Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 82: Gặp Lại
Nụ cười trên môi của Bạch Uyển Đình cũng khẽ cong lên đắc ý, cô cất giọng lạnh lẽo đáp lại cảnh sát Liêu: “Không ngờ cảnh sát Liêu đây còn nhớ đến Bạch Uyển Đình này.”
Tiếng cười nịnh nọt vang lên từ đầu dây bên kia, cảnh sát Liêu liền đáp: “Sao mà em dám quên chị Bạch đây được, những chuyện chị đứng ra giúp em mang ơn còn không hết.”
Vốn không có tính vòng vo, Bạch Uyển Đình đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đang ở Bắc Kinh, cần gặp một người nhưng có lẽ hơi khó.”
Giọng điệu của cảnh sát Liêu trong điện thoại cũng làm ra vẻ tức giận thay cho Bạch Uyển Đình, ông nói: “Ai mà gan trời như thế, chị Bạch cho em xin một cái tên, nếu được nhất định em sẽ không làm ngơ.”
Đôi môi nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình khẽ mấp máy, ngữ điệu lạnh lẽo: “Ngôn Hà.”
Nghe đến cái tên mà Bạch Uyển Đình vừa nói ra, giọng cười của cảnh sát Liêu từ đầu dây bên kia thốt lên: “Tưởng ai, Ngôn Hà là chuyện nhỏ, để em nói chuyện với hắn ta.”
Bạch Uyển Đình vừa tắt máy, chưa đến hai phút sau người đàn bà lúc nãy đã ra mở cửa, cánh cổng vừa mở ra, dường như nét mặt của bà ấy cũng đã thay đổi một trăm tám mươi độ, thái độ niềm nở nhìn Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: “Ông chủ cho mời cô Bạch vào trong.”
Nghe thấy câu nói ấy, khóe môi của Bạch Uyển Đình cũng cong lên đắc ý nhìn sang Triết Vỹ bên cạnh nét mặt hài lòng.
Trời cũng vừa sụp tối, ánh đèn sa hoa của căn nhà cũng nổi lên như một cung điện đi ra từ cổ tích, Bạch Uyển Đình cùng Triết Vỹ đi theo bà quản gia, bước vào sảnh lớn của ngôi nhà.
Vừa bước vào phòng khách Bạch Uyển Đình đã thấy Ngôn Hà ngồi ở sô pha đợi khách, vừa thấy bóng dáng của Bạch Uyển Đình bước vào ông liền thay đổi sắc mặt mừng rỡ.
Ngôn Hà đứng dậy, đi đến phía Bạch Uyển Đình nở nụ cười tươi chào đón: “Cô Bạch, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được diện kiến.”
Nhìn thấy được sau vẻ mặt đó là một bộ mặt không mấy bằng lòng, Bạch Uyển Đình cũng diễn chung với ông ấy, cô nở nụ cười đáp lại: “Thế mà tôi còn tưởng ông Ngôn đây không có ở nhà, nhưng hai phút sau đã về đến rồi, thật là hân hạnh.”
Nụ cười trên mặt Ngôn Hà bất giác cứng lại, nhưng rồi nhanh chóng điều chỉnh lại rồi cất giọng: “Cô Bạch đây đến, thì bận mấy tôi cũng phải gặp thôi… không biết hôm nay cô Bạch đến đây có chuyện gì?”
Bạch Uyển Đình thông thả ngồi xuống sô pha, chân bắt chéo tư thế thoải mái cất giọng điềm tĩnh mặc dù trong lòng đã thành lửa đốt: “Tôi đến đây tìm người.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Lương Duyên Oan Nghiệt
4.
Vi Quang
=====================================
Nghe đến đây khuôn mặt bất ngờ của Ngôn Hà liền bị Bạch Uyển Đình nhìn đấy, điều đó chứng tỏ những thông tin cô biết được là không sai.
Một vài giây sau đó Ngôn Hà mới mỉm cười lấy lệ đáp: “Nhà chúng tôi chỉ có hai ba con, không biết… chị Bạch đây muốn tìm ai?”
Lời của Ngôn Hà vừa dứt, ở ngoài cửa đã truyền vào giọng nói: “Ba ơi, con về rồi… hôm nay…” Âm thanh dần dần nhỏ đi rồi lặng im trong không khí căng thẳng.
Bạch Uyển Đình đưa đôi mắt nhìn vào Ngôn Ngôn, con gái của Ngôn Hà vừa từ cửa bước vào với đôi mắt bình thản.
