Đọc truyện Biên Niên Sử An Nam – Chương 117: Tiên nhân chiến
« Hừ, có là Tiên Nhân cũng thế nào chứ, lão phu hôm nay vẫn là muốn thử chiến một trận, thử xem Tiên Nhân truyền thuyết so với lão phu hơn kém mấy phần ! »
« Lão già cuồng vọng, ỷ vào thanh kiếm sắt rỉ mà muốn chiến với Sư Tôn ? »
Nữ nhân phía dưới khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười khinh thường.
Trung niên nhân lập tức trợn mắt quát lớn :
« Là ngươi muốn chết trước ! »
Nói rồi cự kiếm trên không trực tiếp nhanh như thiểm điện đánh xuống.
« Ầm ! »
Gần như đồng thời nữ nhân tự xưng là Tiên Nhân kia cũng lập tức ra tay ngăn cản.
« Cái gì ? »
Nữ tiên nhân lập tức kinh ngạc, cự kiếm kia đánh xuống không ngờ vô cùng quỷ dị, chớp mắt như có như không, đã không thấy xuất hiện, khiến một trảo ả ta đánh ra liền rơi vào hư không.
« A ! »
Trong lúc ả còn đang phân vân, phía sau ả nữ nhân vừa lên tiếng miệt thị trung niên nhân đã kêu thảm một tiếng, đầu lâu xinh đẹp rơi xuống, trong mắt vẫn còn biểu lộ không thể tin nổi.
Nữ tiên nhân sắc mặt xám ngắt, không ngờ trước mặt ả tự xưng là Tiên Nhân, cuối cùng đồ đệ của mình cũng không thể bảo trụ, hơn nữa bản thân lại còn rơi vào thế bị động.
Ả ngước lên nhìn trung niên nhân phẫn nộ, rít lên :
« Khá lắm, trước mặt bổn tiên còn dám giết người, loại sâu bọ như vậy thật không đáng sống ! »
Trung niên nhân cũng cười lạnh :
« Không đáng sống, ngươi nói thật dễ nghe nhỉ, tự cho mình quyền sát phạt có thể quyết định ai sống chết, thật sự ngông cuồng ! »
« Hôm nay lão phu sẽ giết Tiên Nhân ! »
Trung niên nhân hưng phấn cười lớn, vụt một cái đã xuất hiện bên cạnh ả, nhanh tay thu cự kiếm trở lại. Lúc này cự kiếm lại hóa thành một thanh kiếm nhỏ vừa tay, trung niên huy động thanh kiếm trở lại, kiếm lại trở nên sắc bén vô bì, bá khí quanh kiếm tỏa ra dạt dào.
« Tiêu Hân Nương ta hôm nay có mặt tại Nhân Giới, lại để người xúc phạm như vậy, nếu không giết được hắn ta, sau này thề không về Tiên Giới ! »
« Ha ha, nói hay lắm, Cung Kiếm Phi ta không đánh được cuồng nữ như ngươi, cũng sẽ tự vứt bỏ Lai Thần Kiếm đi thôi ! »
Trung niên nhân được gọi là Thánh Sử kia, chính là Cung Kiếm Phi, tông chủ của Cung phái Việt Dương.
Cung Kiếm Phi cười lớn tỏ vẻ châm chọc, Lai Thần Kiếm cầm chắc vào trong tay đã huy động bá khí phun tỏa trào lấp. Nhất thời khí thế tiên nhân từ nữ nhân Tiêu Hân Nương kia cũng giảm đi vài phần.
Phi Mạnh An một bên thấy Tiêu Hân Nương rơi vào thế hạ phong, vội nhắc nhở :
« Cung Chủ xin cẩn trọng một chút, nếu không thể thì lập tức rút lui, rừng xanh còn đó lo chi không có củi đốt ! »
« Câm mồm ! »
« Tiểu tử ngươi thật sự nghĩ tên thất phu này có thể tổn hại được bổn tiên ? »
Tiêu Hân Nương lại rít lên phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó như bị xúc phạm.
