Đọc truyện Biên Niên Sử An Nam – Chương 5: Máu Chảy Thành Sông
Tam Quan cửa khẩu, bính lính Bắc Quốc tập trung đông đúc ở cốc Cửu U, hùng
mạnh vô cùng, thám quân của Bắc Quốc ra vào lườm lượp, cứ chừng một khắc lại có một tên thám quân ra vào cửa quân doanh, có thể thấy Bắc Quốc
coi trọng cuộc chiến lần này với Nam Quốc và cẩn thận đếm nhường nào.
Cốc Cửu U sở dĩ nó có tên gọi như vậy là bởi vì cốc này là nơi xảy ra
chiến sự giữa Bắc Quốc và Nam Quốc xuyên suốt bao nhiêu thời đại, xương
binh lính chất thành núi, oán khí u hồn tích tụ vô số năm tháng, tạo lên một khung cảnh kinh dị rợn người, đêm đêm chốc chốc lại có tiếng động
vật ăn đêm kêu, đặc biệt là loài cú, mà cú là điều đại kị, bất cứ khi
nào loài vật này kêu, hẳn là báo hiệu có người chết.
Hơn nữa lại kèm theo tiếng quỷ oán rú vang rền khắp cốc, bất cứ ai đi
một mình mà lạc vào cốc này có thể kinh tâm động phách mà chết. Sở dĩ
Bắc Quốc lần này chọn cốc Cửu U để đóng quân, là vì đây là một điểm
trọng yếu, cốc Cửu U dễ thủ khó công, tiến công nhanh, rút lui dễ dàng,
rộng hàng nghìn dặm, địa thế vô cùng hiểm trở.
Quân binh Bắc Quốc đóng binh ở đây đã hơn một tuần lễ, cũng chưa có tiến công hay rút lui, chỉ im ỉm một cách đáng sợ. Điều này khiến An Dương
Vương vô cùng lo lắng, An Nam Quốc tuy đã xây dựng chiến tuyến vô cùng
hiểm trở, nhưng nếu Bắc Quốc ồ ạt tấn công, lấy thịt đè người thì cũng
khó mà biết chuyện gì có thể xảy ra, hậu quả nhất định là đại thương
nguyên khí cả hai bên, ngươi chột ta què.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, nếu Bắc Quốc cứ im ỉm binh
không động tướng không dời thế này thì thật là nguy hiểm, bọn chúng là
nước lớn, binh đông tướng nhiều, lương thực dồi dào quanh năm. Còn An
Nam quốc vì trận chiến này gần như đã dồn toàn bộ quân lực, một trăm năm mươi vạn, ít thì ít thật, nhưng mà cũng là dồn quân binh cả một quốc
gia rồi a. Binh đông như vậy mà nước lại nhỏ, lương thực về lâu dài đúng là cung không đủ cầu, còn đánh đấm gì nữa.
Nhưng An Dương Vương lo lắng có lẽ hơi thừa. Bởi lí do Bắc Quốc sát phạt An Nam Quốc lần này, không phải là vì công thành chiếm đất, mà quả thực là có một cái nguyên do khác.
Doanh trại Bắc Quốc, Cửu U cốc. Chính giữa cái doanh trại chính là một
cái Doanh Tướng lều rất to, nếu Triệu Vô Tùy mà ở đây chắc cũng phải
thốt lên lời, bởi nó to ngang bằng cái đại điện của Triệu Thánh Tông rồi còn đâu.
Lúc này Doanh Tướng lều đang có tiếng cãi vã rất to, tiếng ầm ĩ vạng
rộng khắp Cửu U cốc át bớt đi cái không khí ghê rợn nơi đây. Chỉ thấy
một lão hán tử áo xám tiên phong đạo cốt, mắng xối xả vào mặt một trung
niên nam tử áo bào màu vàng, trên ngực có thêu rồng bay chín vuốt. Người này đích thị hoàng đế Bắc Quốc Tần Hoài Công.
