Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 39: Dương Thần Đừng Cứu
Không gian rừng núi cực kỳ yên tĩnh, giờ đây trong căn nhà gỗ, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bạch Uyển Đình.
“Nín đi, lắm mồm tao cho mày một dao đi gặp ông bà bây giờ.” Tên mặt sẹo khuôn mặt hung dữ, lớn tiếng quát mắng.
Tên râu lúc này bỏ ly rượu trên tay xuống, hắn từ từ đứng dậy, đôi chân chầm chầm tiến lại vị trí của Bạch Uyển Đình.
Ánh mắt cô đáng thương tuôn ra những giọt nước mắt, ướt đẫm cả đôi má.
Tên râu bắt đầu nắm lấy tóc của cô giật ra sau, làm Bạch Uyển Đình có chút đau đớn mà ngửa cổ lên trần nhà.
Ánh đèn trên trần chiếu thẳng vào mắt Bạch Uyển Đình, làm cô có chút nheo lại, Bạch Uyển Đình bắt đầu run rẩy van xin: “Thả tôi ra đi mà… tôi xin các anh.”
Giọng nói của Bạch Uyển Đình ứa đầy nước mắt, tên râu quan sát một lúc mới chịu buông tay ra.
Trong ánh mắt Bạch Uyển Đình đã bắt đầu căm ghét hai tên trước mặt.
Khuôn mặt có chút đắc ý, tên râu vừa bước đi về chiếc ghế của hắn, vừa cất giọng khinh thường: “Đàn bà nào chả giống đàn bà nào, chỉ biết khóc lóc van xin.”
Câu nói vừa dứt, tên mặt sẹo bên cạnh phá lên cười sảng khoái.
Hắn bắt đầu đứng dậy, đôi mắt dán lên người Bạch Uyển Đình dò xét từ trên xuống dưới làm cô bất giác cảm thấy buồn nôn.
Tên mặt sẹo dần dần tiến lại gần Bạch Uyển Đình, khẽ cất giọng: “Con đàn bà này đúng là xinh đẹp, mông còn tròn nữa, làm em xém tí là không kìm được.”
Hai hàng chân mày của Bạch Uyển Đình chau chặt lại, cô nhìn tên mặt sẹo trước mặt với vẻ ghê tởm, những lời hắn vừa thốt ra làm cô cảm thấy nhờn nhợn ở cổ họng.
Nếu không vì sự nghiệp chính thì cô đã sớm một dao cắt đứt cái cổ họng của chúng ra.
Lúc này tên râu đang ngồi uống rượu cũng có vẻ không hài lòng, hắn khẽ hắng giọng rồi nói: “Cẩn thận cái miệng mày, ông chủ này không đùa được đâu nên đừng có làm bừa.” Nói rồi tên râu bước lại, cầm lấy cổ áo của tên mặt sẹo lôi về bàn uống rượu, hắn nhỏ giọng nói tiếp, dường như sợ Bạch Uyển Đình nghe thấy: “Giờ chúng ta chỉ chờ xem có ai đến cứu nó không, rồi đợi lệnh thả lấy tiền, hiểu chưa đồ ngốc?”
Tên mặt sẹo nghe xong, mỉm cười nịnh bợ gật đầu: “Dạ em hiểu rồi đại ca.”
Màn đêm tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng dế kêu inh ỏi sau cơn mưa.
Hai tên râu và mặt sẹo giờ dường như đã ngấm say, bọn chúng ngủ say đến nổi tiếng ngáy còn to hơn cả tiếng dế trong khu rừng.
Bạch Uyển Đình khẽ tự cởi trói cho mình, nút thắt này không làm cô phải mất nhiều thời gian hay công sức đã mở ra một cách dễ dàng.
