Đọc truyện Biển Khóc – Chương 12: Một thoáng dao động
Sáng hôm nay thời tiết
khá tốt, khí trời mát mẻ trong lành. Em đứng trước ban công, vươn vai hít một
hơi thật sâu để cảm nhận cái không khí trong lành ấy. Hôm nay em cố tình dậy
sớm hơn mọi khi để chuẩn bị cho buổi ra ngoài ngày hôm nay. Nghĩ đến đó, trong
lòng em cứ bồi hồi không yên. Em muốn biết sau tám năm thế giới bên ngoài có
thay đổi hay không hay nó vẫn như xưa để chờ đợi ngày em trở ra?
Nhìn xuống dòng xe cộ
tấp nập, chỉ mới sáu giờ sáng thôi nhưng đường xá đã dần trở nên đông đúc, nhìn
thấy người người vội vã đi đi lại lại trên vỉa hè, em rất muốn hòa nhập vào đó.
Em ước mình có thể là một phần của thế giới bên ngoài chứ không phải một con
người bị giam cầm trong tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ. Em muốn thay đổi bản
thân mình nhưng không ai cho em được cơ hội đó. Hắn đã cướp đi cuộc sống vốn được
tự do không ràng buộc của em, em tự hỏi đối với ai hắn cũng có thể ngang ngược
vậy sao?
Nhưng dù sao đi nữa thì
em chỉ còn sống ở đây có hai năm nữa thôi, em sẽ sớm được trả tự do. Nhưng có
một điều làm em cảm thấy rất sợ, em sợ rằng một ngày nào đó tình cảm em dành
cho hắn quá sâu nặng khiến em không thể rời xa hắn. Em sợ mình sẽ không đủ dũng
khí để rời khỏi nơi đây, mặc dù hắn đã nhiều lần làm tổn thương em nhưng hắn có
biết dù cho hắn có làm gì em đi nữa thì em cũng sẽ không hận hắn, không ghét
hắn. Vì nếu đem em ra làm trò chơi khiến hắn có thể vui thì em cũng sẽ cam
lòng. Không phải là vì em không biết yêu quý bản thân mình mà vì em không muốn
nhìn thấy hắn buồn. Chấp nhận hy sinh cho một kẻ đã làm cho em đau khổ suốt tám
năm, có phải… em rất ngốc không?
…
Nhìn sơ qua những bộ đồ
đắt tiền trong tủ quần áo mà hắn đã sai người chuẩn bị cho em khi em mới dọn
về. Những tưởng sẽ không bao giờ được mặc chúng nhưng hôm nay em sẽ chọn cho
mình một chiếc váy thật đẹp, em muốn biết xem mình mặc váy có còn đẹp như ngày
đó ba mẹ vẫn thường khen em hay không?
Từ trong nhà tắm bước
ra, em hệt như một thiên sứ thuần khiết. Trong chiếc váy màu trắng tinh khôi
ngắn tay, cổ tròn, bên trong là vải cotton và bên ngoài là vải ren được kết hợp
rất hài hòa cộng thêm chiếc thắt lưng buộc nơ đằng trước tôn lên vòng eo nhỏ
nhắn của em. Với làn da trắng mịn màng và mái tóc đen dài ngang lưng, trông em
hệt như một cô công chúa thực sự!
Mở tủ, em lấy ra một
đôi dày búp bê cùng màu mang vào, em ngạc nhiên khi đôi giày vừa như in. Ngắm
mình trong gương một lúc rồi em cầm theo một chiếc túi xách và một ít tiền bước
ra khỏi phòng.
Không biết hắn đã dậy
từ lúc nào nhưng khi em vừa mở cửa thì đã thấy hắn ngồi ở ghế sofa, không xem
ti vi cũng không làm việc trên máy tính như mọi khi, em cảm thấy hơi lạ. Khẽ
bước đến chỗ hắn, em chào hắn như thường ngày em vẫn làm:
– Thiếu gia! Chào buổi
sáng!
Nghe tiếng em, hắn quay
lại nhìn. Đôi mắt cố mở to hết sức có thể để nhìn con người trước mặt, nhìn từ
trên xuống dưới rồi nhìn từ dưới lên trên, hắn tự hỏi liệu đó có phải là em –
người mà hắn luôn hành hạ bấy lâu không? Hắn khá ngạc nhiên trước sự lột xác
hoàn toàn mới này của em, dù không thích hay yêu mến gì em những hắn cũng không
phủ nhận rằng hôm nay… em thực sự rất đẹp!
Cố kìm nén lại cảm xúc
để không bị dao động trước em, hắn hỏi:
– Cô định đi ra ngoài
à?
