Bạn đang đọc Biên niên ký Chim vặn dây cót: Chương 02
2
Không có tin lành nào trong chương này
♦
Tôi rời quán cà phê đi vơ vẩn qua các phố. Cái nóng hầm hập buổi chiều bắt đầu khiến tôi nôn nao khó chịu, thậm chí ớn lạnh nữa. Nhưng về nhà thì tôi không muốn chút nào. Chỉ nghĩ đến chuyện ngồi một mình trong căn nhà câm lặng đó mà đợi một cú điện thoại có lẽ chẳng bao giờ tới là tôi thấy nghẹt thở rồi.
Việc duy nhất tôi nghĩ ra được để làm là đi gặp Kasahara May. Tôi về nhà, trèo qua tường rồi men theo con ngõ đến mặt hậu nhà cô bé. Tựa vào hàng rào căn nhà bỏ không phía bên kia ngõ, tôi nhìn khu vườn có bức tượng chim. May hẳn sẽ thấy tôi nếu tôi cứ đứng thế này. Ngoài đôi lần ra ngoài làm việc cho công ty tóc giả, May lúc nào cũng ở nhà, hoặc quan sát con ngõ từ cửa sổ nhà mình hoặc tắm nắng trong sân.
Nhưng chả thấy Kasahara May đâu. Trên trời không một đám mây. Ánh nắng hè nung cháy lưng cổ tôi. Mùi cỏ hăng hăng dậy lên từ mặt đất, xộc vào phổi tôi. Tôi nhìn đăm đăm bức tượng chim, cố nghĩ đến những chuyện mà cậu tôi đã kể về số phận những người đã sống trong căn nhà này. Nhưng tôi chẳng nghĩ tới gì khác được ngoài biển, lạnh và xanh. Tôi hít sâu mấy hơi liền rồi nhìn đồng hồ. Coi như hôm nay đành chịu thua, tôi đã định bỏ đi thì Kasahara May rốt cuộc cũng xuất hiện. Cô chậm rãi băng qua đường đến chỗ tôi đứng. Cô mặc quần soóc bằng vải bông thô, áo sơ mi chim cò màu xanh dương, mang xăng đan đỏ. Đứng cạnh tôi, hình như cô mỉm cười qua cặp mắt kính.
– Chào Chim vặn dây cót. Đã tìm thấy mèo Wataya Noboru chưa?
– Chưa, – tôi nói. – Sao hôm nay em ra muộn vậy?
Cô thọc tay vào túi bên hông, nhìn quanh với vẻ thích thú.
– Này Chim vặn dây cót, em có nhiều thì giờ thật đấy, nhưng có phải em sinh ra để đứng canh cái ngõ này từ sáng đến tối đâu. Em có vài việc để làm chứ. Thôi được rồi, xin lỗi anh vậy. Anh chờ lâu chưa?
– Không lâu lắm. Có điều đứng đây nóng quá.
Kasahara May nhìn chăm chú vào mặt tôi rồi nhíu mày.
– Có gì không ổn hở Chim vặn dây cót? Anh trông khiếp lắm, cứ như mới đào dưới đất lên ấy. Vào chỗ râm mà nghỉ đi nào.
Cô nắm tay tôi dẫn vào vườn nhà cô. Ở đó cô chuyển một chiếc ghế xếp vào chỗ bóng râm dưới cây sồi, đặt tôi ngồi lên đó. Những cành lá xum xuê hắt bóng râm mát rượi mang mùi hương của cuộc sống.
– Đừng lo, nhà lúc nào cũng vậy thôi, chẳng có ai đâu, – cô nói. – Anh chẳng phải lo gì hết. Đừng nghĩ ngợi nữa. Thư giãn đi.
– Anh có một việc muốn nhờ em, – tôi nói.
– Anh nói đi, – cô bảo.
– Anh muốn nhờ em gọi một cú điện thoại cho anh.
Tôi rút sổ và bút ra ghi số điện thoại cơ quan của Kumiko. Rồi tôi xé trang đó ra đưa cho May. Cuốn sổ nhỏ bìa nhựa âm ẩm, nhớp nháp vì mồ hôi.
