Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 77: Bóng Dáng Quen Thuộc


Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 77: Bóng Dáng Quen Thuộc


Buổi sáng Bạch Uyển Đình thức dậy từ rất sớm, tối qua dường như cô không được ngon giấc cho lắm, ngày sinh nở cận kề, bụng to khiến Bạch Uyển Đình cũng không thoải mái lắm.
Cô ngồi trên sô pha nhìn ra phía cửa sổ, nơi cao vút có những áng mây xanh ngắt bay lượn, bàn tay khẽ vuốt lên chiếc bụng to tướng, nặng trịch, cảm nhận sự chuyển động trong đó, đôi môi xinh đẹp khẽ cất giọng: “Con của chúng mình, sắp chào đời rồi, anh có vui không?”
Tiếng gõ cửa vang lên làm Bạch Uyển Đình bị làm cho giật mình, cô cất giọng: “Vào đi.”
Triết Vỹ mang trên tay đồ ăn sáng bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn trước mặt Bạch Uyển Đình cất giọng: “Chị ăn đi, hôm nay có lịch khám thai với bác sĩ.”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Là hôm nay sao?”
“Đúng vậy.” Triết Vỹ khẽ gật đầu, anh nói tiếp: “Tôi đã mua tất cả những đồ dùng em bé và cho mẹ cần thiết hết rồi, hôm nay chị muốn mua thêm gì để tôi đưa chị đi mua.”
Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười thắc mắc: “Sao cậu biết được nên mua những gì?”
Không vòng vo, Triết Vỹ lập tức trả lời: “Tôi hỏi dì Triệu, dì ấy kêu mua những gì, tôi mua đó.


Chị chưa chắc nhiều kinh nghiệm như dì Triệu đâu đừng nghi ngờ.”
Uống cạn ly sữa trên tay, Bạch Uyển Đình đáp: “Tôi đâu có định nghi ngờ dì Triệu, tôi nghi ngờ anh.”
Triết Vỹ khẽ chau mày bày ra vẻ mặt chịu đựng rồi cất giọng: “Được rồi, chị ăn xong rồi chuẩn bị sớm, tôi đợi chị dưới lầu.”
Ngước nhìn Triết Vỹ rời đi, Bạch Uyển Đình mới đáp: “Được, tôi xuống ngay!”
Bệnh viện luôn là nơi đông đúc nhất mà không cầm phân biệt ngày thứ hay ngày cuối tuần, Triết Vỹ dắt Bạch Uyển Đình rẽ sang khu phụ sản đặc biệt, nơi đây khác hẳn với vẻ ồn ào ở sảnh lớn.
Khu này là nơi đặc biệt chỉ dành riêng cho Bạch Uyển Đình khám thai, bác sĩ cũng là người kỳ cựu được Triết Vỹ cân nhắc rất kỹ.

Nơi khám nằm ở lầu hai, Triết Vỹ và Bạch Uyển Đình vừa bước ra khỏi thang máy, bác sĩ Hà liền bước đến chào đón.
Vẻ niềm nở trên khuôn mặt của bác sĩ Hà hiện rõ, ông cất giọng: “Cô Bạch, anh Triết! Mời vào trong.”
Cũng giống như những lần khám trước, Bạch Uyển Đình luôn mong chờ nhìn thấy hình ảnh siêu âm của đứa bé trong bụng.

Ánh mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc, trong lòng cô lại không kìm được mà nhớ đến Hàn Vũ Hi, một cảm giác nhoi nhói âm ĩ nơi ngực trái lại tái phát nhưng có lẽ không có nào trị được.
Sau khi khám xong, bác sĩ Hà cất giọng: “Hai người chờ một chút, tôi sẽ báo kết quả ngay.”
Khuôn mặt lo lắng của Triết Vỹ không tài nào giấu được, anh lập tức trả lời bác sĩ: “Được.”
Có lẽ mùi thuốc khử trùng là đặc sản riêng của bệnh viện, mặc dù đã từng làm ở bệnh viện nhưng lần này quả thực Bạch Uyển Đình chính thức trở thành antifan của mùi thuốc khử trùng này.

