Biến Miêu Ký

Chương 56: PN4: Kiếp trước kiếp này (2)


Đọc truyện Biến Miêu Ký – Chương 56: PN4: Kiếp trước kiếp này (2)

Thời gian nhanh như thoi đưa, vậy mà đã qua hơn một năm đi theo thái tử. Trong khoảng thời gian này, chúng ta bồi điện hạ học tập, rèn luyện, săn bắn, chơi đùa, cùng hắn sẻ chia buồn phiền lo lắng, quốc vương bệ hạ cũng bắt đầu giao cho thái tử một ít quốc sự đơn giản. Ta thân không vướng bận, toàn tâm toàn ý chăm lo hết thảy sự tình của thái tử, cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú.

Cứ như vậy, chậm rãi lớn lên, chậm rãi già đi, nhìn hắn cưới thái tử phi, xem hắn ngồi lên vương vị, sau đó lại đến nhìn tiểu thái tử được sinh ra… Chỉ cần nghĩ như vậy, ta đã cảm thấy hạnh phúc rồi!

Thái tử và ta thật sự rất thân nhau, vô luận là đi nơi nào cũng phải dẫn ta theo, đám Thiên Hồng bọn họ hay nói giỡn rằng ta với thái tử một đen một trắng, thật là một đôi hoàn mỹ. Ngay từ đầu ta chỉ cảm thấy bọn họ nói lung tung, thái tử cao quý lại đẹp trai như vậy, còn ta chỉ là một con mèo trắng cực bình thường, sao có thể xứng?

Ta áy náy nhìn thái tử, hắn lại đối với việc này không hề phản bác, chỉ thường xuyên cười dài nhìn lại ta.

“Tiểu Bạch không có tự tin gì hết a, ngươi xem y đi, cái cổ muốn rụt lại rồi kìa, ha ha…” Con mèo lông nâu tên là Túc Túc cười nói.

Thiên Hồng nói: “Tiểu Bạch ngươi nên kiêu ngạo một chút a, xem, lông của ngươi ở dưới ánh mặt trời cũng lấp lóe sáng nha, giống như trên người ngươi đang được bao phủ một vòng kết giới trong suốt vậy, rất xinh đẹp.”

Ta cúi đầu xem xét thân thể của mình, bộ lông tơ trắng như tuyết bị gió thổi lộn xộn hết cả lên.

Túc Túc nói: “Ta thấy có hơi gầy chút, tao nhã đúng là tao nhã, nhưng rất tinh tế.”

Thái tử bỗng nhiên xen vào nói: “Đúng vậy, nên vỗ béo một chút nữa, ôm thoải mái hơn.”

“Nga ~~” …”A ~~” …”Thì ra là thế ~~ ”

Nghe thái tử vừa nói như thế, cả bọn đều ý tứ hàm xúc không rõ phát ra âm điệu kỳ quái, ha ha cười ồn ào.

“Điện hạ ngươi nói cái gì a!” Ta tức giận nhìn hắn, cảm thấy rất quẫn bách.

“Ai nha nha nha, Tiểu Bạch lại thẹn thùng …” Thiên Hồng nhảy bổ tới người ta, dùng móng vuốt sờ soạng lỗ tai của ta.

Ta bực mình, nghiêng đầu cắn hắn, nhưng hắn lại nhanh chân chạy mất tiêu.

Túc Túc ban đầu còn quỳ rạp trên mặt đất, giờ lại đứng lên, cười một cái hướng ta chạy tới. Ta đè thấp bả vai sẵn sàng nghênh chiến, hắn rất mạnh, chỉ cần dùng chút lực cũng có thể đem ta đánh ngã, ta lăn một cái muốn xoay người lại, hắn đã nhào đến, làm bộ muốn cắn cổ ta, ta theo bản năng nhắm mắt lại…

Bỗng nhiên cảm thấy có một luồng gió khẽ thổi nhẹ qua người, một hương vị quen thuộc đập thẳng vào mặt, là mùi của thái tử…

Ta mở mắt ra, thái tử không biết tự lúc nào đã đứng áng ngay trước mặt ta, nói với Túc Túc: “Không cho phép khi dễ Tiểu Bạch.”

