Bích Vân Thiên

Chương 14


Bạn đang đọc Bích Vân Thiên – Chương 14


Buổi sáng, khi Thiên thức dậy thì Vân đã không còn trên giường. Đồng hồ mới 8 giờ, nhưng khoảng trống cạnh bên đã lạnh. Vân đi đâu? Thiên lo lắng khi nghĩ đến chuyện đêm qua. Nhưng giông bão đã qua rồi, lúc về phòng, chính Vân còn vòng tay qua chàng thủ thỉ:
– Anh, em muốn cho anh một tá con: 6 trai, 6 gái.
Thiên đã vuốt tóc vợ:
– Nói điên hoài, anh đâu cần con lắm thế?
– Anh dối em. Vân nũng nịu – Con trẻ giữ một vai trò quan trọng hạnh phúc gia đình. Ngay từ lúc lấy anh, em đã hiểu thế. Nhưng ở đời có nhiều cảnh quá ngang trái, người muốn có con lại không bao giờ sinh, trái lại có nhiều người sợ chuyện đó cứ sinh năm một. Anh cứ yên tâm, anh Thiên, anh đừng nóng, chúng ta thế nào rồi cũng có con. Ta còn trẻ, khỏe mạnh, lo gì chuyện đó? Biết đâu con chúng ta chẳng đợi thật lâu mới chịu chun ra. Càng chậm càng quý mà?
– Y Vân. Thiên xiết chặt vợ, hôn trên má – Em là người tế nhị, anh rất sung sướng khi có người vợ hoàn toàn như em. Anh hiểu những lời của mẹ vừa qua làm em buồn. Người tự ái cao và không bao giờ chịu thua như em…Y Vân, cảm ơn em, anh yêu em.
Y Vân chớp mắt, dể những giọt lệ rơi xuống:
– Đừng nói thế anh. Tối qua, phải nói là em rất mất dạy, để anh khó khăn, mất mặt. Em rất ân hận… Anh tha cho em không?
Thiên để đẫu Vân tựa lên vai mình:
– Sao em nói thế? Em nói vậy anh đau lòng biết không? Người có lỗi trong cuộc là anh, anh đã không kiểm soát được mình, lớn tiếng với em. Vậy là tại anh điên chứ?
Vân ngậm lệ cười:
– Vâng. Nhưng anh có thế nào thì… em cũng vẫn yêu anh.
Trên đời, không có gì dễ mềm lòng hơn tình yêu. Còn lời nào mật ngọt cho bằng lời những kẻ yêu nhau và nước mắt nào quý cho bằng nước mắt cuối cùng hiểu nhau sau một cuộc cãi vã. Vì vậy, đêm đó là đêm đầm ấm và hạnh phúc nhất của Thiên và Vân.
Nhưng…sáng nay vừa chợp mắt và Vân đi đâu? Thiên tự hỏi. Có thể chuyện bất trắc xảy ra không? Chàng lo ngại nhìn quanh:
– Vân ơi!
Thiên gọi, nhưng chẳng có tiếng trả lời. Chàng vừa định xuống giường thì Vân đã bước vào. Nàng vẫn còn mặc áo ngủ
– Tiếp tục ngủ đi chứ anh?
– Tại sao vậy?
– Vì em đã bảo Bích Hàn đến sở xin phép cho anh một ngày rồi. Anh cứ ngủ khỏe, 9 giờ hãy dậy.
Hạo Thiên nắm tay vợ:
– Em lại định giở trò gì nữa thế?
– Anh nghĩ xem, chuyện cãi nhau hôm qua… Y Vân hạ thấp giọng – Để hòa khí giữa gia đình em và anh bị sứt
mẻ xem gì được? Vì vậy sáng nay em đã điện thoại về ẹ em hay là chúng ta không còn gì xích mích nữa. Mẹ có vẻ lo lắng, gọi Trương Tiểu Kỳ đến hỏi và giới thiệu em đến bác sĩ Lâm. Em đã điện thoại với ông ta, hẹn 10 giờ sáng nay đến khám nghiệm. Bác sĩ khuyên nên rủ cả anh cùng đi…
Cao Hạo Thiên tròn mắt:

– Chỉ một chút xíu mà em đã làm bao nhiêu chuyện rồi à?
– Vâng.
– Nhưng..Hạo Thiên có vẻ không yên tâm – Em làm vậy có vẻ quan trọng quá không? Lấy nhau một năm chưa có con là chuyện thường. Nếu muốn, cần gì phải đến bác sĩ, chỉ cần..yêu nhau…nhiều hơn là cũng có vậy?
Y Vân đỏ mặt:
– Nhưng khám nghiệm một chút có sao đâu? Nếu không có gì thì ta càng yên tâm hơn. Vả…Vả lại bác sĩ bảo…nếu chúng ta không biết tính đúng ngày thì ông ấy sẽ tính cho, chớ có khi…cũng khó có con lắm.
Hạo Thiên trợn mắt:
– Trời đất! Làm gì có chuyện gì…đó? Đây là vấn đề yêu đương chứ đâu phải công việc đâu mà phải máy móc như vậy?
– Bác sĩ bảo nếu ta muốn có con thì phải chịu xem đấy như là một sự việc. Thực tế bao giờ cũng không phải là tùy hứng. Anh yêu mơ mộng hay muốn có con.
Thiên giữ chặt Vân:
– Anh muốn cả hai thứ.
– Như vậy là anh phải đưa em đến bác sĩ.
Thiên miễn cưỡng:
– Được rồi, anh nghe em.
– Sao anh có vẻ kém vui vậy? Y Vân ngồi xuống mép giưỡng thở dài – Em đi khám là vì anh, vì cha và mẹ. Người xưa bảo: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vì đại ” có ba tội rất hiếu, nhưng không con là tội lớn nhất. Em không ngờ mình sống giữa thế kỷ 20 này mà vẫn còn phải khổ vì chuyện ấy. Anh Thiên, nếu qua cuộc khám nghiệm mà bác sĩ bảo em không thể sinh con thì không biết em phải xử trí thế nào…
– Đừng nghĩ bậy. Hạo Thiên ngắt ngang – Em mạnh khỏe bình thường như vậy làm gì có chuyện đó? Biết đâu chẳng tại anh…
– Anh mới nói phào đấy.
– Được rỗi. Hạo Thiên cười – Vậy thì chúng ta đến nhờ bác sĩ vậy.
Y Vân cười, một nụ cười e thẹn.
Và 9 giờ hơn, họ đến bệnh viện. Đấy là một dưỡng đường năm trên đại lộ Nhân Ái. Bác sĩ Lâm tuy còn trẻ nhưng rất giàu kinh nghiệm. Sau những khảo sát tổng quát, kết quả sơ khởi cho thấy Thiên rất bình thường. Riêng về phía Y Vân, ông cân nhắc một lúc rồi nói:
– Tháng sau mời bà đến khám lại.
Y Vân muốn đứng tim, hỏi vặn lại y sĩ.
– Xin bác sĩ cho biết rõ hơn…
Bác sĩ Lâm có vẻ do dự, Vân lập lại:
– Bác sĩ cứ cho biết rõ sự thật, đừng giấu diếm gì cả.
– Tôi thấy ống dẫn trứng của bà hình như bị nghẽn, để lần sau xem kỹ lại mới biết được.

– Trường hợp đó có nghĩa là không có con?
Bác sĩ Lâm gật đầu:
– Đó là chứng tuyệt đối không sinh sản. Nhưng bà đừng lo, nguyên nhân có thể do nhiều lý do cấu thành, nếu ta dẹp được trở ngại, là ống dẫn trứng lại có thể thông như cũ. Bà hiểu tôi nói gì chứ?
Y Vân mở to mắt nhìn vị y sĩ:
– Có bao giờ ống dẫn trứng hoàn toàn bị nghẽn luôn không?
– Ngoài trường hợp bẩm sinh. Bác sĩ Lâm nói – Còn phần lớn vẫn hy vọng chữa trị.
– Biết đâu tôi chẳng bị chứng đó?
– Bà đừng lo. Bác sĩ Lâm trấn an – Đợi chúng tôi xem xét kỹ lưỡng sẽ có kết quả sau, lúc đó hãy kết luận.
Y Vân ngẩng lên nhìn Thiên, bóng tối khiến nàng thất vọng, Hạo Thiên đỡ Vân dậy, cố ý nhún vai:
– Thôi về em, đợi bao giờ có kết quả chính thức sẽ biết sau, em đừng suy nghĩ phiền muộn, thế nào bác sĩ Lâm cũng giúp cho chúng ta được mà?
Bác sĩ Lâm cười nói:
– Vâng, bà cứ yên tâm, chúng tôi hôm trước có chữa trị ột bà lấy chồng hơn 19 năm mà vẫn không con. Thế mà, chữa trong vòng một năm là lành bệnh, bây giờ bà ta đã có con, cậu con trai hai tuổi rồi. Vì vậy chuyện chẳng ốm nghén là chuyện thường, không có gì đáng lo cả.
Y Vân yên lặng, ngoài sự chờ đợi ra không còn cách gì khác. Về nhà buồn hiu, Vân không dám mang kết quả ra nói lại ẹ chồng biết. Nhưng bà Cao là người khá tế nhị, đã an ủi Vân:
– Đừng lo con à! Biết được lý do rồi là không sợ gì hết. Thiên nó bảo, có thuốc cho con uống là xong.
Y Vân e dè:
– Anh Thiên không nói với mẹ là có trường hợp người đàn bà không thể có con được à?
– Đừng nói bậy á. Bà Cao giật mình – Nhà chúng ta đâu có làm gì thất đức đâu mà sợ chuyện vô phước đó?
Y Vân rùng mình. Nàng hiểu, nếu chẳng may bị không con là sẽ bị kết tội thất đức ngay. Với một người ít học, chuyện may rủi, thần thánh là tượng trưng cho uy trời. Vân hiểu trọng trách của mình to lắm, ám ảnh lúc nào cũng đè nặng trên tim. một tháng chậm chạp trôi qua, một tháng không tiếng cười, đầy lo âu, làm Vân tiều tụy:
Hạo Thiên nhiều lúc nhìn vợ, không chịu được nói:
– Thà là không con chứ anh chẳng muốn em khổ sở như thế này.
Vân giữ mồm chàng lại ngay:
– Anh đừng nói bậy không nên.
– Có gì lại không nên. Thiên vùng thoát khỏi tay vợ – Anh muốn em phải đối diện với sự thật. Cùng lắm là không con, ta có thể coi đó như số mệnh. Có gì đâu phải sợ? Vợ chồng không con là chuyện thường. Ai có thể bảo rằng chuyện đó không có? Không con đâu phải là một cái tội?