– Em chỉ cần gọi điện đến chỗ này hỏi xem Okada Kumiko có ở đó không, nếu không thì hỏi xem hôm qua cô ấy có đi làm không.
Kasahara cầm mảnh giấy rồi đọc, môi chu lại. Đoạn cô nhìn tôi.
– Được rồi, xong ngay thôi. Anh đừng nghĩ ngợi gì hết, cứ nằm ngang. Anh không được cử động đấy. Em quay lại ngay.
Cô bé đi rồi, tôi duỗi người ra nhắm mắt theo lệnh cô. Người tôi ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân. Tôi thử suy nghĩ thì nghe giật phừng phừng ở tận bên trong đầu, lại như có một túm bùng nhùng ở trong dạ dày. Chốc chốc một cơn buồn nôn lại dợn lên. Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Tôi chợt nhớ ra rằng đã khá lâu tôi không nghe tiếng con chim vặn dây cót. Lần cuối tôi nghe tiếng nó là khi nào nhỉ? Có lẽ bốn năm hôm trước gì đó. Nhưng tôi không chắc. Đến khi tôi nhận ra thì đã vắng tiếng nó quá lâu rồi. Có thể nó là chim di cư. Thử nghĩ mà xem, ta nghe tiếng nó lần đầu khoảng một tháng trước. Thế rồi suốt một thời gian, con chim vặn dây cót đều đặn hằng ngày lên dây cót cái thế giới nhỏ bé của chúng tôi. Đó là mùa Chim vặn dây cót.
Mười phút sau, Kasahara May trở lại. Cô đưa cho tôi một cái cốc to. Khi tôi cầm cốc, nước đá từ trong cốc kêu lanh canh. Âm thanh ấy như thể đến với tôi từ một thế giới xa xăm. Có mấy cánh cổng nối thế giới đó với nơi tôi ở lúc này, và tôi như nghe được âm thanh đó chỉ vì các cánh cổng tình cờ mở ra cùng lúc. Nhưng ấy chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi – chỉ cần một cổng đóng lại, âm thanh đó sẽ không còn đến tai tôi nữa.
– Nước chanh đá đây. Uống vào sẽ nhẹ đầu hơn.
Tôi cố uống một nửa rồi trả cốc cho cô. Nước lạnh trôi qua cổ họng rồi xuống sâu vào trong cơ thể tôi, ngay sau đó một cơn buồn nôn dữ dội trỗi dậy. Cái khối lùng nhùng thối rữa trong dạ dày bắt đầu bung ra, dâng lên trong cuống họng tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố chống chọi cho qua đi. Mắt nhắm, tôi lại thấy Kumiko đứng trên tàu điện, tay ôm chiếc áo cánh và váy. Có lẽ tốt nhất là nôn ra, tôi nghĩ. Nhưng tôi không nôn. Tôi hít thở sâu mấy lần cho đến khi cảm giác đó nguôi dần và biến mất hẳn.
– Thế nào, anh đỡ chưa? – Kasahara May hỏi.
– Anh đỡ rồi.
– Em gọi điện rồi, – cô nói. – Em bảo em là họ hàng. Thế được chứ phải không?
– Ờ.
– Cô Okada Kumiko này chính là bà Chim vặn dây cót phải không?
– Ờ.
– Họ bảo bà ấy không đi làm, hôm nay không, hôm qua cũng không. Nghỉ mà chẳng báo gì cả. Họ chẳng hiểu thế nào nữa. Bà ấy không phải loại người làm chuyện như vậy, họ bảo thế.
– Đúng. Cô ấy không phải loại người ấy.
– Chị ấy đi từ hôm qua phải không?
Tôi gật đầu.
– Tội nghiệp Chim vặn dây cót! – Kasahara May nói, giọng cô có vẻ thành thật lấy làm tiếc cho tôi. Cô đặt tay lên trán tôi. – Em có thể giúp gì cho anh không?
– Bây giờ thì không, – tôi nói. – Cám ơn em.
– Em hỏi tiếp có được không? Hay là em không hỏi nữa?