– “Ta nói ngươi nghe, chẳng lẽ ngươi là đồ con lợn chắc, nếu để tên tiểu tử đó lớn rồi, thì ngươi đến cái mạng cũng không giữ được, chứ đừng nói đến bát cháo mà húp. Ngươi đánh Nam Quốc ngay cho lão tử, ngươi còn
không đánh, cũng không cần ngồi cái ngai vàng này nữa, lão phu đưa ngươi lên được, thì cũng có thể cho cái tên óc lợn nhà ngươi xuống được”.
– “Tiên sư ngài cũng biết rõ tình hình mà, Nam Quốc đã xây dựng chiến
tuyến nguy hiểm như vậy, bây giờ lao vào chỉ có con đường chết, hơn nửa
triệu quân của ta chẳng phải sẽ phí hoài hay sao, tiên sư ngài…”.
– ” Ta nói ngươi là cái đồ óc lợn cũng không có sai mà, ngươi nghĩ đám
cao thủ của Vô Cực Tông ta phái ra lần này đều là đậu hũ cả hả, ngươi có đánh ngay cho lão tử hay không”.
Nói xong lão tử áo xám, vẻ mặt tức giận điên cuồng sát khí tỏa ra tứ
phía. Ý tứ đã rất rõ ràng, nếu Tần Hoài Công không hạ lệnh tiến công ắt
chỉ có con đường chết.
– ” Tiên sư… Ngài… Ngài, thôi được ta đồng ý… Ta …ta…Ài”.
-” Ngươi nói sớm có phải bớt sợ hãi hay không”.
Nói xong lão hán tử áo xám lầm bẩm vài câu, quắc mắt lên nhìn Tần Hoài Công rồi mới chậm rãi rời đi.
Tần Hoài Công tức giận dẫm chân bành bạch, hừ lạnh nguýt một hơi dài nói ” Ta nói ngươi mới chính là cái đồ óc lợn thì có, ài vận mệnh Bắc Quốc
sẽ ra sao đây, cứ chờ vài năm An Nam quốc tự suy sụp, có nhất thiết phải đánh như vậy không, ngươi chính là cái đồ con lợn thật mà”.
Tảng sáng trời, quân binh bắc quốc khí thế hừng hực kèo dài nườm nượp
dàn trận trước cửa khẩu Tam Quan, nhất định Bắc Quốc lần này sẽ lấy thịt đè người. Quân sĩ Bắc Quốc hô to khẩu hiệu DIỆT AN NAM QUỐC cứ triền
miên liên tục, bởi đông người quá nên cái âm thanh ấy nó cộng hưởng thêm đinh tai nhức óc, quả thật là chưa thấy thịt của bọn chúng đè chết đã
điếc tai mà chết hết lượt rồi.
Khí thế An Nam quốc cũng không kém phần long trọng, một trăm năm mươi
vạn hùng binh, gươm giáo sáng rợp trời, cung thủ hàng ngũ chỉnh tề cũng
không có rối loạn như quân Bắc Quốc vì binh lính quá đông. Người người
hô vang khẩu hiệu VỆ QUỐC, VỆ QUỐC, ĐÁNH CHO BẮC QUỐC THÀNH TAN PHẾ,
ĐÁNH CHO BẮC QUỐC SUY VONG DIỆT QUỐC.
Tần Hoài Công nhất thời giận tím mặt. Cũng không có nói gì, lạnh tanh hạ lệnh SÁT. Thái giám cạnh bên cũng truyền lời SÁT rồi đến tướng, đến binh lính cũng nhất loạt hô SÁT rồi nhất loạt lao lên, ồ ạt như thủy
triều dâng.
An Dương Vương trầm ngâm không có nói gì cũng không có phát lệnh. Tùy
tùng cạnh bên thấy vậy sốt ruột không thôi vội nhắc khẽ ” Bệ hạ, địch
quân đã sát thành năm dặm rồi, có nên hạ lệnh tấn công”, An Dương Vương
vẫn bình tĩnh nói ” Chờ đã”
– ” Bệ hạ, bốn dặm rồi”.
– ” Chờ”
– ” Bệ hạ, còn hai dặm nữa thôi, không đánh là không kịp nữa đâu”
– ” Vẫn chờ đã”.
