Đọc truyện Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc – Chương 103: Diệt Ngũ Hùng ! (1)
« Lạp !! »
« Lạp lạp lạp !!! »
Không trung ba động một cỗ chính khí hạo nhiên, từ quan ngũ đỉnh đầu Kim Nam tràn xuống ánh sáng rực rỡ, như thần nhân hạ phàm. Đông Chính Cung Ô Diên thành một màu sáng rực rỡ tỏa ra, loạt loạt người bị ánh sáng này trấn động đều nhìn về phía đó.
Khâm Thiên Sử Cơ dẫn đầu một đội ngự mã, trên ngự mã đều là gấm lụa thượng hạng, thể hiện cao sang quyền quý. Lúc này đưa mắt nhìn về phía Đông Chính Cung, ánh mắt tỏa ra lạ kì.
« Tiến Cung ! »
Khâm Thiên Sử Cơ uy mãnh hạ lệnh. Đám binh tốt đưa tay ra trước ngực đồng loạt cúi mình đến rạp một tiếng :
« Tuân Mệnh ! »
Đội ngự mã của Khâm Thiên Sử Cơ ầm ầm tiến đến phía Đông Chính Cung, vẻ mặt Khâm Thiên Sử Cơ âm lãnh. Khuôn mặt luôn luôn lành lạnh, tỏa ra khí thế quyền quý uy áp xuống.
Đông Chính Cung, ngoại vi cổng Đông Chính Nam.
Đội cấm vệ quân nhìn thấy binh mã của Trung Thị thượng đại thần Khâm Thiên Sử Cơ đang ùn ùn kéo đến đây, đều tỏ ra kinh dị. Binh mã Khâm Thiên Sử Cơ lao đến vũ bão như muốn lấy mạng người, loạt loạt cấm vệ quân đều đưa ra giả thiết. Chẳng lẽ hôm nay là ngày Khâm Thiên Sử Cơ muốn tạo phản.
« Boong ! »
« Boong, boong !! »
Bỗng chuông vệ thành vang lên, từ bên trong Đông Chính Cung không ngừng có tiếng kêu la thảm thiết. Rất nhiều tên thái giám đang chạy như điên, còn có rất nhiều đội Cấm vệ quân đang không ngừng chia phe nổ ra chém giết.
« Xảy ra chuyện gì vậy ? »
Nhóm binh mã gác thành có gần vạn người, kinh hãi đặt ra câu hỏi.
Không lâu sau, trong đám biến loạn của Đông Chính Cung. Có một võ tướng mặc Ngân bào rực rỡ, tay cầm trường thương uy vũ hét lớn quét ngang, lao ra khỏi đám biến loạn. Hét lớn thúc ngựa phi nước đại đến cổng Đông Chính Nam.
Tại đây Đông Chính Nam quân do Binh Tào Sùng Vĩ ngạc nhiên, liền thúc ngựa ra chặn đường hỏi :
« Ngân Vũ Tướng Quân, trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ? »
Chẳng nói chẳng rằng, Ngân Bào Tướng Quân kia trợn mắt hét lớn :
« Chết đi ! »
Nói rồi trường thương vung ra, đầu Sùng Vĩ lập tức rớt xuống khỏi cổ, trên cuống cổ máu đỏ không ngừng phun. Không ít cấm vệ quân hoảng sợ liền tránh đường không dám ngăn cản. Ngân Bào Tướng Quân cứ như vậy mà hùng hục chạy ra khỏi Đông Chính Cung, theo sau là mấy chục thân tín cũng lũ lượt kéo ra.
Cấm Vệ Quân ở cổng Đông Chính Nam có đông đến mấy nghìn người, thế nhưng mặc nhiên không một ai dám ngăn cản Ngân Bào Tướng Quân và nhóm cận vệ chỉ có mấy chục người. Ngay cả Binh Tào Sùng Vĩ cũng chỉ vì một câu hỏi mà mất mạng, Ngân Bào tướng quân này uy vũ đến như vậy, không một tên cấm vệ quân nào chịu đứng ra trước thí mạng.
« Boong boong !! »
Tiếng chuông vệ thành lại vang lên, biến loạn trong Đông Chính Cung vẫn chưa dứt, vẫn không ngừng có tiếng kêu thảm từ bên trong vang ra. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, từ mười mấy năm trước Nam Thiên nuốt chọn Đại Mông Đế Quốc, Cấm Vệ quân đã từ lâu cũng chưa được thấy cảnh tượng máu chảy đầu rơi như vậy.
Từ trong biến loạn, lại xuất hiện thêm một người nữa mặc Hoàng Kim Giáp rực rỡ. Khuôn mặt suất ca phi phàm, uy thế cũng không kém cạnh Ngân bào kia. Cũng đang thúc ngựa lao đến, còn không ngừng hét lớn :
« Mau ngăn phản tặc lại ! »
Hoàng Kim Giáp tướng quân tay cầm trọng cung, vừa hét lớn vừa căng mạnh dây cung. Mũi tên dài một mét xoắn đầy gai nhọn, mới nhìn đã biết sức sát thương một khi bắn ra rất lớn.
« Phật !! »
Mũi tên xé gió bay đi, chỉ thấy ngay sau đó một tiếng kêu thảm vang lên. Ngân bào tướng quân đã thoát ra được cổng Đông Chính Nam, nhưng lại không thể may mắn thoát khỏi mũi tên có sát thương cực lớn kia. Mũi tên xuyên qua vai gã, gã quay đầu lại đôi mắt nhìn Hoàng Kim Giáp tướng quân với vẻ uất hận.
