Biên Niên Sử An Nam

Chương 25: Tranh Đấu Lãnh Chúa


Đọc truyện Biên Niên Sử An Nam – Chương 25: Tranh Đấu Lãnh Chúa

Thủ phủ vùng đất Hoàng Thổ, Sa Kị thành trì .

« Chúa thượng, sự tình lúc này rất cấp bách Lãnh chúa Ngã Đôn xem chừng đã quyết chiếm lấy Hoàng Thổ rồi, theo thám báo thì Ngã Đôn lãnh chúa
đã đem hai vạn võ sĩ đến biên giới Hoàng Thổ, Hoàng Thổ lần này xong rồi » Một cái võ quan Sa Kị thành bộ dạng khó xử lên tiếng nói.

Lãnh chúa Sa Kị kia vò đầu bứt tai khuôn mặt xanh mét, xem chừng hiện giờ rất lo lắng.

« Bây giờ chỉ còn duy nhất là gửi tấu sớ lên Thiên Hoàng bệ hạ cứu giúp
thôi, nếu không cũng chẳng còn cái đối sách nào nữa, Hoàng Thổ bị vô số
đại lãnh chúa nhòm ngó bấy lâu nay, ta cũng đã cố gắng hết sức rồi,
nhưng cuối cùng cái tình cảnh không tránh khỏi này vẫn xảy ra » Sa Kị
lãnh chúa thở dài một tiếng nói

Ngã Đôn lãnh chúa vì muốn chiếm lấy Hoàng Thổ bấy lâu nay đã tìm đủ mọi
lý do gây hấn, ai bảo Sa Kị lãnh chúa chỉ là một cái lãnh chúa nhỏ cơ
chứ, người ta kiếm cớ hỏi tội cũng không thể biết làm thế nào.

« Bên Cung gia thế nào rồi, xem ra ta vẫn phải xử dụng cái thế lực của
Cung gia thôi, Cung gia chiếm hơn nửa số binh lính của Sa Kị thành, tạm
thời cứ níu kéo thời gian chờ ý chỉ của Thiên Hoàng bệ hạ, cái chính vẫn phải trông chờ Cung gia có chịu xuất binh hay không »

« Chúa thượng, Cung gia bấy lâu nay đã không muốn dây vào sự tình của Hoàng Thổ, bây giờ muốn họ xuất binh e là hơi khó »

« Ngươi cứ thử xem sao, ta cũng chỉ còn mỗi cái hy vọng đó thôi, Cung
gia có trong tay hai nghìn võ sĩ, nếu chúng ta cố thủ Sa Kị thành, e là
vẫn có thể giữ được » Sa Kị lãnh chúa bộ dạng đau khổ, nói ra những lời
buồn rười rượi, cầm một bình rượu lên uống một lần cạn sạch.

Ba ngày sau.

Chần chừ mãi thì cũng không thể chần chừ hơn được nữa, tấu chương đã gửi lên Thiên Hoàng những vẫn chưa có hồi báo, những việc tranh chấp lãnh
thổ này xảy ra như cơm bữa nên có lẽ Thiên Hoàng cũng mặc kệ không để ý.

Sa Kị thành bị lãnh chúa Ngã Đôn phát động công kích, nữa ngày sau đã vỡ thành, cũng là tại Cung gia không có ra mặt, lãnh chúa Sa Kị biết thành thất thủ liền rạch bụng tự sát.

Lãnh chúa Ngã Đôn tiến vào thành Sa Kị, cũng không có buông tha Cung gia hắn ra lệnh toàn bộ già trẻ lớn bé Cung gia đều phải giết sạch sẽ,
tuyệt đối không chừa một ai. Cung gia lúc này biết mình đã mắc một cái
sai lầm nghiêm trọng, Ngã Đôn lãnh chúa nổi tiếng tàn bạo làm gì có
chuyện có thể tha cho Cung gia, dù cho Cung gia có không tham gia vào
bất cứ việc gì, nhưng cũng là một đại thế lực của Sa Kị thành, nếu Ngã
Đôn lãnh chúa không diệt sớm muộn gì Cung gia cũng sẽ trở thành một cái
lãnh chúa tiếp theo trong Sa Kị Thành.

Ngày Cung gia thất thủ, tiếng kếu ai oán vọng trời, tiếng đao kiếm vang
lên xoàn xoạt, máu chảy ra có thể nhuộm kín phủ họ Cung, gia đinh người
làm cũng không tha một ai.