Túc Túc cười đến bĩ bĩ: “Ta có khi dễ y đâu a, ta chỉ là cùng Tiểu Bạch chơi trò Amateur Wrestling thôi mà…” (Amateur Wrestling: Đấu vật nghiệp dư. Tiếng Anh a~ đây là cái thời đại nào? = =)

Thái tử thản nhiên cười, nghiêng thân người đỡ ta đứng lên: “Chơi Amateur Wrestling cũng không được phép.”

“Nga ~~ ”

“Ha ha ha ~~ ”

Bọn họ lại cười, ta ủ rũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cứ như vậy, thái tử có phải là không cần ta nữa hay không, ta căn bản không có tác dụng gì hết, lại còn phải nhờ thái tử bảo vệ cho ta nữa…

Buổi tối trở lại tòa thành, ta dùng nước nóng lau thân thể, liếm lông cho khô, trở lại phòng ngủ, mới phát hiện thái tử đang ở trong phòng của ta: “Điện hạ… Ngươi sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”

Hắn xoay người nhìn ta. Ta chợt nhớ lại sự tình ban sáng, chán nản thấp đầu.

Hắn nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Ta đi qua, ở bên cạnh hắn gục xuống, hắn đem cằm đặt lên lưng lên cổ ta. Động tác này điện hạ rất thường làm, lần đầu tiên ta khẩn trương vô cùng, nhưng hiện tại cũng đã thành thói quen. Ta thuận theo mà nằm úp sấp, khí thở của hắn quét qua quét lên trên lỗ tai của ta, nóng nóng ngứa ngứa…

Đột nhiên lỗ tai nóng lên, ta run rẩy. Thái tử liếm lỗ tai của ta a! Còn ngậm trong miệng mà cắn… Này… Này… Quá thân thiết đi…

Ta lệch đầu né tránh: “Điện hạ…”

Thái tử nhả ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch, về sau lúc chỉ có hai chúng ta, ngươi kêu ta là Mặc Dục, hoặc là Dục đi, không cần luôn miệng điện hạ thái tử nữa, được không?”

Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn thực sự rất nghiêm túc, đôi mắt xanh biếc kia như là có ma lực hấp dẫn người khác, ta tham lam nhìn hắn, nhìn không chớp mắt. “Ân…”

Hắn nghe thấy ta đáp ứng, liền tiến tới liếm liếm cổ ta, ta theo bản năng nheo mắt lại, cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhưng mà đáy lòng lại lớn tiếng hò hét, dừng lại, dừng lại a, không thể tiếp tục…


Có cảm giác phải dùng sức lực rất lớn mới có thể tránh né được động tác của thái tử, ta nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Cho ta liếm ngươi đi.” (YY-ing, liếm cái gì… Ô~ máu mũi ta~)

Hắn nhìn ta, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Được.”

Ta vươn đầu lưỡi ra cẩn thận liếm liếm cổ thái tử, bộ lông đen tuyền xinh đẹp…. Ô…. Hảo mềm mại…

Ân, ta vốn là phải hầu hạ đúng mới đúng a… Ta tinh tế liếm liếm ngực, cằm, gương mặt, đỉnh đầu, lỗ tai, thái tử hình như cũng cảm thấy rất thoải mái, híp mắt hưởng thụ, nhưng tầm mắt chung quy vẫn không rời khỏi ta.

Vừa sa vào bầu không khí ấm áp, thái tử bỗng nhiên đưa chân đẩy ta ra: “Tiểu Bạch… Đủ rồi..”

Ta bị đẩy ngã lên cái đệm mềm mại, có chút vô tội nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Thái tử dùng âm điệu kỳ quái nói: “Hôm nay mệt chết đi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngai mai còn phải cùng ta đi tuần sát thương đoàn.”

“Nga…” Ta liếm liếm chân của mình, quyết định nghe lời hắn leo lên giường ngủ.

“Tiểu Bạch, không chúc ta ngủ ngon sao?”

Ta chặn lại nói: “Điện hạ ngủ ngon.”

“Điện hạ?”

Ai nha, gọi sai !”Dục, Dục. Ngủ ngon.”

“Là Dục, không phải Dục Dục.” Thái tử ôn hòa sửa lại, lòng bàn tay của ta lại nóng lên, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, Dục.”