Nhưng dường như ngược lại hoàn toàn với vẻ bình tĩnh đó của Bạch Uyển Đình là khuôn mặt hốt hoảng của Ngôn Ngôn.
Những kí ức xưa cũ cũng cứ thế ùa đến, Ngôn Ngôn không thay đổi mấy so với lúc trước, chỉ là nhìn dáng vẻ trưởng thành hơn một chút.
Bạch Uyển Đình lúc này liền nhớ lại những năm tháng xưa đó, Ngôn Ngôn là bạn học chung cấp ba với cô, nhưng cũng là người không lúc nào không xoáy vào vết thương vụ án của ba cô, sau nhiều năm gặp lại, Bạch Uyển Đình cũng không một chút quên đi cảm giác đó.
Giọng nói lắp bắp của Ngôn Ngôn cất lên, ngón tay chỉ vào Bạch Uyển Đình trước mặt: “Cô… cô… là cô…” Không khó để thấy vẻ mặt xám xịt của Ngôn Ngôn lúc này, Bạch Uyển Đình trước mắt cô thay đổi rất nhiều, không còn vẻ ngây thơ, yếu đuối như lúc còn là một học sinh nữa.
Ngôn Hà cũng không giấu được vẻ khó xử, ông nhìn sang sắc mặt có chút khó coi của Bạch Uyển Đình, liền làm ra vẻ tức giận nói về phía con gái: “Ngôn Ngôn, không được cư xử như vậy, mau chào chị Bạch đi.”
Nghe câu nói của ba mình, Ngôn Ngôn trợn tròn mắt nhìn về khuôn mặt của Ngôn Hà đang méo mó: “Chị Bạch sao? Cô ta bằng tuổi với con mà.”
Con tim của Ngôn Hà dường như chỉ thiếu điều nhảy tọt ra ngoài đất thôi, ông biết rõ thân phận của Bạch Uyển Đình bấy lâu nay, để một người con gái có sức ảnh hưởng ở cái xã hội ngầm này như vậy thì cô quả thực không đơn giản.
Ngôn Hà liền làm ra vẻ tức giận, ông đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Ngôn Ngôn quát: “Nói bậy, mau xin lỗi chị Bạch ngay!”
Bị mắng một cách oan uổng, Ngôn Ngôn bày ra vẻ mặt ấm ức nhưng cũng mở miệng: “Chị Bạch!”
Khóe môi của Bạch Uyển Đình lập tức cong lên, nhưng ngay đó lập tức cứng lại, ánh mắt cô đặt lên bóng dáng đang bước vào nhà.
Đôi mắt mở to hơn như muốn nhìn kỹ khuôn mặt quen thuộc trước mặt, miệng khẽ lẩm bẩm: “Vũ Hi…” Nhưng dường như Hàn Vũ Hi trước mặt chẳng có chút phản ứng gì với cô.
Bên cạnh, Triết Vỹ dường như có phần bình tĩnh hơn, anh khẽ lay Bạch Uyển Đình đang ngớ người.
Lập tức hiểu được tình huống, Bạch Uyển Đình cất giọng: “Người tôi muốn tìm đây rồi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt Ngôn Hà cũng không mấy bất ngờ, nhưng thay vào đó có phần lo lắng, ông đảo mắt nhìn sang Ngôn Ngôn dò xét rồi cất giọng: “Thì ra… cậu Hàn là người quen của cô Bạch đây.”
Vừa nghe thấy vậy, Ngôn Ngôn liền chạy đến khoác lấy cánh tay của Hàn Vũ Hi trong sự ngỡ ngàng của Bạch Uyển Đình.
Khuôn mặt Ngôn Ngôn trở nên vui vẻ, cô nói với Hàn Vũ Hi bên cạnh: “Hàn Dương, anh về rồi.”
Bạch Uyển Đình như không tin vào tai mình, cô từ từ đứng dậy, cất giọng: “Hàn Dương?” Cô cố gắng bước từng bước chân nặng nề đến chỗ Hàn Vũ Hi, nhưng bên ngoài cố giữ vẻ bình tĩnh vốn có.
Khuôn mặt của Hàn Vũ Hi dường như ốm hơn trước, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có ánh mắt của anh nhìn cô là khác đi rất nhiều, không còn cảm giác ấm áp ngày trước, bây giờ chỉ toàn sự lạnh lẽo, xa lạ..