Bạn đang đọc Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba – Chương 19: Cánh Cửa Bí Mật Của Hàn Vũ Hi
Quả thật không hổ danh là phòng luyện tập riêng của ông chủ Hàn, người đứng đầu trong giới buôn vũ khí, căn phòng sang trọng đủ tất cả các loại súng từ ngắn đến tỉa, các loại súng hiếm mà các thương buôn hàng đầu phải giành nhau trầy di tróc vảy trong các buổi đấu giá, cũng được trưng bày ở đây như một món đồ trang trí không hơn không kém.
Bạch Uyển Đình ngước nhìn không khỏi cảm thán, Hàn Vũ Hi bước đi theo sau lưng cô cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Lúc ở dưới đó cô đã học được gì rồi?”
Không lập tức trả lời, Bạch Uyển Đình cứ thế bước đến trước bức tường được treo kín trên đó là những khẩu súng khác nhau, cô bắt đầu chỉ tay vào từng khẩu, lần lượt đọc tên, công lực và tầm ngắm của nó một cách rành mạch mà không hề gặp chút khó khăn nào.
Không tin được vào tai mình, Hàn Vũ Hi tiến đến một bước để kiểm tra xem những gì Bạch Uyển Đình vừa đọc, trên khuôn mặt vốn điềm tĩnh giờ đây cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên trên đó, khẽ gật gù vẻ tán thưởng: “Xem ra Tề Hoan dạy cô cũng không tồi nhỉ!”
Hai người bắt đầu di chuyển đến chỗ tập súng, Hàn Vũ Hi tùy tiện chọn cho Bạch Uyển Đình một khẩu súng ngắm Kar98K, rồi khẽ cất giọng: “Không cần vào hồng tâm, một viên đạt điểm 9 tôi cũng sẽ tính là cô có tiến bộ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình lập tức xị xuống, bởi vì lý thuyết về súng thì cô rất tự tin, nhưng riêng phần thực hành thì cô có tập mấy cũng chỉ nằm ở điểm 3 hay 4, đây rõ ràng là Hàn Vũ Hi đang cố ý muốn làm khó cô.
Bạch Uyển Đình bắt đầu cài đạn, phải mất một lúc loay hoay mới có thể nắm vững khẩu súng trên tay, bắt đầu nhắm một mắt lại để ngắm.
Đứng im lặng quan sát Bạch Uyển Đình một lúc, Hàn Vũ Hi cuối cùng cũng lắc đầu, anh bước đến đằng sau cô, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy khẩu súng tạo thành một góc chín mươi độ so với vai, rồi khẽ nói: “Mắt nhìn thẳng qua rãnh ngắm, tập trung vào, cầm súng có vững mới bắn được chính xác mục tiêu.”
Tai nghe những lời Hàn Vũ Hi nói, nhưng đầu óc cô không thể nào tập trung được, với tư thế này cô có thể cảm nhận được bờ ngực rắn chắc của Hàn Vũ Hi, kể cả nhịp tim của anh đang bình ổn thế nào cô vẫn có thể biết được rất rõ, mùi hương quen thuộc vây lấy Bạch Uyển Đình như một áng mây vô hình che mờ đi những gì trước mắt cô.
Bạch Uyển Đình đột nhiên cất giọng: “Ga giường anh đã được giặt sạch chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Hàn Vũ Hi có chút chau mày, nhanh chóng bỏ tay rời khỏi khẩu súng, bước đến sô pha ngồi xuống đưa tay rót một ly trà nóng, đôi môi mỏng khẽ đáp lời: “Có vẻ như cô quan tâm đến ga giường của tôi hơn cả những gì tôi nói.”
Câu nói của Hàn Vũ Hi làm Bạch Uyển Đình có chút ngượng ngùng, cô lập tức cất giọng: “Không phải… không phải như vậy.”
Không gian bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Hàn Vũ Hi, anh chậm rãi lấy điện thoại từ túi ra, liếc qua cái tên trên đó là Triết Vỹ.
Hàn Vũ Hi khẽ liếc mắt qua Bạch Uyển Đình vẫn đang chăm chỉ luyện tập dường như không để ý đến anh, anh mới bước đến bên cửa sổ rồi nhấc máy, giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Có chuyện gì?”
Ở đầu dây bên kia Triết Vỹ lập tức đáp lời: “Không xong rồi anh Hàn!”
Nét căng thẳng lập tức thoáng qua khuôn mặt thanh tú của Hàn Vũ Hi rồi biến mất: “Nói thẳng vấn đề.”
Giọng nói của Triết Vỹ có chút ấp úng rồi nói: “Lô hàng lớn của chúng ta của chúng ta sắp nhập về bên lão Lưu, đã bị… bị Khương Lỗi hớt tay trên rồi!”
Đôi mày rậm của Hàn Vũ Hi lập tức siết chặt, anh gằn giọng: “Tuyên chiến với Hàn Vũ Hi này sao? Tên cóc nhái.” Nói xong, anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Dắt người đến chỗ lão Lưu, hỏi ông ta vẫn muốn kiếm tiền trên đất Thượng thành này không.”
Triết Vỹ nhanh chóng ngoan ngoãn đáp lời: “Em hiểu thư anh Hàn.”
Vừa cúp máy, Hàn Vũ Hi cũng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt rồi bước đến chỗ Bạch Uyển Đình đang miệt mài tập luyện cất giọng nghiêm nghị: “Được điểm chín mới được nghỉ ngơi.” Nói rồi không đợi Bạch Uyển Đình đáp lời, anh cứ thế rời đi.
Chớp mắt cái mặt trời đã bắt đầu biến mất, nhường lại không gian cho màn đêm tĩnh mịch, Bạch Uyển Đình đã liên tục luyện tập chăm chỉ mà không màn đến một chút nghỉ ngơi, cô vô cùng tập trung, cô muốn chứng minh bản thân cô không vô dụng, nhưng điểm cao nhất cô có được cũng chỉ dừng ở điểm 6.
Thở dài một tiếng, cô đảo mắt quanh căn phòng sang trọng đầu vũ khí chết người, chỉ có mỗi hình bóng cô ở đây.
Bạch Uyển Đình mệt mỏi đặt khẩu súng trên tay xuống, cánh tay đã sớm mỏi rã rời, cô tiến đến sô pha đưa tay rót lấy một cốc trà nóng, làn khói trắng bay dật dờ trong không gian, Bạch Uyển Đình bất giác đưa mắt nhìn theo nó, đến khi làn khói tan biến, đập vào mắt cô là một bức tranh lớn, được vẽ trên đó là bóng lưng của một người con gái.
Bị thu hút bởi nét vẽ tinh xảo, Bạch Uyển Đình bước đến cạnh bức tranh để có thể ngắm nhìn nó một cách rõ ràng nhất, người con gái trong bức tranh có vẻ tầm mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng qua nét vẽ có thể thấy cô ấy có một sự ấm áp không hề tầm thường.
Đứng ngắm một lúc lâu, Bạch Uyển Đình vô thức muốn chạm vào bức tranh, cô đưa tay sờ lên nó một cách trân trọng, đột nhiên cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tò mò, Bạch Uyển Đình kéo bức tranh ra, quả nhiên bên trong là một cánh cửa cho một chiếc phòng bí mật, mà chủ nhân của nó không ai khác đó là Hàn Vũ Hi..