Biển Khóc

Chương 14: Xin lỗi!


Đọc truyện Biển Khóc – Chương 14: Xin lỗi!

Hắn vừa định nhảy xuống
nhưng đã chậm hơn Andrea một bước. Andrea đã không ngần ngại xả thân mình để
cứu em trong khi những người ở đây không ai làm được điều đó. Anh từ từ đưa em
vào bờ, hơi thở gấp gáp của em vì bị ngạt nước khiến em cảm thấy khó chịu. Em
ho sặc sụa vì đã uống nước quá nhiều, Andrea để em nằm trong vòng tay, anh nhẹ
vén những sợi tóc đang bết chặt vào mặt em. Khi nhìn kĩ người con gái mà mình
vừa mới cứu được anh mới ngạc nhiên thốt lên trước sự ngỡ ngàng của những người
có mặt ở đây, kể cả em:

– Là em sao? Tôi không
ngờ lại được gặp em trong hoàn cảnh này đấy. – Anh vừa nói vừa cười tươi, sau
lần đụng độ ngày hôm qua anh đã rất mong sẽ gặp lại em – người đã khiến anh để
ý từ lần gặp đầu tiên.

Em nghe thấy giọng nói
quen thuộc thì vội ngước mặt lên nhìn, em cũng ngạc nhiên không khác gì Andrea.
Em không ngờ người cứu em lại là người em đụng phải hôm qua. Thấy mọi người
đang nhìn và bàn tán xôn nên em vội đứng dậy ra khỏi vòng tay của Andrea, nói
với anh:

– Cảm ơn ngài đã cứu
tôi! Thật có lỗi khi vì tôi mà cả người ngài phải bị ướt như vậy.

Andrea khá ngạc nhiên
khi nghe câu nói cuối cùng của em, anh không thể vì em mà hy sinh mình hay sao?
Tại sao em lại quan trọng quá bộ đồ của anh mà trong khi đó tính mạng em đang
bị đe dọa mà em không lo? Em thật khó hiểu!

Andrea đứng dậy, những
giọt nước trên đầu anh thay phiên nhau chảy xuống đất, anh cười nhìn em, nhẹ
giọng nói:

– Tôi bị ướt hay không
không quan trọng, quan trọng là tôi đã cứu được em.

Câu nói của Andrea làm
em đứng hình trong vài giây, anh coi em quan trọng hơn cả bộ đồ đắt tiền của
mình sao? Em chỉ nghĩ là sẽ không ai dám cứu em vì sợ bộ trang phục đắt tiền
của họ sẽ bị hỏng ngay trong buổi tiệc quan trọng. Nhưng với Andrea, anh nghĩ
đồ ướt có thể phơi khô và mặc lại nhưng người đã đi thì không thể tìm lại được.

– Cảm ơn ngài nhiều
lắm! – Em cúi đầu xuống, nhỏ giọng cảm ơn anh lần nữa.

– Em không cần phải một

lời cũng cảm ơn hai lời cũng cảm ơn tôi như vậy đâu. – Anh cười – Sẵn tiện, tên
của tôi là Andrea, còn em?

– Tên của tôi là Sand!
– Em trả lời mà như không muốn để anh nghe thấy vì tên em nhỏ bé nên giọng nói
của em cũng nhỏ theo.

Andrea không nói gì chỉ
hơi im lặng trước cái tên của em thôi. Em cũng hiểu điều đó mà, có ai lại đi
thích hay khen cái tên này bao giờ.

– Liz! Cậu giúp mình
đưa cô ấy lên nhà đi, được không? – Hắn nhìn Liz, ánh mắt như chờ đợi một điều
gì đó.

– Được rồi, cứ để mình
lo cho cô ấy. Cậu yên tâm đi!

Liz vỗ vai hắn rồi chạy
đến chỗ em, gật đầu với Andrea một cái rồi đưa em đi. Anh lại một lần nữa tiếc
nuối nhìn theo bóng dáng em dần khuất. Nhưng từ nay anh không cần phải lo là
không được gặp em nữa, vì chẳng phải anh và em đang sống cùng một tòa nhà sao?

Trong lòng anh thầm
khen em là một cô bé dễ thương và đáng yêu, mặc dù anh chưa được tiếp xúc nhiều
với em nhưng với gương mặt đẹp thánh thiện ấy, có lẽ… anh đã bị dao động ngay
từ giây phút đầu tiên.

Bữa tiệc bị gián đoạn
tạm thời vì bị kẻ phá bĩnh là em gây ra. Ai nấy cũng đều tức giận nhưng không
ai nói ra vì tránh mất vui, họ gạt bỏ em qua một bên để tiếp tục cuộc vui của
mình. Người tức nhất trong số đó là Jane, kế hoạch của cô vừa được thành công
một xíu thì đột nhiên Andrea nhảy xuống cứu em lên, đã vậy cả hai còn trò
chuyện với nhau cứ như là thân thiết lắm rồi ấy. Càng nghĩ cô càng thấy tức
hơn, phải chi lúc đầu không làm còn đỡ tức, làm rồi mà cục tức vẫn không thuyên
giảm như thế này thì chắc chết mất.

