Đọc truyện Biên Niên Sử An Nam – Chương 8: An Nam Quốc Diệt Vong Tiền Truyện
Trong cái hoàng cung của An Nam quốc lúc này, chính sự nghị triều, tất thảy
cường giả, cùng các đại quan quân thần, đều tập trung ở cái đại điện
hoàng cung này.
– ” Triệu Vô Tùy, khanh thử nói xem, tại sao trong trận chiến mười bảy năm trước, Bắc Quốc lại rút binh một cách kì dị như vậy”.
– ” Bệ hạ, chuyện này, thần cũng không có chắc chắn. Cũng có thể là do
cái Mị Huyễn Động Tâm Thuật của bản môn có sự lợi hại. Hoặc, cũng có thể Bắc Quốc lúc đó có nội loạn, hay chỉ có thể, là chúng đánh thăm dò mà
thôi”.
– “Chuyện này nhất định có nội tình, khanh hết sức điều tra cho trẫm, bằng không sẽ là một cái nguy hiểm chí mạng”.
– ” Bệ hạ, chớ có lo lắng, Bắc Quốc do một tay Vô Cực Tông khống chế, mà Vô Cực Tông cũng chỉ có cái lão già Kha Vũ đồng dạng với thái thượng
trưởng lão Triệu Thánh Tông ta, đều là cường giả tầng bốn sơ kì, chúng
có thể làm gì được chứ”.
An Dương Vương cũng gật gật đầu, có vẻ yên tâm hơn chút ít. An Dương ra
hiệu vẫy tay cho nội thần thông báo bãi triều, rồi chắp tay sau lưng,
bước đi rời khỏi đại điện hoàng cung.
Triệu Thánh Tông.
– ” Cha, hài nhi đã về”.
Kim Nam chỉ lẳng lặng, chào một câu hết sức bình thường, cũng không có
lộ thái độ vui mừng khi gặp Triệu Vô Tùy. Nhưng thật ra, trong lòng Kim
Nam, quả thật rất vui mừng khi gặp Triệu Vô Tùy.
Bởi lẽ hắn không lộ cái sự vui mừng đó, là vì hắn biết cha hắn đã vô cùng thất vọng vì hắn.
Cũng không có đáp lại bằng thái độ tận tình của một người cha lâu ngày
mới gặp con. Triệu Vô Tùy chỉ lạnh nhạt trả lời một câu ” Nam nhi con đã về”.
Sau đó hai cha con cũng không nói chuyên dài dòng, chỉ hỏi cuộc sống qua loa qua quít của nhau trong ba năm qua. Nói chung cuộc gặp gỡ này là vô cùng nhàm chán.
Không phải Triệu Vô Tùy không có yêu quý Kim Nam hắn, mà trở lên lạnh
nhạt với hắn như vậy, là bởi vì không muốn hắn nhận được sự yêu thương
quá đầy đủ, mà quên đi sự cố gắng của bản thân hắn. Triệu Vô Tùy làm như vậy chính là muốn tốt cho Kim Nam.
– ” Nam nhi, con cũng đã lâu không về, ông nội rất nhớ con, lát nữa con hãy thăm ông một chút”.
– ” Vâng, hài nhi đã hiểu”.
– ” Lần này con về đây, cũng không phải chỉ là thăm nhà chứ hả. Rốt cuộc là có chuyện gì”.
– ” Cha, lần này con nghe tin Bắc Quốc lại sát phạt, nên con muốn đầu quân giết giặc”.
– ” Cũng tốt, con thân không thể làm một cường giả, nhưng cũng có thể
làm một cái võ tướng bình thường. Để lần này ta sẽ xin với đế quân bệ
hạ, cho con một chức thống lĩnh ở Cổ Loa thánh thành”.
Ba ngày sau, Triệu Vô Tùy dẫn dắt bản môn đệ tử cao thủ hơn năm trăm
người đến Tam Quan cửa khẩu. An Dương Vương thống lĩnh thêm ba mươi vạn
binh, mới chiêu mộ được, tiếp viện cho chiến tuyến.
Các tộc còn lại, cũng đem theo tộc nhân, đi đến xây dựng thêm chiến
tuyến phòng thủ ải Chi Lăng. Bởi lẽ An Dương Vương dự đoán, với cái số
quân đông đảo đến rợn người kia, kèm theo cái bí mật mà Bắc Quốc giữ kin bấy lâu nay. Thì cái chiến tuyến Tam Quan hẳn là sẽ chẳng giữ được bao
lâu.
Binh đông như kiến cỏ, Bắc Quốc dồn toàn lực vào lần này, An Nam quốc
cũng vậy. Trận chiến này, ắt không còn là sông máu nữa, mà sẽ là biển
máu. Hai đại đế quốc đã đưa ra một cái quyết định, một mất một còn.