– Anh Thiên, Vân khổ sở – Em van anh đừng nói mãi chuyện đó mà, anh không biết là em khổ sở vì nó cả tháng nay sao?
– Chính vì muốn cởi bỏ sự khổ sở đó anh mới nói. Chàng kéo Vân sát vào người mình – Em nghe anh nói này, anh yêu em, yêu thật nhiều và tình yêu kia sẽ không thể vì một chút rắc rối nào mà thay đổi. Bây giờ chứ đâu phải thời thượng cổ đâu mà bổn phận người đàn bà là phải sinh con?
Y Vân cảm động nhìn chồng:
– Em cũng mong là cha mẹ cũng có cái nhìn giống như anh.
Trong không khí nặng nề, Bích Hàn trở thành nhân vật hòa giải và xoa dịu tình hình. Tiếng cười ròn rã của nàng, sự chăm sóc tỉ mỉ và những câu chuyện vui, Hàn khiến mọi người nhẹ thở hơn.
– Chị Vân nên biết chị là người dễ thương nhất trên đời này, trời cao rồi thế nào cũng phù hộ chị đừng lo gì cả.
Hàn trấn an Vân và khi gặp Thiên, nàng nói:
– Anh Thiên, anh cần phải chăm sóc chị Vân hơn, để chị ấy vui vì chị Vân yêu anh.
Hạo Thiên nhìn sâu vào mắt Hàn:
– Bích Hàn, em có thấy là trên đời này có nhiều thảm kịch xảy ra chỉ vì người ta quá yêu nhau không?
Bích Hàn tròn mắt nhìn Thiên:
– Nhưng mà chúng ta sẽ không bao giờ có thảm kịch. Ba mẹ và anh, tất cả đều hoàn thiện, đều lành hết.
– Ai bảo rằng lương thiện là chắc chắn không gặp thảm kịch?
– Ông trời. Bích Hàn có vẻ tin tưởng nói – Trời bao giờ cũng có mắt. Người ta có thể thoát khỏi pháp luật của chính con người đặt ra, nhưng sẽ chẳng bao giờ thoát được lưới trời.
Thiên nhìn Hàn thật lâu:
– Anh cũng mong điều em vừa nói là đúng.
Rồi cái ngày phải đến cũng đến. Hôm ấy Thiên đưa Vân đến bệnh viện. Bác sĩ Lâm chăm chú nhìn thật lâu vào phim quang tuyến. Sự thay đổi sắc mặt của vị y sĩ làm Vân muốn đứng tim. Nỗi thất vọng hiện lên mắt, nhưng Vân vẫn chờ đợi, như chờ đợi bản án.
– Tôi thành thật chia buồn với ông bà. Bác sĩ Lâm dàu dàu nét mặt nói – Lần đầu tiên tôi chịu bó tay trước định mệnh. Ống dẫn trứng của bà đã sa vào trường hợp bị nghẽn bẩm sinh. Nói khác đi là chẳng bao giờ bà có thể thụ thai được nữa.
Nghe lời phán của bác sĩ, Vân cơ hồ thấy mọi vật trước mắt bị đảo lộn. Đầu óc là một khoảng trống thật to, nên không còn nước mắt, không còn đau khổ. Tất cả như một pho tượng gỗ. Vân không còn hiểu là mình đã ra khỏi bệnh viện bằng cách nào và trở về nhà ra sao. Nàng chỉ thấy mình nằm dài trên giường với những giây phút trống trải. Hạo Thiên đã lắc mạnh người nàng nhiều lần và hét:
– Y Vân! Y Vân! Em làm gì như ở ngày tận thế vậy? Không có con thì có gì đâu mà phải buồn? Vân! Anh chỉ cần có em, chỉ cần em chứ không cần thứ gì khác nữa hết. Vân! Nghe anh này! Nhìn anh này em!
Và hồn phách Vân lại trở về, đối diện với thực tế, nàng chỉ “òa” được một tiếng, khóc lớn:
– Không! Không! Anh Thiên, anh phải có con, anh phải có..
Hạo Thiên hét:
– Làm gì mà phải khổ sở như vậy? Vân! Vân! Em đừng khóc nữa. Anh thương em. Em càng khóc càng làm anh khổ thêm thôi.
– Em muốn có con với anh, em muốn có con với anh! Vân hét – Sao…sao thượng đế lại bất công thế này?
– Y Vân, nghe anh nói này. Trẻ con không phải khó kiếm, nếu em muốn, anh xin một đứa về cho em nuôi. Vấn đề quan trọng ở đây là tình yêu, phải không? Vân, ta yêu nhau thế này chưa đủ sao? Tại sao em nhất quyết phải có con mới được chứ?
– Nhưng em phải ăn làm sao, nói làm sao với cha mẹ anh? Em không muốn nghe ba mẹ nhắc đến việc tuyệt tự của người.
Và Vân càng khóc thảm:
– Anh Thiên, em không tròn trách nhiệm làm đàn bà, đúng ra lúc xưa anh đừng nên lấy em.

