Đọc truyện Biển Khóc – Chương 7: Bước ngoặc mới
Bảy năm sau…
Người ta nói thời gian
là thứ vô tình nhất vì nó cứ trôi đi mãi mà không bao giờ dừng lại. Tuy nhiên,
thời gian đi qua sẽ kéo theo nỗi đau của con người đi theo nhưng cũng để lại
trong lòng họ không biết bao nhiêu vết thương đã từng trải. Ngày mà thời gian
dừng lại và không trôi đi nữa thì đó là ngày con người rời khỏi thế gian.
Thời gian trôi đi sẽ
làm thay đổi mọi thứ, cả con người cũng vậy. Minh chứng cho lời nói đó là em.
Em từ một cô bé tám tuổi ngày nào mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ tuổi mười
lăm. Với đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao và khóe môi chúm chím, với mái tóc đen
nhánh dài ngang lưng và làn da trắng mịn màng như sữa, em quả thật có thể làm
cho các chàng trai phải điêu đứng khi liếc nhìn. Tuy bề ngoài em thay đổi nhưng
phẩm chất bên trong con người em thì mãi mãi vẫn thế. Em vẫn ngây thơ và ngốc
nghếch như ngày nào, vẫn bị họ hành hạ mà chỉ biết im lặng chịu đựng chứ không
dám phản kháng. Và ở tuổi mười lăm này, cuộc đời em sẽ bước sang một trang giấy
mới.
Em sẽ không ở gian nhà
bếp nữa mà sẽ dọn đến một nơi ở mới hơn. Nơi đó tuy không có nhiều người và em
sẽ không bị hành hạ thường xuyên như ở gian nhà bếp. Nhưng đó là một nơi mà em không bao giờ muốn đặt chân
đến dù chỉ là nửa bước. Đó là nhà hắn.
Hắn năm nay cũng đã
mười chín tuổi rồi, phải đi làm nên không có thời gian để dọn dẹp nhà cửa. Vì
vậy, hắn muốn tìm một người giúp việc để làm những công việc lặt vặt trong nhà
nên hắn đã bảo Luck đưa em tới. Em đã rất hốt hoảng khi nghe tin đó, chẳng thà
cứ để em làm việc ở gian nhà bếp dù phải chịu bao nhiêu khổ cực em cũng cam
chịu chứ đừng bắt em phải làm việc ở nhà hắn. Em rất sợ khi ở cạnh một kẻ nham
hiểm và độc ác như hắn nhưng em không có sự lựa chọn thứ hai. Vì đó là mệnh
lệnh nên em phải gật đầu đi theo vô điều kiện.
Làm việc ở nhà hắn đồng
nghĩa với việc em sẽ chạm mặt hắn thường xuyên hơn và đó là điều mà em không
bao giờ muốn.
Bảy năm em làm việc
không công cho hắn cũng như ở gian nhà bếp thì từ bây giờ, em sẽ được lãnh
lương. Hắn nói sẽ trả cho em ba trăm đô la mỗi
tháng với điều kiện là em phải làm tốt tất cả các công việc trong nhà. Ba trăm đô đối với em là không nhỏ và từ đó đến giờ em cũng
chưa biết lãnh lương là như thế nào. Em chỉ biết là mỗi tháng hắn sẽ trả tiền
cho em và em sẽ dành tất cả số tiền mà mình lãnh được để mở một tiệm trà sữa
như mình hằng mong muốn khi ra khỏi đây. Điều đó làm em cảm thấy rất vui nhưng
mà… hắn nói sẽ trả tiền cho em với điều kiện là em phải làm tốt TẤT CẢ các công
việc trong nhà. Như vậy có nghĩa là ngoài các công việc nhỏ nhặt ra thì em phải
kiêm luôn việc nấu ăn sao?
Tuy sống ở gian nhà bếp
được bảy năm nhưng em chẳng bao giờ được xớ rớ tới chỗ họ nấu ăn cả. Họ chỉ cho
em làm những công việc lặt vặt phù hợp với em thôi, và món ăn duy nhất mà em có
thể nấu và ăn được là mì.
– Tôi… không biết nấu
ăn! – Em đứng trước mặt hắn, thú nhận một cách thật thà đến tội nghiệp.