– Cứ hỏi đi. Nhưng không chắc anh trả lời được đâu.
– Có phải vợ anh bỏ đi với người khác không?
– Anh không chắc. Có thể. Cũng có thể là vậy.
– Nhưng hai anh chị đã ở với nhau suốt ngần ấy năm còn gì. Làm sao chuyện như vậy mà anh không biết được?
Cô nói có lý. Làm sao tôi lại không biết cơ chứ?
– Tội nghiệp Chim vặn dây cót, – cô lại nói. – Ước gì em có thể nói gì đó để giúp anh được, nhưng em có biết gì về đời sống hôn nhân đâu.
Tôi đứng dậy khỏi ghế. Để đứng được như vậy cần phải mất sức hơn tôi tưởng nhiều.
– Cám ơn em về mọi chuyện. Em đã giúp anh nhiều lắm. Giờ anh phải đi. Anh cần phải ở nhà, nhỡ ra có tin tức gì. Có thể ai đó sẽ gọi điện.
– Về nhà thì anh đi tắm nhé. Tắm là việc đầu tiên. Được chứ? Rồi mặt quần áo sạch vào. Và cạo râu nữa.
– Cạo râu á? – tôi sờ cằm. Đúng thật vậy: tôi quên cạo râu. Từ sáng đến giờ tôi quên khuấy việc ấy.
– Những chuyện ấy tuy nhỏ nhưng mà quan trọng đấy, Chim vặn dây cót ạ, – Kasahara May nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. – Về nhà soi gương cho kỹ đi.
– Ừ, anh sẽ soi, – tôi nói.
– Sau đó em ghé qua nhà anh được không?
– Được chứ, – tôi nói. Rồi tôi thêm: – Em giúp anh nhiều lắm.
Kasahra May im lặng gật đầu.
° ° °
Về đến nhà, tôi nhìn mặt mình trong gương. Đúng thật: trông tôi khiếp quá. Tôi cởi quần áo, tắm vòi hoa sen, gội đầu ra trò, cạo râu, đánh răng, thoa dầu sau cao râu lên mặt rồi lại soi gương, ngắm mình thật kỹ. Hình như có khá hơn một chút. Không buồn nôn nữa. Duy có cái đầu vẫn còn hơi mụ mẫm.
Tôi mặc quần soóc và áo phông mới. Tôi ngồi trên hàng hiên, dựa lưng vào cột mà ngắm khu vườn trong khi chờ tóc khô. Tôi cố gắng xếp lại các sự kiện trong những ngày vừa qua theo thứ tự. Đầu tiên là cú điện thoại của Trung úy Mamiya. Là sáng hôm qua thì phải? Ừ, chắc chắn rồi: sáng hôm qua. Sau đó Kumiko bỏ nhà đi. Tôi kéo khóa áo cho nàng. Kế đó tôi tìm thấy hộp đựng nước hoa. Rồi Trung úy Mamiya đến kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ về thời chiến: chuyện ông bị quân Ngoại Mông bắt rồi ném xuống giếng. Ông để lại cho tôi kỷ vật của ông Honda. Một cái hộp rỗng. Rồi Kumiko không về nhà. Sáng hôm đó nàng đã ghé lấy đồ giặt ở hiệu giặt gần nhà ga rồi biến mất. Không nói với cơ quan một tiếng. Đó là những gì đã diễn ra ngày hôm qua.
Tôi khó lòng tin được ngần ấy chuyện đã xảy ra chỉ trong vòng một ngày. Một ngày mà đến thế thì quá nhiều.
Ngẫm nghĩ mãi về những chuyện đó, tôi đâm ra buồn ngủ kinh khủng. Đây không phải cơn buồn ngủ bình thường. Nó là một cơn buồn ngủ mãnh liệt, thậm chí dữ dội. Cơn buồn ngủ lột phăng ý thức của tôi như người ta lột phăng quần áo khỏi cơ thể một người không kháng cự. Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi vào phòng ngủ, cởi hết quần áo trừ quần lót rồi leo lên giường. Tôi cố nhìn chiếc đồng hồ trên bàn ngủ, nhưng thậm chí tôi không ngoảnh đầu lại được. Tôi nhắm mắt và lập tức rơi tõm vào một cơn ngủ không đáy sâu hun hút.
