Đọc truyện Biển Quái Vật – Chương 19- Phần 2 tại website TruyenChu.Vip
Tôi nhìn vào tấm thảm xanh, nhìn vào hình phản chiếu của tôi, nhưng lại không phải tôi.
“Uống ngay đi, Percy” C.C. quở trách. “Phần khó khăn nhất của tiến trình làm chúng ta hoàn hảo chính là từ bỏ sự khống chế. Cháu phải quyết định thôi. Cháu có muốn tin vào sự đánh giá của mình về thứ mà cháu nên trở thành hay là vào sự đánh giá của ta?”
Cổ họng tôi khô rát. Tôi nghe thấy mình đang nói. “Sự đánh giá của cô.”
C.C. mỉm cười và đưa cái ly cho tôi. Tôi đưa nó lên môi.
Nó có vị như là vị của milkshake dâu tây. Ngay lập tức một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ruột tôi: trước tiên là sự dễ chịu, sau đó là sự nóng bỏng đầy đau đớn, cả người như muốn nổ tung, như thể hỗn hợp nước này đang bắt đầu sôi sùng sục trong người tôi.
Tôi cúi gập người lại và đánh rơi cái ly. “Bà đã… chuyện gì đang xảy ra?”
“Đừng lo lắng, Percy à” C.C. dỗ dành. “Cơn đau rồi sẽ qua. Nhìn này! Như ta đã hứa. Kết quả ngay tức thì”.
Có thứ gì đó sai lầm thật nghiêm trọng.
Chiếc màn biến mất và tôi nhìn thấy trong gương hai tay tôi teo quắt, cuộn lại và mọc ra những chiếc vuốt dài mềm mại. Lông mọc khắp mặt tôi, dưới áo sơ mi của tôi và ở tất cả những chỗ không thoải mái mà bạn có thể tưởng tượng. Răng tôi nặng trĩu trong miệng. Quần áo của tôi ngày càng trở nên rộng thùng thình, hoặc C.C đang cao dần. Không, tôi đang bị co rút lại.
Trong một ánh sáng khủng khiếp, tôi chìm nghỉm vào trong một cái hang vải đen. Tôi bị chôn vùi trong chính chiếc áo của mình. Tôi cố gắng để chạy nhưng đôi tay đã túm chặt lấy tôi – một đôi tay to bằng kích thước hiện nay của tôi. Tôi cố gào lên nhưng tất cả những gì thoát khỏi miệng tôi lúc này chỉ là tiếng “Rít, rít, rít!”
Đôi tay khổng lồ nắm chặt giữa người tôi, nhấc tôi lên không khí. Tôi cố gắng vùng vẫy và đấm đá bằng đôi chân, hai cánh tay đường như quá múp míp. Và tiếp đó tôi đang nhìn chằm chằm và đầy khiếp hãi vào gương mặt to đùng của C.C.
“Tuyệt vời!” giọng bà ta oang oang. Tôi giãy giụa trong sự hoảng hốt nhưng bà ta chỉ xiết chặt hơn vòng tay quanh cái bụng đầy lông lá của tôi. “Thấy chưa, Percy? Ngươi đã giải phóng bản chất thật của mình!”
Bà ta đưa rôi ra trước gương, và thứ mà tôi nhìn thấy đã khiến tôi thét lên thất thanh trong khiếp sợ. “Rít, rít, rít!”. Đó là C.C. xinh đẹp và đang tươi cười, đang giữ chặt một sinh vật đầy lông mịn, răng hô với những chiếc vuốt bé xíu, bộ lông màu trắng và vàng. Khi tôi quay người, thì sinh vật trong gương cũng làm thế. Tôi là… tôi là….
“Một con chuột lang” C.C. nói. “Đáng yêu, phải không nào? Đàn ông đều là lũ lợn cả, Percy Jackson à. Ta đã từng biến chúng thành những con lợn thực sự. Những chúng quá nặng mùi, phục phịch và khó giữ. Thực sự không khác nhiều so với chúng trước đó. Chuột lang thì tiện hơn nhiều! Giờ thì đến và gặp những người đàn ông khác nhé”
“Rít!” tôi phản đối, cố gắng cào bà ta, nhưng C.C siết tôi quá chặt khiến tôi suýt ngất đi.
