Đọc truyện Biển Khóc – Chương 20: Anh yêu em!
Bẵng đi một thời gian
dài, trong thời gian đó em đã rất vui. Câu hỏi em thường tự hỏi mình là tại sao
hắn lại biết chỗ em bị bắt mà đến cứu đã có câu trả lời. Hắn nói với em, nếu
không nhờ Puppy, có lẽ hắn sẽ không thể nào biết được chỗ của em. Qua chuyện
lần đó, không chỉ em mà ngay cả hắn cũng thấy thương nó nhiều hơn. Hắn thường
hay đùa nghịch cùng nó và khi thức ăn của nó hết, hắn đã bỏ tiền túi của mình
ra để mua. Không những thế, hắn còn trả tiền lương hàng tháng cho em nữa. Lúc
đó em nghĩ hắn đã quên mất điều kiện của mình trước đó nên tốt bụng nhắc lại
cho hắn nghe, nhưng hắn chỉ trả lời em bằng một câu vô cùng dễ thương:
“Tôi không nhớ gì hết.” Và thế là tiền lương của em vẫn được nhận đều
đặn và không bị thiếu mất một đồng nào.
Còn hắn, những gì mà
hắn nói đương nhiên là hắn nhớ, chỉ có điều hắn nói vậy là để em đồng ý nhận
lại tiền lương của mình. Điều kiện lúc trước mà hắn đặt ra chỉ để muốn biết sự
lựa chọn của em giữa tiền và Puppy thôi. Và bây giờ hắn đã biết câu trả lời rồi
nên không cần phải cắt lương của em nữa.
Nhưng cũng vì thế mà
khoảng cách giữa em và hắn ngày một gần hơn. Mỗi tối, em với hắn thường hay ra
ban công cùng ngắm sao và trò chuyện. Không gì có thể khiến em vui hơn việc
được đứng cạnh hắn và được nói chuyện với hắn như thế này. Em vui lắm! Nhưng
niềm vui đó em chỉ có thể thể hiện ở trong lòng mà thôi.
Hắn từng hỏi em ước mơ
của em là gì, em đã trả lời hắn như trước kia em trả lời với Liz. Khi nghe
xong, hắn nói ước mơ của em thật dễ thương. Em cũng hỏi ngược lại hắn ước mơ của
hắn là gì nhưng hắn chỉ cười rồi bảo: “Tôi không có ước mơ.” Em hỏi
hắn tại sao nhưng hắn lại không trả lời, chỉ lẳng lặng hút hết điếu thuốc đang
dang dở trên tay. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng mơ ước một điều gì. Vì mọi thứ
hắn đều có nên hắn không cần phải ước. Hoặc nếu có thì ước mơ lớn nhất của hắn
là được gặp lại mẹ một lần.
Hắn cũng từng hỏi em,
tại sao khi hắn say em lại không đưa hắn về phòng hắn mà lại để hắn ngủ ở phòng
em. Khi đó em chỉ biết cười gượng và thuật lại lời nói của hắn cách đây một
năm. Lúc đó hắn đã bật cười và bảo em là cô ngốc, lời nói cũ rích đó mà em cũng
còn nhớ nữa sao? Xem ra, trí nhớ của em cũng tốt quá đấy chứ! Khi cười em chán
chê xong, hắn mới nói nếu lần sau hắn mà có như thế nữa thì em cứ việc đưa hắn
về phòng, hắn hứa là sẽ không la mắng em. Vì hắn biết, em sợ hắn la nên mới làm
thế. Vả lại, hắn cũng muốn em là người con gái đầu tiên sau mẹ hắn bước vào
phòng hắn, và một khi chân em bước qua ngưỡng cửa của phòng hắn thì đương nhiên
em sẽ không thể trở thành công chúa nhưng em sẽ trở thành người con gái mà hắn
yêu nhất.
