Đọc truyện Biển Khóc – Chương 18: Đừng xin lỗi tôi khi đó không phải là lỗi của em
Sau khi xảy ra chuyện
kinh khủng vừa rồi, em không ra khỏi phòng lấy nửa bước. Có lẽ đó là một cú sốc
tinh thần khá lớn đối với một cô gái mới lớn và ngây thơ như em. Em cứ tự nhốt
mình trong phòng, không ăn cũng không uống. Điều này khiến hắn vô cùng lo sợ,
sợ rằng em sẽ làm điều gì dại dột. Nhưng khi hắn bước vào phòng em, chỉ thấy em
đang ngồi khóc ở trên giường, còn con Puppy thì nằm dưới đất, ánh mắt buồn bã
của nó như buồn thay cho em. Nhìn Puppy như thế thì ai nói động vật không có
cảm xúc, không có trái tim? Đến con vật cũng biết buồn thay em thì tại sao hắn
lại không thể?
– Em định ngồi khóc đến
bao giờ nữa đây? – Hắn ngồi xuống bên cạnh em, nhẹ nói. Cách xưng hô hắn cũng
đã thay đổi.
Em không trả lời hắn hay nói đúng hơn là
em không biết phải trả lời hắn làm sao. Nhìn em như thế, hắn cảm thấy hận mình.
Hắn đã hứa với chính mình là sẽ không để em phải chịu
tổn thương nữa nhưng hắn lại không làm được. Hắn đã để em bị kẻ khác làm
hại, nếu hắn không đến kịp lúc thì có lẽ đời con gái của em coi như tiêu tan.
Lúc đó, chắc hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
– Nếu em mà còn khóc
nữa là tôi sẽ đem Puppy đi đó. – Biết có nói thế nào em cũng sẽ không nghe nên
hắn chỉ còn cách đem Puppy ra làm mục tiêu để trấn áp em. Vì hắn biết, em rất
thương nó, thương đến nỗi cả việc không được nhận lương em còn chấp nhận nữa
mà.
Không biết có phải là
Puppy hiểu những gì hắn nói hay không mà sau câu nói đó, nó lập tức ngẩng đầu
lên nhìn như muốn phản đối. Dường như hắn biết nên chỉ nháy mắt một cái với nó
như ra hiệu rồi nhìn em. Quả nhiên em nín khóc thật. Hắn không ngờ là Puppy lại
quan trọng đối với em đến vậy.
– Đừng! Ngài đừng đem
nó đi. Tội nghiệp nó lắm! – Em lau nước mắt, sụt sịt nói.
– Nếu như vậy thì em
phải hứa với tôi từ nay về sau không được buồn nữa, không được khóc nữa, phải
vui vẻ lên thì tôi mới có thể để Puppy ở lại với em. – Hắn vừa nói vừa lấy tay
lau nước mắt, nước mũi tèm lem trên mặt em. Giọng nói hết sức dịu dàng.
– Dạ hứa! – Em ngoan ngoãn
gật đầu, trên môi cũng vì thế mà vẽ ra một nụ cười thật tươi với hắn.
Hắn mỉm cười hài lòng
khi nhìn thấy em vui vẻ và trở lại làm em của trước đây. Những tưởng là nụ cười
này, em sẽ không bao giờ thể hiện ra cho hắn thấy nhưng ngay giờ phút này đây,
em đang cười với hắn. Nụ cười của em đẹp như thế mà tại sao từ trước đến nay
hắn lại không hề nhận ra? Có phải vì hắn ghét em nên mới ghét luôn cả nụ cười
của em không?
– Ra ngoài ăn tối với
tôi! Cả ngày hôm nay em đã không ăn gì rồi. – Hắn đứng dậy, kéo tay em đứng
lên.
– Dạ! – Em gật đầu rồi
theo hắn xuống nhà bếp.
Các món ăn đã được bày
sẵn trên bàn, món nào trông cũng ngon lành, hấp dẫn. Mặc dù đang rất đói nhưng
em lại không dám ngồi vào bàn. Vì quy định trong Leaders không cho phép người
làm ngồi cùng bàn với chủ. Đến khi hắn đã yên vị trên ghế rồi mà em vẫn còn
đứng đó. Thấy lạ, nên hắn hỏi:
– Sao em không ngồi?
– Tôi không thể ngồi cùng bàn với ngài
được. – Em nhỏ giọng trả lời.
– Tại sao? – Hắn nhíu mày khó hiểu nhưng
rồi như chợt hiểu ra, hắn nói. – Em không cần lo, tôi cho phép em ngồi.
– Nhưng… – Em định từ chối nhưng thoáng
thấy hắn trừng mắt nên lại thôi, em không dám cãi lời hắn đâu.