“Đừng làm thế nữa nhé, bé con” bà ta rầy la, “nếu không ta sẽ mang mày cho lũ cú đấy. Vào lồng như thú cưng bé bỏng đi nào. Ngày mai, nếu ngươi cư xử phải phép, ngươi sẽ được sống. Ở đây luôn có một lớp học cần thiết cho một con chuột lang mới”
Đầu óc tôi đang chạy đua cũng nhanh như trái tim bé bỏng của tôi vậy. Tôi cần quay trở lại chỗ quần áo của mình – chúng đang nằm chất đống trên sàn. Nếu tôi có thể làm được như vậy, tôi có thể rút được thanh Thủy Triều ra khỏi túi và… Và cái gì? Tôi không thể mở được chiếc nắp bút. Thậm chí nếu tôi có thể làm, tôi cũng không cầm nổi thanh kiếm.
Tôi quằn quại đầy tuyệt vọng khi C.C. mang tôi tới chỗ cái lồng và mở cửa lồng bằng kim loại ra.
“Hãy tiếp nhận những vấn đề mang tính nguyên tắc của ta, Percy à” bà ta cảnh báo. “Chúng sẽ không bao giờ tạo ra những thú nuôi trong lớp tử tế, nhưng chúng có thể dạy người một số cách cư xử. Phần lớn bọn chúng đều ở trong chiếc lồng này tới ba trăm năm rồi đấy, nếu người không muốn ở cùng chúng mãi mãi, ta nghĩ rằng ngươi hãy…”
Tiếng của Annabeth vang lên “ Cô C.C. ơi?”
C.C. nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. Bà ta vứt tỏm tôi vào cái lồng và đóng sập cửa lại. Tôi kêu thét lên và cào vào cái then cài nhưng không có tác dụng gì. Tôi nhìn thấy C.C. vội vã đá ngay đống quần áo của tôi vào dưới cái khung cửi khi Annabeth bước vào.
Tôi hầu như không thể nhận ra Annabeth. Cô ấy mặc một chiếc váy lụa không tay giống chiếc mà C.C. đang mặc, chỉ khác là áo cô ấy có màu trắng. Mái tóc vàng của cô ấy đã được gội sạch, được chải và được tết bằng sợi vàng. Tệ nhất là cô ấy trang điểm, đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Annabeth sẽ làm vậy. Ý tôi là, nom cô ấy rất đẹp. Thực sự đẹp tuyệt. Tôi bối rối tới mức không thể nói được gì trừ những tiếng kêu rít, rít, rít. Nhưng có thứ gì đó hoàn toàn bất ổn ở đây. Đó không hẳn là Annabeth.
Cô ấy nhìn quanh phòng và cau mày, “Percy đâu rồi ạ?”
Tôi kêu ré lên một tràng nhưng cô ấy như không hề nghe thấy.
C.C. mỉm cười. “Cậu ấy cũng đang tham gia một khóa điều trị của chúng ta, cháu yêu à. Đừng lo lắng. Nom cháu tuyệt lắm. Cháu đã nghĩ gì về chuyến tham quan của mình?”
Đôi mắt Annabeth bừng sáng. “Thư viện của cô thật tuyệt!”
“Ừ, đúng như vậy”, C.C. nói. “Những kiến thức tốt nhất của ba ngàn năm qua. Nó có bất cứ thứ gì mà cháu muốn học, bất cứ thứ gì màu cháu muốn trở thành, cháu yêu à”
“Một kiến trúc sư ư?”
“Hừ!” C.C. nói. “Cháu, cháu yêu à, hãy học mọi thứ để trở thành một phù thủy, giống ta”.
Annabeth lùi lại một bước. “Một phù thủy ư?”
“Đúng thế, cháu yêu quý” C.C. cầm tay cô ấy. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay và nhảy múa khắp các đầu ngón tay của bà ta. “Mẹ ta là Hecate, nữ thần ma thuật. Chỉ cần nhìn cháu ta liền biết được cháu là con gái của Athena. Chúng ta không khác nhau đâu, ta và cháu. Chúng ta đều theo đuổi tri thức. Cả hai chúng ta đều ngưỡng mộ sự cao quý. Không ai trong số chúng ta cần phải núp sau cái bóng của đàn ông”.
“Cháu… cháu không hiểu”.
Một lần nữa, tôi cố sức kêu ré lên, cố gắng khiến Annabeth chú ý. Nhưng hoặc là cô ấy không nghe thấy tôi, hoặc là không nghĩ rằng những âm thanh đó là quan trọng. Trong khi đó, những con chuột lang khác đang ló đầu ra từ nơi ở của chúng và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã không nghĩ rằng những con chuột lang này lại có thể trông thật tiều tụy đến như thế, nhưng điều đó là thật. Phải có tới hơn nửa tá chuột lang với bộ lông bẩn thỉu, hàm răng bị mẻ và đôi mắt tròn và sáng của chúng đỏ ngầu. Lông chúng đầy vỏ bào và có mùi như thể chúng đã ở đây được ba trăm năm rồi mà chẳng có ai cọ rửa chuồng cho chúng.