Thấy quân Bắc Quốc đã sắp đến, mà An Dương Vương vẫn chưa hạ lệnh, tên
tùy tùng khóc ra máu, quỳ xuống vạn nài “Bệ hạ, còn một dặm nữa thôi,
nếu không hạ lệnh chẳng lẽ muốn Nam Quốc bị diệt sao”.
Lúc này thì An Dương Vương mới mỉm cười mà nói ” Ngươi quả thật tận
trung vì nước” rồi mới quát to một tiếng ” CUNG THỦ SẴN SÀNG, MỞ CHIẾN
HÀO RA”. An Dương Vương hạ lệnh bên dưới cũng nhất loạt truyền theo, như hiệu ứng dây truyền vậy.
Các cung thủ giương cung hàng loạt, tạo thành những tiếng cạch cạch nhè
nhẹ vang dội, các chiến hào được mở ra lộ thiên, những trận địa nhòn
nhọn đầy chông gai mới lộ ra trước quân Bắc Quốc. Đến lúc này thì binh
lính Bắc Quốc đã hãm không kịp nữa rồi, binh lính đông như kiến cỏ bất
cứ binh lính nào dừng lại, thì lập tức bị phía sau dẫm đạp lên mà chết,
dốt cuộc đành phải lao lên, nhưng quân Bắc Quốc đông quá, nên một chốc
sau cũng lấp đầy các chiến hào các trận địa, nhất thời lại ồ ạt lao lên
phía trước như không có chuyên gì xảy ra.
An Dương Vương mới khẽ hạ lệnh “BẮN”. Các binh sĩ cũng hưng phấn mà hô
to theo “BẮN”. Rồi thì một cơn mưa tên như vũ bão đổ dồn về phía quân
binh Bắc Quốc bầu trời tối sầm lại, xạ tiễn lập lòe, binh linh Bắc Quốc
run rẩy, cự thuẫn được giơ lên nhưng chẳng mấy mà lại bị xuyên thủng,
bởi lẽ xạ tiễn này vô cùng sắc bén, không hổ danh là xạ tiễn của bộ tộc
người Thái cung cấp, kèm theo sự bắn hiểm và chính xác một cách xuất sắc nhất của cung thủ tộc Thơng, không một binh sĩ đầu chiến tuyến nào của
Bắc Quốc có thể sống sót. Bất cứ một binh sĩ nào của Bắc quốc có chót
lọt thành công vượt qua lan mưa tên thì cuối cùng, cũng bị những hùng
binh người Mường và Kinh diệt sát toàn bộ. Chiến trường lúc này như một
màn máu, đầu rơi la liệt, những dòng máu của binh sĩ Bắc Quốc đổ xuống,
chảy dài ra thành con suối nhỏ, rồi thành một con sông máu lớn, binh sĩ
hai bên dẫm đạp lên xác chết mà lại tiếp tục chém giết, tử thương vô số.
Lúc này thì lão hán tử áo xám đã không có còn ngồi yên được nữa, phất
tay lên ra hiệu cho một đội ngũ hơn trăm người, những người này đều uy
phong lẫm lẫm, toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ. Không nghi ngờ gì đây
chính là đội ngũ cao thủ của Vô Cực Tông phái ra lần này, chính là con
át chủ bài trong trận chiến này của Bắc Quốc.
Hơn trăm cao thủ mạnh mẽ nhảy vút lên cao, đạp không lướt đi như bay,
nhưng thực tế chính là khinh công, chúng nhất loạt rút ra những thanh
kiếm trầm ngâm lẩm bẩm điều gì đó, những thanh kiếm bỗng chốc phát sáng
lên tỏa ra khí tức uy áp, một màn sáng phát ra từ những thanh kiếm bay
về phía những làn mưa tên, nhất thời ngăn những mũi tên kia từ trên trời cũng không có lao xuống nữa, mà lại mạnh mẽ bay ngược trở lại nơi nó
được phát ra. Cung thủ An Nam Quốc ngã xuống lũ lượt không thể chống đỡ, đến lúc chết vẫn không ngờ bị chính mũi tên mình bắn phản lại mà diệt
sát bản thân.