– Vâng! Tôi chỉ đi một
chút rồi về ngay, không lâu lắm đâu ạ!
– Cô không cần phải về
sớm, hôm nay tôi cho phép cô nghỉ cả ngày để làm gì tùy thích.
Hắn nói nhưng không
nhìn em vì hắn không biết mình sẽ làm ra được chuyện gì khi ánh mắt của em cứ
nhìn chằm chằm vào hắn như vậy. Cố nén nước bọt lắm hắn mới nói ra được những
lời đó. Còn em, em ngây người ra khi nghe hắn nói thế, hôm qua em còn tưởng là
hắn sẽ không cho em đi nữa chứ đừng nói chi là đi cả ngày. Cố trấn tĩnh lại
mình để không nhảy cẫng lên vì vui sướng trước mặt hắn, em cúi đầu cảm ơn hắn
rối rít. Em vừa định quay đi thì bị hắn kêu lại:
– Chờ đã!
– Dạ? – Em dừng bước và
quay lại theo tiếng gọi của hắn.
Hắn đứng dậy, tiến về
phía em. Móc trong túi ra một chiếc iPhone bốn
màu trắng mà hôm qua hắn mua đưa cho em trong khi em không hiểu gì cả. Trong
lúc em còn ngây người ra đó thì hắn nói:
– Tôi đã lưu số điện
của tôi và Liz vào đó rồi, có chuyện gì cô có thể gọi. Mà cô có biết cách sử
dụng nó không vậy?
Em nhìn hắn, lắc đầu
một cách vô thức. Từ nhỏ đến lớn em có bao giờ đụng đến điện thoại đâu mà biết
xài.
Hắn thở dài rồi lấy lại
điện thoại từ tay em, chỉ em cách nghe máy, cách gọi, cách nhắn tin. Hắn chỉ
rất tận tình còn em thì chăm chú lắng nghe, chỉ xong hắn hỏi:
– Cô đã hiểu chưa?
Em mỉm cười rồi nhẹ gật
đầu, hắn đưa điện thoại cho em rồi quay trở lại ghế, miệng không quên nhắc:
– Trời lạnh! Cô nên lấy
thêm áo khoác mặc vào.
Lời nhắc nhở đầy sự
quan tâm, lo lắng của hắn làm em bất giác mỉm cười. Hiếm khi được hắn quan tâm
như thế nên em sẽ nghe theo.
Sau khi em đi khỏi, chỉ
còn hắn một mình trong ngôi nhà rộng lớn. Cảm giác cô đơn, trống trải như trước
khi em dọn tới đây lại ập đến. Em chỉ vừa đi khỏi có mấy phút thôi mà hắn đã
cảm thấy cô đơn, buồn tẻ như vậy thì sau này khi trả lại tự do cho em hắn sẽ
cảm thấy như thế nào đây?
Hắn bỏ tiền ra mua điện
thoại cho em cũng chỉ muốn khi có chuyện gì em sẽ nghĩ đến hắn mà gọi cho hắn,
mặc dù hắn biết một khi đã có tên Liz trong danh bạ thì sẽ không tới lượt hắn
đâu. Hắn chỉ muốn trong điện thoại em có độc nhất mỗi tên của hắn mà thôi nhưng
vì không muốn em nghĩ khác hay hiểu lầm nên hắn mới lưu số của Liz vào. Còn
việc hắn bảo em mặc thêm áo khoác vào là vì hắn không muốn em ăn mặc hở hang
như thế khi ra đường, nhỡ có tên yêu râu xanh nào làm hại đến em thì sao? Hắn
chợt nghĩ tại sao mình lại quan tâm đến em nhiều như thế? Lẽ nào trong giây
phút nhất thời trái tim vốn đã bị đóng băng từ lâu của hắn bị em làm cho tan
chảy rồi sao?
Hắn lắc đầu, cố xua đi
những ý nghĩ điên rồ đó và cố tìm một lý do biện minh cho thứ tình cảm ngớ ngẩn
đang dần ló dạng, hắn lo cho em chỉ là không muốn mất đi một người hầu, một món
đồ chơi rẻ tiền mà thôi.
Nhưng có một điều mà
hắn không hề nhận ra là tại sao phải cần một người hầu như em trong khi nếu cần
thì hắn không hề thiếu? Tại sao cứ phải là em mà không phải ai khác?
…
Bước ra khỏi nhà với
tâm trạng vô cùng phấn khởi, em nở một nụ cười tươi rồi tung tăng bước đi.
