Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 73: Chị Bạch Ra Tay


Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 73: Chị Bạch Ra Tay


Sự phẫn nộ không thể giấu được qua đôi mắt rực lửa của Triết Vỹ, anh thực sự không ngờ trong tổ chức lại có nhiều người tham lam thế này, lúc còn sống, anh Hàn cho họ cả tình lẫn nghĩa, lúc nằm xuống lại không nhận được một chút nghĩa nào.
“Muốn hỗ trợ sao? Được!” Triết Vỹ cất giọng lạnh lẽo.

Nói rồi, đôi tay của anh nhanh chóng đặt vào nơi thắt lưng, lấy ra một khẩu súng, trực tiếp gài đạn rồi chĩa thẳng vào tên vừa nói.
Khuôn mặt của hắn lập tức lộ lên vẻ sợ sệt, sắc mặt dường như tái xanh lại, đôi chân vô thức lùi về phía sau, miệng lắp bắp: “Muốn… muốn giết người sao?”
Không một chút xúc, ánh mắt mang một sát khí từ từ bước tới gần tên đó, súng vẫn không lệch đi dù một centimet, ngón trỏ chuẩn bị nổ súng thì tiếng gọi đằng sau kịp thời làm Triết Vỹ ngừng lại.
“Khoan đã.” Giọng của Bạch Uyển Đình cất lên.
Bạch Uyển Đình mặc trên người chiếc váy màu đen sang trọng, khoác một chiếc vest bên ngoài làm cô tăng thêm nét quyền lực.


Lối trang điểm không còn nhẹ nhàng như trước, cô chọn màu son đỏ đậm cùng kẻ mắt sắc bén làm Bạch Uyển Đình ra dáng một người phụ nữ quyền lực hơn rất nhiều.
Từng bước đi chậm rãi toát lên vẻ nghiêm nghị, cô bước đến gần Triết Vỹ khẽ cất giọng: “Tổ chức mình đến lúc cũng phải chỉnh đốn lại rồi nhỉ.”
Ánh mắt của Triết Vỹ cũng lập tức có gì vui mừng, khẽ sáng lên, anh khẽ hạ súng xuống, cúi đầu lùi về phía sau nhường chỗ cho Bạch Uyển Đình.

Vẻ mặt của Bạch Uyển Đình vừa lạnh lẽo, vừa nghiêm nghị, lại vừa gần gũi, khiến người đối diện không thể dễ đoán được suy nghĩ của cô.

Bạch Uyển Đình ngẩng mặt cao hơn một chút, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô làm không phủ nhận được sự quyến rũ lạ thường, cô khẽ cất giọng: “Tôi là vợ của Hàn Vũ Hi, từ hôm nay, tôi sẽ thay mặt chồng tôi đứng ra quản lý mọi chuyện của Hàn gia.”
Ánh mắt của mọi người mắt đầu đặt lên Bạch Uyển Đình vẻ nghi hoặc, mang một chút gì đó là không phục.

Con mắt nhìn người của Bạch Uyển đình cũng không phải dạng vừa, nhìn sơ qua cô lập tức đoán ra được suy nghĩ của mọi người, trước giờ cô không trực tiếp tham gia vào chuyện buôn bán thương trường của Hàn gia, chắc chắn mọi người sẽ không đồng tình với việc cô là người đứng đầu.
Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên, khóe môi của Bạch Uyển Đình khẽ cong lên rồi cất giọng: “Nếu ai không tin tưởng, có thể tự khắc rời đi.”
Mọi người tất cả đều yên lặng nhìn nhau không một tiếng nói, một lúc lâu sau, có một người đứng ra cất giọng: “Được, chị Bạch, tôi sẽ tạm thời tin tưởng vào chị, nhưng tôi sẽ xem chị sẽ làm được gì.”
Ánh nắng mặt trời cũng dần đậm hơn, Bạch Uyển Đình ngồi trên chiếc xe quen thuộc đưa mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, trên cây từng chiếc chồi non hé nở trên nhành cây trơ trọi.

