Biển Khóc

Chương 16: Tôi không cần cô thương hại!


Đọc truyện Biển Khóc – Chương 16: Tôi không cần cô thương hại!

Em và Andrea đi chơi
đến tận tối mới về. Hôm nay, em đã có một buổi đi chơi rất vui vẻ với anh. Anh
đã tạo cho em một cảm giác thoải mái mà không có chút rụt rè, e ngại. Qua buổi
đi chơi đó, em mới nhận ra Andrea không chỉ là ân nhân cứu mạng em mà còn là
một người bạn tốt của em nữa.

Mang tâm trạng vui vẻ
từ lúc đi chơi cho đến khi về tới nhà, em rất muốn kể chuyện này cho Puppy
nghe. Nhưng vừa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cho tâm trạng vui vẻ của
em phải biến đâu mất. Cảnh hỗn độn trước mắt khiến em không thể thốt nên lời.
Đây là lần đầu tiên em thấy ngôi nhà trở nên lộn xộn như thế, những mảnh vỡ
thủy tinh thì vương đầy khắp sàn, nước cũng loang lổ
chỗ có chỗ không. Hình ảnh thứ hai đập vào mắt em là hắn đang ngồi trên ghế
sofa, quần áo xộc xệch không gọn gàng, hai chân vắt chữ ngũ đặt lên bàn, một
tay buông thõng còn một tay thì cầm chai rượu XO uống ừng ực một hơi không
ngừng nghỉ. Đây không phải là phong cách thường ngày của hắn, hắn là một người
ưa sạch sẽ và dù là một vết dơ trên áo hắn cũng không chịu mặc. Nhưng nay, trên
chiếc áo sơ mi trắng của hắn có vô vàn vết rượu nhỏ giọt xuống mà hắn cũng
không thèm quan tâm. Em không biết có chuyện gì mà làm cho hắn ra nông nỗi như
thế?

Em không quan tâm và
không cần biết là hắn có trách mắng mình nhiều chuyện hay không nhưng trước
tình cảnh này, em không thể nào làm ngơ được. Nhất là… nhìn thấy hắn như thế em
không thể chịu được.

– Thiếu gia! Ngài đừng
uống nữa, uống rượu không tốt cho sức khỏe của ngài đâu. – Không một chút do
dự, em chạy nhanh đến và giật lấy chai rượu từ tay hắn.

Từ nãy đến giờ, hắn
không biết là em đã về nên cứ uống hết ngụm này đến ngụm khác. Đến khi chai
rượu trên tay đột nhiên bị giật mất thì hắn mới biết đến sự hiện diện của em.

Ngước đôi mắt lẫn gương
mặt đỏ ngầu lên nhìn em, ánh nhìn buồn bã của hắn bao quanh lấy gương mặt không
mấy gì vui vẻ của em. Cuối cùng thì em cũng về, em có biết, hắn đã ngồi đây bao
lâu để đợi em về không? Em có biết, trong khi em đang vui vẻ với người con trai
khác ở bên ngoài thì ở nhà hắn đã uống hết bao nhiêu rượu để quên hết những gì
mà hắn nhìn thấy hay không? Chắc hẳn là em đang rất vui khi nhìn thấy hắn như
vậy phải không? Có phải là em đang rất hả dạ khi nhìn thấy một kẻ luôn hành hạ
người khác bây giờ lại tự hành hạ chính bản thân mình phải không? Có phải trong
lòng em đang thầm cười nhạo hắn vì một người con gái mà suy sụp bản thân mình
như thế phải không? Nhưng dù em có cười nhạo hay chê bai hắn thế nào đi nữa thì
hắn cũng không phủ nhận rằng tim hắn đang rất đau. Lần đầu tiên hắn mới biết
thế nào là đau khổ vì một người con gái. Hơn nữa, người đó lại chính là người
mà hắn luôn ghét và hành hạ bấy lâu. Hắn không dám chắc rằng mình yêu em nhiều
đến thế nào nhưng hắn cũng không phủ nhận rằng trong tim hắn đã có hình bóng
của em. Hắn cũng như em, không biết từ lúc nào hình ảnh của em cứ quấn lấy tâm trí
hắn. Lúc nào hắn cũng nghĩ về em, dù là lúc ăn cơm hay lúc đang làm việc. Em có
biết vì em mà hắn đã năm lần bảy lượt từ chối đi chơi với người vợ chưa cưới
của mình không? Hứ! Làm sao em có thể biết được khi trong tim em không hề tồn
tại hình bóng của hắn.