Em ngồi vào ghế đối
diện hắn, hắn bới cơm và gắp thức ăn vào chén cho em. Em nhận lấy và không quên
cảm ơn hắn. Bữa ăn này hệt như một bữa ăn gia đình, mặc dù chỉ có hai người và
khi ăn không ai nói với ai một lời nào nhưng không khí đầm ấm bao trùm cả nhà
bếp khiến em cảm thấy rất ấm áp. Đã lâu rồi em chưa có được một bữa ăn như vậy.
Được ngồi ăn cùng hắn như thế này, trong nhất thời em đã quên mất nỗi buồn
trước đó.
Suốt bữa ăn em chỉ cuối
đầu xuống mà không dám ngẩng lên, vì em sợ hắn sẽ nhìn thấy gương mặt đang ửng
đỏ lên của mình. Nhưng cũng vì thế mà em không biết rằng, hắn đã bỏ dở bữa ăn
chỉ để nhìn em. Càng nhìn em, hắn càng thấy em thật đáng yêu và trẻ con. Nhìn
em đưa từng muỗng cơm lên miệng, hắn thầm cười và tự hỏi: “Lớn như vậy rồi
mà vẫn còn ăn cơm bằng muỗng sao?” Nhưng
hễ nghĩ đến việc em bị tên khốn kia làm hại thì hắn chỉ muốn tận tay mình giết
chết ông ta chứ không cần đến con Franky. Trước khi đưa ông ta tới phòng tối,
hắn đã tra hỏi ông ta người đứng sau chuyện này là ai. Ban đầu ông ta chối bay
chối biến nhưng sau khi bị Luck gí súng vào đầu, ông ta mới thành thật khai báo
và xin hắn tha mạng. Nhưng lúc đó hắn chỉ nhếch môi và nói một câu làm cho Luck
phải ngớ người vì kinh ngạc: “Ông có thể đụng đến bất kì ai nhưng đụng đến
cô ấy… thì ông chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Đó là câu nói cuối cùng
của hắn trước khi bảo Luck đưa ông ta đi. Mặc cho ông ta có lạy lục, van xin
nhưng hắn chẳng buồn để ý. Tại sao trước khi làm việc này ông ta không nghĩ đến
cái giá mà mình phải trả? Để đến khi cận kề cái chết thì ông ta lại cầu xin
hắn? Chẳng lẽ ông ta nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông ta khi ông ta dám cả
gan đụng đến em sao? Không bao giờ và không đời nào hắn làm thế, vì thế nên
đừng cầu xin hắn, vô ích thôi.
Còn về kẻ chủ mưu, khi
ông ta khai tên người đó ra hắn thật không thể nào ngờ được. Một người xưa nay
luôn thùy mị, dịu dàng mà lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như thế. Nhưng tại
sao Jane lại cho người ngầm hãm hại em trong khi em không làm việc gì có lỗi
với cô? Mặc dù rất muốn biết lý do tại sao nhưng hắn lại không đến tìm cô. Dù
sao kẻ trực tiếp hại em cũng đã chết nên hắn không muốn truy cứu thêm.
Những tưởng bữa ăn hôm
nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng khi em vừa ngó lơ ra ngoài đã thấy gương
mặt hầm hầm đầy giận dữ của Jane.
– Tiểu thư! – Em sợ hãi
đẩy nhanh ghế đứng dậy.
– Con khốn! Sao mày dám
ngồi cùng bàn với Zin? – Jane nhìn hắn khoảng vài giây rồi lao nhanh đến túm
tóc em, quát lớn.
– Jane! Em đang làm cái
gì vậy? Bỏ cô ấy ra ngay! – Hắn cũng nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh qua phía
em rồi giật manh tay Jane ra khỏi tóc em.
Jane hừ lạnh một cái
rồi quắc mắt lên nhìn hắn.
– Em hỏi anh, tại sao
anh lại để cho một đứa thấp kém như nó ngồi chung bàn với anh? – Cô chỉ tay vào
em đang đứng khép nép bên cạnh hắn.
– Lý do gì anh lại phải
trả lời câu hỏi của em? – Hắn không trả lời cô mà hỏi vặn lại.
– Anh… – Jane cứng
họng, cô biết có nói gì thì cũng không lại hắn nên cô quay sang em. – Có phải
mày dụ dỗ anh ấy không?
Dụ dỗ? Tại sao lúc nào
em được người khác đối xử tốt thì cũng đều bị nói là dụ dỗ hết vậy? Lúc trước
là Emi còn bây giờ là Jane. Họ không thể nghĩ tốt về em một lần được sao?
– Dạ không, tôi không
có! – Em vội xua tay, phủ nhận câu nói của cô.
– Còn dám chối?
Chát!
Chát!
Jane vừa tát em một cái
thì ngay sau đó cô cũng nhận được một cái tát từ hắn. Không chỉ em mà ngay cả
Jane cũng bất ngờ, chưa bao giờ hắn ra tay đánh cô dù chỉ một cái. Vậy mà hôm
nay, chỉ vì một đứa con gái nghèo hèn đó mà hắn dám thẳng tay tát cô sao?