Cô khẽ đưa mắt nhìn lên Triết Vỹ đang lái xe, khẽ cất giọng: “Từ bao giờ mà anh lái xe chậm rãi thế kia?”
Đôi môi Triết Vỹ cũng mỉm cười đáp: “Bây giờ tôi đang chở không phải một người, mà là hai người, sao tôi có thể cẩu thả đây?” Ngừng một chút, nụ cười trên môi cũng có chút cứng lại, anh cất giọng hỏi Bạch Uyển Đình: “Chị muốn đến gặp ông Hamada thật sao? Có vẻ tỷ lệ ông ấy đồng ý lấy hàng của chúng ta với giá ban đầu lá rất thấp.”

Sắc mặt của Bạch Uyển Đình vẫn lạnh lẽo như vậy, không có gì thay đổi, cô khẽ nhếch môi: “Thấp tôi vẫn phải thử, tôi không để tổ chức mà Vũ Hi bấy lâu gây dựng lại sụp đổ được.”
Thành phố Thượng Thành thường được ví như căn bệnh máu nhiễm mỡ, vẻ bận rộn hối hả của dòng người cũng khiến tâm trạng bất giác bị cô đơn.

Triết Vỹ cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn lớn của thành phố, vẻ xa hoa của nó cũng không làm Bạch Uyển Đình bất ngờ lắm.

Cô bước xuống xe, khuôn mặt sáng rực toát lên vẻ quyền lực không thể phủ nhận, hai tên vệ sĩ từ xe đằng sau của Triết Vỹ cũng bước xuống, Bạch Uyển Đình đảo mắt qua Triết Vỹ khẽ cất giọng: “Để tôi vào trong một mình là được rồi!”
Khuôn mặt Triết Vỹ liền hiện lên ý không hài lòng, anh liền đáp: “Không được! Chị đi một mình lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”
Câu nói của Triết Vỹ làm khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười, cô cất giọng: “Anh quên tôi là do ai đào tạo nên sao? Muốn đánh, chưa chắc anh đã nhanh hơn tôi đâu.”
Trong câu nói của Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ cũng tinh ý nhận ra một nét buồn trong đó, suy nghĩ một lúc anh khẽ gật đầu, rồi quay sang ra hiệu cho đàn em ở lại.
Trong không gian rộng lớn, Bạch Uyển Đình bước lại quầy tiếp tân, cô cất giọng: “Tôi muốn gặp ông Hamada Yohi.”
Nhưng dường như tiếp tân liên hệ với ông ấy đều bị từ chối, cô tiếp tân sắc mặt cũng không được tốt quay sang nói với Bạch Uyển Đình: “Ông Hamada không muốn tiếp khách.”

Ánh mắt của Bạch Uyển Đình không hề thay đổi, cô cất giọng chắc nịch: “Vui lòng nói với ông ấy tôi sẽ đợi ở sảnh.” Nói rồi cô bước lại ngồi vào một chiếc bàn gần cửa ra vào để tiện quan sát.
Ánh mặt trời cũng dần ngả sang màu vàng hoe của buổi chiều, những áng mây trôi lượn lờ bên ngoài làm khung cảnh trở nên thơ mộng.

Nhưng nó trái ngược với khung cảnh hối hả bên trong khách sạn, đã trôi qua ba tiếng rồi, mà ông Hamada vẫn không hề xuất hiện.
Bạch Uyển Đình ngồi khẽ tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không vơi đi một chút nào là kiên định.
Tiếng chuông điện thoại ở quầy tiếp tân vang lên, tiếp tân liền nhấc máy, giọng nói của ông Hamada bằng tiếng Anh trong điện thoại vang lên: “Cô ấy vẫn chưa chịu đi sao?”
Tiếp tân đưa ánh mắt nhìn sang Bạch Uyển Đình ở phía sảnh đang chờ đợi rồi đáp: “Cô ấy vẫn còn chờ ông ở sảnh khách sạn thưa ông Hamada.”
Ông Hamada không nói gì, chỉ nghe thấy ông thở dài trong điện thoại rồi cúp máy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.