“Ân…”

***

Ta cảm thấy gần đây thái tử đối với ta hình như càng ngày càng vô cùng thân thiết. Ban đầu chỉ là ở trong phòng ta cọ cọ liếm liếm, hiện tại ngay tại trước bàn dân thiên hạ cũng muốn cắn cắn lỗ tai ta. Thần kinh của ta cũng không phải là loại phản ứng chậm chạp, đối với sự thân cận này của thái tử đương nhiên là có cảm giác, mặc dù thích, nhưng động tác thân thiết này, lại có điểm bất kính, dù sao hắn cũng là thái tử, ta là cấp dưới, hơn nữa cái loại hành vi này thái tử chỉ có thể cùng giống cái làm thôi a, không thể cùng ta làm nha…

Ta không để ý nữa, chỉ nghĩ thái tử thích ta bởi vì ta khôn ngoan thôi, vì thế càng tận tâm làm việc. Nhưng mà, không biết tự khi nào, nhiệm vụ của ta dần dần bị giảm bớt, cơ bản năm con mèo tụi ta đều có số nhiệm vụ phải làm giống nhau, nhưng hiện tại, bị phái đi phần lớn là bọn họ, ta chỉ được an bài ở bên người thái tử, chỗ nào cũng không được đi.

Cứ như vây, ta lại càng cảm thấy mình chẳng hề có một tí giá trị gì…

Có một lần, điện hạ phái Thiên Hồng đến quân đoàn hoàng tộc đưa văn kiện, nhưng mà Thiên Hồng còn có một nhiệm vụ khác cần phải hoàn thành, ta rốt cục nhịn không được nói: “Điện hạ, ta đang rảnh, cho ta làm đi.”

Thái tử không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Vậy cho Ngải Di đi đi, Tiểu Bạch ngươi ngốc.”

Ngải Di nhận nhiệm vụ, cười hì hì chạy ra ngoài, Thiên Hồng trừng hai mắt với ta, làm cái mặt quỷ thiện ý rồi cũng chạy đi. Ta cảm thấy ủy khuất, ghé ngồi ở một bên tự mình liếm liếm móng, hồi lâu sau thái tử mới hỏi ta: “Làm sao vậy, tức giận sao?”

Ta làm sao có thể tức giận với hắn a, ta là đang khổ sổ đó: “Điện hạ không tín nhiệm ta sao? Vì cái gì lại không cho ta làm việc?” Ta ai oán nhìn hắn.

Thái tử im lặng mất một lúc lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng: “… Tiểu Bạch, ngươi thật đáng yêu nga…”

“A, a?” Hắn, hắn cười ta còn khen ta…

“Ngươi cứ ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh ta là được a, đây chính là nhiệm vụ.” Hắn bu lại, nâng chân chạm vào cổ ta, “Lông của ngươi, ha hả…”

Lông của ta? Thì làm sao? Ta cúi đầu nhìn nhìn, liền phát hiện ở bên cổ có một mảnh lông bẹt bẹt cong cong lộn xộn, lỗ tai ta run run, cúi đầu dùng sức liếm liếm.

Ô… Rối thành cục rồi nè…

Thái tử cười nhìn ta, chậm rãi nói: “Ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ở tại vòng cuối cùng tuyển chọn ngự tiền thị vệ…”

“Ân?” Ta ngẩng đầu, hồ nghi cái lý do thái tử kể chuyện quá khứ.

“Ngày đó, lông của ngươi cũng cong cong bẹt bẹt như vậy a, rất đáng yêu…”


A, ta nhớ rồi, ngày đó ngủ quên, cho nên không có thời gian đi liếm lông cho tỉ mỉ, mặc cho đám lông lộn xà lộn xộn đi đến trường thi, điện hạ thế nhưng lại để ý, để ý rồi lại còn nhớ rõ…

“Ta thấy ngươi, trên người thường xuyên có vài chỗ lông bị cong cong lộn xộn, ngươi buổi tối ngủ đều chỉ bảo trì một cái tư thế thôi sao?”

“Ta… Ta không có a, ngô… Ta cũng không biết nữa.” Ta liếm liếm lông, cảm thấy hình tượng của mình đúng là quá kém a…

“Ngươi đúng là rất đáng yêu a..” Hắn đến gần ta hơn, đem cái mũi dán lên trên cổ ta, nặng nề hít một hơi, “Ân, chính là mùi này…”

“Mùi, mùi gì?”

“Ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi, thì ta liền ngửi thấy được a, mùi trên người của ngươi, khiến ta cảm thấy… Rất thoải mái…”

“Ta, ta hôm đó không có tắm…” Ta thành thật nói, khẩn trương lui lại một tấc.