Phi Mạnh An thấy vậy liền hoảng hốt nói :
« Ý ta không phải như vậy, vẫn là nên cẩn trọng một chút, Cung chủ thực lực cao cường, bất quá không nên phí thời gian… »
« Tiểu tử ngươi câm mồm, ta thực quá thất vọng về ngươi ! »
Tiêu Hân Nương kia đã bị kích cho tức giận đến run rẩy.
Cung Kiếm Phi lại nói :
« Mạnh yếu không phải chỉ là lời nói ra miệng, hôm nay ngươi hãy cho lão phu kiến thức sức mạnh thật sự của Tiên Nhân đi ! »
Tiêu Hân Nương liền nói :
« Được, được, lão già người có chết cũng có thể ngẩng cao đầu, chết dưới tay ta coi như may mắn của ngươi ! »
« Ha ha, mời ! »
Cung Kiếm Phi cười lớn, miệng cũng không muốn nói nhiều, Lai Thần Kiếm bá khí lại tỏa ra, ầm ầm lao tới.
Tiêu Hân Nương cũng nghiến răng trợn mắt, đôi mắt xinh đẹp chợt lan tỏa. Làn môi hồng nhuận chuyển sang sắc tím, bỗng không trung hoa thơm cỏ lạ bay bổng, mùi thơm ngát thấu tận tâm can. Lại xuất hiện giữa không trung một thứ dài nhỏ mềm mại, là một thanh kiếm nhỏ, đầu dài nhọn như búp măng, chuôi kiếm cành lá mọc đầy. Mỗi lần huy kiếm là hương thơm thanh khiết ngào ngạt lại tỏa ra khiến tâm thần mỗi người đều giao động.
Lý Thần Quân phía dưới ánh mắt mê mang, lại lộ vẻ si mê Tiêu Hân Nương, trên má thiên tử dần hồng nhuận thích thú.
« Hừ, con tiện nữ, không ngờ ngươi cũng biết Xuân Phân Kiếm Pháp của bổn tông ? »
« Xuân Phân Kiếm Pháp ? »
« Hừ, lão già ngông cuồng không biết nhục nhã, rõ ràng đây chính là Phần Thiên Kiếm Tịch của Phần Thiên Kiếm Phái chúng ta, còn không biết vô sỉ tự nhận là Xuân Phân Kiếm Pháp ! »
« Tiện nữ, rõ ràng ăn cắp kiếm pháp của bổn tông còn già mồm cãi cố, để xem hôm nay bổn tông chủ thu thập ngươi ! »
« Xem đây ! »
Cung Kiếm Phi hô lớn, Lai Thần Kiếm huy trên không trung giao tranh với thanh kiếm nhỏ của Tiêu Hân Nương chợt nhỏ đi một phần. Không ngờ Lai Thần Kiếm thu nhỏ, lại mọc ra cành lá rậm rạp tương tự thanh kiếm nhỏ của Tiêu Hân Nương thật như hai giọt nước.
Tiêu Hân Nương trợn mắt kinh hãi.
Lai Thần Kiếm kia từ khi có thêm cành lá, uy lực với bá khí phối hợp lại mạnh thêm mấy phần.
Cung Kiếm Phi trực tiếp huy kiếm bổ tới, Tiêu Hân Nương luống cuống vội vã đem thanh kiếm nhỏ chống đỡ.
« Tịch ! »
« Tịch tịch !! »
Kiếm chiêu huy động như mưa, giao phong hai bên ngày càng dày đặc. Tiêu Hân Nương bởi vì có khí thế của Tiên Nhân, phần nào chống đỡ được bá khí của Lai Thần Kiếm, hơn nữa lực lượng lại vượt trội hơn Cung Kiếm Phi, cho nên lúc này mới miễn cưỡng bình thủ với Cung Kiếm Phi.
Có điều Tiên Nguyên trong Tiên Đan lại đang điên cuồng tổn hao, tựa như bị một cái lỗ thủng lớn trong Tiên Đan, đang không ngừng hút đi Tiên Nguyên. Như từ một cái hồ lớn, chớp mắt đã tụt xuống còn một phần ba.