Em chưa bao giờ thấy
hắn cười thoải mái như lúc đó, cái em thấy chỉ là những cái nhếch môi lạnh lùng
mà hắn thường hay thể hiện với em thôi. Thực ra, hắn cười trông còn đẹp hơn
bình thường, vì bên má trái hắn còn có một lúm đồng tiền rất sâu mà em chưa bao
giờ được nhìn thấy. Hắn có một nụ cười đẹp như thế tại sao không khi nào em
thấy hắn cười?
Khi hắn nhắc tới chuyện
hắn uống rượu say em mới sực nhớ tới miếng băng cá nhân trên tay và cái chăn ai
đó đã đắp cho em. Em biết người làm việc đó không ai khác ngoài hắn. Vì lúc đó,
mặc dù em đang ngủ nhưng vẫn có thể nghe rõ từng câu, từng chữ mà hắn nói và
mặc dù rất muốn mở mắt ra để nhìn hắn nhưng không hiểu sao mắt em cứ nhắm tịt
lại, không sao mở nổi. Giờ đây khi nghĩ lại, em không tài nào giấu nổi sự vui mừng hiện lên trên gương mặt mình. Thì ra
hắn đã bắt đầu quan tâm tới em từ lúc đó chứ không phải từ ngày em gặp chuyện
như em đã nghĩ. Làm sao để nói cho hắn nghe được những gì trong lòng em đang
nghĩ đây?
…
Andrea vào tổ chức cũng
được một thời gian dài, tin tức anh thu thập được cũng khá nhiều. Nhưng khi Cục
trưởng Ray gọi điện hỏi anh đã có tin tức gì chưa thì anh lại bảo là tin tức
được bảo mật rất kĩ nên không dễ gì biết được. Nhưng đó chỉ là cái cớ để anh
nói cho qua chuyện thôi, chứ lý do chính khiến anh không muốn nói là em. Anh
vẫn chưa đưa em ra khỏi đây nên anh không thể đưa hồ sơ mật về những vụ cướp từ
trước đến nay của tổ chức cho Cục trưởng được. Anh thầm xin lỗi Cục trưởng
nhưng anh cần phải bảo vệ em. Anh biết em chỉ là một cô gái xa lạ không thân
thích với anh nhưng anh đã yêu em, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù em đã từ
chối tình cảm của anh nhưng anh vẫn muốn được bảo vệ và chăm sóc em.
Anh vẫn còn nhớ, khi
anh ngỏ lời với em, em đã từ chối anh như thế nào. Một lần anh có xin số điện
thoại của em và hẹn em qua nhà anh chơi, nhưng em muốn làm gì cũng phải xin
phép hắn. Hắn có hơi buồn nhưng vẫn để em đi. Em đến nhà Andrea chơi tới tận
tối và nói với nhau rất nhiều chuyện. Em kể cho Andrea nghe về hoàn cảnh lúc
mình còn là một đứa ăn mày và được hắn đưa vào đây như thế nào. Nhưng em không
nói cho anh nghe chuyện hắn dùng sợi dây chuyền kỉ niệm của em để bắt em làm
việc cho hắn hay việc hắn đối xử không tốt với em. Em chỉ nói với anh hắn là người
đã cưu mang em lúc em sa cơ và em rất biết ơn hắn. Anh để ý thấy khi em kể về
hắn, ánh mắt em lộ rõ niềm vui và hạnh phúc của mình. Chợt anh nắm lấy tay em,
làm em một phen ngạc nhiên. Anh cười rồi nhẹ nói:
– Sand! Anh rất quý em.
Em có thể cùng anh rời khỏi đây không? Anh hứa sẽ chăm sóc em và sẽ khiến cho
em hạnh phúc.
– Ơ… Em… Em… – Em
rút tay lại, nhất thời không biết mở lời với Andrea thế nào. Anh đột ngột nói
ra những lời như thế không thể không khiến em mất bình tĩnh được.
– Em chịu không? – Anh
kiên nhẫn hỏi.
– Em… Em cũng rất quý
anh nhưng em không thể.