Hắn nhìn em từ trên
xuống dưới một lượt rồi nhẹ lắc đầu nhưng hắn không mắng em. Hắn đã biết trước là em không biết nấu ăn rồi,
vì ở gian nhà biếp không bao giờ cho những kẻ nghiệp dư đụng tay vào việc nấu
ăn đâu, mà có cho nấu đi nữa thì cũng phải đợi đến tuổi mười tám.
– Về khoản đó cô không
cần lo! Đến giờ ăn sẽ có người đem thức ăn tới. Cô chỉ cần làm tốt những công
việc còn lại là được. – Hắn đã lớn rồi, cũng nên thay đổi cách xưng hô cho lịch
sự hơn một chút chứ nhỉ!
Em nghe hắn nói vậy thì
mừng rơn, chỉ thiếu điều là nhảy cẫng lên vì vui sướng mà thôi. Em sẽ làm tất
cả các công việc ngoại trừ việc nấu ăn sao? Ôi! Như thế thì còn gì hạnh phúc
bằng.
– Cô không cần phải dọn
dẹp phòng tôi và có một điều cô cần phải nhớ kĩ là dù có chuyện gì xảy ra thì
cũng không được phép bước chân vào phòng tôi. Cô nhớ chưa? – Hắn vừa nói vừa
làm vẻ mặt nghiêm trọng khiến em phải rùng mình.
– Dạ! – Em ngoan ngoãn
gật đầu dù không biết nguyên do hắn không cho em vào phòng hắn là gì nhưng
tuyệt nhiên em lại không hỏi. Vì em biết biết mình chỉ là đầy tớ thôi nên không
có quyền hỏi hay xen vào bất cứ chuyện gì của chủ.
Hắn cho hai tay vào
túi, định bước về phòng thì sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn nói:
– Tôi đã cho người
chuẩn bị đồ cho cô cả rồi, cô cứ lấy những bộ đó mà mặc, không cần thắc mắc.
Hắn nói xong, liếc nhìn
em lần cuối rồi đi vào phòng không đợi em trả lời. Dù hắn không thích em hay
nói trắng ra là ghét em đến đâu đi nữa thì trong vai trò em là người giúp việc
và hắn là chủ thì hắn phải có trách nhiệm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho em. Nhưng
em không đơn thuần chỉ là người giúp việc không đâu, mà em còn là một món đồ
chơi để cho hắn giải trí trong những lúc buồn bực nữa.
Em đứng ngây người nhìn
theo hắn một lúc lâu cho đến khi thân hình cao lớn khuất sau cánh cửa đen kia
thì em mới trở về phòng mà hắn đã sai người chuẩn bị cho em. Dù cho hắn có tàn
độc như thế nào đi nữa thì em vẫn phải công nhận là hắn rất đẹp trai.
Tóc vẫn để theo kiểu
xưa, mái xéo che khuất trán được nhuộm phớt màu nâu hạt dẻ. Đôi mắt đen hơi sâu
và dường như trong đôi mắt ấy chứa một nỗi buồn man mác không thể tả. Sống mũi
cao và đôi môi đầy gợi cảm có thể làm cho hàng ngàn cô gái phải ngây ngất.
Chiếc khuyên tai màu bạc ngày nào hắn đã từng bắt em phải lặn xuống cái hồ sâu
1m80 với những viên đá lạnh đang dần tan vẫn còn ngự trị bên tai trái của hắn.
Dáng người hắn cao lớn và trông rất là thư sinh. Vì hắn không thích tập thể
hình nên không có cái gì gọi là cơ bắp cuồn cuộn và thân hình sáu múi như những
người đàn ông khác. Nhưng đừng nhìn hắn như vậy mà dại dột nghĩ rằng hắn mềm
yếu. Không đâu! Hắn tuy không tập thể hình nhưng hắn đã được học võ từ nhỏ để
phòng thân nếu có bất trắc gì khi làm nhiệm vụ. Hắn có làn da ngăm ngăm làm
toát lên vẻ nam tính của một người đàn ông. Nói chung, hắn là một người mà bất
cứ người phụ nữ nào khi nhìn thấy cũng đều chết mê chết mệt và mong muốn hắn là
người đàn ông của riêng mình.