Thái tử điện hạ đưa chân ôm còng lấy cổ ta, đầu vùi vào ngực ta, hít thật sâu.

Lại tới nữa a, động tác cực thân thiết như vậy, làm cho cơ thể của ta lại nóng lên rồi… Ta dùng đầu đụng thái tử, ý bảo hắn thối lui một chút. Nhưng mà, hắn không có thối lui, lại ngẩng đầu lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên chóp mũi ta…

Trời ạ! Đối với ta mà nói, đây là động tác cực hạn có thể chịu đựng rồi nha! Trái tim nho nhỏ của ta thiếu chút nữa là bắn ra ngoài rồi…

“Rất sạch sẽ, thuần túy, là mùi của Tiểu Bạch,” thái tử nghiêm túc nói, “Những con mèo khác đều không có, vĩnh viễn không có, loại mùi vị khiến cho ta muốn thân cận như vậy…”

“…”

Con ngươi xanh biếc của thái tử đem tầm mắt của ta khóa lại, tiếp tục nói: “Không biết tự khi nào, ta cảm thấy đôi mắt hổ phách của ngươi, cũng đặc biệt đáng yêu đến mê người.” Thái tử nói xong, lại duỗi thân vươn đầu lưỡi liếm lên mắt ta.

“…” Làm sao bây giờ, làm sao a, thái tử điện hạ, cầu ngươi đừng nói lời như thế, cầu ngươi, cầu ngươi… Dừng lại…

“Lúc ánh mắt ngươi nhìn ta, ngươi làm ta, đều làm cho ta cảm thấy…” Hắn càng ngày càng nghiêm túc, biểu tình nghiêm túc, ngữ điệu nghiêm túc, nói tới đây, hắn vươn đầu lưỡi, liếm liếm miệng ta, “Cứ như vậy, ta đã sớm thích ngươi rồi…”

“…” Trời, trời, trời a… Ta đây là đang nằm mơ hay sao? Thái tử đẹp trai dịu dàng đang nói thích ta? Hắn… hôn ta? Đây là ngày có chết ta vẫn không thể tin a…

Ta khựng lại, choáng váng lại bị mê hoặc… “Điện hạ…”

“Kêu tên của ta.”

Thái tử liếm miệng ta, thỉnh thoảng còn đem đầu lưỡi luồn vào trong, liếm lưỡi của ta.

“Dục, Dục…”

“Là Dục, không phải Dục Dục.” Thái tử lại sửa sai ta thêm lần nữa, toàn thân hắn giờ đã đè hẳn lên người của ta: “Tiểu Bạch…”

Không biết từ khi nào, toàn thân ta đã được đặt nằm trên tấm đệm mềm mại rồi, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm…

“Tiểu Bạch…” Móng vuốt của thái tử nhẹ nhàng cào cào vào lưng và đuôi của ta, đầu lưỡi quét qua quét lại trên cổ ta, thật chậm rãi, từng chút từng chút hướng tới ngực ta, bụng ta…

Ta chớp chớp đôi mắt ướt át, say mê bởi vì động tác của thái tử, cái cổ nâng lên muốn cọ cọ hắn, thái tử lại cúi đầu chủ động đến cọ ta: “Ngươi nguyện ý sao?” Hắn nhìn ta, ra vẻ thình cầu.

“Ta… Ta…” Mặc Dục, chỉ cần ngươi muốn, ta cái gì cũng đều nguyện ý cho ngươi làm.

Nhưng mà, ta nói không nên lời.

“Điện hạ!” Âm thanh của Túc Túc từ thật xa truyền đến, ta cả kinh, mau lẹ đẩy thái tử ra khỏi người, nằm cuộn lại thành một đoàn.

Cánh cửa mở ra, Túc Tuc vui vẻ nhảy bổ vào, đem văn kiện đặt ở trước mặt chúng ta, tuôn ra một đống lời báo cáo, sau lại nhìn nhìn biểu tình quái dị lại ngồi ngay ngắn của thái tử, rồi lại nhìn ta cuộn thành một đoàn ở bên cạnh…


“Nga ~~~” Túc Túc “Xoát” một tiếng nhảy dựng lên, chạy trốn ra ngoài, một bên reo lên: “Ta đi tìm Thiên Hồng bọn họ chơi a, không phiền các ngươi nữa ha ha…”

Ta cảm thấy nguồn nhiệt ở tim mình càng ngày càng nóng, nếu ta là hồ ly thì tốt rồi a, có thể dùng cái đuôi to của mình che mặt lại.