“Ở lại đây với ta” C.C. nói với Annabeth. “Hãy cùng ta học tập. Cháu có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, trở thành một nữ phù thủy, học cách bắt những người khác phải làm theo ý muốn của cháu. Cháu sẽ trở nên bất tử!”
“Nhưng…”
“Cháu quá thừa thông minh, cháu yêu à” C.C. nói. “Cháu biết rằng sẽ tốt hơn là phải tin vào cái trại ngốc nghếch với những anh hùng ở đó. Có bao nhiêu nữ anh hùng vĩ đại là con lai mà cháu có thể kể tên?”
“Ừm, Atalanta, Amelia Earrhart(32)…”
“Chà! Đàn ông đã dành hết vinh quang rồi” C.C. nắm tay lại và làm mờ dần ngọn lửa ma thuật. “Cách duy nhất để tăng sức mạnh cho phụ nữ chính là ma thuật. Medea, Calypso(33) bây giờ là những phụ nữ giàu sức mạnh. Tất nhiên, cả ta nữa. Người mạnh nhất trong tất cả”.
“Bà… C.C….Circe(34)!”
“Đúng thế, cháu yêu à”
Annabeth lùi lại và Circe cười phá lên. “Cháu không cần lo lắng. Ý ta là cháu sẽ không bị hại gì.”
“Bà đã làm gì Percy?”
“Chỉ giúp thằng bé nhận ra bộ mặt thật của mình thôi”
Annabeth lướt mắt khắp phòng. Cuối cùng, cô ấy cũng nhìn thấy cái lồng và tôi đang cào cào vào các chấn song, tất cả các chú chuột khác đang vây quanh lấy tôi. Đôi mắt cô mở to.
“Hãy quên nó đi,” Circe lạnh lùng nói. “Hãy gia nhập cùng ta và học cách các phép thuật.”
“Nhưng….”
“Bạn cháu sẽ được chăm sóc tốt. Nó sẽ được đưa tới một ngôi nhà mới tuyệt vời trên đất liền. Những đứa trẻ khác trong mẫu giáo sẽ hết lòng yêu thương nó. Trong khi đó, cháu sẽ ngày càng uyên bác và đầy sức mạnh. Cháu sẽ có tất cả những gì cháu cần.”
Annabeth vẫn đang liếc nhìn tôi, nhưng gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ mơ màng như đang mơ ngủ. Cô ấy giống hệt tôi khi Circe bỏ bùa mê tôi uống ly milkshake chuột lang. Tôi kêu gào và cào cấu, cố gắng cảnh bảo cho cô khỏi bị sập bẫy nhưng tôi hoàn toàn bất lực.
“Hãy để cháu suy nghĩ về điều này” Annabeth ấp úng. “Chỉ.. cho cháu ở một mình trong vài phút để nói lời từ biệt”.
“Tất nhiên rồi cháu yêu” Circe kinh ngạc nói. “Một phút. À… và cháu có hoàn toàn sự riêng tư…” Bà ta vẫy tay và các tấm sắt được thả xuống bít kín các cửa sổ. Bà ta ra khỏi phòng và tôi nghe thấy khóa cửa vang lên ngay phía sau.
Vẻ mộng mi như tan khỏi gương mặt của Annabeth.
Cô ấy chạy như bay về phía cái lồng. “Được rồi, cậu là con nào trong số này?”
Tôi kêu lên, nhưng tất cả những con chuột khác cũng làm thế. Annabeth nom thật tuyệt vọng. Cô ấy nhìn khắp phòng và nhận ra chiếc quần jeans của tôi ló ra bên dưới khung cửi.
Đúng rồi!
Cô ấy lao về nó và lục soát túi quần tôi.
Nhưng thay vì lấy cây Thủy Triều ra, cô ấy lại phát hiện ra được cái lọ vitamins hỗn hợp của thần Hermes và bắt đầu đánh vật với cái nắp lọ.
Tôi muốn hét lên với cô ấy rằng đây không phải là lúc để bồi bổ. Cô ấy phải rút thanh kiếm ra.
Cô ấy tống một viên chanh vào miệng khi cánh cửa bật mở và Circe lại bước vào cùng hai người nhân viên mặc áo vét đi kèm hai bên.