…
Căn phòng mà hắn đã sai
người chuẩn bị cho em tuy không lớn và rộng như căn phòng lúc trước mà em từng
ở khi còn sống bên cạnh ba mẹ nhưng em vẫn rất thích nó. Tuy căn phòng không có
gì đặc biệt nhưng nó mang một màu trắng tinh khôi mà em yêu thích. Màu trắng
tượng trưng cho sự trong sáng và thuần khiết, vì em là một người có tâm hồn
ngây thơ và thánh thiện nên màu trắng là màu rất hợp với em.
Trong phòng có đầy đủ
mọi thứ cần thiết và không thiếu bất cứ thứ gì. Lúc này, em nghĩ là thời gian
đã làm thay đổi con người hắn nên hắn mới đối xử tốt với em như vậy. Nhưng em
đâu biết được bên trong con người hắn đang nghĩ gì? Hắn đối xử tốt với em như
vậy cũng chỉ vì em là người làm của hắn mà thôi, còn về sau này hắn đối xử với
em như thế nào thì thời gian sẽ trả lời cho em biết.
Con người em là như
thế, thấy sao thì nghĩ vậy. Em không muốn nghĩ xấu cho ai hết, đơn giản một
điều vì em không phải là người xấu.
Em bước đến cái tủ quần
áo lớn màu nâu rồi mở ra xem thử. Dù có nghe hắn nói từ trước là đã chuẩn bị đồ
cho em nhưng em lại không ngờ là nó nhiều đến vậy. Em đưa tay sờ vào những
chiếc váy có đủ màu sắc mà em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mặc
vào. Một cảm giác mềm mại khi những ngón tay em men theo đường eo của chiếc váy
màu xanh ngọc đang xâm chiếm cả bàn tay. Em dời tay sang những bộ pijama được
treo kế bên, những bộ đồ kiểu này em đã mặc quen từ lúc còn ở gian nhà bếp rồi
nên không có gì đặc biệt. Chắc hắn cũng biết điều đó nên chuẩn bị cho em những
bộ pijama là nhiều, còn những chiếc váy mà em cho là đắt tiền kia chỉ là số ít.
Chưa kể đến những đôi giày cao gót, búp bê và dép thường nằm ở phía dưới quần
áo, chắc em cũng không có cơ hội mang chúng đâu. Vì bây giờ em đâu còn thích
hợp với những thứ xa xỉ ấy nữa. Em chỉ có thể chạm vào mà không dám thử dù chỉ
một lần.
Em thở dài rồi đóng tủ
lại, vừa lúc đó có tiếng chuông cửa nên em vội chạy ra mở. Thì ra là Lina đem
đồ ăn tới.
Em vừa thấy Lina đẩy xe
thức ăn vào thì em liền vội nép sang một bên để nhường đường. Lina mở nắp ra
rồi đặt từng món ăn còn nóng hổi và thơm phức lên bàn. Xong xuôi, Lina đẩy xe
ra nhưng không quên trao cho em một cái nhìn sắc lẹm. Vì đây là nhà Zin nên nên
Lina chỉ có thể làm vậy với em thôi chứ không dám làm gì hơn.
Em hơi cúi đầu tránh đi
ánh nhìn không mấy thiện cảm kia cho đến khi Lina đi khỏi. Em đóng cửa lại rồi
đi vào sắp xếp lại chỗ thức ăn cho ngay ngắn, vừa mắt.
Cạch!
Hắn từ trong phòng bước
ra, tay không quên chỉnh trang lại chiếc cà vạt và quần áo lại cho thẳng. Em ngước lên nhìn hắn được vài giây rồi lại
cúi xuống, vì em không muốn mình bị dao động bởi con người có sức hút mãnh liệt
kia. Hắn mặc một bộ vest Mattana màu xám trơn kết hợp với áo sơ mi trắng bên
trong và một chiếc cà vạt màu cà phê được thắt ngay ngắn ở cổ áo. Vì tính hắn
không thích bị gò bó nên cái cà vạt được nới hơi lỏng. Chân mang một đôi giày
tây được đánh bóng rất kĩ lưỡng. Tóc thì vẫn để như cũ nhưng được chải lại gọn
gàng hơn trước. Hơn hết, trên người hắn còn toát ra một mùi hương thơm dễ chịu
của loại nước hoa Hermes đắt tiền. Trông hắn chẳng khác gì một chàng công tử
hào hoa khiến bao cô nàng phải say đắm.