Con đường em đang đi
tuy lạ nhưng mà quen, qua bao năm, quả thật có nhiều thay đổi nhưng ấn tượng
của em về mọi thứ ở đây thì vẫn vậy. Từng con đường, ngóc ngách ở đây em đều
nhớ tất vì lúc còn là ăn mày, em đã đi qua đi lại rất nhiều lần. Tuy nhiên, tòa
nhà mà em đang ở nằm sâu trong một con đường tối và vắng vẻ nên em chưa từng
đặt chân đến. Một lần, do mãi đuổi theo một con chó con đi lạc nên em mới vô
tình nhìn thấy nó – một tòa nhà cao đồ sộ với hơn cả chục tầng. Do hiếu kỳ, em
nhìn vào bên trong tòa nhà và không đuổi theo con chó ấy nữa. Đây là lần đầu
tiên em thấy một tòa nhà vừa cao vừa đẹp như vậy. Nhưng em biết không? Chính vì
sự hiếu kỳ ngày đó của em mà đã khiến cho em sống trong những ngày tháng tủi
nhục bị chà đạp.
Trở lại với hiện tại,
em đang cảm thấy rất vui vẻ với những điều trước mắt. Em thầm cảm ơn hắn, cảm
ơn vì đã cho em làm những gì mình thích vào ngày hôm nay.
Một cơn gió mát khẽ
luồn vào tóc em và mơn man khắp da thịt. Em lắng tai nghe những chú chim sơn ca
hót chào ngày mới trên những cành cây cao. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi
trên bầu trời, chúng đang nô đùa cùng gió cứ như gió đi đâu thì mây sẽ theo đó.
Bất giác, miệng em ngân lên một giai điệu không rõ tên. Vừa hát em vừa chạm tay
vào những tán lá vẫn còn đọng hơi sương, cảm giác man mát chạy dọc theo ngón
tay đến tận vào tâm hồn em. Cứ thế, em từ từ hòa mình vào thế giới thiên nhiên
tươi đẹp ấy.
Rầm!
Vì mải lo hòa mình vào
thiên nhiên mà không để ý đến những gì xung quanh nên em vô tình va vào một
người nào đó và ngã phịch xuống đất.
– Xin lỗi! Em có sao
không?
Người mà em đụng phải
vội vàng xin lỗi và đỡ em đứng dậy. Em lấy tay phủi phủi chiếc váy của mình rồi
ngước lên xin lỗi người kia:
– Xin lỗi! Tôi không cố
ý!
Trước mặt em là một
người thanh niên trẻ có gương mặt điển trai và ăn mặc rất lịch sự, mặc đồ vest
và thắt cà vạt. Người ấy có đôi mày rậm, sống mũi cao, thẳng và đôi mắt to màu
xanh biếc chẳng khác gì một tượng điêu khắc hoàn mỹ. Khác với hắn hay để tóc
nằm thì người này lại để tóc đứng, làm cho gương mặt có phần trở nên sáng hơn.
Còn người thanh niên
kia khi nhìn thấy em thì không biết nói gì, chỉ nhìn em chăm chăm làm em hơi
ngượng. Em vội xin lỗi người đó lần nữa rồi chạy đi.
– Khoan đã! Cô gì ơi…
Mặc cho người đó gọi
với theo nhưng em vẫn không quay đầu lại. Anh ta tiếc nuối nhìn theo bóng dáng
nhỏ bé đang dần khuất của em rồi tự nói với chính mình:
– Nếu có duyên sẽ còn
gặp lại!
Em dạo từ nơi này đến
nơi khác cốt chỉ để tìm một cửa hàng bán quà tặng sinh nhật mà thôi. Ngày mai
là sinh nhật hắn, em muốn mua một món quà thật ý nghĩa để tặng hắn. Nhưng nhà
hắn giàu thế kia, đâu có thiếu bất cứ thứ gì, nếu em mua một món đồ tầm thường
tặng cho hắn chẳng phải là hoài công vô ích sao? Nếu đã mua không được thì em
tự tay làm lấy vậy.
Nghĩ thế, em liền vào
một cửa hàng bán những loại giấy xếp sao, xếp hạc và nhiều loại giấy xếp khác.
Em nghe người ta nói nếu xếp một nghìn ngôi sao hay một nghìn con hạc giấy thì
điều ước sẽ thành sự thật. Nhưng mà thời gian gấp rút như vậy sao em có thể làm
kịp? Nhưng nếu đã là quà tặng thì không cần phải nhiều nhỉ, chỉ cần một cái
thôi cũng đủ nói lên được sự chân thành của mình.
Em mua một bịch giấy
xếp sao nhiều màu và một chiếc hộp nhỏ màu trắng, sau đó lấy tiền đưa cho cô
bán hàng rồi nhanh chóng rời đi.
Lấy điện ra xem giờ
thấy vẫn còn sớm nên em không vội về nhà. Hắn đã nói là cho em nghỉ cả ngày mà
nên không việc gì phải lo.
