Bạn đang đọc Bích Vân Thiên – Chương 10
Thời gian trôi qua, trôi mãi, hình như lâu lắm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm thì phải. Trong cơn mê sảng, trong nỗi đau chập chờn, Du Bích Hàn cảm thấy hình như có thật đông người vây quanh, áo trắng, ngập đầy áo trắng.. Rồi tiếng gọi của Bích Hà, tiếng thút thít khóc… Chị ơi! Chị ơi!…Dưới ánh đèn… Bàn tay êm ái của một người đàn bà vuốt trên mặt.. Thân xác bềnh bồng trong đôi cánh tay đàn ông… Rồi những cơn mê… Những cơn mê xóa tan hết…
Lúc tỉnh dậy, vật đầu tiên hiện ra trước mắt là bình máu đỏ treo trên đầu giường nối liền với cánh tay bằng một sợi dây cao su. Quay đầu lại, ở đầu giường bên kia lại một bình huyết thanh. Đôi tay bị giữ chặt với thành giường không cử động được. Thân thể rã rời cũng không muốn cử động, nàng nằm yên cố gắng tập trung tư tưởng, ôn lại những gì đã xảy ra. Gối trên đầu thật êm, chăn nệm trắng, mùi thuốc và cồn lẫn trong không khí… Khung cửa sổ rộng… Người bệnh nằm trên giường tất cả xác định một sự thật: Ở bệnh viện? Thế này có nghĩa là ta đã sống? Hàn chớp mắt thở ra.
– Chị Hàn!
Tiếng thở dài của Hàn làm Bích Hà mừng rỡ. Nó chồm người qua, Hàn nhìn em cố gắng cười:
– Hà!
– Chị! Hà giữ tay chị, mắt sáng với nguồn vui – Chị thấy sao? Đau không?
Bích Hàn đưa mắt nhìn quanh, không tìm thấy cha cũng không thấy mẹ.
– Làm sao… chị lại vào đây nằm?
– Chị Vân đưa chị vào đấy.
– Chị Vân?
– Phải, chị Vân mà chị gọi là cô giáo Vân đấy? Chị ấy bắt em phải gọi bằng chị.
Cô Vân? Phải rồi, Hàn nhớ ra là đã bảo Bích Hà gọi giây nói cho cô Vân. Chuyện đó Hàn vẫn còn nhớ rõ. Vậy thì cô Vân đã thực giúp ta ư?
– Chị ơi! Bích Hà ríu rít như chú chim non – Chị Vân với anh Thiên đúng là những người tốt nhất thế giới, không có ai tốt bằng.
– Anh Thiên nào?
– Anh Thiên chồng chị Vân, Hà giải thích – hai người mang chị đến nhà thương này, bác sĩ giải phẫu bảo phải cắt bỏ một phần dạ dày của chị. Suốt đêm họ đã không ngủ, chờ đợi kết quả. Mãi đến sáng, khi việc giải phẫu đã hoàn tất, bác sĩ bảo là chị không chết nữa, anh chị ấy mới chịu về và chị Vân còn bảo chiều sẽ ghé qua thăm chị.
– À. Đôi mắt Hàn chớp nhẹ, đầu óc bồng bềnh với bao ý nghĩ – Như vậy… như vậy chắc…phải tốn nhiều tiền lắm, phải không? Cha làm sao có được một số tiền lớn như vậy?
Bích Hà nhìn xuống:
– Cha đâu có xuất tiền, chỉ tất cả đều do anh Thiên và chị Vân lo hết chứ. Khi chị giải phẩu xong, đưa và phòng dưỡng bệnh rồi chị ấy mới về.
Lời của cô em gái khiến Hàn chảy nước mắt. Hà hốt hoảng:
– Sao thế? Sao thế chị? Làm sao chị lại khóc? Đau lắm à? Em gọi y tá đến nhé?
– Đừng, chị khỏe lắm, đừng để bận lòng người ta.
Nàng nghẹn ngào. Nàng không dám nghĩ đến chuyện có một cô giáo chỉ tạm thời dạy Hàn có một tháng, một bà ân nhân chỉ lớn mấy tuổi…Nước mắt tuôn dài theo má.
Nếu người ban một ân nhỏ cho ta, lời cảm ơn cũng đủ để ta thấy báo đền đầy đủ, nhưng với một ân cứu sống? Không chỉ có ân thôi mà còn tình, còn nghĩa. Một thứ tình nghĩa chẳng bình thường.