« Ung Sơn Kì Vương, một mũi tên này hôm nay ngươi sẽ phải trả giá ! »
Ngân bào tướng cay nghiệt nghiến răng, lại tiếp tục liều mạng thúc ngựa chạy thẳng.
Lúc này Hoàng Kim Giáp tướng đã đến được chỗ đám cấm vệ quân cổng Đông Chính Nam. Phẫn nộ nuối tiếc gào lên :
« Hay cho một tên phản tặc, không ngờ như vậy vẫn để ngươi chạy thoát ! »
« Mau đóng cổng thành ! »
Hoàng Kim Giáp tướng mau chóng hạ lệnh. Đám cấm vệ quân lúc này mới nhốn nháo, loạt loạt cấm vệ quân lúc trước bị Ngân bào tướng phá vỡ trận hình, lại mau chóng sắp xếp lại.
« Đóng cổng thành ! »
Bốn tên trưởng vệ cấm quân hấp tấp hạ lệnh, Binh tào Sùng Vĩ chết đi, lúc này Hoàng Kim Giáp tướng là người duy nhất có khả năng chỉ huy.
Ngân Bào tướng quân chạy thoát ra khỏi Đông Chính Cung không xa, bắt gặp đội ủng binh ngự mã của Khâm Thiên Sử Cơ liền khóc rống lên :
« Chúa công ! »
Sau đó khuôn mặt nhợt nhạt, vết thương từ vai tứa máu thành tia. Mũi tên kia không ngờ lại có sát thương khủng bố đến như vậy. Một bên cánh tay của Ngân Bào tướng nát toét, còn như muốn đứt lìa tại chỗ.
Khâm Thiên Sử Cơ lúc này cảm thấy có chuyện không ổn, liền hung dữ quát :
« Nói mau, Đông Chính Cung đã xảy ra chuyện gì ? »
Ngân Bào tướng cố gắng lết xuống ngựa, nghiến răng chấp nhận đau rút ra từ bả vai mũi cự tiễn. Siêu vẹo lệch ngang toàn thân lê lết quỳ, thở gấp nói :
« Thái quân Hoàng Liệt đã bị Lý Bí giết, Thủ lĩnh cấm vệ quân Ung Sơn Kì Vương phát binh giết hết người của chúng ta, nói muốn tru diệt phản tặc ! »
« Ha ha… Hay cho lão già Lý Nam Đế, già rồi nên phát điên ! »
Khâm Thiên Sử Cơ nghiến răng hận, hai tròng mắt như muốn bắn ra lửa cười lớn.
« Đi ! »
Khâm Thiên Sử Cơ lại thoát lệnh cho lui đội ngự mã, không tiếp tục tiến về cổng Đông Chính Nam.
Ngân Bào tướng thấy vậy liền hô lớn :
« Chúa công ! Ngài định làm gì ? »
Khâm Thiên Sử Cơ lạnh nhạt nói :
« Chính lão ép ta làm phản, hôm nay bổn đại thần này sẽ tắm máu Đông Chính Cung. Cấm vệ một người đều không tha… »
Ngân Bào tướng dù đã biết trước hành động tiếp theo của Khâm Thiên Sử Cơ, nhưng cũng không khỏi sợ hãi. Tắm máu Đông Chính Cung, cấm vệ có gần bốn vạn nhân mạng, không biết bao nhiêu sẽ phải chết.
Cùng lúc này tại Đông Chính Cung, tiếng kêu thảm liệt đã chấm dứt, ngoài đám thái dám bất nghĩa bất tín bất trung đã bị giết chết. Còn lại toàn bộ cung nữ nội thần lúc này đều được giải ra sân rồng.
Lý Bí bên trong đại điện vẫn hưng phấn quỳ gối, Ung Sơn Kì Vương sau đó cũng bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng này liền hoảng sợ kêu lên :
« Đế quân ! »
Lý Bí vội vã gạt tay nói :
« Hoàng đệ, hôm nay ta đã không còn Đế Hiệu, nguyện theo Nhân Vương mang nhiệt huyết trinh phạt Tiên Giới ! »
Ung Sơn Kì Vương vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thấy thân ảnh nam tử tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thần nhân. Trận trận khí lưu uy áp đè xuống, cũng không tự chủ được mà quỳ gối.
Triệu Kim Nam cao cao tại thượng, khuôn mặt cao ngạo khí chất quân lâm thiên hạ. Lúc này nhìn xuống Lý Bí hài lòng nói :
« Lý Bí nhận Thánh lệnh ! »
« Có thần ! »
Lý Bí vội vã đáp.
« Hôm nay bổn Nhân Vương ban cho ngươi ba ngàn Thánh Chiến Binh, giúp ngươi vì đại nghiệp Thánh Chiến Nhân Giới, thống nhất tín ngưỡng đạo, tôn ta làm thần! »
« Thánh Chiến Binh ? »
« Thánh Chiến Binh ! »
Ung Sơn Kì Vương, Lý Bí đồng loạt đều đưa ra câu hỏi ngạc nhiên. Triệu Kim Nam vẫn rạng rỡ cười như bậc thánh nhân.
« Lạp lạp lạp ! »
Khí lưu lại cuồng liệt bắn ra, chỉ thấy trên bầu trời bắt đầu như có màn mưa tinh vân lao xuống.
« Ầm ầm ầm ! »
Nhiều điểm ánh sáng như vẫn thạch tinh không, va chạm vào mặt đất bạo tạc. Mặt đất rung chuyển nứt vỡ, bụi tung mù mịt.
Sau đám bụi mù mịt bắt đầu xuất hiện vô số thân ảnh, mỗi một hố sâu đều có một người. Thân mang giáp phục đen tuyền, ánh sáng vân vụ bám quanh không ngừng tỏa khói. Tựa như Thiên binh hạ phàm…