Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 33: Hàn Súng Không Dễ Lừa
Môi trường làm việc ở bệnh viện Thượng Thành cũng khá tốt khiến Bạch Uyển Đình ngày càng thích nghi hơn.
Mới sau hơn một tuần nhưng nhìn cô như một bác sĩ chuyên nghiệp tận tình với bệnh nhân.
Lý do cô vào khoa phẫu thuật cũng là có lý do, vụ án mạng năm đó mà ba cô phải gánh chính xác là nạn nhân bị mổ sống để lấy não.
Theo những gì Bạch Uyển Đình được học qua, nếu sơ xuất có thể gây ảnh hưởng đến dây thần kinh và làm chết não.
một điểm trùng hợp mà Bạch Uyển Đình nhận ra giữa vụ án đó và Khương Lỗi chính là thân phận bác sĩ của hắn.
Ánh mặt trời cũng bắt đầu nhạt dần theo hướng chân trời phía Tây tạo nên những áng mây đỏ rực, những cánh chim lượn lờ thành đàn trên nền trời xinh đẹp làm Bạch Uyển Đình có chút thư giãn.
Tan làm, cô thản nhiên cất bước về chiếc xe màu đen quen thuộc riêng để đưa đón cô.
“Uyển Đình, cậu chờ một chút.” Tiếng kêu của Dương Thần phía sau lưng làm cô bất giác dừng bước.
Bạch Uyển Đình xoay người nhìn Dương Thần bộ dạng hớt ha hớt hãi, còn chưa kịp thay áo phẫu thuật ra.
Có chút bất ngờ, Bạch Uyển Đình khẽ cất giọng: “Chẳng phải cậu có ca phẫu thuật sao? Có chuyện gì vậy?”
Dương Thần dường như có chút ngại ngùng, anh cất giọng: “Tớ vừa hoàn thành xong sớm hơn dự kiến, hôm nay là cuối tuần… tớ muốn mời cậu đi ăn tối có được không?”
Bạch Uyển Đình lập tức suy nghĩ, nếu từ chối thì sau này nhờ vả sẽ khó hơn một chút, thôi thì cô cứ nhận lời trước vậy.
Cô khẽ nhìn Dương Thần rồi gật đầu: “Được thôi, cũng lâu rồi không ăn cùng cậu!”
Nét mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt của Dương Thần, không thể nhận ra vẻ mệt mỏi vừa rồi của anh nữa.
Dương Thần lập tức cất giọng: “Vậy tớ đi thay đồ trước, cậu chờ tớ ở cổng trước bệnh viện nhé!”
Đưa mắt nhìn Dương Thần vừa đi khuất, Bạch Uyển Đình liền bước đến xe đón cô, đưa tay gõ cửa hai cái, cửa kính liền hạ xuống.
Bạch Uyển Đình cất giọng: “Anh về trước đi, tôi đi ăn với bạn, sẽ tự về sau!”
Khuôn mặt nhăn nhó của Triết Vỹ lập tức hiện ra: “Chị Bạch à, anh Hàn mà biết được tôi không bảo vệ an toàn cho chị tốt thì tôi sẽ tàn phế mất.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình nở nụ cười, cô nói: “Tôi bây giờ ai có thể bắt nạt nữa cơ chứ, anh quay về đi, nhớ đừng nói với Hàn Vũ Hi là tôi đi ăn với đồng nghiệp, cứ nói tôi tăng ca ở bệnh viện là được.”
Vẻ mặt ậm ừ của Triết Vỹ không giấu được vẻ bất an: “Nhưng…”
Triết Vỹ chưa kịp nói xong, Bạch Uyển Đình đã vội ngắt lời của anh: “Không sao đâu, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói rồi cô quay người đi không cho Triết Vỹ có cơ hội từ chối, anh đành cắn răng lái xe quay về nhà.
Những ánh đèn bắt đầu nhộn nhịp thi nhau nhấp nháy giữa màn đêm huyền diệu của Thành Phố xa hoa.
Dường như sự ồn ào không chỉ với ban ngày, mà còn cả ở những buổi đêm của ngày cuối tuần.