Cô ôm một bên má vừa bị
hắn tát, ấm ức nói:
– Anh dám đánh em? Anh
vì nó mà dám ra tay đánh em sao?
– Đó là lỗi của em! Tại
em đến gây sự trước. – Hắn không những không quan tâm đến cô mà còn thản nhiên
nói. Hắn đã bỏ qua cho cô chuyện lúc sáng rồi mà cô còn dám đến đây gây rối,
ngang nhiên ra tay đánh em trước mặt hắn. Hắn chỉ tát cô một cái đã là nể tình
cô lắm rồi.
– Nhất định em sẽ không
bỏ qua chuyện này đâu. Em sẽ nói chuyện này với bác để bác tống cổ nó ra đường.
– Nói rồi cô quay đi.
– Em cứ nói, chuyện lúc
sáng anh còn chưa tính sổ với em vậy mà bây giờ em lại đòi đi méc cha anh chỉ
vì một cái tát hay sao? – Hắn nói như thách thức.
Jane khựng lại.
Chuyện lúc sáng mà hắn
nói có phải là chuyện cô sai người làm hại em không? Chẳng lẽ hắn đã biết hết
rồi sao? Khi ông ta bị hắn đánh đến sức lực cạn kiệt nhưng ông ta vẫn gọi điện
cho cô để thông báo tình hình. Cô cứ tưởng là khi người đàn ông kia bị bắt ông ta
sẽ không dám khai tên cô ra nhưng nào ngờ… Đúng là tên khốn! Cô đã bỏ ra cả
một khoản tiền lớn để cho ông ta, vậy mà ông ta không những không làm xong việc
mà còn khiến cô phải liên lụy. Nhưng tại sao khi hắn biết cô chính là kẻ chủ
mưu đứng sau chuyện đó hắn lại không đến tìm
cô ngay mà phải đợi đến bây giờ mới nói? Hay vì hắn yêu cô nên mới không muốn
truy cứu?
Nhưng nếu hắn thực sự
yêu cô vậy thì cái tát vừa rồi mà hắn dành cho cô là gì đây?
– Anh nói gì em không hiểu? – Cô quay mặt
lại nhìn hắn, vẻ mặt ngây ra giả vờ như không biết chuyện gì.
– Em đừng đóng kịch
nữa. – Hắn nhanh chóng vạch trần bộ mặt giả tạo của cô. – Nếu như em không muốn
anh truy cứu chuyện này nữa thì tốt nhất em nên im lặng thì hơn.
Hắn bình thản nói, nhưng sự bình thản đó của hắn lại khiến cho Jane sợ.
Quen biết hắn từ nhỏ nên cô rất hiểu hắn, lúc hắn bình thản nhất cũng là lúc
đáng sợ nhất.
Cô không dám nói thêm
lời nào, chỉ lẳng lặng ôm nỗi tức giận của mình rồi quay đi.
Lúc này chỉ còn lại hai
người. Hắn quay sang em, nhìn một bên má vừa bị Jane tát rồi nhìn lên hai giọt
nước mắt đang chực trào trên khóe mi của em. Hắn nhẹ lắc đầu rồi ôm em vào
lòng, lại để em phải chịu khổ nữa rồi.
– Đừng khóc! Tôi biết
là em đang rất đau. Nhưng nhìn em như thế… tôi còn đau hơn cả em.
– Xin lỗi ngài! Vì tôi
mà hai người phải cãi nhau. – Em thút thít nói, em thực sự không muốn nhìn thấy
hai người họ cãi nhau vì em.
– Đừng xin lỗi tôi khi đó không phải là lỗi của em. Nếu người phải xin
lỗi là tôi mới đúng, vì nếu không phải tôi ép em ngồi thì em sẽ không phải chịu
đau như thế này. – Hắn buông em ra, bóp nhẹ hai vai em và nhìn thẳng vào
mắt em, nói.
– Không! Ngài không có
lỗi. – Em lắc đầu.
– Vậy thì đó cũng không
phải là lỗi của em! – Hắn cười an ủi em.
Lúc nãy hắn đã rất sợ
khi Jane bảo với hắn là sẽ nói với cha hắn về chuyện hắn đã đánh cô vì em. Vì
ông rất thương Jane nên ông chắc chắn sẽ tìm mọi cách để làm hại em. Hắn sợ khi
hắn không có mặt ở nhà, ông sẽ cho người đến bắt em đi. Hắn rất sợ sẽ mất em và
sợ em sẽ xảy ra chuyện không may. Vì thế mà hắn đã đem chuyện lúc sáng ra để
hăm dọa cô. Hắn vốn là một người một khi đã nói không muốn truy cứu chuyện gì
thì dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không lôi chuyện đó ra nói hay dùng nó
để hăm dọa người khác. Nhưng vì em, hắn sẵn sàng phá bỏ mọi quy tắc vốn có của
mình.