– Trả đây! Cô không có
quyền can dự vào chuyện riêng tư của tôi. – Chất giọng khàn khàn vang lên, hắn
giật lấy chai rượu lại từ tay em, nốc một hơi cho đến hết. Chỉ có rượu mới có
thể giúp hắn vui vẻ lên thôi.

Em lắc đầu, là em vô
dụng và không có quyền để xen vào chuyện của hắn. Em không thể khiến hắn nghe
theo ý muốn của em được. Hắn nói đúng, em chỉ là một người làm nên em không có
quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chủ.

Em ngồi xuống, nhẹ

nhàng nhặt từng mảnh vỡ lên. Tay tuy nhặt nhưng mắt em vẫn không hề rời khỏi
hắn. Vì mải lo nhìn hắn nên không cẩn thận em bị miểng chai đâm vào làm tay
chảy máu.

– Ui! – Em la lên, máu
từ tay cũng bắt đầu ứa ra.

Nghe tiếng la của em,
hắn vội đặt chai rượu lên bàn rồi phóng nhanh đến chỗ em. Cầm ngón tay chảy máu
của em, chầm chậm đưa lên miệng mình để cầm máu. Hành động của hắn khiến em
phải tròn xoe mắt nhìn nhưng một lúc sau, em từ từ rụt tay mình lại. Em rất
muốn được hắn quan tâm, chăm sóc nhưng sự ân cần này của hắn làm em thấy không
quen. Dù gì cũng chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng để cho hắn phải bận tâm.
Hơn nữa, hắn đã có vợ chưa cưới, em càng không nên để cho hắn làm việc gì có
lỗi với cô ấy.

Hắn thoáng nhíu mày trước hành động của em
nhưng sau đó lại giãn ra ngay lập tức khi hắn nghĩ em làm như thế là vì không
muốn để Andrea nhìn thấy. Hắn cứ tưởng rằng, em thích Andrea.

– Tôi không cần cô phải dọn dẹp chỗ này,
cô cứ việc về phòng của mình đi. – Hắn đứng dậy, đi lấy thêm chai rượu XO trong
tủ kính rồi trở lại ghế ngồi. Tuy ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói vậy nhưng thực
ra bên trong hắn không muốn để em bị thương.

– Nhưng…

– Tôi đã bảo là cô cứ về phòng của mình đi.
Bộ cô bị điếc hả hay không còn nghe lời tôi?

Em chưa kịp nói dứt câu thì đã bị hắn
quát, ánh mắt hắn lúc đó trông thật hung dữ. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy
hắn giận dữ như thế. Em chỉ muốn nói là để em dọn dẹp xong hết chỗ này rồi sẽ
về phòng vì em sợ khi hắn uống say, không thể giữ thăng bằng khi đi lại và sẽ
đạp lên những mảnh vỡ trên sàn nhà. Em chỉ muốn tốt cho hắn thôi mà sao hắn lại
lớn tiếng với em như thế?

– Nhưng tôi chỉ sợ ngài
không cẩn thận sẽ đạp phải những mảnh vỡ này thôi chứ không phải tôi cố ý không
nghe lời của ngài. – Em vội đứng dậy, cố gắng giải thích để hắn không hiểu lầm
mình.