° ° °
Trong giấc ngủ, tôi đang kéo khóa áo cho Kumiko. Tôi thấy tấm lưng trơn nhẵn trắng ngần của nàng. Nhưng khi kéo khóa áo lên đến đỉnh, tôi nhận ra đó không phải là Kumiko mà là Kano Creta. Trong phòng chỉ có tôi và cô ta.
Đó cũng là căn phòng trong giấc mơ lần trước: một căn phòng cũng trong khách sạn đó. Trên bàn là một chai Cutty Sark và hai chiếc cốc. Có cả một xô bằng thép không gỉ đựng đầy nước đá. Ở hành lang ngoài có ai đó đang đi ngang qua, vừa đi vừa nói gì đó giọng trầm trầm. Tôi không nghe rõ lời, hình như là tiếng nước ngoài. Trên trần có một chùm đèn nhưng không bật lên. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng nhá nhem này là từ những ngọn đèn gắn trên tường. Cửa sổ cũng treo rèm dày kéo kín mít.
Kano Creta mặc bộ váy áo mùa hè của Kumiko màu xanh dương nhạt có hoa văn chim. Váy cao hơn đầu gối cô ta một chút. Cũng như mọi khi, cách trang điểm của cô ta theo phong cách Jacqueline Kennedy. Cổ tay phải cô đeo một cặp vòng tay hợp phong cách.
– Cô lấy đâu ra bộ áo này? Của cô à? – tôi hỏi.
Kano Creta nhìn tôi lắc đầu. Khi cô làm vậy, đầu những lọn tóc quăn của cô rung rung một cách đáng yêu.
– Không, không phải của tôi, – cô nói. – Tôi mượn thôi. Nhưng xin ông Okada đừng lo, việc đó chẳng làm phiền ai cả.
– Chúng ta đang ở đâu đây? – tôi hỏi.
Kano Creta không đáp. Cũng như lần trước, tôi đang ngồi trên mép giường. Tôi mặc lê, đeo cà vạt chấm hạt đỗ.
– Ông không phải nghĩ ngợi gì cả, ông Okada ạ, – Kano Creta nói. – Chẳng có gì phải lo hết. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Và một lần nữa, cũng như trước, cô mở toan khóa quần tôi, kéo dương vật của tôi ra rồi ngậm vào miệng. Điểm duy nhất khác lần trước là cô không cởi quần áo. Suốt thời gian đó cô vẫn mặc áo váy của Kumiko. Tôi cố cử động, nhưng dường như thân thể tôi bị trói chặt bằng những sợi dây vô hình. Tôi cảm thấy mình càng lúc càng to và cứng lên trong miệng cô ta.
Tôi thấy cặp mi giả và đuôi những lọn tóc quăn của cô rung rung. Những chiếc vòng tay của cô chạm vào nhau phát ra một âm thanh khô khốc. Lưỡi cô dài và mềm, dường như bọc kín quanh tôi. Ngay lúc tôi sắp xuất thì đột ngột cô ngãng người ra và bắt đầu chầm chậm cởi áo quần tôi. Cô cởi áo khoác, cà vạt, quần âu, áo sơ mi, quần lót của tôi rồi đẩy tôi nằm xuống giường. Tuy nhiên, cô vẫn mặc nguyên y phục. Cô ngồi lên giường, cầm tay tôi kéo vào dưới lần áo của cô. Cô không mặc quần lót. Tay tôi cảm thấy sự ấm áp của âm đạo cô. Chỗ đó sâu, ấm và rất ẩm ướt. Ngón tay tôi sục xuống càng lúc càng sâu.
– Này, chút nữa Wataya Noboru có đến đây không? – tôi hỏi. – Chẳng phải cô đang đợi hắn hay sao?
Thay vì trả lời, Kano Creta sờ trán tôi.
– Đừng nghĩ gì hết, ông Okada. Chúng tôi sẽ lo mọi chuyện. Cứ để đấy cho chúng tôi.