“Ừm,” Circe thở dài, “một phút đã qua nhanh như vậy đấy. Và câu trả lời như thế nào hả cháu yêu?”
“Thế này,” Annabeth đáp và rút con dao bằng đồng ra.
Nữ phù thủy lùi lại nhưng vẻ kinh ngạc của bà ta cũng qua nhanh. Bà ta cười khinh bỉ, “Thực vậy sao, cháu yêu, một con dao có thể chống lại phép thuậtcủa ta ư? Có khôn ngoan không đấy?”
Circe nhìn về phía hai nhân viên đang mỉm cười của mình. Họ đưa tay lên như thể chuẩn bị đưa ra một câu thần chú.
Chạy đi! Tôi muốn gào lên với Annabeth, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là tiếng của loài gặm nhấm. Những con chuột khác kêu ré lên vì khiếp sợ và vội vã chạy trốn quanh lồng. Tôi cũng hoảng hốt và muốn trốn chạy, nhưng tôi phải nghĩ ra điều gì đó. Tôi không thể chịu được việc mất đi Annabeth như cách tôi từng mất Tyson.
“Annabeth sẽ biến thành con gì nhỉ?” Circe suy nghĩ. “Một thứ gì đó nhỏ nhắn, gắt gỏng. Ta biết rồi… một con chuột chù!”
Ngọn lửa xanh hiện lên từ những ngón tay của bà ta, cuốn tròn như những con rắn quanh Annabeth.
Tôi nhìn, kinh hãi nhưng không có gì xảy ra. Annabeth vẫn là Annabeth, chỉ tức giận hơn. Cô ấy lao lên phía trước và kề con dao vào cổ Circe. “Thay vào đó, ngươi có thể biến ta thành một con báo không? Một con có móng vuốt chộp lấy ngay cổ họng ngươi!”
“Làm thế nào?” Circe kêu ầm lên.
Annabeth giơ lọ vitamins của tôi lên cho mụ phù thủy xem.
Circe rít lên trong tuyệt vọng. “Ta nguyền rủa thần Hermes cùng đống vitamins hỗn hợp của ông ta. Cả hai đều là đồ điên khùng! Chúng chẳng làm gì cho ngươi cả.”
“Biến Percy trở lại thành người nếu không thì!” Annabeth nói.
“Ta không thể!”
“Thế ngươi yêu cầu điều này sao?”
Đám người hầu của Circe tiến lên nhưng bà chủ của họ bảo. “Lùi lại! Con bé miễn dịch với phép thuật cho đến khi những viên vitamins đáng nguyền rủa đó tan hết.”
Annabeth kéo Circe đi về phía cái lồng chuột lang, đánh văng nắp lồng ra và đổ hết số vitamins còn lại vào trong.
“Không!” Circe hét lên.
Tôi là người đầu tiên có một viên vitamins, nhưng tất cả những con chuột lang khác cũng hối hả xông ra và chộp lấy đồ ăn mới.
Với miếng gặm đầu tiên, tôi thấy trong người như bốc lửa. Tôi gặm dần viên vitamins cho tới khi nó không còn quá lớn nữa và cái lồng trông nhỏ hơn. Rồi đột nhiên, bùm, cái lồng nổ tung. Tôi đang ngồi trên sàn nhà, trở lại là người – và tạ ơn các thánh thần bằng cách nào đó tôi đã quay lại với bộ áo quần bình thường của mình – cùng sáu gã đàn ông nom rất mất phương hướng, nhấp nháy mắt và gắng giũ những vỏ bào gỗ ra khỏi tóc họ.
“Không!” Circe thét lên. “Ngươi không hiểu đâu. Chúng là những kẻ tồi tệ nhất!”
Một trong số người đàn ông đó đứng dậy. Anh ta rất cao lớn với bộ râu cực dài màu đen và hàm răng cùng màu. Anh ta mặc bộ đồ cọc cạch bằng đen và da, bốt cao tới đầu gối và chiếc mũ dạ mềm. Những người khác ăn mặc đơn giản hơn – quần túm và áo sơ mi trắng ố màu. Tất cả bọn họ đều đi chân trần.
“Ahhh!” người đàn ông to lớn gầm vang. “Xem mụ phù thủy này đã làm gì với ta!”
“Không!” Circe rên rỉ.
Annabeth há hốc mồm kinh ngạc. “Tôi đã nhận ra anh. Edward Teach, con trai của thần Ares phải không?”
“Đúng vậy, bé con à,” người đàn ông to lớn gầm lên. “Mặc dầu vậy, tất cả đều gọi ta là Râu Đen! Và mụ phù thủy này đã bắt giữ chúng ta, những chàng trai. Cho bà ta một con dao, và sau đó, ý của ta là tìm cho ta một bát cần tây lớn! Ahhh!”