Nghe em nói thế, ánh
mắt giận dữ của hắn khi nãy có phần dịu lại nhưng hễ nghĩ đến việc em thích
Andrea thì hắn lại không thể chịu nổi. Hắn mở nắp chai rượu ra, vứt sang một
góc rồi uống một ngụm vừa miệng. Hắn nói:

– Cô đi đi. Tôi không
cần cô thương hại!

Câu nói vô tình của hắn
như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim em. Thương hại? Thì ra đối với hắn, việc
được người khác quan tâm đều là sự thương hại. Nếu hắn đã nhẫn tâm nói ra một
câu như thế thì không việc gì em phải quan tâm đến hắn nữa.

Cứ mặc hắn ở đó một
mình giải sầu cùng rượu, em quay bước trở về phòng mình.

Sau khi em đi rồi hắn
mới tự trách mình tại sao lại nói ra câu đó? Chẳng lẽ trong phút mù quáng nhất
thời sự quan tâm của em đã bị hắn biến thành một sự thương hại hay sao?

Vừa nghĩ hắn vừa uống,
uống một hơi đến hết nửa chai rồi đột nhiên hắn ném mạnh chai rượu xuống sàn nhà
tạo ra một tiếng “choang” khá lớn. Trong phòng, em vừa thay đồ xong và mới vừa

bước ra cửa đã giật mình bởi tiếng động lớn. Dù nói là không quan tâm đến hắn
nữa nhưng nhìn hắn cứ tự hành hạ bản thân mình như thế thì em không thể nào
đứng yên mà nhìn được.

Nhìn cảnh bừa bộn trước
mắt rồi nhìn sang hắn đang gục mặt xuống bàn. Không suy nghĩ nhiều, em đi lấy
đồ dọn dẹp lại chỗ hỗn độn đó.

Sau mười lăm phút chật
vật với những gì mà hắn bày ra, cuối cùng em cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quay trở lại với hắn,
mọi sự vui vẻ của em hôm nay đã vì hắn mà làm cho tan biến hết. Có lẽ niềm vui
và nỗi buồn của em là hai thứ luôn song hành cùng nhau.

– Thiếu gia! Ngài mệt
rồi, để tôi đưa ngài về phòng nghỉ.

Em lấy tay khều khều vai hắn nhưng mãi mà hắn
vẫn không hề nhúc nhích. Em lắc đầu rồi nhẹ nâng người hắn lên, quàng cánh tay
hắn qua cổ mình, dìu đi. Nhưng một cô gái yếu đuối như em làm sao có thể dìu
nổi một người to con như hắn, em không ngờ là hắn lại nặng đến thế. Dìu được
một lúc, chịu không nổi em vô tình để tuột tay làm hắn ngã oạch xuống đất, em
vì mất đà nên cũng ngã theo. Khi cảm nhận được có một thứ gì đó mềm mềm chạm
vào môi mình, em mới từ từ mở mắt ra. Đối diện em là ánh mắt đang nhắm nghiền
và vẻ mặt say sưa ngủ của hắn. Và môi em… đang đặt trên môi hắn.

Em trợn tròn mắt, vội
chống hai tay xuống nền rồi đứng dậy. Lúc này em mới nhận ra là cả người mình
đang nằm trên người hắn. Cũng may là hắn đã ngủ say nên không hề hay biết sự
mạo phạm vô tình này của em chứ nếu không thì hắn sẽ nghĩ rằng em nhân lúc hắn
say mà lợi dụng hắn mất. Nhìn vẻ mặt ngủ như trẻ con của hắn, em chợt bật cười.
Lúc ngủ nhìn hắn hiền lành và ngoan ngoãn biết bao. Chỉ có những lúc như thế
này, em mới có thể đến gần và quan sát thật kĩ gương mặt hắn. Dù là lúc tỉnh
hay lúc say thì gương mặt điển trai của hắn vẫn không hề thay đổi. Từng đường
nét trên mặt hắn đều hoàn hảo, không có chút tì vết. Nhìn hắn một lúc lâu, bất
giác mặt em đỏ lên. Có phải em hơi vô duyên khi cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy
không?