Trong khi cái sự tình kia xảy ra, thì lúc này Kim Nam và Tuyết Mai vẫn

đang trên đường trở về Hoàng Thổ, Tuyết Mai vẫn là có tâm trạng háo hức
chờ đến khi có thể gặp được gia tộc có thể gặp được phụ mẫu.

Vừa đến Hoàng Thổ tiến vào Sa Kị thành, Kim Nam bỗng có một cảm giác
bất an, ở đây dường như có mùi tanh của máu, xem ra vừa có một cái chiến sự xảy ra ở đây.

Tuyết Mai cũng có bộ dạng bồn chồn không yên, nàng thậm chí còn lo lắng
đến phát sốt khiến Kim Nam cũng là lo lắng cho nàng cực độ.

« Tiểu thư, người về rồi a » một lão quản gia già nua chạy ra cung kính
đón Tuyết Mai, lão nhìn Tuyết Mai rồi bất giác chợt rơi lệ.

« Lão quản gia, có chuyện gì vậy, mau nói cho ta biết có phải Cung gia
xảy ra chuyện rồi không » Tuyết Mai thấy lão quản gia có hành động lạ
như vậy, liền lo lắng không thôi tim nàng chính là đập liên hồi, mạch
máu dồn lên đại não khiến nàng có cảm giác hơi nhức đầu.

« Tiểu thư, Cung gia xong rồi đã bị người ta giết toàn bộ rồi, người về
đã quá muộn rồi, đến cả nhìn mặt lão gia và lão phu nhân lần cuối cũng
không được » Lão quản gia sụt sùi khóc nức nở.

Tuyết Mai sắc mặt xám xanh biến sắc không chịu nổi cái cú sốc này nàng
đã ngất đi ngay tức khắc, Kim Nam cũng là kinh dị không thôi, hắn không
nghĩ vốn định gặp nhạc phụ nhạc mẫu để chủ trì cho hắn cái hôn lễ mà bây giờ người cũng không còn nữa rồi, hỷ sự bây giờ thành một cái tang sự
rồi.

Nhìn thê tử hắn khóc đến ngất, chết đi sống lại như vậy Kim Nam lòng đau sót không thôi, hắn bất chợt dâng lên một cỗ sát ý, hắn phải giết, phải giết kẻ nào dám sát hại nhạc phụ nhạc mẫu hắn, để khiến cho thê tử của
hắn đau lòng như vậy.

« Là kẻ nào, kẻ nào đã làm chuyện này, lão quản gia ngươi nhất định phải nói cho ta biết » Kim Nam tức giận cực độ túm vai lão quản gia điên
cuồng lắc mạnh.

Lão quản gia không chịu nổi lực lắc của Kim Nam huyết áp cơ thể tăng
mạnh mệt mỏi vừa khóc vừa nói « Là Ngã Đôn lãnh chúa vì lần này muốn
chiếm lấy đất Hoàng Thổ, liền tấn công Sa Kị thành giết Sa Kị lãnh chúa, không những vậy dù Cung gia đã không muốn dây vào chuyện này nhưng Ngã
Đôn lãnh chúa vẫn tàn khốc gia cái mệnh lệnh diệt sát toàn bộ Cung gia,
ta cũng may vì lão bà ốm phải về quê chăm sóc nên khi trở về mới có thể
giữ được một mạng già này để chờ báo sự tình cho tiểu thư »

« Sa Kị lãnh chúa, hay cho một tên lãnh chúa nhãi nhép dám làm thê tử ta đau lòng như vậy, nếu ngươi không bị ta sẻ thịt lột da đem cái đầu chó
của ngươi đến làm hả cái thù hận đau lòng của thê tử ta thì ta thề Kim
Nam ta đến thân heo chó cũng không bằng, hừ » Kim Nam tức giận hét lên.

Cái lão quản gia lúc này cũng không biết suy nghĩ cái gì chỉ ngồi sụp xuống đất thất thểu.

« Lão quản gia, tạm thời ngươi chăm sóc Tuyết Mai cho ta, ta phải đi tính sổ cái tên Ngã Đôn chó má kia »

« Dạ, thiếu gia chủ, nô tài sẽ không phụ sự tín nhiệm của người » Lão

quản gia quỳ sụp xuống vội nói, sau đó liền tức khắc dìu Tuyết Mai vào
một căn phòng cho nàng nghỉ ngơi.