Trên tay hắn đang một
xấp tài liệu để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng.
Hắn đi lướt qua em ra
tới cửa mà không nói một lời nào cả, xem em như người vô hình. Em thấy vậy nên
ngẩng đầu lên, hỏi khi tay hắn vừa chạm đến nắm cửa:
– Thiếu gia! Ngài không
ăn sáng ạ?
Hắn không quay lại nhìn
em nhưng vẫn trả lời:
– Tôi không ăn! Cô đói
thì cứ tự nhiên!
Rồi hắn bỏ đi.
Em đứng nhìn theo hắn
một lúc lâu rồi nhìn xuống bữa ăn sáng thịnh soạn mà gian nhà bếp đã chuẩn bị
cho hắn. Nhìn những dĩa thức ăn tỏa hương thơm phức thì đột nhiên bụng em lại
cồn cào. Nó bắt đầu kêu lên những tiếng “ọt… ọt” để báo cho em biết là nó
đang đói nên cần em “nạp năng lượng”. Em ôm bụng và không suy nghĩ
nhiều liền ngồi vào bàn, bới cơm vào chén rồi lấy đũa gắp một miếng cá chiên
lên ăn thử.
– Ngon quá!
Vừa nhai nhồm nhoàm
miếng cá trong miệng em vừa thốt lên đầy thích thú. Sau bao nhiêu năm ăn cơm
trắng với rau thì đây là bữa ăn ngon nhất mà em từng ăn. Bây giờ em không cần
biết và quan tâm đến bất kì thứ gì hết, em chỉ cần biết là mình phải ăn no để
còn có sức mà làm việc. Vì đây là ngày đầu tiên em làm việc ở nhà hắn nên không
thể lơ là được.
…
Tại phòng họp
– Sao rồi? Các người đã
có thông tin gì mới chưa?
Hắn đặt xấp tài liệu
lên bàn rồi ngồi vào ghế, đưa mắt nhìn một lượt ba
mươi tám người có máu mặt trong Leaders rồi hỏi bằng một giọng nói lạnh tanh.
Mọi khi có cuộc họp nào
quan trọng cha hắn cũng đều có mặt nhưng hôm nay ông lại không đến, vì ông muốn
để hắn tự mình chủ trì các cuộc họp cho quen dần để sau này khi thừa kế chức vụ
thì hắn sẽ dễ làm việc hơn.
Về phần hắn, không thấy
cha trong cuộc họp lần này đã khiến hắn có thể thoải mái hơn khi nói chuyện,
chứ có ông hắn không thể nào tập trung vào công việc được vì ông cứ nhìn hắn
mãi. Nhưng hôm nay hắn thực sự cảm thấy thoải mái trong căn phòng đầy ắp người
như thế này.
– Thưa thiếu gia! Người
của tôi cho biết là ở Portland có một tiệm vàng
mới khai trương nên nhập từ Canada
về rất nhiều vàng quý giá. Tôi nghĩ chúng ta phải mau chóng tập hợp các nhân
viên lại để thi hành nhiệm vụ. – Một người đàn ông tuổi trung niên đứng lên
thông báo thông tin, vừa nói ông vừa nhìn xuống tờ báo cáo mà mình đã sai người
đi do thám. Tuy ông lớn tuổi hơn hắn nhưng với vai trò là cấp dưới nên ông
không được phép vô lễ hay có những cử chỉ thiếu tôn trọng đối với hắn.
Hắn nghe ông nói thế
thì nhẹ gật đầu rồi mở xấp tài liệu mà mình đã thu thập từ trên mạng ra xem,
nhìn sơ qua một lượt rồi nói:
– Nhưng trước hết chúng
ta phải cho người đi do thám xem có bọn cớm nào lảng vảng quanh đó không đã. Vụ
lần trước ở Columbia
bây giờ vẫn chưa lắng đâu, rất có thể bọn CIA và FBI đã nhập cuộc rồi nên chúng
ta cần phải cẩn thận hơn.
Hắn vừa dứt lời thì
những cuộc bàn luận ở phía dưới bắt đầu vang lên. Họ đang cùng nhau bàn bạc để
đưa ra quyết định đúng đắn cho vụ việc lần này.
