Chỉ.. cho cháu ở một mình trong vài phút để nói lời từ biệt”.
“Tất nhiên rồi cháu yêu” Circe kinh ngạc nói. “Một phút. À… và cháu có hoàn toàn sự riêng tư…” Bà ta vẫy tay và các tấm sắt được thả xuống bít kín các cửa sổ. Bà ta ra khỏi phòng và tôi nghe thấy khóa cửa vang lên ngay phía sau.
Vẻ mộng mi như tan khỏi gương mặt của Annabeth.
Cô ấy chạy như bay về phía cái lồng. “Được rồi, cậu là con nào trong số này?”
Tôi kêu lên, nhưng tất cả những con chuột khác cũng làm thế. Annabeth nom thật tuyệt vọng. Cô ấy nhìn khắp phòng và nhận ra chiếc quần jeans của tôi ló ra bên dưới khung cửi.
Đúng rồi!
Cô ấy lao về nó và lục soát túi quần tôi.

Nhưng thay vì lấy cây Thủy Triều ra, cô ấy lại phát hiện ra được cái lọ vitamins hỗn hợp của thần Hermes và bắt đầu đánh vật với cái nắp lọ.
Tôi muốn hét lên với cô ấy rằng đây không phải là lúc để bồi bổ. Cô ấy phải rút thanh kiếm ra.
Cô ấy tống một viên chanh vào miệng khi cánh cửa bật mở và Circe lại bước vào cùng hai người nhân viên mặc áo vét đi kèm hai bên.
“Ừm,” Circe thở dài, “một phút đã qua nhanh như vậy đấy. Và câu trả lời như thế nào hả cháu yêu?”
“Thế này,” Annabeth đáp và rút con dao bằng đồng ra.
Nữ phù thủy lùi lại nhưng vẻ kinh ngạc của bà ta cũng qua nhanh. Bà ta cười khinh bỉ, “Thực vậy sao, cháu yêu, một con dao có thể chống lại phép thuậtcủa ta ư? Có khôn ngoan không đấy?”
Circe nhìn về phía hai nhân viên đang mỉm cười của mình. Họ đưa tay lên như thể chuẩn bị đưa ra một câu thần chú.
Chạy đi! Tôi muốn gào lên với Annabeth, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là tiếng của loài gặm nhấm. Những con chuột khác kêu ré lên vì khiếp sợ và vội vã chạy trốn quanh lồng. Tôi cũng hoảng hốt và muốn trốn chạy, nhưng tôi phải nghĩ ra điều gì đó. Tôi không thể chịu được việc mất đi Annabeth như cách tôi từng mất Tyson.
“Annabeth sẽ biến thành con gì nhỉ?” Circe suy nghĩ. “Một thứ gì đó nhỏ nhắn, gắt gỏng. Ta biết rồi… một con chuột chù!”
Ngọn lửa xanh hiện lên từ những ngón tay của bà ta, cuốn tròn như những con rắn quanh Annabeth.
Tôi nhìn, kinh hãi nhưng không có gì xảy ra. Annabeth vẫn là Annabeth, chỉ tức giận hơn. Cô ấy lao lên phía trước và kề con dao vào cổ Circe. “Thay vào đó, ngươi có thể biến ta thành một con báo không? Một con có móng vuốt chộp lấy ngay cổ họng ngươi!”
“Làm thế nào?” Circe kêu ầm lên.
Annabeth giơ lọ vitamins của tôi lên cho mụ phù thủy xem.
Circe rít lên trong tuyệt vọng. “Ta nguyền rủa thần Hermes cùng đống vitamins hỗn hợp của ông ta. Cả hai đều là đồ điên khùng! Chúng chẳng làm gì cho ngươi cả.”
“Biến Percy trở lại thành người nếu không thì!” Annabeth nói.
“Ta không thể!”
“Thế ngươi yêu cầu điều này sao?”
Đám người hầu của Circe tiến lên nhưng bà chủ của họ bảo. “Lùi lại! Con bé miễn dịch với phép thuật cho đến khi những viên vitamins đáng nguyền rủa đó tan hết.”
Annabeth kéo Circe đi về phía cái lồng chuột lang, đánh văng nắp lồng ra và đổ hết số vitamins còn lại vào trong.
“Không!” Circe hét lên.
Tôi là người đầu tiên có một viên vitamins, nhưng tất cả những con chuột lang khác cũng hối hả xông ra và chộp lấy đồ ăn mới.
Với miếng gặm đầu tiên, tôi thấy trong người như bốc lửa. Tôi gặm dần viên vitamins cho tới khi nó không còn quá lớn nữa và cái lồng trông nhỏ hơn. Rồi đột nhiên, bùm, cái lồng nổ tung. Tôi đang ngồi trên sàn nhà, trở lại là người – và tạ ơn các thánh thần bằng cách nào đó tôi đã quay lại với bộ áo quần bình thường của mình – cùng sáu gã đàn ông nom rất mất phương hướng, nhấp nháy mắt và gắng giũ những vỏ bào gỗ ra khỏi tóc họ.
“Không!” Circe thét lên. “Ngươi không hiểu đâu. Chúng là những kẻ tồi tệ nhất!”
