Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 86: Bất Ngờ
Trên con đường quay về nhà, Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi dường như không nói với nhau câu nào, cả hai dường như cũng ngầm hiểu chính Ngôn Ngôn chính là người muốn Hàn Vũ Hi mãi mãi cũng không thể nhớ lại mà cho anh uống loại thuốc đó.
Bạch Uyển Đình thật sự muốn cho Ngôn Ngôn một viên đạn để tàng hình khỏi thế gian này, nhưng nhìn lại Hàn Vũ Hi, cũng chính là vì cô ta đã cứu chồng cô một mạng, nên Bạch Uyển Đình đành xem như không hay biết đợi mọi thứ tiếp diễn.
Buổi sáng của ngày đầu tuần thật làm con người ta sảng khoái, Bạch Uyển Đình thức dậy từ sớm nhưng lại không nhìn thấy Hàn Hằng đâu cả, lần này Bạch Uyển Đình cũng không mấy hoảng hốt, vì cô nhớ ra tối qua Hàn Hằng ngủ ở phòng của Hàn Vũ Hi.
Bạch Uyển Đình lười biếng khoác lên mình chiếc áo choàng mỏng manh che đi làn da trắng nõn sau chiếc váy bóng loáng, cô bước đến trước cửa phòng của Hàn Vũ Hi, rụt rè gõ cửa: “Cốc… cốc… cốc…”
Bên trong vẫn không truyền ra bất cứ động tĩnh nào, Bạch Uyển Đình đưa tay gõ cửa lần nữa, cô im lặng lắng nghe âm thanh bên trong căn phòng, trong đầu cô còn tưởng tượng ra một Hàn Vũ Hi đang ngủ say, nằm cạnh một Hàn Hằng bé xíu vẫn còn say giấc, đôi môi xinh đẹp bất giác mỉm cười.
Chờ một lúc lâu, vốn không phải là một con người quá kiên nhẫn, Bạch Uyển Đình quyết định mở cửa phòng bước vào.
Đôi mắt cô đảo quanh căn phòng sáng rực, mọi thứ vẫn như cũ dường như không có chút thay đổi nào, những kỷ niệm trước kia liền ùa về trong thoáng qua, Bạch Uyển Đình đi đến chiếc giường ngủ, đến một bóng dáng cũng không thấy.
Bạch Uyển Đình cũng có chút ngẩn người, cô xoay người định đi ra ngoài thì khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi vẻ giật mình, đôi chân loạng choạng ngồi bịch xuống giường.
Hàn Vũ Hi xuất hiện bất thình lình trước mặt cô, mùi hương của xà phòng thoang thoảng hòa cũng mùi hương đặc trưng của anh khiến đầu óc Bạch Uyển Đình có chút choáng váng, anh chỉ quấn trên người chiếc khăn tắm màu trắng ở eo, cơ bắp trên người từng múi một lộ rõ trước mặt Bạch Uyển Đình, những giọt nước còn chưa kịp lau khô, lấm tấm trên bờ ngực vạm vỡ của Hàn Vũ Hi.
Đôi mắt của Bạch Uyển Đình bất giác không rời được vẻ quyến rũ đó của Hàn Vũ Hi, đôi má ửng đỏ lên ngượng nghịu.
Hàn Vũ Hi không nói gì, chỉ đưa đôi mắt chứa chút ám muội nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh mai của Bạch Uyển Đình đang đờ ra trên giường, từ từ tiến lại gần.
Nhận ra sự tấn công từ trong đôi mắt đó của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình chợt cảm thấy bị nhỏ bé trước sự uy vũ của anh, cô hoàn hồn, luống cuống đứng dậy cố gắng né tránh ánh mắt của anh rồi cất giọng: “Tôi… tôi sang đây chỉ để tìm Hằng Hằng…”
Vừa dứt câu, Bạch Uyển Đình bước chân rời đi nhanh chóng lướt qua Hàn Vũ Hi, nhưng tình hình lại không ngoài dự đoán của cô, Hàn Vũ Hi đưa đôi tay rắn chắc cũng anh kéo lấy cánh tay Bạch Uyển Đình lại, làm cô không thể đứng vững mà ngã vào lòng của Hàn Vũ Hi.
Truyện Khác
Con tim nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình lập tức đập loạn nhịp, với tư thế này, khung cảnh này không thể nào làm cô khỏi ngại ngùng, làn da mịn màng của cô chạm lấy từng nơi trên cơ thể Hàn Vũ Hi, từng cơ bắp rắn chắc khiến đôi má của cô trở nên ửng hồng.
Đôi mắt của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang có chút lo sợ của cô, nụ cười nơi khóe môi của Hàn Vũ Hi khẽ cong lên, nhìn vào sự yếu đuối đó của người con gái trong lòng dường như Hàn Vũ Hi không có ý định buông tha, ngược lại ngày càng tấn công khiến Bạch Uyển Đình không thể chạy thoát.
Từ góc độ này, Bạch Uyển Đình có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Hàn Vũ Hi, cảm giác này, ánh mắt này, mùi hương này quen thuộc đến nỗi chỉ cần một nét thoáng qua cô cũng có thể nhận ra anh, đôi mắt long lanh của của Bạch Uyển Đình nhìn anh khẽ cất giọng: “Vũ Hi… anh nhớ ra rồi đúng không?”
Khóe môi của Hàn Vũ Hi ngày càng hiện ra ý cười, anh ghé vào sát tai của Bạch Uyển Đình hạ giọng đáp: “Anh nhớ rõ đến nỗi, trên người của bà xã anh có bao nhiêu nốt ruồi, ở vị trí nào anh đều nhớ rõ…”
Mặc dù không giấu được vẻ ngại ngùng khi nghe thấy câu nói bá đạo đó của Hàn Vũ Hi, nhưng đôi mắt của Bạch Uyển Đình vẫn ứa ra giọt nước mắt vui mừng lấp lánh, cuối cùng mọi thứ cô cố gắng bao lâu qua cũng không uổng phí, ông trời cuối cùng cũng mang Hàn Vũ Hi về với cô rồi.
Bạch Uyển Đình nở nụ cười trên môi nở rộ đưa hai tay ôm lấy cổ của Hàn Vũ Hi: “Em biết… em biết anh nhất định sẽ nhớ ra mà…” Giọt nước mắt cũng từ từ lăn trên đôi má.
Nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của người con gái trong lòng, trái tim của Hàn Vũ Hi có chút nhói lên, anh hiểu được tất cả những khổ sở mà cô phải chịu suốt thời gian qua.
Hàn Vũ Hi nhẹ nhàng bế Bạch Uyển Đình trên tay, đặt cô xuống chiếc giường nhung mềm mại, anh cúi đầu hôn lên đôi mắt của cô, rồi cất giọng dịu dàng: “Anh xin lỗi, để bà xã của anh chịu khổ rồi, gầy dựng lại Hàn gia đã khó, còn phải một mình sinh Hằng Hằng ra đời… bây giờ anh quay về rồi, nhất định sẽ bù đắp mọi thứ cho em.”.