– Chúng tôi là ai? – tôi hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Rồi Kano Creta trèo lên người tôi, dùng tay giúp đưa tôi vào bên trong cô. Khi tôi đã vào sâu bên trong rồi, cô bắt đầu xoay hông chầm chậm. Nhịp theo chuyển động của cô, mép áo váy xanh nhạt vờn lên chỗ dạ dày và cặp vế trần của tôi. Trong tư thế cưỡi trên tôi như vậy, váy xòe ra quanh mình, trông Kano Creta như một cây nấm mềm mại khổng lồ, lặng lẽ trồi qua lớp lá khô trên mặt đất mà nở bung ra dưới đôi cánh chở che của bóng đêm. Âm đạo của cô vừa ấm lại vừa lạnh. Nó vừa cố bao bọc quanh tôi, hút tôi vào, lại vừa ra sức đẩy tôi ra. Tôi càng lúc càng cương to, càng cứng. Tôi cảm thấy mình sắp sửa nổ tung. Đó là một cảm giác thật kỳ lạ, vượt ngoài khoái cảm tình dục đơn thuần. Dường như có một cái gì đó bên trong cô, một cái gì đó đặc biệt từ bên trong cô đang thông qua cơ quan sinh dục của tôi mà từ từ nhập vào tôi.
Mắt nhắm, cằm hơi ngước lên, Kano Creta nhẹ nhàng đu đưa người từ trước ra sau như đang mơ. Tôi thấy bộ ngực cô dềnh lên hạ xuống dưới lần áo theo từng hơi thở. Vài sợi tóc rụng vương trên trán cô. Tôi hình dung mình đang bồng bềnh một mình giữa biển rộng mênh mông. Tôi nhắm mắt lại, lắng tai, chờ nghe thấy tiếng những làn sóng nhỏ vỗ vào mặt tôi. Thân thể tôi tắm trong nước đại dương ấm áp. Tôi cảm thấy dòng thủy triều chầm chậm chuyển. Nó đang mang tôi đi. Tôi quyết định làm theo lời Kano Creta, không nghĩ ngợi gì hết. Tôi nhắm mắt lại, để cho sức lực thoát khỏi tay chân, phó thác thân mình cho dòng nước.
Đột nhiên tôi nhận thấy căn phòng sụp tối. Tôi cố nhìn quanh nhưng hầu như chẳng thấy gì. Các ngọn đèn tường đều đã tắt phụt. Chỉ còn hình dáng mờ mờ bộ áo dài xanh của Kano Creta đang khẽ lắc lư trên người tôi. “Quên đi,” cô ta nói, nhưng đó không còn là giọng của Kano Creta nữa. “Quên hết mọi chuyện đi. Anh đang ngủ. Anh đang mơ. Anh đang nằm trong một vũng bùn ấm, dễ chịu. Tất cả chúng ta từ bùn mà ra và đều trở về bùn”.
Đó là người đàn bà đã nói chuyện với tôi qua điện thoại. Người đàn bà bí ẩn trên điện thoại lúc này đang cưỡi trên tôi, hợp nhất thân mình với thân tôi. Cô ta cũng mặc áo váy của Kumiko. Cô ta và Kano Creta đã đổi chỗ cho nhau mà tôi không hề biết. Tôi cố nói. Tôi không biết mình mong nói được gì, nhưng ít nhất tôi cũng cố nói gì đó. Tuy nhiên, vì quá bối rối nên tôi chẳng thốt được tiếng nào. Tôi chỉ bật ra được mỗi một luồng khí nóng. Tôi mở căng mắt cố nhìn rõ mặt người đàn bà đang cưỡi trên tôi, nhưng trong phòng tối quá.