Ngược lại, Cung Kiếm Phi dụng Lai Thần Kiếm lại ngày càng hưng phấn, tựa như mỗi kiếm bổ xuống lại như được tiếp thêm sức lực, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước. Bá khí lan tràn, kiếm chiêu ngày càng vô cùng vô tận.
« Không thể để như vậy ! »
Tiêu Hân Nương sợ hãi kêu, liền lẩm bẩm trong miệng cố sức tính toán.
Chớp mắt lại huy kiếm nhỏ, mạnh mẽ đánh ra Tiên Nguyên.
« Lão già, đừng vội đắc ý ! »
« Phần Thiên Bí Tịch ! »
Tiêu Hân Nương bỗng lộ ra vẻ kích động, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Chớp mắt, đôi mắt đen lóng chợt chuyển màu, dần chuyển thành xanh dương đậm đặc, lại trong suốt như ngọc bích.
Y phục trên thân tự nhiên lại hóa thành vụn vải, rụng rơi lả tả, thân hình vưu vật lồ lộ hiển hiện.
Hai núm anh đào càng hồng nhuận dụ hoặc, Lý Thần Quân phía dưới khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, còn gắt lớn :
« Các ngươi lập tức bịt mắt lại cho bổn Đế ! »
Lý Thần Quân gấp rút, tựa như sợ ngàn vạn ánh mắt nhìn vào thân hình kia, lại thấy ngứa ngáy như có kim châm.
Cung Kiếm Phi lúc này đang hưng phấn công kích, thấy Lý Thần Quân kêu lên như vậy, liền đảo mắt nhìn xuống, lại trợn mắt nói :
« Con cuồng nữ to gan, lại dám mê hoặc Thiên Tử như vậy, để xem ta trừng trị ngươi ! »
Phía dưới mấy ngàn người cả Cấm quân cả Thánh Chiến Quân Đoàn nghe thấy Lý Thần Quân nói một lời, lại thấy Cung Kiếm Phi cũng làu bàu, bất quá lại không dám trái lệnh, ai nấy cũng nhanh chóng nhắm mắt không dám mở, lệnh của Thiên Tử ai cũng không dám trái lại.
Tiêu Hân Nương sau khi thân thể biến chuyển, sức mạnh lại như bạo tăng, cũng không để tâm thân mình lõa lồ. Lại chớp mắt xanh huy kiếm công kích lại Lai Thần Kiếm. Quanh thân lá non chợt mọc đầy, che lấp những điểm tư mật điểm điểm vừa đủ, không thừa không thiếu chút nào.
Phi Mạnh An nước miếng lại chảy ừng ực lẩm bẩm :
« Phần Thiên Kiếm Phái quả thật người nào cũng thật trực tiếp ! »
Tiêu Hân Nương loáng thoáng nghe được, chỉ có điều lại không để tâm. Mắt xanh chớp động càng thịnh, Tiên Nguyên không ngờ lại không hao tổn mà ẩn hiện này càng bạo tặng.
Cung Kiếm Phi sắc mặt hết sức khẩn trương, Lai Thần Kiếm đang chiếm thế thượng phong, chỉ trong chớp mắt đã lại đình chỉ công kích, bị kiếm nhỏ của Tiêu Hân Nương áp bách.
« Xuân Phân Bí Tịch của Cung phái không ngờ lại bị các ngươi tu luyện theo lối tà môn như vậy, không trách uy lực lại tăng lên nhanh chóng ! »
« Có điều nếu ngươi đã sử dụng Xuân Phân Bí Tịch như vậy, hẳn cũng biết ánh sáng huy hoàng một đêm, phải phải trả bằng ngàn năm u ám ! »
« Nếu biết dừng lại đúng mực, bổn tông chỉ truy bí mật Xuân Phân Bí Tịch tại sao lại rơi vào tay ngươi. Chỉ cần một mực thành khẩn, còn có thể giữ lại được mạng ! »