Túc Túc vừa đi ra, ta cũng muốn chạy trốn theo, nhưng lại không đoán được thái tử đột ngột áp tới, đem ta áp đảo lên cái đệm mềm, cười nhẹ: “Tốt lắm, hiện tai bọn họ đã biết chúng ta đang bề bộn nhiều việc rồi, sẽ không tới quấy rầy nữa a…”

Ta kịch liệt giãy dụa, mâu thuẫn sợ hãi lại chờ mong, cầu xin khoan dung: “Thái tử, thái tử…”

“Tiểu Bạch, đừng trốn mà…” Toàn thân thái tử đều đè lên người của ta, hắn nặng thật, hình thể so với ta cũng lớn hơn nhiều, bị hắn đè lên, ta một chút cũng không thể động đậy, sự quấy rầy của Túc Túc lúc nãy cũng không thể đánh bay hết toàn bộ cảm giác trên người, ngược lại phản ứng càng ngày càng thành thực, toàn thân đều nhuyễn đến vô lực rồi…

Thái tử cắn lỗ tai ta nhẹ nhàng nói: “…Từ bé cho tới lớn, đã gặp qua rất nhiều con mèo cái xinh đẹp khêu gợi, nhưng ta một con cũng không cảm thấy hứng thú, duy độc với ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy…”

Bản năng của giống đực, chính là phải tìm được cái chỗ nhập khẩu kia, dục vọng của hắn đã ngạnh lên rồi, âm điệu khàn khàn càng khêu gợi hơn, “Cảm thấy…phi thường không thể… dứt khỏi ngươi…”

Hắn nói xong, hạ thân tráng kiện nhất cổ tác suy cũng cùng lúc xông tới, ta không chịu được sợ hãi kêu ra tiếng: “Ô… Dục… Ta a…” Tâm sinh lý đều đồng loạt bị đánh tới, làm cho đầu óc ta nhất thời bị nấu thành cháo, trướng trướng, nhũn nhũn.

“Ngươi thích ta…” Hắn giật giật thân thể, nhu tình nói, “Ngươi thực sự yêu ta… Thật không?”

Ta rốt cuộc kiên trì không thể chịu nổi, khóc ra tiếng: “Dục… Dục… Meo meo… Meo meo ô…”

“Ha hả, ngươi thật đáng yêu, Tiểu Bạch…”

“Ô… A… A…”

“Ta cũng yêu ngươi…”

***

Sau đó, ta cảm thấy giống như mộng giấc mộng, mọi việc đều phát sinh giống như ta đã tưởng tượng. Nhưng mà chuyện ta lo lắng nhất cũng đã biến thành sự thật…

Mặc Dục là thái tử Miêu Quốc, nhất định phải cùng mèo cái kết giao, sinh hạ người thừa kế tiếp theo, ta có thể bồi ở bên cạnh hắn, hắn muốn gì cũng đều cho hắn làm, chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi. Nhưng, nếu thái tử thật sự phải cùng con mèo khác kết giao…

Ta chắc chắn sẽ đau lòng, có thể sẽ ghen tị, có thể sẽ khó chịu đến muốn khóc…

Ta không phải làm như thế nào cho phải, suốt ngày gian nan khổ cực, suy nghĩ mất mấy ngày. Cuối cùng, ta bi thương quyết định, viết cho vương hậu nương nương một phong thư, thẳng thắn nói ra sự tình giữa ta và thái tử, sau đó, đem thư giao cho nương nương, ly khai thái tử…

Ta muốn Mặc Dục sống hạnh phúc, mọi thứ có thể nắm toàn bộ trong tay, chức trách của ta chính là buông tha cho hắn. Nếu hắn thật sự cùng mèo khác kết giao, chính mình cũng sẽ tan nát cõi lòng, ta lại không thể cho phép hắn ở bên cạnh ta, nhưng vẫn có thể cùng một con mèo khác làm ra bộ dáng tình nùng ý mật được…

Tình yêu làm cho ta trở nên lương thiện tốt đẹp, cũng làm cho ta trở nên yếu ớt ghen tị, cho nên, ta nhất định phải thừa dịp còn chưa có lún sâu này, hạ quyết tâm ly khai hắn.