Người đàn bà không nói gì nữa. Thay vào đó cô ta bắt đầu chuyển động đôi hông càng khêu gợi hơn. Thịt da mềm mại của cô, dường như bản thân nó là một cơ thể độc lập, vừa ôm trùm lấy tôi vừa nhẹ nhàng kéo tôi vào trong nó. Từ phía sau cô ta tôi nghe thấy – hay tưởng như nghe thấy – tiếng quả đấm cửa xoay. Một ánh lóe trắng lướt qua trong bóng tối. Có thể là chiếc xô đựng đá đặt trên bàn vừa được chiếu sáng trong khoảnh khắc bởi ánh đèn ngoài hành lang. Hoặc có thể ánh lóe đó phát ra từ một lưỡi dao bén. Nhưng tôi không nghĩ gì hơn được nữa. Chỉ còn một việc duy nhất tôi có thể làm: tôi xuất.
° ° °
Tôi rửa tay thật kỹ dưới vòi hoa sen, giặt bằng tay chiếc quần lót vấy tinh dịch. Lạ thật, tôi nghĩ. Cớ sao tôi lại gặp mộng tinh trong giai đoạn khó khăn này của cuộc đời mình?
Một lần nữa tôi lại thay quần áo mới, một lần nữa tôi lại ra ngoài hiên nhìn khu vườn. Những vạt nắng lọc qua tầng lá xanh dày, nhảy múa trên vạn vật. Mấy ngày mưa liên tục làm cỏ dại xanh tươi mọc um tùm đây đó, khiến khu vườn phảng phất vẻ tiêu điều tù đọng.
Lại Kano Creta. Hai cơn mộng tinh cách nhau chỉ một thời gian ngắn, và cả hai lần đều là Kano Creta. Tôi chưa lần nào nghĩ đến việc ngủ với cô ta cả. Ý muốn ngủ với cô ta chưa bao giờ nảy ra trong đầu tôi. Ấy thế mà cả hai lần tôi đều cùng ở trong một căn phòng đó mà nhập thân thể mình vào thân thể cô ta. Nguyên do là thế nào chứ? Lại còn người đàn bà trên điện thoại về sau thế chỗ cho Creta nữa, cô ta là ai? Cô ta biết tôi, mà tôi cũng biết cô ta, ấy là cô ta bảo vậy. Tôi điểm lại trong đầu mấy người bạn tình tôi từng có trong đời, nhưng không ai trong số đó có thể là người đàn bà trên điện thoại cả. Thế nhưng ở cô ta có cái gì đó quen lắm. Đó là điều khiến tôi bứt rứt khó chịu.
Có một thứ ký ức nào đó đang cố thoát ra ngoài. Tôi cảm thấy nó đang vùng vẫy ở bên trong. Tất cả những gì tôi cần chỉ là một lời gợi ý nhỏ. Nếu tôi rút đúng sợi chỉ nhỏ nhoi đó, mọi thứ sẽ được tháo gỡ hết. Điều bí ẩn đang chờ tôi giải nó. Nhưng sợi chỉ mỏng manh duy nhất kia thì tôi chưa thể tìm ra.
Tôi chịu thua không nghĩ nữa. “Quên hết đi. Anh đang ngủ. Anh đang mơ. Anh đang nằm trong bùn ấm, dễ chịu. Tất cả chúng ta từ bùn mà ra và tất cả chúng ta đều trở về bùn”.
° ° °
Đến 6 giờ chiều vẫn không ai gọi điện. Chỉ có Kasahara May đến. Cô chỉ cần một hớp bia thôi, cô bảo. Tôi lấy một lon bia trong tủ lạnh rồi chia đôi với cô. Tôi đói, thế nên tôi kẹp ít thịt băm và rau diếp vào giữa hai lát bánh mì rồi ăn. Thấy tôi ăn, May bảo cô cũng muốn ăn. Tôi bèn làm sandwich cho cả cô. Chúng tôi lặng lẽ ăn và uống bia. Chốc chốc tôi lại nhìn đồng hồ.
– Nhà này không có tivi à?
– Không có tivi, – tôi đáp.
Cô hơi cắn môi.
– Em cũng nghĩ vậy. Anh không thích tivi sao?
– Không phải anh không thích. Nhưng không có tivi cũng chả sao.
Kasahara May ngẫm nghĩ một hồi.
– Chim vặn dây cót này, anh chị lấy nhau được mấy năm rổi?
– Sáu năm, – tôi đáp.