Kim Nam không chần chừ thêm nữa, liền lắc mình biến mất đi hỏi tội Ngã Đôn lãnh chúa.

Sau khi điều tra được tung tích của Ngã Đôn lãnh chúa, Kim Nam đã biết
cái Ngã Đôn lãnh chúa này trú ngụ tại Ngã Đôn thành cách Sa Kị thành
khoảng vài trăm dặm, Kim Nam tức tốc sử dụng phi kiếm tiến đến Ngã Đôn
thành hỏi tội.

« Tên Ngã Đôn chó lợn không bằng kia mau ra đây cho bổn công tử, hôm
nay bổn công tử phải xẻo thịt lột da uống máu cái tên chó má nhà ngươi » Kim Nam đứng trước cửa pháo đài lãnh chúa Ngã Đôn gào thét lớn chửi
đổng.

Ngã Đôn lãnh chúa thấy có kẻ tự dưng đển chửi đổng hỏi tội mình, điên
tiết vô cùng, cầm ngay một thanh kiếm dài, áo giáp cũng không mặc tức
tốc lao ra, quân kị hơn mấy trăm người cũng theo sau trong đó có tồn tại không ít cao thủ nội khí tầng một và tầng hai sơ kì.

« Cái tên khốn nạn nào dám chửi bổn chúa coi bộ ngươi chán sống rồi đến
đây tự sát phải không, đừng nghĩ không thiết sống nữa đến đây tìm chết
cho vui, ta giết ngươi xong sẽ giết nốt cả tám đời tông môn họ hàng nhà
ngươi » Ngã Đôn lãnh chúa lao ra cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt Kim Nam, đời hắn chưa bao giờ phải chịu một cơn sỉ nhục lớn như vậy, không ngờ một
cái tên thất phu xem ra chán sống định đến đây chửi hắn cho sướng mồm
trước khi chết là được hay sao, hắn sẽ không giết cái tên thất phu này
mà sẽ bắt lấy từ từ tra tấn cho hả dạ mới thôi.

« Ngươi chính là Ngã Đôn lãnh chúa kẻ đã ra lệnh tuyệt diệt không sót một ai của Cung gia » Kim Nam khuôn mặt sắc lạnh hỏi.

« Chính bổn chúa đây tên thất phu » Ngã Đôn lãnh chúa nghiến răng tức giận nói.

« Ngươi nên tự biết điều quỳ xuống bò từ đây đến trước công Cung gia
dập đầu trăm lạy, quỳ gối trước thê tử của ta tự vả vào mặt hai nghìn
cái, thì xem ra ta có thể tha chết cho ngươi » Kim Nam bây giờ đã có
thực lực thật sự rồi, nếu ở biển cả thì hắn không dám hống hách thế
nhưng ở đây hắn chính là tồn tại đỉnh phong cường giả, giọng điệu ngữ
khí của hắn chính là bá đạo vô cùng không chút khách khí.

« Tên thất phu láo toét xem ta giết ngươi » Ngã Đôn lãnh chúa đã tức
giận không chịu nổi cầm kiếm lao lên định chém một phát giết chết Kim
Nam ngay tức khắc.

« Muốn giết ta ».Kim Nam chỉ búng nhẹ một cái, thì luồng nội khí hùng
hậu của hắn đã tức khắc đẩy bay Ngã Đôn lãnh chúa ra xa hơn mười trượng.

« Là cao thủ nội khí, hừ hóa ra có chút thực lực mới dám đến đây hống

hách như vậy, nhưng ngươi tưởng lãnh chúa Ngã Đôn là cái đồ vứt đi ngoài chợ hay sao, xem đây » Một cái cao thủ nội khí tầng hai sơ kì thấy vậy
liền muốn nhanh chóng muốn lập công với Ngã Đôn lãnh chúa dồn toàn lực
cầm một thanh trường kích dài hai trượng đâm về phía Kim Nam, hắn muốn
một kích giết chết Kim Nam để thể hiện thực lực trước mọi người.

« Hừ, không biết tự lượng sức » Kim Nam chỉ vận dụng hai thành nội khí,
phát ra một quyền, công kích về phía cái nội khí tầng hai sơ kì kia, tức thì tên kia cũng bị đánh bay ra mười trượng giống Ngã Đôn lãnh chúa
phụt ra một búng máu bất tỉnh nhân sự.