Ta ở trước mặt thái tử miễn cưỡng cười vui, hắn hình như cũng cảm giác được ta hơi khác thường, nhưng cũng không hỏi gì. Như vậy cũng tốt, ta có thể im lặng mà đi, sau này còn có thể gặp được rất nhiều con mèo cái xinh đẹp, có thể so với ta còn muốn xinh đẹp hơn rất nhiều…

Ta cùng Thiên Hồng Túc Túc bọn họ hàn huyên vài lần, lời nói có điểm giống lời dặn dò của mấy lão nhân, hy vọng bọn bọn chiếu cố cho thái tử thật tốt, ta đã không có cơ hội nữa rồi…

Bọn họ nhìn ta biểu tình rất kỳ quái, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng là thở dài bảo ta đừng nghĩ nhiều, có cảm giác, hình như là giấu diếm ta cái gì đó. Nhưng ta mấy ngày qua cũng vì chuyện của mình mà không còn tâm trí nghĩ đến nữa, cho nên không bận tâm đến bọn họ, một lòng muốn tránh xa thái tử…

Buổi tối trước khi đi, ta cùng với thái tử triền miên một lần cuối cùng, hắn muốn nhiều lắm, ta thiếu chút nữa đã không ngồi dậy nổi. Nhưng ta không dám ngủ, trộm chảy nước mắt thật lâu, chờ hắn ngủ say, ta cẩn thận từ trong lòng ngực của hắn bò ra. Lấy ra phong thư đã chuẩn bị tốt, quyết định đi tìm vương hậu nương nương.

Trên lưng chỉ có một bọc đồ nhỏ, đây là vật ta đem theo vào tòa thành ngụ lần đầu tiên, là do mẫu thân tự mình làm cho ta, tuy rằng đã rất cũ rồi nhưng ta vẫn rất quý trọng.

Ta mở cửa, sững sờ nhìn đám bốn con mèo đang ngồi chồm hổm ở bên ngoài…

“Thiên Hồng… Túc Túc… Ngải Di… Vân Trụ…” Sao mấy ngự tiền thị vệ còn lại đều ở chỗ này?

“Ai, Tiểu Bạch, rốt cuộc cũng bắt bọn ta phải chiếu cố ngươi nha…” Thiên Hồng đầu tiên oán giận kêu lên.

Túc Túc hướng vào bên trong hô: “Thái tử điện hạ, nhiệm vụ hoàn thành!”

“Tiểu Bạch, ngươi muốn đi đâu…” Âm thanh thái tử vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như trước, từ phía sau truyền đến…

Ta nhất thời cảm thấy da đầu run lên, lòng bàn chân lạnh toát, cứng ngắc xoay người lại, chỉ thấy hắn không biết lúc nào đã tỉnh lại, ngồi ở trên giường tối hôm qua chúng ta còn mây mưa trên đó chằm chằm nhìn ta.

Ngải Di cười trêu: “Tiểu Bạch, ngươi đừng chạy, vô luận ngươi chạy chỗ nào, điện hạ cũng đều có thể bảo chúng ta bắt ngươi trở về.”

Vân Trụ luôn luôn là người ít nói nhất trong nhóm, lúc này cũng lãnh khốc mở miệng nói: “Ngươi khóc cái gì, nhìn đôi mắt ngươi sưng như vậy, điện hạ thực sự rất hung dữ sao?”

Ta đỏ mặt, thật may còn có lông trắng cho nên bọn họ nhìn không ra, bất quá ta cái gì cũng không thể nói nên lời.

Thiên Hồng nói: “Ai nha ngươi đừng khi dễ hắn nữa, còn nữa thì Tiểu Bạch lại muốn khóc a, đến lúc đó đừng có trách điện hạ phạt ngươi.”


“Tiểu Bạch, lại đây…” Thái tử dịu dàng gọi ta.

Nghe thấy tiếng của hắn, ta không tự chủ được mà bước qua, cứ như vậy, ta làm sao có thể rời khỏi hắn được?

“Đứa nhỏ ngốc,” thái tử đem ta ôm lên giường, cọ cọ, “Ngươi cảm thấy sau này ta còn có thể ôm được con mèo khác nữa sao? Ngươi không biết hắc miêu bộ tộc đối với tình yêu là chân thành nhất sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà… Ngươi cần có người thừa kế…” Ta nhịn khóc nói.