Tự nghĩ rồi tự cười, em
đỡ hắn ngồi dậy rồi dìu về phòng.

“Dù có chuyện gì
xảy ra thì cũng không được phép bước chân vào phòng tôi.”

Tay em vừa chạm đến nắm
cửa thì đã bị câu nói năm xưa của hắn làm cho khựng lại. Đó không phải là một
câu nói bình thường mà đó là một mệnh lệnh và đương nhiên đã là mệnh lệnh thì
em không thể không nghe.

Nhưng nếu không đưa hắn
vào phòng thì đêm nay hắn sẽ ngủ ở đâu? Chẳng lẽ để hắn ngủ trên ghế sofa?
Không được, ngoài này lạnh và khó ngủ lắm, để hắn ngủ ngoài này lỡ hắn trúng
gió thì em biết làm sao?

Lưỡng lự một hồi, em
nhìn vào căn phòng đang đóng kín cửa của mình và nảy ra ý định là sẽ cho hắn
“nương nhờ” ở đó một đêm. Cho hắn ngủ trong phòng em đồng nghĩa với
việc là em phải ngủ ở ngoài. Nhưng không sao, em chịu được mà.

– Chúc ngài ngủ ngon!


Sau khi cẩn thận đắp
chăn cho hắn xong, em mới nhẹ nhàng tắt đèn và bước ra khỏi phòng.

– Oáp!

Em vươn mình uể oải và
ngáp một cái rõ to, vừa leo lên ghế định nằm ngủ thì sực nhớ ra mình quên mất
một thứ rất quan trọng nên em vội đứng dậy đi tìm.

– Puppy ơi! Em đang ở
đâu thế? – Vừa tìm vừa gọi, cuối cùng em cũng thấy nó đang an giấc trên miếng
dậm chân ở trong bếp. Nó đã ngủ say từ lúc nào rồi, lúc nãy khi em về nó còn
không chạy ra đón nữa mà. Em mỉm cười, nhẹ xoa đầu nó rồi trở lại ghế.

Có lẽ khi nãy em đã
không để ý thấy một ánh nhìn như tóe lửa khi bắt gặp hai người đang hôn nhau
trong tình trạng kẻ trên người dưới. Jane thực sự rất muốn bay tới tát vào mặt
em ngay lập tức vì dám cả gan hôn người cô yêu, nhưng cô đã kịp thời ngăn mình
lại vì cô đã có một kế hoạch riêng dành cho em rồi.

Vì ở nhà buồn chán nên
Jane muốn qua tìm hắn để nói chuyện cho đỡ buồn và cũng muốn kéo gần khoảng
cách của hai người lại gần nhau hơn. Vì cô cảm thấy hắn dạo này rất khác, cứ
luôn từ chối cô đi chơi và luôn tìm cách tránh mặt cô cứ như hắn đã thay đổi
thành một con người khác vậy. Cô đã cố tình dẹp bỏ ý nghĩ đó và nghĩ rằng là do
cô đa nghi quá thôi. Nhưng khi cô đến nhà hắn ngay lúc em và hắn đang hôn nhau
thì mọi nghi ngờ của cô đã đúng. Hắn đã thay đổi, thay đổi vì một con người hạ
cấp.

“Sand! Sao mày cả
gan dám quyến rũ chồng chưa cưới của tao? Mày chờ đó! Nếu mày muốn biết mùi đàn
ông là như thế nào thì tao sẽ cho mày được toại nguyện. Và sau khi mày biết
được rồi thì đừng hòng đụng đến được người đàn ông của tao.”

Trời vừa tờ mờ sáng,
hắn đã thức dậy trong căn phòng nửa quen nửa lạ. Hắn cảm thấy hơi nhức đầu và
toàn thân mình đau ê ẩm, cứ như là bị té từ trên cao xuống mà không có vật gì
đỡ lấy vậy. Tự lấy tay đấm sau lưng và xoa xoa hai bên thái dương, đến khi thấy
đỡ hơn hắn thì mới có dịp quan sát kĩ căn phòng mà hắn đang ở.