Dương Thần tấp xe vào một nhà hàng theo phong cách cổ điển.
Xe vừa dừng anh đã vội chạy sang ghế phụ để mở cửa Bạch Uyển Đình, cô cũng vui vẻ gật đầu cảm ơn rồi bước xuống.
Bàn của hai người lựa chọn nằm ở tầng hai, được ngăn cách với không gian xung quanh bằng một tấm màn mỏng.
Từ góc độ này Bạch Uyển Đình có thể dễ dàng nhìn ngắm được đường xá và sự lấp lánh bên ngoài con đường tấp nập.
“Nếu cậu thích nơi này, sau này tớ sẽ thường xuyên đưa cậu đi.” Dương Thần khẽ nhìn Bạch Uyển Đình đang trầm tư mà cất giọng.
Bạch Uyển Đình khẽ lắc đầu, cô mỉm cười đáp: “Tại cũng khá lâu rồi tớ không đến những chỗ thế này.”
Khuôn mặt Dương Thần vẫn không giấu được sự vui vẻ, anh nói: “Cũng đúng, cậu mới về nước, cũng nên đi tham quan những chỗ mới mẻ, sau này tớ sẽ đưa cậu đi nhiều nơi hơn.”
Câu nói của Dương Thần làm Bạch Uyển Đình chợt nhớ ra thân phận của mình, cô lập tức đề cập đến vấn đề chính: “À phải rồi, cậu thân với trưởng khoa lắm sao?”
Dương Thần khẽ gật gù: “Cũng không hẳn là thân, có lẽ vì tớ làm tốt nhất nên ông ấy tin tưởng mà giao việc cho tớ.”
Nói đến đây, phục vụ đã bắt mang lần lượt từng món ăn lên khiến cuộc trò chuyện của hai người bị ngắt quãng.
Bạch Uyển Đình có chút trầm tư, cô không tin một người như Khương Lỗi lại dễ dàng tin tưởng một người khác như vậy.
Ngắt ngang dòng suy nghĩ vì Bạch Uyển Đình có chút bất ngờ, cô đưa mắt nhìn đóa hoa hồng đỏ rực trên tay của phục vụ mang đến đưa cho Dương Thần.
Nhìn đóa hoa trên tay, Dương Thần có chút ngập ngừng: “Cái này… tặng cho cậu…”
Chưa kịp nói hết câu, tiếng chuông điện thoại trong túi xách của Bạch Uyển Đình reo lên phá đi không khí yên tĩnh.
Cô lấy điện thoại ra, khẽ liếc qua cái tên trên màn hình, sắc mặt lập tức thay đối, rồi nhanh chóng điều chỉnh trở lại.
Bạch Uyển Đình nhìn Dương Thần khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, tớ có điện thoại.”
Dương Thần nhẹ nhàng mỉm cười, anh đặt bó hoa sang chiếc ghế bên cạnh: “Không sao đâu, cậu cứ tự nhiên.”
Lúc này Bạch Uyển Đình mới đứng dậy, cô đi cách bàn ăn vài bước rồi nhấc máy: “Có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại, cô có thể cảm nhận được sát khí của Hàn Vũ Hi qua giọng nói: “Sao hôm nay em về muộn vậy?”
Nhận ra tình hình có lẽ Triết Vỹ đã làm theo lời cô nói, Bạch Uyển Đình liền thở phào nhẹ nhõm, cô đáp lời: “Hôm nay em phải tăng ca, hai tiếng nữa sẽ về.”
Giọng nói của Hàn Vũ Hi liền trở nên gắt hơn: “Tăng ca với hoa hồng đỏ sao? Bạch Uyển Đình, em nhìn sang trái đi!”
Khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi vẻ bất ngờ, Bạch Uyển Đình lập tức nhìn sang bên trái phía cầu thang, bóng dáng Hàn Vũ Hi làm cô há hốc mồm.
Dáng vẻ nghiêm nghị trong bộ vest đen thường ngày, tay vẫn đang cầm điện thoại, ánh mắt như phát ra tia lửa nhìn chằm chằm vào Bạch Uyển Đình..