Ngã Đôn lãnh chúa lúc này mới lục tục bò dậy, ánh mắt đỏ máu điên cuồng
tức giận hét lớn « Giết, giết hắn cho bổn chúa, một người không làm
được thì nhiều người sẽ làm được, ta xem cái tên thất phu hắn chống chọi được bao lâu, các ngươi phải giết hắn nhưng vẫn phải giữ lại cái thân
thể hắn để ta băm vằm hắn ra mới có thể thỏa lòng ta, hừ hừ. »

Các cái cao thủ nội khí còn lại thấy một quyền kia của Kim Nam liền
khiếp sợ không ai dám lên, nay nghe lời kích động của Ngã Đôn lãnh chúa
liền chấn tĩnh tinh thần suy nghĩ lại, thấy lãnh chúa nói cũng đúng một
cái cao thủ không thể giết được cái tên kia thì tất cả cùng lao lên hẳn
là có thể lấy thịt đè người xử lý hắn được.

Ngay tức thì, gần một trăm cái cao thủ nội khí còn lại, cả tầng một, cả
tầng hai hỗn loạn cầm những vũ khí công kích mạnh nhất của mình lao vào
quần chiến với Kim Nam, nhưng Kim nam chính là không một tia mảy may
quan tâm.

« Oành » Kim Nam lập tức dồn một quyền tám phần nội lực đánh về phía đám cao thủ đang lao lên kia, lập tức đám cao thủ kia bị đánh cho bay hơi
không còn tồn tại một tên nào, cứ như bọn chúng chưa từng có mặt trên
đời vậy, vết tích còn lại của một quyền kia là một cái hố sâu hoắm kéo
dài tạm thời nhìn không thấy đáy.

Đám binh tốt kia thấy vậy liền bỏ luôn cả vũ khí chạy mất dạng, một lúc
sau thì không còn tên nào, chỉ còn một cái cao thủ nội khí tầng ba sơ kì bị Kim Nam nương tay đánh cho bất tỉnh nhân sự là còn sống sót.

« Một quyền, một quyền » Ngã Đôn lãnh chúa lúc này trở lên ngây dại,
cái bộ dạng cao cao tại thượng tức giận uy quyền lúc nãy đã biến mất
hoàn toàn, hắn bây giờ chỉ còn tồn tại sự run sợ mà thôi.

« Ngươi muốn sống hay muốn chết đây » Kim bộ dạng coi thường chán nản hỏi một câu.

Lãnh chúa Ngã Đôn biết bây giờ nếu không xử lí tình huống thật tốt sẽ
lập tức bị giết chết, liền quỳ mọp xuống liên tục dập đầu xuống đất đập
đến chảy máu đầu vừa khóc vừa nói « Là cái thân chó của ta có mắt như
mù, không biết tự lượng sức mình mà đắc tội với cao nhân ngài, xin ngài
hãy cho thân chó này một con đường sống.

Kim Nam cười lạnh một tiếng túm lấy lãnh chúa Ngã Đôn ném về phía trước
quát « Mau thực hiện đi, làm không xong ta khiến ngươi sống không bằng
chết ».

Lãnh chúa Ngã Đôn nào dám cãi lời, lập tức vừa quỳ vừa bò như một con
chó, thỉnh thoảng cái lưỡi còn thò ra cho giống điệu bộ một con chó thật để khiến Kim Nam vui lòng mong tìm một con đường sống.

Nửa ngày sau thì lãnh chúa Ngã Đôn đã bị Kim Nam đốc thúc cuối cùng cũng về đến Sa Kị thành, mặt cắt không còn giọt máu vì quá mệt, nhưng lãnh
chúa Ngã Đôn vẫn không dám chậm trễ, vẫn nhanh chóng bò đến trước cổng
Cung gia, hai đầu gối của hắn và bàn tay hắn đều dập nát chảy máu, hắn

quỳ xuống dập đầu trước cửa Cung gia bái lạy đập đầu thật mạnh xuống
trăm cái đến nỗi toét cả chảy máu đầu ra, nhưng vẫn không dám dừng lại,
là hắn sợ chẳng may mà thiếu vài cái thì coi như xong.