Tuy là tổ chức lúc nào
cũng thành công tốt đẹp khi làm nhiệm vụ nhưng cũng không thể vì thế mà chủ
quan được. Dạo gần đây Cục cảnh sát truy nã tội phạm đã liên hệ với FBI và CIA
để họ nhập cuộc nên tình hình ngày càng trở nên gắt gao. Trước khi làm nhiệm vụ
cần phải cho người đi do thám để tránh khỏi vướng vào vòng
vây của cảnh sát.
Cuộc họp kéo dài trong
ba mươi phút rồi kết thúc. Mọi người đều lần lượt ra về. Họ đã lên kế hoạch
xong về vụ cướp lần này ở Portland.
Hắn sắp xếp lại chỗ tài
liệu của mình rồi đi về phòng làm việc.
…
Cạch!
– Anh Zin ơi!
Em đang quét dọn nhà
cửa cho sạch sẽ thì nghe có tiếng mở cửa và tiếng gọi nửa quen nửa lạ của ai đó
cất lên. Em bỏ cây chổi lông gà lên bàn rồi chạy ra xem thử.
– Ơ…
Em khá ngạc nhiên khi
nhìn thấy người vừa gọi tên hắn, gương mặt này làm sao em có thể quên được? Em
còn nhớ lần đầu gặp cô khi em đang lau sàn hành lang ở trước cửa gian nhà bếp,
lúc đó cô đã không ngần ngại mà đạp đổ công sức lau dọn của em. Chưa hết, sau
lần đó mỗi khi có chuyện gì không vui cô cũng đều tìm đến em để trút giận. Cho
em ăn mấy cái tát tay rồi nắm tóc em lôi vào phòng, hùa với bọn người của Emi
hiếp đáp, đánh đập em không thương tiếc. Nếu lúc đó không có Liz thì em không
biết mình có còn sống được tới bây giờ không nữa.
Một cô gái có gương mặt
chẳng khác gì mỹ nhân, diện trên mình một chiếc váy màu hồng phấn và mái tóc
được búi cao gọn gàng, trên người còn tỏa ra một mùi hương thơm sang trọng và
quý phái. Trông cô quả thật là xinh đẹp!
Jane từ ngạc nhiên
chuyển sang tức giận khi nhìn thấy em – người
mà cô không bao giờ ưa. Cô đã ghét em từ lúc em còn ở gian nhà bếp rồi, nay lại
gặp em ở nhà Zin nữa nên nỗi ghét em của cô ngày càng tăng thêm. Cô tức giận
nắm lấy tóc em, giựt mạnh ra đằng sau. Em vì bị bất ngờ và đau nên đã “á” lên
một tiếng. Jane nghiến răng, trợn trừng mắt nhìn em rồi hỏi:
– Ai cho phép mày ở
đây?
– Dạ! Là thiếu gia bảo tôi
tới đây làm. – Em vừa trả lời vừa tìm cách gỡ tay Jane ra nhưng khổ nỗi cô nắm
chặt quá nên em không tài nào gỡ được.
Jane nghe thấy hai từ
“thiếu gia” ngọt ngào được phát ra từ miệng em thì cô càng nổi điên hơn. Tại
sao Zin lại bảo em đến đây? Phải chăng… hắn đang có tình ý gì với em?
Những câu hỏi mơ hồ
hiện lên trong đầu Jane làm cho cô cảm thấy tưng tức trong lòng. Zin không thể
nào thích con nhỏ nghèo hèn này được, vì quy định trong Leaders không cho phép
và vì Zin là của cô, LÀ CỦA MỘT MÌNH CÔ THÔI!
Chẳng nói chẳng rằng
Jane nắm dựng tóc em lên, vung tay tát vào mặt em một cái thật đau làm em ngã
quay xuống nền. Chưa hả giận, cô đẩy em nằm dài ra nền rồi ngồi lên người em,
tát tới tấp vào hai bên má của em. Thế mà em lại không một lần chống trả vì em
không thể, người trước mặt em là một tiểu thư danh giá, còn em chỉ là một kẻ hạ
đẳng nghèo hèn, nếu em chống cự chẳng khác nào em tự chuốc họa vào thân.
Thế là một cuộc ẩu đả
đã xảy ra ngay tại nhà hắn. Một người đánh, một người chịu đựng, một người hả hê
vì trút được cơn giận, còn một người đang khóc vì những cái tát đau điếng mà
người kia “ban tặng”. Một nụ cười xuất hiện trên môi của ai đó đang đứng trước
cửa nhìn vào mà không mảy may giúp đỡ và người đó không ai khác ngoài hắn.