Cốc Cửu U, doanh tướng lều. Cái lão tử hán áo xám lần này cũng không có
nóng nảy như trước nữa, mà nét mặt lộ ra một tia đắc ý. Mỉm cười mà nói: ” Tần Hoàn Công, lần này lão phu quyết không hao binh tổn tướng của
ngươi một cách vô ích nữa. Sở dĩ lần trước ta thúc dục ngươi, cũng là vì một cách bất đắc dĩ. Bởi ta sợ cái tên tiểu tử kia, khi lớn lên sẽ là
một cái đại họa. Nhưng thực tế không cho thấy vậy, mười bảy năm qua ta
đã điều tra được, hắn tuyệt đối là một cái thiên tài phế vật. Nên ta
cũng không có cái lý do gì mà thúc dục ngươi nữa a. Lần này ngươi quyết
diệt An Nam quốc, thôi thì lão phu giúp ngươi thuận gió đẩy thuyền, trả
cho ngươi một cái công đạo trước kia. Cũng thực hiện luôn nhiệm vụ của
bản phái, tiêu diệt lánh đời Triệu Thánh Tông”.
Nói xong, lão hán tử áo xám, lại cười khanh khách một câu.
– ” Kha Vũ lão tiên sư, lần trước tại sao lại tự dưng muốn đột ngột rút binh vậy”.
– ” Cái truyện này, ngươi cũng biết đấy, Triệu Thánh Tông cũng có một vị thái thượng trưởng lão, tu vi ngang lão phu, lần trước thấy đám đệ tử
Triệu Thánh Tông đã luyện thành cái đại trận Mị Huyễn Động Tâm Thuật,
lão phu đoán chừng đệ tử bản phái không có thể thắng được bọn chúng.
Nếu lão phu ra tay tiêu diệt cái đám đệ tử của Triệu Thánh Tông kia, thì chắc hẳn cái tên thái thượng trưởng lão của Triệu Thánh Tông kia, sẽ
không để yên cho truyện đó xảy ra.
Hai cường giả cùng tu vi giao chiến, tất sẽ bất phân thắng bại trong
chốc lát, còn cái đám đệ tử của Triệu Thánh Tông kia, hơn đám đệ tử của
bản phái một bước.
Nếu đại chiến, ắt quân ta sẽ bị thảm sát, đại thương nguyên khí, có khi
có thể còn bị diệt quốc. Bởi vậy lão phu muốn làm một cái truyện chắc
chắn, mới khiến ngươi lui binh”.
– ” Vậy, nếu bây giờ xuất binh, chẳng phải sẽ giống cái tình cảnh mười
bảy năm trước hay sao, ài, vậy ta đành lại phải rút binh rồi”.
Lão hán tử Kha vũ cười ha hả lớn một tiếng ” Cái chuyện này, ngươi không cần phải lo lắng. Lão phu đã tính được trước rồi, mười bảy năm trước
lão phu thua Triệu Thánh Tông một keo, không lẽ mười bảy năm sau cũng
vậy.
Sau cái trận chiến đó, lão phu đã tức tốc cho đệ tử bản phái, luyện
thành một cái kĩ năng, đó chính là Phá Huyễn Tâm Minh Thuật, có thể hóa
giải toàn bộ cái Mị Huyễn Động Tâm Thuật kia, đó là công sức mười bảy
năm của lão phu.
Cho nên chuyện này ngươi cũng không cần lo lắng, lần này ngươi cứ tận lực hết sức diệt cái An Nam quốc kia cho ta”.
Tần Hoàn Công lúc này lộ ra một tia đắc ý, lòng sớm đã mừng như điên,
nhưng không có lộ ra ngoài, hắn cũng muốn để một chút uy nghiêm còn sót
lại một chút của bậc đế vương trước mặt Kha Vũ, nếu Tần Hoài Công cười
bây giờ thì cũng quả là có chút hới thất thố.
Sáng ngày Ham mươi hai tháng bảy, An Nam đại đế quốc năm năm trăm hai
mươi mốt. Bắc Quốc kéo hơn một triệu quân từ cốc Cửu U, tiến sát thành
Tam Quan, binh đông như kiến cỏ, hành quân nửa ngày mới đến hết Tam Quan cửa khẩu. Nhất loạt hàng ngũ chỉnh tề, dàn binh bố trận.
Tam Quan thành, An Dương Vương thân đeo giáp miện, uy vũ phi phàm, tay
cầm Đoạn Huyền Kích thống lĩnh một trăm bảy mươi vạn quân, giáp phuc đầy đủ, vũ khí sắc bén, tinh nhuệ vô cùng.
– ” Sát…”.
Binh lính Bắc Quốc nhất loạt xông lên, một quân đoàn binh cự thuẫn dày
vô cùng, ẩn núp sau đó là những cung thủ, chầm chậm di chuyển xông lên.
– ” Giết”.
Hơn ba mươi vạn kị binh An Nam quốc, thương dài và sắc bén vô cùng, cùng nhau xông lên, không lâu sau hình thành một trận thế hình mũi tên, đâm
thẳng vào quân đoàn cự binh, tuy trên đường bị vô số xạ tiễn hạ gục,
nhưng những kị binh này vẫn liều mạng hy sinh.
– “Rầm…rầm…rầm”
Tiếng va chạm, tiếng hét chói tai, tiếng vỡ vụn của những cự thuẫn dày,
tiếng la hét thê lương của những binh sĩ Bắc Quốc tiên phong quân. Quân
đoàn cự thuẫn hoàn toàn tan rã, một lát sau những binh sĩ của quân đoàn
này cũng bị diệt sát hoàn toàn. Chiến trường toàn là những vũng máu.