– Anh đưa em tới đây
được rồi, anh hãy trở lại buổi tiệc với mọi người đi, không cần lo cho em đâu,
em tự lo được. – Về đến trước cửa trong bộ dạng ướt chèm nhẹp, em mỉm cười nói
với Liz.

– Có thật là em không
sao không? – Liz lo lắng hỏi.


– Em không sao thật mà,
anh mau trở lại với mọi người đi. Hôm nay vì em mà buổi tiệc của mọi người bị
gián đoạn, em ngại lắm! – Em tự trách mình, em cứ nghĩ vì em mà mọi người mất
vui.

– Đồ ngốc! Đó không
phải lỗi của em nên em đừng tự trách mình nữa. – Liz cốc nhẹ vào đầu em để cho
em không suy nghĩ lung tung nữa, rồi nói. – Thôi, em vào nhà đi và không cần
phải xuống dưới phục vụ nữa. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh xuống gặp Zin một
chút.

– Dạ!

Đợi em vào nhà rồi Liz
mới đi. Thật ra cậu cũng giống như hắn, muốn cứu em nhưng lại chậm hơn Andrea
một bước. Cậu không biết tại sao em lại quen Andrea trước cả những người trong
tổ chức nhưng vừa nãy lại quên hỏi. Cậu thở dài rồi đi một hơi xuống dưới.

Em tắm rửa sạch sẽ rồi
cho Puppy ăn, sau đó bế nó vào phòng mình.

Nằm trên giường khiến
em không tài nào ngủ được. Em cứ nghĩ mãi về hắn, nghĩ đến lúc em sắp chết đuối
mà hắn vẫn giương mắt nhìn em như không muốn cứu, để em rơi vào vòng tay của
người con trai khác. Hắn có biết là em buồn đến nhường nào không? Lẽ nào trong
mắt hắn… em chẳng đáng để hắn cứu sống?

Tự nghĩ rồi tự cười bản
thân mình, hắn là ai chứ? Hắn là một thiếu gia uy quyền, giàu có. Còn em, em
chỉ là một kẻ hầu người hạ thấp kém. Em muốn hắn để ý đến mình ư? Thật là một
chuyện không tưởng.

Em biết là mình không
có quyền và cũng không có tư cách để yêu hắn nhưng em không thể kiềm chế được
tình cảm của mình dành cho hắn. Lúc ở gần hắn, em nghe thấy nhịp tim của mình
đập rất nhanh, mỗi lần như thế, em chỉ muốn chạy đến bên hắn mà nói em yêu hắn,
yêu rất nhiều nhưng em chỉ sợ khi mình nói ra điều đó thì hắn sẽ coi thường em
và mắng em là một kẻ không biết thân biết phận. Em biết điều đó nên đã che giấu
đi tình cảm của mình và chỉ còn biết đứng từ xa nhìn hắn.

Hắn là người mà em từng
nghĩ là sẽ không bao giờ yêu nhưng sao cuối cùng em lại yêu hắn?


Hắn bước vào tim em nhẹ
tựa hơi thở, ngay cả chính em đây, em cũng không biết từ khi nào mà hình bóng
của hắn đã lấp đầy khoảng trống trong tim em. Mặc dù em biết hắn lạnh lùng, tàn
ác. Hắn nhẫn tâm, bạo ngược. Em đã dặn lòng mình là không bao giờ để cho hắn có
cơ hội chen chân vào cuộc sống của em nhưng em lại không làm được. Em đã yêu
một người mà em không nên yêu. Khi ở bên cạnh hắn, em không thể che giấu được
cảm xúc của mình. Em rất muốn… rất muốn nói với hắn là em yêu hắn nhưng vì
tương lai sau này của hắn nên em không thể. Quy định trong Leaders có ghi rõ là
người thừa kế chức vụ tối cao không được quyền yêu và lấy người có thân phận
thấp kém, nếu làm trái quy định thì sẽ phải rời khỏi Leaders với hai bàn tay
trắng. Hắn là một người có quyền cao chức trọng, em là kẻ hạ đẳng nghèo hèn. Em
không thể ích kỷ vì em mà làm mất đi tương lai của hắn được, huống hồ gì hắn
không hề yêu em. Em sẽ âm thầm theo dõi từng bước chân mà hắn đi, lặng lẽ quan
sát hắn từ xa. Cho đến khi có người con gái xứng đáng ở bên cạnh hắn thì em sẽ
rời khỏi cuộc đời hắn như chưa từng xuất hiện.

Nghĩ đến đó, miệng em
tuy cười nhưng nước mắt em lại rơi. Cười là vì cuộc đời thật quá bất công với
em, còn khóc là vì tiếc thương cho thân phận nhỏ bé của mình. Hạt cát thì vẫn
mãi là hạt cát làm sao có thể so sánh được với biển cả? Nhưng dù là hạt cát hay
biển cả thì há chẳng phải đều là tên của em sao? Hai cái tên đối lập ấy, liệu
đến bao giờ mới có thể hòa lại làm một?