Hắn đã về từ lúc lâu rồi
nhưng khi định vào trong thì thấy cảnh Jane đang đánh em nên hắn quyết định
đứng trước cửa để xem “kịch” hay.
Hắn cứ tưởng là em sẽ
đánh trả một khi không còn chịu đựng được nữa nhưng hắn đã lầm. Em vẫn cắn răng
chịu đựng mặc dù những cái tát mà Jane tát em không nhẹ. Hắn lắc đầu, không
biết trong đầu em thực sự đang nghĩ gì nữa.
Đến khi hai má em bị
Jane tát cho đỏ tấy lên và nước mắt em cũng đã rơi ướt đẫm hết cả gương mặt thì
hắn mới “mở lòng thương” mà đẩy cửa mở ra hẳn rồi đi vào.
– Đủ rồi đó Jane! – Hắn
chụp lấy tay Jane ngay khi cô vừa giơ lên định tát em thêm cái nữa.
Jane nghe thấy tiếng
hắn thì vội quay mặt lại, rời khỏi người em và đứng dậy. Nhìn hắn bằng ánh mắt
tóe lửa, cô chỉ vào em đang ngồi co ro khóc thút thít ở một góc rồi lớn tiếng
hỏi:
– Anh giải thích cho em
biết chuyện này là sao? Tại sao anh lại kêu nó đến ở chung với anh chứ?
Không vội trả lời câu
hỏi của cô, hắn bỏ xấp tài liệu lên bàn, đưa tay cởi cái
áo vest và chiếc cà vạt ra rồi quăng xuống ghế. Hắn ngồi xuống, đưa mắt nhìn em
khoảng một đến hai giây rồi lại nhìn gương mặt đang đỏ ngầu vì tức giận của
Jane. Hắn nhún vai trả lời như chẳng có chuyện gì quan trọng:
– Chẳng có chuyện gì
hết! Anh chỉ bảo cô ta đến đây làm người giúp việc cho anh thôi. Em đừng có suy
nghĩ lung tung.
Jane nghe hắn nói thế
thì cũng hơi xiêu lòng nhưng cô vẫn hỏi lại
cho chắc chắn:
– Có thật là như vậy
không?
– Thật mà! Em không tin
anh sao? – Hắn gật đầu rồi dang rộng hai tay ra. – Lại đây với anh!
Jane mỉm cười rồi chạy
đến sà ngay vào lòng hắn, nói với giọng nũng nịu nhưng vẫn còn mang tính hờn
trách:
– Đương nhiên là em tin
anh! Nhưng em không muốn nó ở chung nhà với anh đâu! – Jane lắc đầu rồi giả vờ
khóc thút thít. – Hức! Lỡ sau này anh yêu nó thì sao?
– Không có chuyện đó
đâu! Cô ta chỉ là người giúp việc của anh mà thôi!
Nói rồi hắn đặt lên môi
Jane một nụ hôn, Jane hơi bất ngờ với hành động thân mật mới có lần đầu này ở
hắn nhưng cô vẫn vui lòng đáp trả. Hai người họ mải
mê chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào mà bỏ mặc em bơ vơ ở một xó. Vì em
gục mặt xuống nên không nhìn thấy được hai người kia đang hạnh phúc như thế nào
trong khi em thì đang đau khổ, và cũng chính vì vậy nên em mới không thể biết
được là hắn đang nhìn em. Hắn nhìn em không phải vì lo lắng cho em mà vì nhìn
em như vậy hắn mới cảm thấy vui và hả dạ.
Em ngồi đó, nước mắt
vẫn lăn dài không ngừng. Có ai cho em biết đây là lần thứ bao nhiêu em khóc và
bị đánh đập rồi không? Tại sao… tại sao em không làm gì sai hết mà hết người
này đến người khác lại giẫm đạp lên người em như thế? Chẳng lẽ em sinh ra ngoài
làm việc thì em còn là một món đồ chơi để cho họ trút giận hay sao?
Em chỉ mới đến nhà hắn
làm ngày đầu tiên thôi mà đã bị như vậy rồi thì những ngày tiếp theo em sẽ chịu
những áp bức gì nữa đây?