– Y Vân, em phải bình tĩnh một chút. Hạo Thiên vòng tay ôm vợ, mắt chàng cũng đọng lệ – Không phải lúc này anh mới nghĩ, ngay từ khi chưa cưới em, nếu biết em không thể sinh sản anh vẫn cưới em như thường.
Y Vân đưa mắt nhìn chồng:
– Anh…
Và không còn nói được tiếng nào nữa, nàng ngã ngay vào vòng tay ấm.
Trong phòng khách, bà Cao ngồi yên trên ghế, bà thút thít khóc, trong khi ông Cao Kế Thiện chấp tay sau đít đi tới đi lui. Bích Hàn ngồi cạnh đó, không biết phải làm sao xoa dịu tình hình. Thật lâu nàng mới tìm được lời:
– Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, trẻ con bây giờ thiếu gì, những người họ nghèo quá, họ sinh con ra như một cái nợ, họ đâu thích nuôi. Gặp gia đình khá giả như ta chắc chắn họ không mong gì hơn, nếu mẹ muốn, con đi xin về một đứa ngay ẹ?
Bà Cao lắc đầu:
– Con không hiểu gì hết, mẹ đâu cần trẻ nít người khác, mẹ muốn có máu mủ nhà họ Cao thôi.
Bích Hàn không hiểu:
– Bộ chuyện đó quan trọng lắm sao?
– Nếu không quan trọng thì tại sao cha mẹ nuôi của con không yêu con?
Bích Hàn ngẩn ra, bấy giờ mới hiểu điều mà người ta bảo là máu mủ ruột thịt. Hàn đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn bầu trời cao bên ngoài.
Hạo Thiên từ phòng riêng bước ra, chàng có vẻ tiều tụy hơn trước. Bà Cao nhìn con hỏi nhỏ:
– Y Vân thế nào?
– Nó ngủ rồi. Hạo Thiên ngồi xuống ôm lấy đầu – Trời thật bất công, chúng ta ai cũng muốn có trẻ trong nhà mà chẳng làm sao có được?
Ông Cao dừng bước nhìn Thiên:
– Bây giờ con định thế nào?
– Thế nào là sao? Hạo Thiên nhìn lên – Con còn biết phải làm sao nữa? Đây là vấn đề vượt quá khả năng con người, chẳng còn cách nào khác hơn là…đi xin một đứa con nuôi.
Ông Cao nhìn thẳng mắt Thiên, dằn từng tiếng một:
– Gia đình này không chấp thuận chuyện đó, không thể để giòng họ nhà ta đến đây là tuyệt tự. Sản nghiệp của cha cần phải có người để thừa kế, vì vậy…cha muốn con phải suy nghĩ thật kỹ.
Và không đợi Hạo Thiên phản ứng, ông bỏ ra khỏi nhà.
Hạo Thiên ngẩn người, chàng cảm thấy cả khối óc rối như tơ, không có một ý kiến chui lọt ra được. Thật lâu
Thiên mới khám phá ra Hàn. Hàn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
– Bích Hàn! Hàn làm gì đấy?
Thiên hỏi, Bích Hàn quay lại, mắt nhòa lệ:
– Em đang tìm công lý của trời đất, nhưng chỉ thấy những đám mây đen dầy quá, tìm không thấy gì cả.
Hạo Thiên thở dài:
– Có chứ, phải có chứ. Tại chúng ta không tìm thấy đó thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.