Khẽ chau mày, cô quay sang Triết Vỹ nói: “Tôi ra ngoài đợi anh cho thoáng, anh ở đây lấy kết quả.”
Thấy Bạch Uyển Đình không được thoải mái khi ở đây như vậy, Triết Vỹ cũng nhanh chóng đồng ý: “Vậy chị đi gần thôi nha, tí nữa tôi đi tìm chị.”
Làn gió nhẹ nhàng khẽ đưa mái tóc của Bạch Uyển Đình, đôi chân bước đi có chút chậm rãi, bàn tay cẩn thận ôm lấy chiếc bụng đã rất to như để cảm nhận sinh linh bé nhỏ đang cựa quậy, đứng ở hành lang trên tầng hai này, nhìn xuống dòng người tấp nập phía dưới, cô chợt thấy con người dường như bé nhỏ lại rất nhiều.
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình chợt nhận ra gì đó trong đám đông phía dưới, khuôn mặt không giấu nổi sự hốt hoảng, đôi chân bắt đầu loạng choạng bước lại hướng thang máy, đôi mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng hòa lẫn dưới đám đông kia.
Đôi môi của Bạch Uyển Đình bắt đầu run run: “Vũ Hi… Vũ Hi…”
Tiếng kêu như bị nghẹn lại ở cổ họng, Bạch Uyển Đình khó khăn gào lên từng chữ: “Em ở đây… Vũ Hi…”
Bóng dáng cao lớn quen thuộc nổi bật giữa đám người bên dưới dường như không chút phản ứng với tiếng kêu của Bạch Uyển Đình.

Trên tầng, Bạch Uyển Đình bộ dạng gấp rút, ngón tay không ngừng bấm thang máy, nhưng dường như đối với cô lúc này, từng giây trôi qua đều là một cực hình, nếu cứ để thời gian trôi qua như vậy, có thể cô sẽ bỏ lỡ người mà cô đến nằm mơ cũng muốn gặp anh.
Ánh mắt Bạch Uyển Đình nhanh chóng liếc qua chiếc thang bộ sâu hun hút, suy nghĩ một điều gì đó rồi đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng nặng nề của mình, có lẽ điều cô nghĩ trong này lúc này bắt cô phải đặt cược.
Lúc này Triết Vỹ nghe tiếng kêu của Bạch Uyển Đình, từ trong phòng bệnh hớt hải chạy vụt ra, trước mắt anh chỉ kịp thấy bộ dạng bối rối của Bạch Uyển Đình lao từ trên xuống cầu thang xuống với tốc độ nhanh chóng.

Con tim nhỏ bé của Triết Vỹ lúc này như ngừng đập, chỉ kịp la lên: “Chị điên sao?” Rồi như một mũi tên, anh lao đến chỗ Bạch Uyển Đình.
Chẳng mất đến mấy giây, Bạch Uyển Đình đã xuống lầu, hình dáng quen thuộc vẫn còn đó, trước mắt cô, đôi tay ôm lấy chiếc bụng, hai hàng chân mày xinh đẹp khẽ chau chặt lại như nén đi cơn đau lúc này.
Bạch Uyển Đình không chần chừ lao về phía trước hét lên: “Vũ Hi!” Mặc kệ bậc thềm ở trước mặt, đôi chân nhỏ nhắn vấp phải bậc thang trước mặt, tiếng kêu vừa dứt, cũng là lúc Bạch Uyển Đình ngã nhào xuống đất.
Cảnh tượng xảy ra trước mặt Triết Vỹ làm anh không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, anh vội chạy đến đỡ Bạch Uyển Đình đang đau đớn nằm lên tay mình, nước mắt chảy ra, giọng nói run rẩy: “Không sao đâu, chị nhất định không sao.”
Máu của Bạch Uyển Đình từ từ tuôn ra ướt cả một vùng đất, một màu đỏ tươi, khuôn mặt cô không giấu nổi đau đớn tột độ, bàn tay nắm chặt lấy Triết Vỹ, ánh mắt vẫn không rời hình dáng người đàn ông đằng xa kia, miệng Bạch Uyển Đình thì thầm không còn chút sức lực: “Vũ Hi… là Vũ Hi…”
Trước mắt Bạch Uyển Đình khung cảnh trước mặt trở nên mờ dần, tiếng kêu của Triết Vỹ cô cũng dần không nghe thấy được nữa, hình dáng người đàn ông cao ráo, quen thuộc hơn bao giờ hết dần trở thành một mảng mờ rồi biến thành một màu đen sâu thẩm.

Bạch Uyển Đình ngất đi, ngón tay xinh đẹp vẫn đang chỉ về hướng người đàn ông kia, một chút cũng không lệch đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.