Cô bắt đầu đứng dậy, cố gắng bước đi không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, dần dần tiến đến chiếc bàn hai tên đó đang nằm, bàn tay khéo léo cầm lấy chiếc điện thoại của tên râu, trực tiếp vào lịch sử cuộc gọi.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, cô bấm vào cái tên được lưu là ông chủ kia, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mỉm cười đắc ý, số điện thoại này hoàn toàn trùng khớp với số của Khương Lỗi mà Bạch Uyển Đình xin được từ Dương Thần.
Quả thật con người của lão Khương Lỗi này vẫn không tin tưởng cô tuyệt đối.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Bạch Uyển Đình nhanh chóng bấm số của Hàn Vũ Hi, gửi cho anh một tin nhắn: “Mọi thứ vẫn ổn, đừng bứt dây động rừng, em sẽ về sớm thôi.” Tin nhắn vừa được gửi đi, Bạch Uyển Đình cũng nhanh chóng chặn số của Hàn Vũ Hi trong điện thoại đi.
Rồi cẩn thận quay về chiếc ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng buộc dây trói vào cổ chân và cổ tay, cô tranh thủ chợp mắt một tí xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong khu rừng hoang vắng này chẳng có xe cộ chạy đông đúc để Bạch Uyển Đình nhận ra trời đã sáng, cô nhắm mắt nhưng chế độ cảnh giác vẫn luôn được bật sẵn, tai cô nghe tiếng chim bên ngoài đang không ngừng hót vang.
Bạch Uyển Đình khẽ mở mắt, trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn.
Một lúc lâu sau, tên râu cũng bắt đầu tỉnh dậy.
“Này, tỉnh dậy đi!” Tên đại ca râu cất giọng khàn khàn, tay lay mạnh tên mặt sẹo đang ngủ say như chết tỉnh dậy.
Giọng nói ngáy ngủ của tên mặt sẹo cất lên: “Sớm vậy đại ca?”
Tên râu cầm chiếc điện thoại bỏ vào túi không chút nghi ngờ, lớn giọng: “Trông chừng nó cho cẩn thận, tao đi lấy thức ăn.”
Khẽ dụi dụi mắt, tên mặt sẹo ngoan ngoãn gật đầu: “Đại ca yên tâm.”
Không khí bắt đầu ấm dần sau cơn mưa rả rích buổi đêm, mặt trời cũng bắt đầu xuất hiện trên ngọn núi phía đông, những tia nắng ấm áp len lỏi vào trong căn nhà gỗ nhỏ bé.
Bạch Uyển Đình không hề rời mắt khỏi tên mặt sẹo vẫn còn đang ngủ nướng đằng kia, thầm tặc lưỡi: “Đúng là có phúc, có mấy con tin được ngoan như mình đâu chứ.”
Vừa nói dứt câu, tên râu đã trở về.
Giọng điệu ngang tàn từ ngoài bước vào mang theo ba phần cơm trên tay, nghe thấy tiếng bước chân của tên đại ca râu tên mặt sẹo mới chịu tỉnh dậy, làm ra vẻ như đã thức giấc từ lâu.
Nhưng lúc này, khuôn mặt của Bạch Uyển Đình lập tức căng thẳng, tên râu không về một mình.
Đằng sau hắn cô nhận ra một bóng dáng quen thuộc, là Dương Thần.
Có lẽ anh đã theo dõi tên râu về đến tận đây, Dương Thần đang nấp ở một gốc cây gần đó để quan sát.
Từ hướng trong nhà nhìn ra, Bạch Uyển Đình khẽ chau mày, cô bắt gặp lấy ánh mắt anh đang nhìn mình như muốn nói hãy yên tâm.
Trong không gian vắng lặng, Bạch Uyển Đình cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh rồi lắc đầu, ra hiệu cho anh rời đi, nhưng một lúc sau Dương Thần vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, ngược lại tư thế anh là tư thế sẵn sàng tiến công.
Trong lòng của Bạch Uyển Đình không thể không lo lắng, cô hiểu rõ tình thế, bọn chúng có dao, Dương Thần lại không biết võ, xông vào đây tám chín phần là gặp nguy hiểm..