– Suốt sáu năm ấy anh chị không hề có tivi à?
– Ờ. Ban đầu bọn anh không có tiền mua. Sau rồi quen, sống không cần tivi nữa. Vậy cũng tốt, yên tĩnh.
– Hẳn hai anh chị hạnh phúc lắm.
– Sao em nghĩ vậy?
Cô nhăn mặt.
– Em thì không sống nổi một ngày nếu không có tivi.
– Vì sao, vì em không hạnh phúc à?
Kasahara May không trả lời.
– Nhưng giờ Kumiko đi rồi. Hẳn anh sẽ không hạnh phúc như vậy nữa đâu, Chim vặn dây cót à.
Tôi gật đầu, nhấp một ngụm bia.
– Có vậy thật, – tôi nói. Quả đúng vậy.
Cô ột điếu thuốc lên môi rồi bật diêm mồi thuốc bằng một động tác thành thạo.
– Này Chim vặn dây cót, anh nói thật với em nhé, hết sức thành thật đấy. Em có xấu xí không?
Tôi đặt cốc bia xuống rồi nhìn lại khuôn mặt Kasahara May. Nói chuyện với cô từ nãy đến giờ mà tâm trí tôi cứ để đâu đâu. Cô mặt váy áo phông đen quá khổ, làm lộ rõ đường cong của bộ ngực con gái.
– Em hoàn toàn không xấu chút nào, – tôi nói. – Dứt khoát là vậy. Sao em hỏi thế?
– Bạn trai em cứ luôn mồm bảo em xấu xí, rằng em không có vú vê gì hết.
– Có phải cậu bị tai nạn môtô không?
– Vâng, cậu ấy đấy.
Tôi quan sát Kasahara May chầm chậm phà khói thuốc.
– Tụi con trai ở tuổi đó toàn nói năng vậy thôi. Chúng không biết nói sao để diễn đạt chính xác cảm nhận của mình, nghĩ một đằng nói một nẻo, thành ra vô cớ làm tổn thương đến người khác và cũng làm tổn thương chính mình. Chứ em thì có xấu chút nào đâu. Anh thấy em rất xinh. Không phải nịnh đâu.
Kasahara May ngẫm nghĩ một hồi. Cô gạt tàn thuốc vào lon bia rỗng.
– Bà Chim vặn dây cót có xinh không?
– Chà, cái ấy thì khó nói. Kẻ thì bảo cô ấy xinh, người khác lại bảo không. Đó là chuyện sở thích.
– Em hiểu, – cô nói. Cô gõ móng tay lên thành cốc như thể đang thấy buồn chán.
– Bạn trai em làm gì? – tôi hỏi. – Cậu ta có đến gặp em nữa không?
– Không, – Kasahara May đáp, ngón tay đặt lên vết sẹo cạnh mắt trái. – Em sẽ không bao giờ gặp cậu ấy nữa. Chắc chắn thế. Chắc hai trăm phần trăm. Có cược chặt ngón chân út em cũng cược. Nhưng em không thích nói chuyện đó ngay lúc này. Anh biết đó, có những điều hễ mình nói tới thì lại thành ra không thật. Anh hiểu ý em chứ, hở Chim vặn dây cót?
– Chắc anh hiểu, – tôi nói. Đoạn tôi liếc cái điện thoại trong phòng khách. Nó nằm trên bàn, chìm trong im lặng. Nó trông như một sinh vật đáy biển giả vờ là một vật vô tri, đang mai phục rình mồi.
– Chim vặn dây cót à, hôm nào đó em sẽ kể với anh về cậu ấy. Khi nào em thấy thích kể ấy. Nhưng bây giờ thì không. Đơn giản là em không thích kể bây giờ.
Cô nhìn đồng hồ.
– Em phải về đây. Cám ơn anh cho uống bia nhé.
Tôi tiễn cô ra bức tường ngoài vườn. Vầng trăng gần tròn tuôn ánh sáng to hạt xuống mặt đất. Cảnh trăng tròn làm tôi nhớ lại rằng sắp tới kỳ kinh của Kumiko. Nhưng điều đó hẳn không liên quan gì tới tôi nữa. Ý nghĩ đó khiến trong ngực tôi đau nhói lên. Cái đau dữ dội đột kích tôi thật bất ngờ: nó giống như nỗi buồn.