Một trong số người đàn ông đó đứng dậy. Anh ta rất cao lớn với bộ râu cực dài màu đen và hàm răng cùng màu. Anh ta mặc bộ đồ cọc cạch bằng đen và da, bốt cao tới đầu gối và chiếc mũ dạ mềm. Những người khác ăn mặc đơn giản hơn – quần túm và áo sơ mi trắng ố màu. Tất cả bọn họ đều đi chân trần.
“Ahhh!” người đàn ông to lớn gầm vang. “Xem mụ phù thủy này đã làm gì với ta!”
“Không!” Circe rên rỉ.

Annabeth há hốc mồm kinh ngạc. “Tôi đã nhận ra anh. Edward Teach, con trai của thần Ares phải không?”
“Đúng vậy, bé con à,” người đàn ông to lớn gầm lên. “Mặc dầu vậy, tất cả đều gọi ta là Râu Đen! Và mụ phù thủy này đã bắt giữ chúng ta, những chàng trai. Cho bà ta một con dao, và sau đó, ý của ta là tìm cho ta một bát cần tây lớn! Ahhh!”
Circe kêu gào. Mụ ta và đám người hầu chạy túa ra khỏi phòng, và bị lũ cướp biển truy sát.
Annabeth tra lại con dao vào vỏ và liếc nhìn tôi.
“Cám ơn cậu…” Tôi ấp úng, “Tớ thực sự xin lỗi…”
Trước khi tôi có thể tìm ra cách để xin lỗi vì đã làm một việc ngốc nghếch, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi, rồi sau đó nhanh chóng lùi lại. “Tớ rất mừng khi cậu không phải là chuột lang nữa.”
“Tớ cũng vậy.” Tôi hy vọng mặt tôi không đỏ như tôi cảm thấy.
Cô ấy gỡ sợi dây tết tóc bằng vàng từ trên đầu ra.
“Đi nào. Óc Tảo Biển,” cô ấy nói. “Chúng ta phải ra khỏi đây trong khi Circe đang bị rối trí.”
Chúng tôi chạy qua các hành lang, băng qua các nhân viên của spa đang la hét và cướp biển đang cướp phá khu nghỉ dưỡng để xuống phía sườn đồi. Những người đàn ông của Râu Đen bẻ gãy những ngọn đuốc tiki trong bữa tiệc, vứt những gói thảo mộc vào bể bơi và đá tung những cái bàn chất khăn tắm.
Tôi thấy thật tồi tệ khi để lũ cướp biển ngỗ ngược này làm vậy. Nhưng tôi cho rằng họ cũng đáng được thưởng thứ gì đó giải trí hơn là cái vòng chạy tập thể dục sau khi bị nhốt trong lồng tới ba thế kỷ.
“Cái thuyền nào?” Annabeth nói khi chúng tôi tới được bến cảnh.
Tôi nhìn quanh thất vọng. Chúng tôi không thể nhận ra con thuyền của mình. Chúng tôi phải rời hòn đảo này ngay nhưng chúng tôi có thể sử dụng cái gì bây giờ? Một tàu ngầm ư? Hay một trực thăng? Tôi cũng không thể lái những thứ này. Rồi tôi nhìn thấy nó.
“Kìa kìa!” Tôi reo lên.
Annabeth chớp mắt. “Nhưng…”
“Tớ có thể làm cho nó chạy.”
“Bằng cách nào?”
Tôi không thể giải thích được. Không biết bằng cách nào, tôi chỉ biết một con thuyền lớn cũ kĩ là sự đánh cược tốt nhất đối với tôi. Tôi chộp lấy tay của Annabeth và kéo cô ấy về phía con thuyền ba buồm. Trên mũi thuyền được sơn một cái tên mà tôi chỉ có thể giải được mã sau đó: Queen Anne’s Revenge.
“Ahhhh!” Râu Đen thét toáng lên sau lưng tôi. “Những đứa trẻ ranh đó đang lên thuyền của ta! Các anh em, bắt lấy chúng!”
“Chúng ta không bao giờ đi đúng giờ cả!” Annabeh kêu lên khi chúng tôi lên thuyền.
Tôi nhìn quanh đống hổ lốn ngốn các mái chèo và dây thừng. Con thuyền còn tốt dù đã ba trăm năm. Nhưng để làm cho nó hoạt động, một đội thủy thủ năm mươi người cũng phải mất một vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi không thể có vài tiếng đồng hồ. Tôi có thể nhìn thấy đám cướp biển đang chạy xuống cầu thang, vung vẩy những cây đuốc tiki và các cây cần tây.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào những cơn sóng đang vỗ vào thân tàu, các dòng chảy của đại dương, các cơn gió đang bao quanh tôi. Đột nhiên, một từ chính xác xuất hiện trong đầu tôi. “Mizzenmast(35)!” Tôi hét lên.
Annabeth thụp xuống khi dây neo bay qua đầu cô ấy và tự quấn mình quanh chiếc rầm néo buồm. “Percy, làm thế nào…”
Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được con tàu đáp lại tôi như thể nó là một phần cơ thể tôi. Tôi làm những cánh buồm giương cao một cách dễ dàng như thể tôi đang gấp cánh tay mình lại vậy. Tôi làm bánh lái chuyển hướng.
Con tàu Queen Anne’s Revenge hơi lắc lư rời khỏi bến tàu và khi đám cướp biển tới được mép nước, chúng tôi đã lên thẳng tiến đến Biển Quái Vật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.