Em lắc đầu, cúi mặt
xuống không dám nhìn anh. Em không thể rời khỏi đây khi không có sợi dây chuyền
kỉ niệm của ba được. Em cố gắng sống và làm việc ở đây cũng chỉ mong lấy lại
được sợi dây chuyền đó nên em không thể vì một lời nói của anh mà rời bỏ được.
Em biết là anh rất tốt với em và em cũng rất thương anh nhưng anh cũng giống
như Liz, em chỉ có thể xem anh như một người anh trai của em thôi.
– Tại sao? – Anh hỏi
nhưng em chỉ lắc đầu không nói, điều đó chứng tỏ cho anh thấy rằng tình cảm của
anh đã bị từ chối. – Có phải vì Zin nên em mới từ chối anh không?
Sau câu hỏi của anh, em
lại càng im lặng hơn. Là do anh có đôi mắt quá tinh tường để nhận ra tình cảm
của em đối với hắn hay do em quá ngốc nên đã lộ ra sơ hở để anh phát hiện đây?
Em không phản bác lại
lời nói của anh, đó cũng là một lý do khiến em không thể rời khỏi đây. Em xin
lỗi vì em đã không thể đáp lại tình cảm của anh nhưng em cũng không biết mình
phải làm gì hơn ngoài việc xin phép anh ra về.
– Xin lỗi anh! Em phải
về rồi.
Andrea lại một lần nữa
nhìn em quay bước đi nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi nhìn bóng em
khuất sau cánh cửa. Đây đã là lần thứ ba em quay lưng về phía anh. Tại sao? Tại
sao cứ mỗi lần anh muốn nói gì đó với em là em lại luôn quay lưng với anh như
thế? Đây là lần đầu tiên anh yêu và cũng là lần đầu tiên anh thất bại trong
chuyện tình cảm. Có lẽ em yêu hắn rất nhiều nên mới từ chối một người tốt như
anh. Nhưng hắn đã có vợ chưa cưới rồi mà sao em vẫn còn yêu hắn? Hơn nữa, Jane
cũng không phải là một tay vừa. Lần em bị ngã xuống hồ bơi, anh đã nhìn thấy cô
ngán chân em và cái nhếch môi đầy tự đắc của cô đã cho anh thấy cô là một người
thâm hiểm như thế nào. Anh đã thấy cô làm thế với em nhưng chẳng qua là anh
không muốn nói ra thôi. Sở dĩ anh không nói cho em biết là vì anh không muốn em
phải thù ghét một ai đó, anh không muốn biến em thành một người xấu. Cứ để em
nghĩ là mình sẩy chân còn hơn là để em phải mang thù hận trong lòng. Anh không
muốn em mất đi vẻ trong sáng và thánh thiện vốn có của mình.
Sau khi bị em từ chối,
anh đã rất buồn nhưng không vì thế mà ghét bỏ em. Anh vẫn mong một ngày nào đó,
anh sẽ được ở bên và chăm sóc cho em.
Còn em, khi từ chối một
người tốt như anh em cũng chẳng vui gì mấy. Nhưng em không thể chấp nhận tình
cảm của anh khi trong tim em, hình bóng của hắn đã lấp đầy. Em không muốn làm
anh tổn thương và cũng không muốn lừa dối anh. Nhưng em cũng không vì chuyện đó
mà tránh mặt anh, em thường gọi điện cho anh và trò chuyện với anh rất vui vẻ
như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh cũng rất vui vì em không hề né tránh
mình và quan hệ giữa hai người vẫn tốt như trước.
…
Đêm nay, em và hắn vẫn
đứng trước ban công hóng gió và trò chuyện như thường khi. Hắn vẫn cầm điếu
thuốc trên tay, đưa lên miệng và kéo một hơi thật dài sau đó phả làn khói mờ ảo
vào không trung, chỉ sau một vài giây làn khói ấy lập tức tan biến vào không
khí. Tuy khó chịu nhưng em vẫn đứng yên chịu đựng, vì chỉ cần đứng bên cạnh hắn
như thế này thì khó chịu đến mấy em cũng có thể chịu được.