Tuyết Mai lúc này cũng đã tỉnh lại rồi, đôi mắt thấm đẫm lệ vẫn đang
chảy nước mắt, thậm chí còn có một chút máu. Kim Nam thấy vậy chính là
đau xót vô cùng lập tức muốn giết chết Ngã Đôn này giúp Tuyết Mai để
giúp nàng hả dạ.

Nhưng hắn chính là không thể làm vậy, hắn vẫn muốn tra tấn cái lãnh
chúa Ngã Đôn này thì mới có cái cảm giác thống khoái hơn, khiến cái tên
này sống không bằng chết.

Nhìn thấy lãnh chúa Ngã Đôn kẻ thù đã sát hại gia tộc mình đang quỳ
trước mặt mình khóc lóc van xin tự vả vào mặt đến toét má chảy máu, vùng thịt ở má nát bét, mà Tuyết Mai nàng vẫn căm hận đến run lên bần bật
không có nói gì.

Một lát lâu sau nàng chấn tĩnh lại mới quay đầu lại nhìn Kim Nam ánh mắt ướt đẫm e lệ xinh đẹp, nhưng chính điều đó cũng làm Kim Nam hắn xót xa, nàng nói « Người cũng đã chết rồi không thể sống lại được, xem như
cũng tại số mệnh gia tộc thiếp đã tận, chàng có thể tha chết, không giết hắn được không »

Kim Nam đã vốn căm tức cái tên này thấu xương sao có thể bỏ qua được,
biết Tuyết Mai rất muốn giết tên này nhưng gằn lòng lại để muốn át chế
cái sự đau thương kia mới nói vậy, Kim Nam trước mặt nàng gật đầu tỏ ý
đồng ý với nàng.

Tên Ngã Đôn lãnh chúa thấy vậy liền vui sướng như điên dập đầu lạy ta liên tục như hắn vừa được cải tử hoàn sinh vậy.

Nhưng Kim Nam đồng ý chỉ là trước mặt Tuyết Mai mà thôi, hắn sau đó vẫn
thầm nháy mắt với lão quản gia tỏ rõ ý định, lão quản gia hiểu ý liền
gật đầu, sau đó lôi tên Ngã Đôn kia ra ngoài.

Kim Nam bước đến ngồi cạnh Tuyết Mai an ủi nàng nhẹ nhàng lấy đôi bàn
tay của hắn vuốt những giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, ôm nàng thật chặt, một lát sau Tuyết Mai cũng đã ngủ gục trong vòng tay của Kim Nam.

« Lão già kia, cao nhân ngài đã hứa không giết ta rồi, chẳng lẽ các người định làm trái lời hứa »

« Hừ, cái loại người xảo trá như ngươi hôm nay tạm thời chịu nhục nhã,
sau đó thừa cơ mà ám hại tiểu thư và thiếu gia chủ là có khả năng, thiếu gia chủ đúng là hứa không giết ngươi, nhưng cũng đâu phải là ta hứa a » Lão quản gia thường ngày hiền hậu đôn hòa, bây giờ vì Cung gia xảy ra
sự tình cũng trở lên lạnh lùng tàn khốc.

Cái Ngã Đôn lãnh chúa kia bình thường khỏe khắn vô cùng, nhưng bị Kim
Nam hành hạ cho như vậy sớm đã không còn sức lực, bây giờ hắn ngay cả
một cái lão già cũng đánh không nổi mặc kệ người ta giết đúng là không
còn gì nhục hơn.

« Các ngươi, là các ngươi lừa ta, các ngươi dám lừa bổn chúa, các ngươi là cái đồ lươn lẹo, tên thất phu kia, ta có chết kiếp sau cũng tìm
ngươi báo oán, a a » « Phụt » Ngã Đôn lãnh chúa chỉ kịp thét lên một
tiếng đã bị lão quản gia dùng một cái dao phay đâm giữa họng, lúc này
một cái hồn phách mờ nhạt của Ngã Đôn lãnh chúa bay ra, Kim Nam vừa đặt
Tuyết Mai xuống giường xong lập tức ra đây thấy vậy liền phất tay bắn ra một tia nội lực thiêu đốt hồn phách kia của Ngã Đôn Lãnh chúa thành
khói.

« Kiếp sau, bổn công tử giết kẻ thù chính là luôn luôn không để bất cứ
một kẻ nào có cái tồn tại kiếp sau ». Kim Nam tức giận điên cuồng thét
lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.