Nhìn thấy mọi vật trong
phòng và cách bày trí không giống với căn phòng trước đó mà hắn đã ở, hắn chợt
nhíu mày rồi cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Hắn có một trí nhớ rất
tốt, dù có uống nhiều rượu đến đâu thì hắn vẫn có thể nhớ rõ mà không bỏ qua
một chi tiết nào. Hắn nhớ được hết mọi chuyện hôm qua chỉ trừ việc em lỡ hôn
hắn và đưa hắn vào phòng là hắn không biết, vì lúc đó hắn đã không còn đủ tỉnh
táo để nhận thức được mọi việc.

Hắn vung mền rồi bước
nhanh xuống giường, đi tới đi lui trong phòng như để kiểm chứng xem đây rốt
cuộc là phòng của ai. Khi nhìn thấy cái bàn trang điểm con gái thì hắn mới biết
được đây là phòng của em.

Thoáng suy nghĩ vài
giây rồi hắn lao nhanh ra ngoài. Em để hắn ngủ trong phòng mình vậy thì đêm qua
em ngủ ở ngoài sao?

Hắn đoán không sai mà,
quả nhiên là em ngủ ở ngoài thật. Nhìn em nằm co ro trên ghế sofa mà không có
một cái chăn để đắp, vì đang là mùa thu nên thời tiết cũng khá lạnh và có lẽ vì
thế mà hai tay em phải kẹp vào chân để tìm hơi ấm. Mà lạnh cũng phải thôi, cửa
ban công em còn không thèm đóng nữa mà.

Hắn bước tới ban công,
đóng cửa rồi kéo rèm lại. Hắn không muốn mọi thứ phá hỏng giấc ngủ của em.

Hắn ngồi xuống bên cạnh
em, lấy tay nhẹ vén mái tóc đang che hết nửa khuôn mặt em qua mang tai. Sau đó
di bàn tay rắn rỏi của mình xuống gương mặt đang say sưa ngủ của em. Nhìn em
một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng nói:


– Tôi xin lỗi vì hôm
qua đã lớn tiếng với cô. Mà cô cũng thật ngốc, biết tâm trạng tôi không tốt thì
nên tránh xa ra một chút. Tại sao cứ phải lại gần để bị tôi mắng như thế?

Mặc cho hắn hỏi nhưng
em vẫn ngủ say, em không hề biết rằng hắn đang nhìn em bằng ánh mắt khó hiểu.
Hắn không hiểu tại sao đêm qua em không đưa hắn về phòng hắn mà lại để hắn ngủ
ở phòng em? Hoặc là sao em không cho hắn ngủ ở ngoài để em có thể ngủ một giấc
thật ngon trong nệm ấm chăn êm? Tại sao em lại phải vì hắn mà bắt bản thân mình
phải chịu lạnh như thế?

Càng nghĩ hắn càng
không hiểu, không hiểu vì sao em lại quan tâm đến hắn, quan tâm đến một người
mà từ trước tới nay chưa một lần khiến em thấy hạnh phúc? Em từng đau khổ rất
nhiều, mà nguyên nhân đều từ hắn mà ra. Hắn tự thừa nhận rằng hắn không tốt,
hắn không đáng để được nhận sự quan tâm từ em, từ một cô gái lương thiện, hiền
lành mà từ trước đến giờ hắn không hề thừa nhận.

Năm xưa, khi tận mắt
chứng kiến em lấy hết tất cả tiền mình xin được ra cho một đứa ăn mày khác và
cái cách em khom người xuống nhặt tờ hai mươi đô mà hắn đã cố tình ném xuống đất lên cho nó. Lúc đó,
hắn nghĩ em chỉ giả vờ cao thượng trước mặt hắn để lấy lòng hắn mà thôi. Nhưng
giờ nghĩ lại, hắn thấy suy nghĩ của mình thật ngờ nghệch. Việc gì em phải bỏ
hết tiền ăn của mình ra cho người khác chỉ để lấy lòng một kẻ xa lạ như hắn?
Lấy lòng hắn thì em được gì? Hắn có cho em nhiều hơn số tiền ít ỏi kia không?
Hay hắn có cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn không? Câu trả lời là có, hắn đã
cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn trước rất nhiều, một cuộc sống không phải dầm
mưa dãi nắng để xin ăn, một cuộc sống không lo là sẽ không có chỗ ngủ. Nhưng
cuộc sống này, em chưa một lần cảm thấy hạnh phúc.