Một cơn gió mát khẽ
luồn vào tóc hắn, một phần trán luôn bị che khuất dần lộ ra. Vì trán hắn luôn
được tóc che phủ nên so với gương mặt thì trắng hơn rất nhiều. Càng nhìn hắn em
càng không thể dời mắt, hắn còn đẹp hơn cả những vì sao trên bầu trời kia.
– Em mà cứ nhìn tôi như
thế thì e rằng mặt tôi sẽ mòn mất. – Tuy không nhìn em nhưng hắn vẫn có thể
biết được em đang nhìn hắn chăm chú.
Câu nói của hắn khiến
em ngượng đỏ mặt, em quay đi hướng khác và ngửa mặt nhìn lên bầu trời đen huyền
kia. Xung quanh những ngôi sao nhỏ là một mặt trăng hình tròn vô cùng lớn. Nhìn
trực diện như thế thì hẳn ai cũng nghĩ là mặt trăng to hơn những vì sao nhỏ bé
kia. Nhưng xét về thực tế thì ngôi sao lớn hơn mặt trăng rất nhiều. Do nó ở xa
hơn hơn nên ai cũng nghĩ nó nhỏ hơn. Vì thế đừng bao giờ nhìn bề ngoài mà vội
kết luận nó.
– Em có thích Andrea
không?
Câu hỏi đột ngột của
hắn làm em phải bỏ dở buổi ngắm sao tuyệt đẹp của mình. Em quay qua nhìn hắn
nhưng hắn chỉ nhìn trời chứ không nhìn em. Liền sau đó em không suy nghĩ, vội
trả lời hắn ngay:
– Dạ có!
Em không phủ nhận là
mình có thích Andrea nhưng với em thích chỉ là một tình cảm bình thường thôi
chứ không có gì đặc biệt.
Câu trả lời của em quả
nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhưng dù đã biết trước sao tim hắn vẫn
cứ đau như thế?
– Em ngủ sớm đi. Tôi ra
ngoài một chút.
Nói xong câu đó, hắn đi
dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi về phòng thay đồ để lại một mình em ngơ ngác
đứng đó.
Hắn lái xe đến quán bar
Helen, đây là một quán bar nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố Columbia. Mỗi khi có chuyện gì đó không vui, hắn đều
rủ Liz đến đây để uống rượu nhưng hôm nay hắn chỉ muốn đi một mình thôi.
Một nhân viên mở cửa
giúp hắn. Vừa bước vào, tiếng nhạc sàn inh ỏi cộng với tiếng la hét của đám
thanh niên kia khiến tâm trạng hắn không khá hơn là bao. Quán bar này dù là
ngày hay đêm thì số lượng khách ra vào quán vẫn rất đông, đa số đều là những
cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có. Hắn nhẹ lắc đầu rồi lách người qua bọn họ để
đi vào trong.
Hắn tìm cho mình một
chỗ yên tĩnh nhất để ngồi và kêu một chai XO quen thuộc. Khi phục vụ mang rượu
ra, hắn nhanh chóng cầm lấy, mở nắp vứt sang một góc rồi uống. Hắn uống rất
nhiều, cái thứ chất lỏng màu vàng nâu vừa cay vừa nồng dần trôi tuột xuống cổ
họng hắn. Không biết bao lâu, chai rượu mới được mang ra đã bị hắn uống cạn.
Đầu óc hắn cũng vì thế mà bắt đầu chao đảo, từ xa hắn thấy một cô gái lạ tiến
tới chỗ hắn. Cô ta mặc một chiếc váy màu đen ôm sát người trên đầu gối, một bên
xẻ dọc từ đùi xuống dưới, để lộ ra một đôi chân dài quyến rũ. Cô ta ngồi xuống
cạnh hắn, vuốt ve người hắn nhưng hắn không chống cự, mặc cho cô ta tự nhiên.
Cô ta khẽ kề đôi môi đỏ mọng của mình vào tai hắn, nói nhỏ:
– Chắc là anh đang có
chuyện buồn. Đi với em, em sẽ làm cho anh cảm thấy vui hơn.