“Ai, ngươi chỉ biết lo lắng vặt vãnh thôi, đầu của ngươi nhỏ như vậy sao lại cứ muốn nghĩ xa như thế? Vấn đề này cứ để ta lo, ngươi không cần nghĩ nhiều!” Thái tử bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Ta lắc đầu: “Không, không phải… Vương hậu nương nương nếu biết, khẳng định sẽ thất vọng về ngươi… Còn có ta… Ô…”

“Ngu ngốc,” thái tử liếm liếm đôi mắt ướt sũng nước của ta, mềm nhẹ nói, “Ngươi cho là ai cũng dốt nát giống ngươi vậy sao? Mẫu hậu đã sớm biết chuyện của chúng ta rồi.”

“A…” Ta kinh ngạc nhìn hắn, mắt chớp a chớp, cuối cùng vài giọt nước mắt theo đó mà bổ nhào ra tốc tốc rơi xuống.

“Còn nhớ ngày đầu tiên ngươi đến không, nàng đã chuẩn bị quần áo cho ngươi đó?”

“Ân…” Quần áo với chuyện gì thì liên quan gì?

“Tình cảm của mèo phần lớn là có thể bồi dưỡng mà thành, nàng chỉ biết là ta thích ngươi, nhưng lại không biết ngươi có thích ta hay không, nàng sợ ngươi không muốn, vì thế trước tiên cho ngươi mặc quần áo của ta, cho ngươi quen thuộc với mùi của ta…”

“Nàng… Nàng…” Ta, ta… thì ra vương hậu nương nương đã sớm biết!

“Đứa ngốc này, người thừa kế gì gì đó, chỉ cần tìm một hắn miêu hoàng tộc sinh là được rồi a, còn con mèo mà ta muốn cả đời bồi ở bên cạnh, là ngươi…”

“Meo meo ô…”

“Mệt ta tối hôm qua còn ra sức như vậy, ngươi rõ ràng là vẫn còn có khí lực xuống giường, ân?”

Ta thẹn thùng đem đầu vùi vào trong ngực thái tử. “Meo meo…” Nằm trên người Mặc Dục, ta ủy khuất lại vui vẻ, yên lặng cảm động đến chảy nước mắt.

“Cho nên, không được rời khỏi ta, không cho ngươi bỏ ta…”

“Ô ân…” Có thể ở lại bên thái tử, thật sự là quá tốt!

“Điện hạ, khi nào thì được ăn bánh kẹo cưới a?” Mấy con mèo ở cửa lại huyên náo lên tiếng.

“Hỏi Tiểu Bạch a, khi nào y chuẩn bị đủ tâm lý sẽ đem sự tình của y và thái tử thông cáo thiên hạ!”

Còn thông cáo cái gì a, nguyên cả năm nay ngày nào đi tuần tra thẩm tra cũng đều mang theo Tiểu Bạch đi sao, còn có ai mà không biết a…”

“Ha ha ha, Tiểu Bạch dốt nát nhất, cái gì cũng không biết…”

Hiện tại, ta cảm thấy gặp được Mặc Dục, yêu hắn, lại hạnh phúc như thế!

Mẫu thân đại nhân, cám ơn người ở trên trời phù hộ ta, cho ta làm một con mèo có thể sống viên mãn như vậy…

***

Khép lại kinh Phật, tôi nói với Diệp Dịch Hành: “Sách này cũng không phải là do em muốn tìm…”

Tôi mơ thấy kiếp trước kiếp này, chuyện này đúng là chỉ có ở trong cổ tích mới có a.

“Kể giấc mơ của em cho anh nghe đi,” Diệp Dịch Hành cầm lấy sách đặt lại lên kệ.

Tôi nhìn bóng dáng Diệp Dịch Hành, thân hình bị ánh nắng buổi chiều chiếu thẳng vào trong Đồ Thư Quán tạo ra cái bóng thật dài, đẹp trai lại có thể tin cậy, giống như thái tử hắc miêu kia.

“Em làm bánh bích quy mèo nga, lúc đó anh muốn ăn không?

Diệp Dịch Hành quay đầu lại nhìn tôi cười: “Em có thể làm bách bích quy, là ở trong mơ hay là hiện thực thế?”

“Em cũng không biết, bất quá vẫn còn nhớ rõ từng bước, có thể thử xem xem.”

“Ân, nếu anh không thích ăn, thì cho các con ăn là được.”

“Tốt…”

—-Hoàn—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.