Dường như cảm giác có
thứ gì đó nhồn nhột chạm vào mặt mình, em đưa tay gãi gãi vài cái nhưng mắt vẫn
nhắm nghiền không hé dù chỉ một chút. Có lẽ đêm qua, em đã rất mệt.

Vừa định đi lấy chăn
đắp cho em nhưng thoáng thấy ngón tay em hôm qua bị mảnh vỡ đâm trúng, hắn chợt
ngồi lại. Nhẹ cầm tay em lên xem, vết thương không sâu lắm nhưng máu khô đã
đọng lại. Hắn nhìn em rồi lắc đầu, em thật không biết quan tâm đến bản thân
mình gì hết. Nhưng nhìn vết thương nhỏ này của em, hắn lại nhớ về ngày đó. Cái
ngày mà hắn đã bắt em chơi trò chơi dã man đó. Nghĩ đến cái cảnh em bị Luck
dùng roi quật liên tiếp vào người mà em vẫn cắn răng chịu đựng để tô tiếp những
vòng tròn ác nghiệt kia. Lúc đó em chỉ mới tám tuổi thôi, một cái tuổi còn quá
nhỏ để phải chịu đựng những đòn roi mạnh mẽ như vậy.

Bây giờ khi nghĩ lại,
hắn tự cảm thấy kinh tởm bản thân mình. Hắn thật chẳng phải là người nữa, trò
chơi như vậy mà cũng có thể nghĩ ra. Ngày đó, nếu hắn hả hê với những vết
thương in hằn trên người em thì bây giờ hắn lại cảm thấy đau xót với vết thương
ở đầu ngón tay em khi nó chẳng là gì so với ngày đó. Em là một thiên thần, vậy
nên em sinh ra là để người khác yêu thương, chiều chuộng chứ không phải để hành
hạ, làm trò chơi. Và vì em là một thiên thần nên em chỉ dành cho những thiên
thần xứng đáng khác chứ không phải một ác quỷ tàn nhẫn như hắn.

Hắn chạy đi lấy hộp
dụng cụ y tế rồi sát trùng vết thương và lấy băng cá nhân băng lại cho em. Hắn
làm một cách nhẹ nhàng nhất có thể để em không bị giật mình thức giấc. Từ xưa
đến nay, hắn chưa bao giờ chăm sóc cho người con gái nào tận tình như thế, ngay
cả Jane cũng vậy. Hắn đã từng nói với chính mình, người con gái được hắn chăm
sóc phải là người mà hắn yêu nhất. Và người con gái đang ngủ ngon lành trước
mặt hắn đây đã làm cho một kẻ vốn chưa bao giờ biết đến hai chữ “tình
yêu” như hắn phải rung động.

Hắn tính bế em vào
phòng ngủ cho thẳng giấc nhưng hắn sợ sẽ làm em thức nên chỉ vào lấy chăn đắp
cho em rồi bản thân hắn trở về phòng lấy đồ đi tắm.

Bây giờ hắn mới nhận ra
cả người mình toàn mùi rượu, hơn nữa cái áo trắng nay nhìn hệt như miếng giẻ
lau. Hắn chưa bao giờ mặc một chiếc áo nào dơ như vậy. Thật khó chịu!

Ngâm mình trong làn
nước ấm, hắn thấy người mình thoải mái hơn rất nhiều. Để hai tay ra phía sau
làm gối, hắn ngả đầu lên đó rồi nhắm nghiền mắt lại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.