Hắn nhếch môi nhìn cô
ta, nhìn vào gương mặt được đánh một lớp phấn khá dày để che đi những khuyết
điểm trên mặt kia, nhướn mày hỏi:
– Có thật là sẽ vui hơn
không?
– Thật! Không tin thì
anh cứ đi với em. – Cô ta cười, ánh mắt tà mị nhìn hắn như muốn nuốt chửng.
Hắn không suy nghĩ
nhiều, vội lấy tiền ra đặt lên bàn rồi cùng cô ta đến khách sạn.
Vừa vào phòng, hắn đã
đẩy cô ta xuống giường và ôm hôn ngấu nghiến. Sau khi hôn chán chê, cả hai quấn
lấy nhau và lao vào một cuộc mây mưa không có điểm dừng.
– Sand! Có phải là em
không?
– Phải! Là em đây, Sand
của anh đây.
Trong cơn say của dục
vọng và trong lúc mơ màng, hắn đã nghĩ người con gái trước mặt hắn là em. Em
đang cười với hắn, đang ở bên cạnh hắn. Hắn vui sướng hôn em, hắn đã mơ ước
ngày này lâu lắm rồi, ngày em là của riêng hắn.
Cô gái kia dù không
biết Sand là ai nhưng cô ta lại nghiễm nhiên nhận lấy nó. Mặc dù cô ta biết rất
rõ cái tên đó không dành cho cô ta, nhưng vì muốn có được người đàn ông trước
mặt nên cô ta không ngần ngại nhận lấy cái tên không mấy cao cả ấy.
…
Ba giờ sáng
Hắn tỉnh dậy trong tình
trạng vẫn còn hơi rượu và trên người không một mảnh vải che thân. Hắn lấy hai
tay vỗ vỗ vào đầu rồi nhìn sang cô gái đang ngủ say bên cạnh, cô ta cũng giống
hắn đều không có mảnh vải che thân. Cả hai chỉ được che bởi một chiếc chăn khá
dày và to. Hắn há hốc mồm kinh ngạc, hóa ra người mà hắn nghĩ là em lại là một
cô gái hoàn toàn xa lạ. Nhưng khi nhớ lại sự việc đêm qua, hắn mới biết cô ta
và hắn đã có một đêm vui vẻ và cô ta đã làm cho hắn quên hết nỗi buồn trước đó.
Một nỗi buồn khi hắn nghe chính miệng em nói em thích Andrea. Dù không thể chấp
nhận nhưng hắn cũng không biết làm gì hơn, miễn sao em thấy vui thì hắn sẽ bất
chấp tất cả để đem lại niềm vui đó cho em.
Hắn bước xuống giường,
lấy mớ quần áo đang nằm ngổn ngang dưới đất lên mặc vào. Dù thế nào hắn vẫn
muốn về nhà với em trước khi trời sáng, hắn không muốn em ở một mình trong ngôi
nhà lạnh lẽo đó. Vì hơn ai hết, hắn biết ở một mình sẽ cô đơn thế nào. Hắn
không muốn bỏ em đi như vậy đâu, nhưng em đã khiến hắn rất buồn. Để giải tỏa
nỗi buồn đó, hắn chỉ còn cách ra ngoài để tự kiếm niềm vui cho mình thôi.
Trước khi về, hắn đã
lại cho cô ta một xấp tiền khá dày. Hắn biết cô ta cũng không phải loại con gái
đàng hoàng gì, nếu đàng hoàng thì đã không cùng một người đàn ông mới gặp mặt
lần đầu đi đến khách sạn như vậy.
Hắn về đến nhà là đã
gần bốn giờ sáng, dù có buồn đến mấy hắn vẫn muốn về nhà với em. Được gặp em,
được thấy nụ cười như ánh mặt trời của em là niềm vui lớn nhất của hắn.