Thoải mái dạo chơi trên
con đường dài quen thuộc, em cảm thấy mọi việc như mới xảy ra hôm qua vậy. Mới
ngày nào em còn là một cô bé ăn mày đen đuốc, dơ
bẩn mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ tuổi trăng tròn với khuôn mặt xinh đẹp và
làn da trắng muốt. Em từ một con bé chỉ biết xòe tay xin những đồng bạc lẻ từ
tay người khác nay có thể tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân mình. Dù rằng
những ngày sống với hắn em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc nhưng ít ra hắn đã
không đối xử quá tệ bạc với em. Em cảm kích hắn mặc dù hắn đã cướp đi sự tự do
của em và luôn làm cho em bị tổn thương nhưng hắn đã cho em một cuộc sống mới,
cho em có cơ hội thay đổi bản thân mình. Em luôn biết ơn hắn vì điều đó.
Đi được một đoạn, em
thấy có một cái thùng xốp được đặt ở trước cửa một ngôi nhà lớn. Trên thùng có
một mảnh giấy nhỏ và vài chữ được viết bằng tay, em cầm lên xem thử.
“Ai có lòng tốt thì
nhận nuôi”
Mảnh giấy chỉ có vỏn
vẹn bảy chữ, em không hiểu hàm ý của nó là gì cho đến khi cái thùng xốp đó đột
nhiên động đậy. Em tò mò, nhét vội mảnh giấy vào túi xách rồi mở cái thùng đó
ra.
– Ôi! Dễ thương quá!
Em buột miệng kêu lên
khi nhìn thấy một con chó con bên trong thùng, nó vẫy đuôi mừng rỡ khi thấy ánh
sáng mặt trời sau một ngày một đêm bị chủ bỏ vào đây. Nó nhìn em bằng ánh mắt
biết ơn và sủa lên hai tiếng “gâu gâu” thay lời cảm ơn.
Em bế nó ra khỏi thùng
rồi ôm nó vào người, vuốt ve bộ lông mềm mượt như tơ của nó. Nhìn nó giống như
con chó mà ngày đó em đuổi theo, đáng yêu vô cùng. Em vốn rất thích chó con
nhưng em không thể nhận nuôi nó được vì nơi mà em đang ở không phải là nhà em.
Hơn nữa, đem nó về nuôi hắn không chịu lại xách cổ nó ném ra ban công thì khổ.
– Xin lỗi em! Chị không
thể mang em về nhà được. Chị tin rằng sẽ có người khác tốt hơn chị đem em về
nuôi.
Nói rồi em đặt nó lại
vào trong thùng với vẻ luyến tiếc, vì sợ nó sẽ bị ngạt nên em xé cái nắp thùng
ra để cho ánh sáng lọt vào. Em mỉm cười, sờ đầu nó lần cuối rồi lấy mảnh giấy
lúc nãy ra dán vào thùng, sau đó bỏ đi.
Đi được vài bước, em
cảm thấy có cái gì đó đang đi theo mình, em quay lại nhìn thì không thấy ai hết
nhưng khi em nhìn xuống thì lại thấy con chó ấy lẽo đẽo theo sau. Em ngồi
xuống, bế nó lên để mắt nó đối diện với mắt mình, nói:
– Em đừng đi theo chị
nữa, chị không nuôi em được đâu. Thông cảm cho chị nhé!
Em bế nó lên đi tới chỗ
lúc nãy, dựng lại cái thùng đã bị nó làm ngã
khi cố thoát ra ngoài. Một lần nữa, em đặt nó vào đó. Nó nhìn em bằng ánh mắt
cầu khẩn, mong rằng em sẽ động lòng mà nhận nuôi nó nhưng em không thể.
Lần này em cố bước đi
thật nhanh thậm chí là chạy để nó không kịp đổi theo nhưng khi em vừa quay đầu
lại thì thấy nó đang chạy tới chỗ em. Em càng chạy thì nó lại càng theo. Em thở
dài rồi bế nó lên.
– Thôi được rồi, chị sẽ
đem em về nhà nhưng mà em nhớ là phải im lặng không được để thiếu gia phát hiện
nghe chưa?
Chó con nghe em nói
xong thì hai mắt sáng long lanh, vẫy vẫy cái đuôi thay cho lời đồng ý. Em mỉm
cười rồi chạy đi mua thức ăn cho nó và một cái giỏ xách lớn để bỏ nó vào.
– Em chịu khó ở trong
đây cho đến khi về đến nhà nha.
Sau khi chắc rằng sẽ
không bị ai nhìn thấy, em mới an tâm đi về nhà.