Đặt hai tay lên đầu tường, Kasahara May nhìn tôi.
– Này Chim vặn dây cót, anh nói em nghe, anh yêu Kumiko phải không?
– Anh nghĩ là yêu.
– Cho dù chị ấy bỏ đi với tình nhân? Nếu chị ấy bảo muốn quay lại với anh, anh có đón nhận chị ấy không?
Tôi thở dài.
– Câu hỏi khó đây, – tôi nói. – Chừng nào xảy ra như vậy thật thì anh cần phải nghĩ đã.
– Xin lỗi nếu em hơi tọc mạch, – Kasahara May vừa nói vừa khẽ tắc lưỡi. – Anh đừng giận nhé. Em chỉ cố học thôi mà. Em muốn biết nếu bị vợ bỏ thì thế nào thôi. Có bao nhiêu chuyện mà em không biết.
– Anh không giận đâu, – tôi đáp. Rồi tôi lại nhìn lên vầng trăng tròn.
– Thế thì được rồi. Chim vặn dây cót, anh khỏe nhé. Em mong vợ anh sẽ về và mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Nhẹ nhàng đến khó tin, Kasahara May nhảy phóc qua tường rồi biến mất vào màn đêm mùa hè.
° ° °
Kasahara May đi rồi, tôi lại chỉ có một mình. Tôi ngồi ngoài hiên ngẫm nghĩ về những câu hỏi cô bé đã nêu ra. Nếu Kumiko bỏ nhà đi với tình nhân, liệu tôi có thể đón nhận nàng nếu nàng trở lại không? Tôi không biết câu trả lời. Tôi thực sự không biết. Có bao nhiêu điều tôi không biết.
Bất ngờ điện thoại reo. Bàn tay tôi bật ngay ra như một phản xạ có điều kiện, chộp lấy ống nghe.
Giọng nói ở đầu dây bên kia là của một phụ nữ.
– Tôi là Kano Malta đây, – cô ta nói. – Xin ông thứ lỗi vì tôi gọi ông thường xuyên như vậy, thưa ông Okada. Tôi muốn biết chẳng hay ngày mai ông có dự định gì không?
Tôi bảo tôi chẳng có dự định nào hết. Đơn giản rằng tôi không hề có cái gọi là dự định.
– Nếu vậy, liệu chúng ta có thể gặp nhau vào buổi chiều không ạ?
– Chuyện này có liên quan gì đến Kumiko không?
– Tôi tin là có, – Kano Malta vừa nói vừa chọn kỹ từng lời. – Rất có thể Wataya Noboru cũng sẽ gặp chúng ta.
Nghe đến đây tôi suýt đánh rơi ống nghe.
– Ý cô là ba chúng ta sẽ gặp nhau để nói chuyện à?
– Vâng, tôi nghĩ vậy, – Kano Malta nói – trong hoàn cảnh hiện nay thì điều đó là cần thiết. Tôi xin lỗi không thể nói chi tiết hơn qua điện thoại.
– Tôi hiểu. Thôi được rồi, – tôi nói.
– Chúng ta gặp nhau lúc 1 giờ chiều nhé. Cũng ở nơi ta gặp nhau lần trước: trà quán ở khách sạn Shinagawa Pacific.
– 1 giờ ở trà quán tại khách sạn Shinagawa Pacific, – tôi đáp lại rồi gác máy.
° ° °
10 giờ đêm thì Kasahara May gọi điện. Cô chẳng có chuyện gì đặc biệt cần nói cả, chỉ muốn nói chuyện với ai đó thôi. Chúng tôi chuyện gẫu một hồi về những đề tài vặt vãnh.
– Nói em nghe, Chim vặn dây cót, – cuối cùng cô hỏi, – từ lúc em về anh có nhận được tin lành nào không?
– Không có tin lành nào hết, – tôi nói. – Chẳng có gì.