Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 36: Trốn Việc


Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 36: Trốn Việc


“Uyển Đình, cậu đi với tớ có ca phẫu thuật gấp.” Dương Thần giọng điệu gấp gáp gọi Bạch Uyển Đình bên cạnh.

Khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng, thật ra đây là đầu tiên Bạch Uyển Đình bước vào phòng mổ, không phải do cô sợ máu hay dao, mà là cô sợ sự không chuyên nghiệp làm cô dễ bị bại lộ.

Bạch Uyển Đình cắn răng đứng dậy thầm nghĩ thôi thì cứ thử một lần, trước sau gì chẳng phải vào đó.

“Được, phải nhờ cậu hướng dẫn cho tớ nhiều, vì tớ sợ chưa quen với nơi này.” Bạch Uyển Đình vừa nói, cô vừa đứng khoác lên mình chiếc áo blouse trắng lên người.

Sắc mặt Dương Thần trở nên ấm áp, anh khẽ gật đầu với cô.

Hai người vội vã tới phòng phẫu thuật, nhưng trước mặt hai người giờ đây phòng phẫu thuật đã đóng chặt cửa.

Y tá đứng ngoài thấy khuôn mặt ngơ ngác của Bạch Uyển Đình và Dương Thần liền lên tiếng: “Bác sĩ Dương, bác sĩ Bạch.


Trưởng khoa Khương không biết vì sao đã vào trong làm phẫu thuật cho bệnh nhân rồi.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Bạch Uyển Đình không giấu được vẻ bất ngờ, cô cất giọng: “Như vậy cũng được sao?”
Y tá nhìn Bạch Uyển Đình rồi khẽ gật đầu: “Trưởng khoa Khương vừa đọc qua hồ sơ bệnh án, liền quyết định đảm nhận ca mổ này.”
Dương Thần đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình bên cạnh rồi mỉm cười giải thích: “Trước giờ là vậy đó, chỉ cần ông ấy thấy phù hợp, lập tức quyết định tự tay mình làm thôi.”
Không đợi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, y tá đã vội ngắt lời: “À tôi quên nữa, trưởng khoa có căn dặn bác sĩ Dương đi lên bệnh viện ở thành phố Sa Hà để kiểm tra thiết bị, rồi bắt đầu chuyển về bệnh viện của mình.”
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thần đáp lời: “Được, tôi lập tức khởi hành.”
“Tớ đi với cậu!” Bạch Uyển Đình bên cạnh liền cất lời.

Nụ cười trên môi Dương Thần liền nở lên tươi tắn: “Được thôi, tớ đi lấy xe.” Nói rồi anh hăng hái chạy đi với vẻ mặt mong chờ.

Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng khẽ nhẹ nhàng chiếu xuống không gian sáng rực của vào hè.

Thành phố Sa Hà này đã rất lâu Bạch Uyển Đình không đặt chân đến, lần gần nhất cũng là chuyện của mười hai năm trước.

Ngồi trên xe, Bạch Uyển Đình mãi nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, con đường bắt đầu xuất hiện những hàng cây phong đỏ rực cả một vùng trời làm, lúc này Bạch Uyển Đình mới nhận ra xe của Dương Thần đã đi được hai tiếng đồ hồ.

Cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm những kí ức xưa cũ về ba, đồng loạt ùa về trong ký ức của cô.

“Có chuyện gì buồn sao?” Dương Thần đang lái xe bên cạnh, cũng không quên để mắt đến Bạch Uyển Đình đang trầm tư.

Cô khẽ mỉm cười lắc đầu: “Không! Tớ chỉ là bị phong cảnh ở đây cướp mất hồn.”
Bạch Uyển Đình vừa nói dứt câu, xe của Dương Thần đột nhiên khựng lại, rồi tấp vào ven đường dưới chân một đỉnh đồi nhỏ.


Cô vội nhìn sang gương mặt ngơ ngác của anh: “Có chuyện gì vậy?”
Dương Thần vẫn đang loay hoay: “Tớ cũng không biết, đừng sợ, để tớ xuống xem xem.” Nói rồi Dương Thần mở cửa bước xuống xe, để lại Bạch Uyển Đình với gương mặt có chút căng thẳng.

Chợt nhận ra điều gì đó, Bạch Uyển Đình cũng không tự cho mình ra đa nghi, nhưng mọi chuyện xảy đến đúng như những gì cô đã nghĩ vậy.

Không lâu sau, Dương Thần lập tức quay lại: “Dường như xe bị hỏng máy rồi.

Để tớ gọi cứu hộ.”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình không có chút bất ngờ, ngược lại còn đang tận hưởng không khí, cô bước xuống xe rồi cất giọng: “Thật hiếm có mới có dịp tận hưởng không khí này, đừng có ủ rũ.”
Nói rồi, Bạch Uyển Đình chạy thẳng đến đồi cỏ xanh mướt trước mặt, trực tiếp ngồi xuống dưới gốc cây phong đỏ già nua.

Dương Thần thấy vậy, cũng nhẹ nhàng bước theo sau Bạch Uyển Đình lên đồi cỏ.

Anh chọn một vị ngồi trí khá đẹp, vì nó cách cô khá xa, nhưng từ khoảng cách này đủ để nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới ánh chiều tà.

Lúc này, Dương Thần đảo mắt lên bầu trời xanh biếc: “Chúng ta lỡ nhiệm vụ rồi, không biết trước khi trời tối thì cứu hộ có đến kịp không?”
Bạch Uyển Đình từ từ nhắm mắt lại, như để tận hưởng một bầu không khí của riêng mình, rồi cô khẽ cất giọng: “Lúc đi học, cậu chưa trốn học hôm nào.


Vậy thì bây giờ, mình trốn làm một hôm đi.”
Câu nói của Bạch Uyển Đình làm Dương Thần không nhịn được bật cười thành tiếng: “Được thôi!”
Nói rồi, Dương Thần cũng đi đến gốc cây cạnh gốc cây của Bạch Uyển Đình, khẽ tựa lưng và đấy, hít thở một chút không khí se lạnh, anh khẽ đưa mắt nhìn bức tranh cảnh sắc hoàn hảo trước mặt.

Chưa bao giờ anh thấy được khung cảnh nào đẹp như thế, nó khiến đầu óc anh chao đảo, có lẽ không phải vì nó có gì, mà là vì nó còn có ai.

Trong không gian yên tĩnh, điện thoại trong túi của Bạch Uyển Đình có chút rung lên, cô khẽ lays từ túi quần ra nhìn vào cái tên màn hình rồi mỉm cười, khẽ bắt máy: “Cháu nghe đây chú Hàn.”
Trong điện thoại, Bạch Uyển Đình có thể cảm nhận được vẻ mặt xám xịt của Hàn Vũ Hi, anh cất giọng lãnh đạm: “Lại đang ở cùng với hắn ta sao?”
Bạch Uyển Đình khẽ cau mày: “Sao lại nói khó nghe như vậy?”
Giọng Hàn Vũ Hi cũng có chút ấm hơn, anh đề cặp đến vấn đề chính: “Em đi khỏi Thương Thành rồi đúng không? Gửi định vị cho anh, anh cho người theo sau em.”
Bạch Uyển Đình khẽ nhếch môi, cô hạ giọng để đảm bảo chỉ có mình Hàn Vũ Hi trong điện thoại nghe thấy: “Đừng bứt dây động rừng, em đang chờ trò hay ở đằng sau.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.