Nghĩ miên man hồi lâu,
cuối cùng cơn buồn ngủ đã đánh bại em. Em ngủ thiếp đi lúc nào không hay, miệng
vẫn còn thoáng nét cười và giọt nước mắt không ngừng rơi ra.

Buổi tiệc kết thúc lúc mười giờ ba mươi, tiệc tàn ai về nhà nấy. Hắn cũng
nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà mình để xem em có ổn không.

Vừa về đến nhà, hắn đã
chạy khắp nơi tìm em nhưng lại không thấy em đâu cả. Ánh mắt thoáng buồn nhìn
vào căn phòng đã đóng cửa của em, hắn không do dự liền đẩy cửa bước vào. Từ khi
em dọn về đây, đây chính là lần đầu tiên hắn bước chân vào phòng em. Vì em
không có thói quen khóa cửa khi ngủ nên việc hắn vào phòng em là một chuyện dễ
dàng.

Hắn vừa bước vào, cảm
giác căn phòng của em như có một luồng hơi ấm ập
đến người hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp vô vùng. Khác với căn phòng lạnh lẽo
của hắn thì phòng em quả là một nơi tốt nhất để sưởi ấm.

Căn phòng được trang
trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo và một cái bàn
trang điểm. Chỉ thế thôi nhưng cũng đủ để hắn thấy căn phòng này đẹp như thế
nào. Đặc biệt hơn là từ khi có em.

Nhìn em ngủ trên chiếc
giường êm ái thật bình yên, con Puppy nằm dưới đất cạnh giường em, nó cũng đã
ngủ theo chủ nhân của nó. Hắn nhẹ bước đến chỗ em, quan sát thật kĩ gương mặt

em, thoáng thấy một giọt lệ rơi ra từ mắt em, hắn cười chua xót:

– Đến lúc ngủ mà nước
mắt cô vẫn rơi như thế này thì có phải lúc đó… cô sợ lắm không? Tôi xin lỗi
vì đã không kịp cứu cô. Nhưng có người đã nhanh hơn tôi một bước, anh ta đã cứu
cô thoát khỏi bàn tay của tử thần trong khi tôi không làm được gì ngoài việc
luôn làm tổn thương cô. Hẳn là cô rất ghét tôi, rất hận tôi đúng không?

Hắn hỏi những câu mà
biết rằng sẽ không có lời giải đáp. Hắn hạ thấp người, khẽ lau giọt nước mắt
cho em và kéo chăn đắp ngang người em rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng,
không quên đóng cửa cẩn thận.

Vốn dĩ định trở về
phòng nhưng thoáng thấy một chiếc hộp nhỏ màu trắng đặt lên một mảnh giấy trên
bàn. Hắn tò mò cầm chiếc hộp lên và mở ra xem.

Bên trong không có gì
quý giá ngoài một ngôi sao giấy màu biển được xếp rất khéo léo và rất đẹp. Hắn
khẽ cười rồi nhẹ đóng nắp hộp lại, cầm mảnh giấy lên xem thử. Trên giấy có mấy
chữ được viết rất gọn gàng nhưng không mấy đẹp.

“Chúc ngài có một buổi
sinh nhật thật vui vẻ và ý nghĩa ^_~” và phía dưới là tên của em “Sand”. Khi
đọc được dòng chữ chúc mừng sinh nhật và một cái hình nháy mắt ngộ nghĩnh của
em viết cho hắn, hắn không những không giận em mà ngược lại còn cảm thấy rất
vui. Nếu như là người khác chúc hắn sinh nhật vui vẻ hay đại loại như thế thì
hẳn là hắn sẽ rất ghét người đó nhưng còn em thì không. Em hoàn toàn không biết
ngày sinh của hắn cũng là ngày mà mẹ hắn mất. Em đơn giản chỉ là muốn chúc mừng
hắn thôi.

Hắn mỉm cười rồi đem
hai thứ đó vào phòng, quà của em thì hắn cất giữ rất cẩn thận còn quà của Jane
thì hắn vứt đâu còn chưa biết. Thậm chí bên trong là gì hắn cũng chưa kịp xem.

Vào phòng, hắn lấy đồ
đi tắm rồi sau đó trèo lên giường ngủ.

Nói là ngủ nhưng hắn
cũng giống em lúc nãy, không tài nào chợp mắt được. Cứ nghĩ đến em ở trong vòng
tay của người con trai khác hắn lại không thể chịu nổi. Hắn nghĩ em và Andrea
đã quen nhau từ trước nếu không thì tại sao Andrea lại mừng rỡ khi gặp được em
và tại sao khi nghe tiếng của Andrea em lại cảm thấy bất ngờ?

Chỉ cần nghĩ tới đó thì
hắn cảm thấy tim gan mình như bị thiêu đốt. Em là người của hắn, hắn không cho
phép ai đụng vào em khi chưa được sự đồng ý của hắn.

Hắn không hề hay biết
chính suy nghĩ ích kỷ vừa rồi của hắn đã minh chứng cho hắn thấy một điều: Em…
dần trở nên quan trọng đối với hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.