Hôm nay, em lại ngủ
trên ghế sofa. Vì không đắp chăn nên cả người em cuộn tròn lại, lọt thỏm vào
giữa ghế. Hắn khẽ cười, tuy không nỡ đánh thức em nhưng cũng không thể để em
ngủ ở ngoài được.
– Sand! Sao em không về
phòng ngủ mà lại ngủ ngoài này?
Em mau ngủ nhưng cũng
rất mau tỉnh, hắn chỉ gọi em một tiếng thôi em đã lập tức dậy ngay. Lấy hai tay
dụi mắt cho tỉnh ngủ, nhìn thấy hắn, em mừng vô cùng. Vốn định ngồi chờ hắn về
nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay. Em nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy quần
áo hắn vẫn gọn gàng như lúc mới đi, em cứ nghĩ là hắn đi công chuyện nên mới
ngồi chờ hắn về. Nhưng em không nghĩ là hắn lại về khuya đến vậy.
– Dạ! Tôi muốn đợi ngài
về. – Em cười.
Lòng hắn bỗng trở nên
ấm áp lạ thường khi nghe em nói muốn đợi hắn về. Nhưng em đợi hắn để làm gì
chứ? Đêm qua hắn còn ở bên ngoài vui vẻ với người phụ nữ khác nữa mà. Em thấy
hắn ăn mặc vẫn gọn gàng như lúc mới đi là vì hắn không muốn em nhìn thấy bộ
dạng lôi thôi, nhếch nhác của hắn thôi.
– Em về phòng ngủ đi.
Đừng ngủ ngoài này, dễ bị cảm lạnh lắm.
Hắn khuyên, hắn không
muốn nhìn thấy em ngủ ở đây, hắn muốn thấy em ngủ thẳng giấc và ngủ thật ngon.
Khi thấy em nằm co ro trên ghế, hắn cảm thấy xót xa. Em không phải vì hắn mà
bắt bản thân mình phải chịu lạnh như thế đâu.
– Dạ! Chúc ngài ngủ
ngon.
Em cười với hắn lần nữa
rồi lách người qua hắn để về phòng ngủ. Hắn nhìn từng bước chân mà em đi, nhìn
thân hình nhỏ bé của em sắp khuất khỏi tầm mắt hắn. Lòng hắn chợt dấy lên một
cảm xúc buồn khôn tả. Hắn không muốn nhìn thấy em quay lưng lại với hắn chút
nào, hắn muốn một lần được em để mắt tới. Dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi
thôi hắn cũng muốn.
– Đợi đã!
Bước chân em chợt khựng
lại khi hắn lên tiếng. Em chưa kịp quay lại thì một vòng tay đã ôm lấy em từ
phía sau, cả người em nằm gọn trong vòng tay đó. Hắn ôm em, vùi mặt vào chiếc
cổ trắng vẫn còn thơm mùi sữa tắm Enchanteur của em lúc chiều. Mùi thơm dịu nhẹ
của em không giống với mùi nước hoa nồng nặc của cô gái đêm qua. Em hoàn toàn
khác với những cô gái khác, ở em có một điểm mà hắn rất thích, đó là sự ngây
thơ lẫn thật thà của em. Cũng chính vì sự ngây thơ lẫn thật thà đó mà em đã bao
lần khiến hắn phải điêu đứng.
– Cho phép tôi… chỉ
một chút thôi. – Càng nói hắn càng ôm chặt em hơn, hắn sợ em sẽ biến mất khỏi
vòng tay của hắn.
Cái ôm bất ngờ của hắn
làm em chợt sững người. Em nhìn xuống vòng tay đang ôm em của hắn, một niềm
hạnh phúc nhỏ nhoi len lỏi vào tim em. Lại một lần nữa, em được ở trong vòng
tay ấm áp của hắn.
– Sea! – Hắn hít một
hơi thật sâu để lấy can đảm nói ra ba tiếng cuối cùng, ba tiếng này hắn đã ấp ủ
từ rất lâu. Chẳng thà nói ra một lần rồi bị em từ chối còn hơn cứ giữ mãi trong
lòng như thế – Anh yêu em!