Circe kêu gào. Mụ ta và đám người hầu chạy túa ra khỏi phòng, và bị lũ cướp biển truy sát.
Annabeth tra lại con dao vào vỏ và liếc nhìn tôi.
“Cám ơn cậu…” Tôi ấp úng, “Tớ thực sự xin lỗi…”
Trước khi tôi có thể tìm ra cách để xin lỗi vì đã làm một việc ngốc nghếch, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi, rồi sau đó nhanh chóng lùi lại. “Tớ rất mừng khi cậu không phải là chuột lang nữa.”
“Tớ cũng vậy.” Tôi hy vọng mặt tôi không đỏ như tôi cảm thấy.
Cô ấy gỡ sợi dây tết tóc bằng vàng từ trên đầu ra.
“Đi nào. Óc Tảo Biển,” cô ấy nói. “Chúng ta phải ra khỏi đây trong khi Circe đang bị rối trí.”
Chúng tôi chạy qua các hành lang, băng qua các nhân viên của spa đang la hét và cướp biển đang cướp phá khu nghỉ dưỡng để xuống phía sườn đồi. Những người đàn ông của Râu Đen bẻ gãy những ngọn đuốc tiki trong bữa tiệc, vứt những gói thảo mộc vào bể bơi và đá tung những cái bàn chất khăn tắm.
Tôi thấy thật tồi tệ khi để lũ cướp biển ngỗ ngược này làm vậy. Nhưng tôi cho rằng họ cũng đáng được thưởng thứ gì đó giải trí hơn là cái vòng chạy tập thể dục sau khi bị nhốt trong lồng tới ba thế kỷ.
“Cái thuyền nào?” Annabeth nói khi chúng tôi tới được bến cảnh.
Tôi nhìn quanh thất vọng. Chúng tôi không thể nhận ra con thuyền của mình. Chúng tôi phải rời hòn đảo này ngay nhưng chúng tôi có thể sử dụng cái gì bây giờ? Một tàu ngầm ư? Hay một trực thăng? Tôi cũng không thể lái những thứ này. Rồi tôi nhìn thấy nó.
“Kìa kìa!” Tôi reo lên.
Annabeth chớp mắt. “Nhưng…”
“Tớ có thể làm cho nó chạy.”
“Bằng cách nào?”
Tôi không thể giải thích được. Không biết bằng cách nào, tôi chỉ biết một con thuyền lớn cũ kĩ là sự đánh cược tốt nhất đối với tôi. Tôi chộp lấy tay của Annabeth và kéo cô ấy về phía con thuyền ba buồm. Trên mũi thuyền được sơn một cái tên mà tôi chỉ có thể giải được mã sau đó: Queen Anne’s Revenge.
“Ahhhh!” Râu Đen thét toáng lên sau lưng tôi. “Những đứa trẻ ranh đó đang lên thuyền của ta! Các anh em, bắt lấy chúng!”
“Chúng ta không bao giờ đi đúng giờ cả!” Annabeh kêu lên khi chúng tôi lên thuyền.
Tôi nhìn quanh đống hổ lốn ngốn các mái chèo và dây thừng. Con thuyền còn tốt dù đã ba trăm năm. Nhưng để làm cho nó hoạt động, một đội thủy thủ năm mươi người cũng phải mất một vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi không thể có vài tiếng đồng hồ. Tôi có thể nhìn thấy đám cướp biển đang chạy xuống cầu thang, vung vẩy những cây đuốc tiki và các cây cần tây.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào những cơn sóng đang vỗ vào thân tàu, các dòng chảy của đại dương, các cơn gió đang bao quanh tôi. Đột nhiên, một từ chính xác xuất hiện trong đầu tôi. “Mizzenmast(35)!” Tôi hét lên.
Annabeth thụp xuống khi dây neo bay qua đầu cô ấy và tự quấn mình quanh chiếc rầm néo buồm. “Percy, làm thế nào…”
Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được con tàu đáp lại tôi như thể nó là một phần cơ thể tôi. Tôi làm những cánh buồm giương cao một cách dễ dàng như thể tôi đang gấp cánh tay mình lại vậy. Tôi làm bánh lái chuyển hướng.
Con tàu Queen Anne’s Revenge hơi lắc lư rời khỏi bến tàu và khi đám cướp biển tới được mép nước, chúng tôi đã lên thẳng tiến đến Biển Quái Vật.